Mộng Tình Nhân


Trong mắt người khác Ngọc Thuần chính là cô gái đáng thương bị Quyển Dư vu oan, thế nhưng trong mắt Quyển Dư người có động cơ tội ác rành rành chỉ có Ngọc Thuần, chỉ có cô là người căm ghét mẹ con bà ta đến tận xương tủy.
Cho đến ngày hôm nay Quyển Dư vẫn chưa nguôi cơn giận vì bị hãm hại, bà ta hứa với lòng sẽ mang tất cả những gì mình và con gái chịu đựng trả hết cho Ngọc Thuần.
Mỗi lần nhìn thấy cô sống bình an vui vẻ, Quyển Dư đều nguyền rủa Ngọc Thuần chết sớm đi.
Ngọc Thuần chết rồi, cuộc sống của mẹ con bà ta sẽ thoải mái hơn, không còn ai huênh hoang tự đắc trước mặt bà.
"Lúc trước tôi cứ nghĩ cô chỉ ngạo mạn ỷ thế chút thôi, không ngờ lại độc ác muốn giết người?" Quyển Dư nghiến răng nhả từng chữ oán hận.
"Tôi nào dám giết ai, dì nói thế là ngậm máu phun người đấy."
"Tôi ngậm máu phun người hay đúng người đúng tội?"
Đối diện với căm phẫn của Quyển Dư, Ngọc Thuần không hề tỏ ra sợ sệt hay lép vế, cô thản nhiên bật cười.
"Đối với tôi là ngậm máu phun người, còn với dì là đúng người đúng tội." Cô đối mặt Quyển Dư, đôi lông mày nhướng lên: "Dì hiểu ý tôi mà."
Quyển Dư không bằng không chứng, dưới sự chứng kiến nhiều người, bà ta tự nguyện uống chén nước mật ong đó.
Trong suốt bữa ăn Ngọc Thuần không giao tiếp với bà ta, thì lấy đâu ra cơ hội giết người như bà ta nói?
Quyển Dư ngẩng cao đầu, xem nhẹ lời Ngọc Thuần nói.
"Tôi chẳng hiểu cô nói gì hết.

Tôi không có tội thì sao nhận tội?"
Quyển Dư vươn tay vuốt những sợi tóc nằm trên vai Ngọc Thuần, lọn tóc nhỏ nằm giữa ngón trỏ và ngón giữa của Quyển Dư, bà ta nắm chặt tay giật mạnh xuống, da đầu Ngọc Thuần lập tức nhói lên.
"Đổi lại là con đó con gái à, lần này dì tha cho con, còn lần sau dì không chắc đâu."

Ngọc Thuần mặc cho Quyển Dư nắm tóc mình, đến một cái chau mày bất mãn cũng không lộ ra.
"Có cần tôi cảm ơn dì không? Cảm ơn dì vì bỏ qua cho tôi?"
Nhìn thấy khuôn mặt cam chịu của cô, Quyển Dư hài lòng thả lỏng tay, cười đắc ý.
"Nếu con muốn, thì dì không khách sáo đâu."
Quyển Dư ngẩng cao đầu, bà ta vừa xoay người không may ngã nhào về trước.

Ngọc Thuần ồ lên, cô nhấc chân ra khỏi làn váy xanh, ngại ngùng cất lời.
"Xin lỗi nhé dì, con không cố ý."
Mặc cho bà ta tức giận đỏ mắt, Ngọc Thuần cứ thong thả rời đi, trước khi khuất bóng cô còn cố ý vuốt tóc, hành động này đưa Quyển Dư đến đỉnh điểm tức giận.
Một ngày nào đó, bà ta nhất định sẽ dạy dỗ con nhỏ xấc xược đó.
Cả người bà ta bùng lên ngọn lửa giận, lại không tìm được người phát tiết, về phòng nhìn thấy Quyển Như nằm trên giường, Quyển Dư mang hết phẫn nộ, bức bối đổ lên đầu con gái.
"Suốt ngày không ăn thì ngủ, con có giỏi thì ra ngoài tìm người tốt gả đi, cho mẹ con nở mày nở mặt.

