Trong những món trang sức Quyển Như mới mua gần đây, có đôi hoa tai cô ta rất thích, khi đeo lên cả khuôn mặt Quyển Như bừng sáng rạng ngời.
Cô ta vén mái tóc dài, ngắm nhìn hoa tai lắc lư qua lại, cửa phòng bỗng chốc mở toang, qua chiếc gương khuôn mặt Ngọc Thuần dần xuất hiện rõ ràng.
Tâm tình vui vẻ của Quyển Như bay sạch, cô ta đứng dậy không hề chào đón buông câu đuổi khách.
"Chị đến phòng tôi làm gì? Tôi không có gì để nói với chị, mời về cho!"
Ngọc Thuần bỏ qua thái độ xua đuổi của Quyển Như, cô bước đến giữa phòng, gương mặt lạnh nhạt không mang cảm xúc gì.
"Chuyện của ngày hôm qua, em xem như chưa từng xảy ra đi, quên nó đi được không?"
Quyển Như cười khinh bỉ, vừa nhắc đến cơn giận trong cô ta lập tức ùa về, căm hờn hét vào mặt Ngọc Thuần.
"Nếu là chị thì chị có quên được hay không hả? Nó đã đánh tôi, cái thằng mà chị lượm về đấy, tất cả là tại chị, tại chị nên tôi mới xảy ra chuyện như này.
Hôm nay chị bảo tôi quên, sao chị không bảo thằng đó tới xin lỗi tôi."
Ngọc Thuần thở dài, mệt mỏi nhìn cô em cùng cha khác mẹ, lắm lúc Ngọc Thuần thắc mắc, tính cách hiện nay của Quyển Như được tạo nên từ môi trường sống, hay do bản tính vốn như vậy?
Dù có như thế nào, điều không thể phủ nhận chính là Quyển Như rất biết cách làm người ta mệt mỏi, bằng những việc ngu ngốc cô ta làm.
"Chuyện này chẳng phải do em mà ra sao? Hoài Thuận cũng là em của em, em ấy đâu cố ý đá vào của đồ em.
Nói gì đi nữa thì đồ của mình em phải tự bảo quản chứ, để lộn xộn ở ngoài rồi trách người khác."
Ngọc Thuần điềm tĩnh nhắc đến lỗi sai của Quyển Như: "Nếu chị chửi em là con kh.ốn nạn em có giận không? Chuyện bé như hạt tiêu mà em cứ muốn ầm ĩ lên mới chịu hả? Chị thừa nhận hai bên đều có phần sai, chị không bênh riêng ai cả."
Quyển Như dựa vào bàn, hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, bờ môi run lên.
"Nói tới nói lui thì chị vẫn bênh vực cái thằng đầu đường xó chợ đó thôi, đừng ở đây giả làm người tốt.
Chuyện hôm qua tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu, cả chị và thằng đó."
Ngọc Thuần nhìn chằm chằm đôi hoa tai của Quyển Như, đột ngột chuyển chủ đề.
"Trông em dạo này chăm chút vẻ ngoài quá đà nhỉ, vừa kết bạn mới à? Cứ dăm ba bữa chị lại thấy em mua đồ mới, váy áo lụa là để đi gặp ai vậy?"
"Cái gì?" Quyển Như chau mày, bất giác sờ lên chiếc hoa tai, chột dạ nói lắp.
"Tôi...!tôi mua cái gì thì...!thì liên quan gì tới chị? Không lẽ chỉ có chị mới có quyền mua đồ mới, còn tôi...!tôi thì không sao?"
"Được chứ."
Ngọc Thuần gật đầu lia lịa, nhìn thoáng qua không có bất cứ nghi ngờ gì, nhưng nụ cười bên khóe môi đã vạch trần suy nghĩ trong cô.
"Em mua gì, gặp gỡ ai tất cả đều không liên quan đến chị.
Nhưng chị phải khuyên em một câu chân thành, chọn bạn mà chơi, cẩn thận sau này bị người ta lừa mà không biết đấy."
Quyển Như khoanh tay trước ngực, có lẽ vì những lời Ngọc Thuần nói quá tức cười, cô ta không những không lắng nghe mà còn lếu láo.
"Khỏi cần chị dạy đời tôi, bây giờ ra khỏi phòng tôi ngay lập tức, bằng không..."
Quyển Như trợn mắt khiếp sợ khi nhìn thấy chiếc khăn tay Ngọc Thuần vừa đặt lên bàn, chữ thêu tên Quyển Như chói lóa đâm thẳng vào mắt cô ta.
Ngọc Thuần chỉ vào cái tên Quyển Như thiêu trên khăn, lời nói mang vài phần giễu cợt.
"Gặp được tên điên ngoài phố trộm khăn của em, chị mang về trả đây.
Chuyện hôm qua muốn làm như thế nào thì tùy em."
Ngọc Thuần biết Quyển Như là người ham mê danh vọng, cô ta sẽ không vì vài chuyện vặt vãnh mà tự trét bùn lên mặt mình.
Có thể nói Ngọc Thuần nắm chắc trong tay chín mươi chín phần trăm tự tin, một phần trăm còn lại vì cô không hiểu rõ con người Quyển Như, cô không chắc chắn Quyển Như sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa nào mà, Ngọc Thuần không tưởng tượng ra.
Dù sao con người vẫn là động vật khó hiểu nhất, nên cẩn thận thì hơn.
Đã qua hai ngày từ khi Quyển Dư quay về, mọi thứ vẫn êm đềm như cũ, Ngọc Thuần nhận ra Quyển Như lựa chọn im lặng.
Trong suốt hai ngày qua cô đứng ngồi không yên, cứ lo sợ biến cố sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Ngọc Thuần nói chuyện với Trọng Yến, điều cần khuyên đã khuyên hết, tất cả dựa vào Trọng Yến có chịu hiểu hay không.
Quả nhiên Quyển Như vẫn là người trọng danh dự hơn tất cả, nhiều ngày trôi qua cô ta không có bất cứ động tĩnh nào, thậm chí cũng không nhắc đến chuyện ngày hôm đó, mọi thứ hệt như chưa hề xảy ra.
Dần về sau, Hoài Thuận đã buông xuống lo lắng, cô không còn thao thức lo toan, cũng không hay ngó nghiêng nghe ngóng động thái của Quyển Như.
Ngọc Thuần từng nói Quyển Như đã đồng ý bỏ qua chuyện hôm đó, lúc đầu Hoài Thuận còn cho rằng Ngọc Thuần an ủi mình, sau này cô mới biết Ngọc Thuần không nói dối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...