Oai phong là thế nhưng Ngọc Thuần đâu biết sau lưng là cơn thịnh nộ của cha và hình phạt đang chờ mình.
Trong phòng thờ nhà họ Chu, bốn người Ngọc Thuần Trọng Yến và cả Chi Ái Ân Đình đồng loạt quỳ gối cúi đầu nghe ông Trọng Bách trách mắng.
"Hành động như tụi đầu đường xó chợ, vô gia giáo.
Con nghĩ mình làm vậy là giỏi lắm hay sao? Người ngoài nhìn vào còn tưởng nhà này không biết dạy con, không quản nổi gia nhân.
Sau này ta biết làm sao mà ra đường nữa? Còn mặt mũi nào?"
Ông giận nổ đom đóm mắt, dừng trước mặt Ân Đình từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu anh, lửa giận bốc lên bừng bừng.
"Ngày hôm nay còn hùa theo mấy đứa này gây rối, có biết mình sai ở đâu không?"
Ân Đình ngốc nghếch trộm nhìn Ngọc Thuần, cô lắc đầu chẳng giúp được gì, vì bây giờ bản thân cô cũng đang quỳ đây.
"Lão gia tôi biết lỗi rồi, tôi sai rồi.
Sau này tôi sẽ không làm thế nữa đâu."
Theo kinh nghiệm xương máu của Ân Đình, hễ phạm lỗi thì mau mau nhận sai, ít ra sẽ không bị phạt nặng.
Ông Trọng Bách hừ lạnh liếc qua Chi Ái, thấy lão gia đang nhìn mình Chi Ái cúi gằm mặt đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Còn con nữa..." Ông quát lên làm ai nấy cũng giật mình hoảng sợ: "Đứa cầm đầu là tội nặng nhất, sao con không làm gì có ích chút đi, cha cũng đỡ đau đầu vì con.
Vừa hung hăng còn ngang ngược, chẳng thục nữ chút nào, công dung ngôn hạnh con coi mình được cái nào? Sau này không biết tên nào dám lấy con nữa."
Ngọc Thuần chu môi trong lòng không phục, cô thừa nhận cha nói đúng, mình hung hăng ngang tàn nhưng chỉ khi gặp kẻ ác.
Ngọc Thuần nhận thấy bản thân cô giống như nước vậy, cho vào chiếc hộp có hình thù nào cô sẽ ra hình thù đó.
Gặp người tử tế cô sẽ tử tế gấp bội, người gian ác cô sẽ cứng rắn quật ngã bọn họ.
"Nhưng thưa cha trong chuyện này đâu phải chỉ một mình con sai, suy cho cùng cũng là bọn ác kia đến gây sự trước, con chỉ là bảo vệ gia đình, bảo vệ thanh danh mặt mũi nhà mình.
Để người bên ngoài biết được nhà họ Chu chúng ta không dễ chọc vào."
Ngọc Thuần nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định sâu thẳm như sông xanh của ông Trọng Bách, thốt ra từng chữ rành rọt.
Đứng trước thái độ quả quyết không chút nhún nhường của Ngọc Thuần, ông Trọng Bách giận càng thêm giận.
"Ngựa non háu đá.
Cho đến bây giờ con vẫn nghĩ mình đúng sao?"
Ông chắp tay sau lưng đi vòng quanh căn phòng, cuối cùng dừng trước kệ kinh sách cao gấp đôi người trưởng thành.
"Phạt bốn đứa ở đây chép kinh tạ lỗi, nội trong ngày hôm nay không chép được mười quyển kinh thì đừng mơ đến chuyện ra ngoài."
Bốn người không hẹn nhìn lên chồng sách kinh cao như núi, Ngọc Thuần tái mặt lại chơi chiêu cũ.
"Cha con sai rồi, sau này con sẽ không dám nữa, cha rộng lòng tha cho bọn con đi.
Chép xong số sách kinh đó thì tay con tàn phế luôn."
Ngọc Thuần nháy mắt ra hiệu, ba người còn lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Nhưng tiếc thay ý ông đã quyết sẽ không vì vài giọt nước mắt giả tạo mà động lòng trắc ẩn, nếu ông không thẳng tay răn đe trừng phạt từ hôm nay, nói không chừng ngày mai Ngọc Thuần còn làm ra chuyện động trời gì nữa.
Ông căn dặn hai tên canh cửa khóa chặt cửa lớn, đến cả cửa sổ cũng khóa nốt, một con muỗi cũng không cho bay vào.
Ngọc Thuần biết cha đã nghiêm túc trừng phạt mình, dù cô có gào rát cả cổ ông cũng không mềm lòng tha thứ.
Chi Ái ngồi bệt xuống đất mụ mẫm chẳng biết nên làm gì bèn hỏi Ngọc Thuần.
"Tiểu thư, chúng ta nên là gì bây giờ?"
Ngọc Thuần bất lực ngồi xuống cùng Chi Ái, cô ngẩng đầu thở dài sầu não.
"Thì còn làm gì nữa, chép kinh thôi, chép nhanh thì được ra ngoài sớm."
Nghe theo lời Ngọc Thuần bốn người bắt tay chép những con chữ đầu tiên vào giấy, cặm cụi đến khi ánh dương ngã về Tây Trọng Yến vừa hay chép xong quyển cuối cùng, cậu quay sang nhìn Ngọc Thuần.
"Chị chép đến đâu rồi?"
Ngọc Thuần không ngẩng đầu, cô vội vã đáp: "Nửa quyển nữa là xong." Ngọc Thuần nhớ ra, cô nhìn ba người cười láu lỉnh: "Của mọi người là gì thế? Hình như của tôi là kinh sám hối đó."
"Phải rồi, tiểu thư nên sám hối tội lỗi mà mình gây ra." Ân Đình buộc miệng nói, không ngờ phải ăn hai cú đánh của tiểu thư.
Ngọc Thuần hậm hực gõ đầu bút lên mặt bàn, cũng tại tên Vân Dân khốn kiếp đó, nếu hắn không gây chuyện thì cô không phải ngồi trong phòng thờ chép kinh rồi.
Nghĩ đến hắn thì máu đã sục sôi lên, Ngọc Thuần tự hứa với lòng đợi cô ra được đây sẽ cho tên khốn kiếp đó ăn đủ cả vốn lẫn lãi.
Khi những tia nắng cuối cùng trong ngày biến mất, bóng tối bao phủ đỉnh đầu cũng là khi Ngọc Thuần được trả tự do, cô vươn vai tham lam hít lấy không khí trong lành, xoa xoa chiếc bụng đói.
"Hôm nay quả thật là một ngày mệt mỏi, phải chén một bữa no nê rồi lên giường đánh một giấc đến sáng mới được." Ngọc Thuần tự nhủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...