Con xem Đàm Hương kia kìa, con gái được gả vào nhà tốt lại vừa có thai, nhà bên kia xem nó như hoàng hậu, một việc nhỏ cũng chả cần động ngón tay."
Quyển Như bật dậy từ trên giường, ngây ngốc thốt lên: "Cái gì con nhỏ Quyên Nhi đó có thai?"
Quyển Dư đánh vào tay con gái trách mắng: "Còn cười sao, con không có lòng cầu tiến gì hết vậy?Con nhìn con mụ Hương kia đi, lỗ mũi cũng sắp nở to như cái chậu rồi, đi đường toàn hất mặt lên trời, mẹ đây vô phúc mới có đứa con gái ngu ngốc như con."
Quyển Như bị mắng đến đầu óc mụ mị, không phải cô ta không muốn, nhưng đối tượng cô ta vừa mắt rất ít.
Người đã có vợ bảo cô làm bé, đương nhiên Quyển Như không làm, cô ta không muốn thua Quyên Nhi hay bất kỳ ai.


Người chưa có vợ thì cô ta không tiếp cận được.
Tiếc hận con gái gỗ mục khó đẽo, Quyển Dư chỉ có thể trách mẹ con Ngọc Thuần cậy thế hiếp người.

Quyển Dư nghiến răng, nước mắt đọng trên mi ngoan cố không rơi xuống.
Ai cũng ép Quyển Dư đến đường cùng, vốn không cho bà ta một con đường sống, nếu Quyển Dư không tự bảo vệ lấy mình và con, còn ai có thể bảo vệ mẹ con bà ta?
Ngọc Thuần xoa chỗ da đầu bị đau, cô biết Quyển Dư sẽ không bỏ qua cho mình, bà ta là kẻ hẹp hòi thù dai, nói không chừng chuyện xấu sẽ xảy đến mới mình vào ngày mai.
Ngọc Thuần thở dài, trên vai đè nặng trách nhiệm và ưu phiền, lắm lúc cô chỉ mong sau khi tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trên chiếc giường quen thuộc, trong căn phòng của chính mình.
Nhưng ông trời nào để Ngọc Thuần toại nguyện, cô bị kẹt ở đất nước mang tên Gia Tĩnh, trong thân phận con gái nhà họ Chu, phải gồng mình diễn tròn vai người khác, sống tiếp phần đời còn lại.
Không biết anh Trọng Huấn có chuyện gì mà vui thế? Trong khi em gái sầu não, thì anh trai đang nhảy chân sáo trong phòng.

Cô đặt tay lên bệ cửa sổ, ngó vào phòng cười mỉm.

"Anh đang có chuyện vui sao?"
Trọng Huấn nhoẻn miệng cười, anh gãi trán: "Em nhìn ra à?"
"Dạ! Anh nói cho em nghe được không? Em thấy tò mò."
Trọng Huấn đến bên cửa sổ, chống cằm nói thầm vào tai em gái.

"Thì ra anh Khánh Chiêu sắp về nên anh của em mới vui thế?"
Ngọc Thuần gõ lên đầu vai anh, không giấu vẻ hiếu kỳ trên gương mặt.
"Sao anh thích anh Khánh Chiêu vậy? Kể em nghe đi! Em hứa không nói cho ai nghe đâu."
Trọng Huấn ngẫm nghĩ, hình ảnh lần đầu tiên gặp Khánh Chiêu hiện ra trước mắt.
Cậu bé có vẻ ngoài yếu đuối hay bị bạn học trêu là con gái, cậu bé ấy không để tâm đến mấy lời trêu ghẹo đó, cho đến khi em trai cậu bị người ta đánh.
Năm đó Trọng Huấn lên mười tuổi, tính tình so với bây giờ còn nóng nảy hơn nhiều phần, động một tí là giận dỗi, một tí là hét ầm lên.
Vào dịp tết Đoan Ngọ cùng năm, Khánh Chiêu đưa em trai tức là Thanh Mộc ra ngoài mua kẹo ăn.

Trước cửa hàng kẹo đông đúc người đến mua, Khánh Chiêu sợ Thanh Mộc còn nhỏ không chen vào, bèn bảo em trai đứng ngoài đợi mình.

Đến khi Khánh Chiêu quay lại với hai túi kẹo trong tay, em trai đã không thấy đâu.
Khánh Chiêu sốt sắng tìm em, cậu phát hiện Thanh Mộc bị hai tên nhóc lớn hơn bắt nạt.
"Thằng kia mau đưa tiền cho tao!"
Thanh Mộc khi ấy mới bảy tuổi, cậu bé chỉ biết khóc gọi anh trai, tiếng khóc của cậu bé vang khắp con ngõ phía sau chợ.
"Mày còn khóc nữa là tao đập mày đấy."
Khánh Chiêu đứng sau lưng hai tên nhóc kia, cậu tìm nơi cao ráo đặt túi kẹo lên, tiện tay nhặt khúc cây gần đó.
Đúng lúc Trọng Huấn ngang qua, thấy em trai họ hàng xa đang đánh nhau với hai tên nhóc, anh không nghĩ ngợi gì xắn tay áo lao vào phụ Khánh Chiêu.
Kết quả hai tên nhóc kia bị đánh cho bầm dập, còn Trọng Huấn và Khánh Chiêu không toàn vẹn gì.
Kể từ lần đó cậu nhóc Khánh Chiêu lạnh lùng khó gần, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với Trọng Huấn.
Năm mười tuổi, đúng lúc kỳ thi sáu năm một lần được tổ chức, Trọng Huấn xuất sắc vượt qua nhiều vòng thi Hương vào đến thi Hội.
Trước hai ngày tham gia thi Hội, Gia Tĩnh đón chào trận mưa đầu tiên trong năm, mưa xối xả giội xuống đánh chết nhiều mầm cây con, cây to bật gốc vì không chịu nổi gió mạnh.


Bầu trời âm u xám xịt, tiếng gió rít rào hệt như tiếng khóc than của ai đó.
Trọng Huấn không làm được gì, bất lực đứng nhìn chậu cây mình thích ngập trong mưa bão.

Anh đóng chặt cửa sổ, lòng nặng trĩu nỗi lo lắng không tên, bất an ngang nhiên chiếm lấy suy nghĩ anh, khiến anh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.
Kỳ lạ thay sáng hôm sau bầu trời trong xanh thăm thẳm, mưa bão mạnh mẽ cuốn trôi mọi vật, chỉ để lại mầm cỏ non dưới lớp bùn mềm.
Trọng Huấn hít lấy bầu không khí trong lành, tinh thần sảng khoái làm anh ngỡ hôm nay là ngày đẹp trời.
Tiếng đập cửa dồn dập phá tan buổi sáng bình yên, Bình Hiên hốt hoảng còn nói lắp..
"Không...!không xong rồi ạ, cậu ơi chết...!chết rồi."
Trọng Huấn tặc lưỡi, trách mắng: "Mới sáng ra mà nói chết này chết kia, xui xẻo."
"Dạ...!nhưng mà..."
"Nhưng cái gì?"
Dưới chân Bình Hiên như mọc gai nhọn, khiến cậu đứng không yên.
"Dạ em nghe nói..."
Bình Hiên kể lại những gì mình vô tình nghe được từ phòng lão gia phu nhân.

Nghe nói con trai lớn của dì Quỳnh là Khánh Chiêu, cùng đoàn thương buôn đang trên đường về kinh thì gặp bão lớn, nghe đâu vùng Tú Khê đang ngập nặng, có chỗ còn ngập quá vai người.

Số người chết và mất tích gia tăng chóng mặt, Khánh Chiêu cũng nằm trong số đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui