Khi Ngọc Thuần đến nơi nhà trước đã tập hợp đủ thành viên, chỉ thiếu mỗi cô.
Vừa đặt chân vào bầu không khí nặng nề trao trùm mọi ngóc ngách, cô chọn ghế gần Kim Bội yên vị, không nói nửa lời vì Ngọc Thuần hiểu rõ hôm nay vốn không phải họp mặt gia đình, mà chính là lâm trận chiến đấu.
Mắt thấy Ngọc Thuần vừa có mặt, Quyển Dư nhân cơ hội mỉa mai đôi câu.
"Nhà này loạn hết rồi, người lớn còn phải đợi ngược người nhỏ, không biết học đâu ra thói đó.” Bà ta ung dung thưởng thức ly trà ấm, mỉm cười chế giễu, những người còn lại cũng hùa theo cười cợt.
Đàm Hương tiếp lời, thái độ nịnh bợ.
“Chị hai nói thật đúng quá, chúng ta là người lớn lại phải ngồi đợi một đứa nhóc, không ra phép tắc gì.”
Với kẻ nịnh bợ Ngọc Thuần chẳng muốn so đo.
"Con vừa thức dậy thì gia nhân đến báo tin dì tìm con, chẳng hay dì tìm con vì chuyện gì?"
Mặt Đàm Hương tối sầm, bị ngó lơ nên thấy khó chịu.
Quyển Dư cười khinh bỉ: “Hiện giờ khắp kinh thành đang bàn tán, con thứ nhà họ Chu chưa xuất giá đã có thai, con thứ này rốt cuộc là ai?”
Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn Kim Bội như đang ám chỉ con thứ trong lời đồn là cô.
Ngọc Thuần vốn đã lường trước được chuyện sẽ xảy ra, cô điềm tĩnh nhìn từng người có mặt.
"Lời đồn vô căn cứ dì cũng tin được sao?"
"Sao lại vô căn cứ? Có lửa mới có khói, không ai lại đi đồn một cô gái chưa xuất giá có thai được."
Quyển Như, con gái Quyển Dư đồng ý quan điểm của bà ta.
"Đúng đấy, mẹ tôi nói không hề sai."
Ngọc Thuần chửi thầm trong lòng, đương nhiên không sai vì đó là mẹ cô ta mà.
"Em đừng quên mình cũng là con thứ đấy, cẩn thận tai bay vạ gió."
Quyển Dư lập tức bênh vực con mình.
"Con gái tôi là đứa hiền ngoan, không giao du người xấu, càng không làm chuyện ô uế nhục nhã mẹ cha."
Ngọc Thuần chỉ ồ rồi chẳng nói gì, thái độ dửng dưng thờ ơ của cô chọc tức Quyển Dư.
"Ý cô là gì, ý cô là con gái tôi là đứa chưa chồng có thai?"
"Con chưa từng nói những lời đó, dì nghĩ quá nhiều rồi.
Ở đây dì là người lớn nhất, dì nói sao chả được."
Ngọc Thuần nhận lấy ly trà từ tay gia nhân, cô hớp hai ngụm, trà ấm làm tâm trạng Ngọc Thuần dễ chịu hơn.
"Tôi muốn có câu trả lời rõ ràng cho chuyện hôm nay, ở đây đoán già đoán non chi bằng chúng ta mời đại phu đến bắt mạch đi, đến khi đó sẽ biết ai là kẻ chưa xuất giá đã mang thai."
Ngọc Thuần chẳng thèm quan tâm có mời đại phu hay không, đối với cô kết quả như một, chi bằng phí lời với bà ta cô về phòng ngủ thì hơn.
"Dì muốn vậy thì con chiều theo dì."
Cô nhìn thẳng vào mắt Quyển Dư mỉm cười thản nhiên, Ngọc Thuần biết nụ cười của mình lúc này trong mắt Quyển Dư vô cùng đáng ghét, đành chịu thôi nếu bà ta không thích cô cười, Ngọc Thuần sẽ cười thật nhiều cho Quyển Dư tức chết.
Đại phu tới mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau, chỉ riêng Quyển Dư là lo sợ, giận dữ nhìn người hầu của mình.
Ngọc Thuần đứng dậy tươi cười chào hỏi: "Xin chào Đặng đại phu, vất vả cho anh phải đi đến tận đây."
Đặng đại phu trông rất trẻ, tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, sở dĩ mọi người đều kinh ngạc khi thấy Đặng đại phu vì anh rất tuấn tú, nói thật lần đầu Ngọc Thuần trông thấy Đặng đại phu, biểu cảm còn lố bịch hơn thế nữa.
"Không sao, cho hỏi bệnh nhân ở đâu."
Ngọc Thuần bối rối giải thích: "Không có bệnh nhân.
Tôi muốn nhờ anh bắt mạch cho các em tôi, sau đó nói ra tình trạng cơ thể."
Khuôn mặt Đặng đại phu thoáng nhẹ nhõm, không còn nghiêm trọng như trước.
Một chiếc bàn tròn được bê vào đặt giữa nhà, Ngọc Thuần mời người đầu tiên là Quyển Như ra thử.
Quyển Dư chắn trước mặt con gái, đề phòng nhìn cô.
"Dì sao thế, người đề nghị mời đại phu đến bắt mạch là dì mà? Dì đừng đổi ý nhé, người ta lặn lội từ xa đến, ít nhất nên xem thử ai là người chưa xuất giá đã có thai." Tuy lời nói rất nhẹ nhàng nhưng Quyển Dư nghe vào như ngàn cân đè chết người.
Bà ta không thể nói đây không phải người mình sắp xếp, dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đôi tay run rẩy đã phản bội bà ta.
Quyển Dư sợ lỡ Ngọc Thuần âm mưu hãm hại con mình ở trước mặt bao người, đến khi đó bà ta nên làm gì để cứu con? Đại phu bị tráo đổi là bạt tai giáng xuống thông báo kế hoạch của bà ta đã bại lộ.
"Dì không dám hả? Chẳng lẽ..."
Ngọc Thuần cố ý tỏ ra mờ ám, quả nhiên chiêu này hiệu nghiệm.
Đàm Hương dắt con gái ra thử trước, kết quả chẩn đoán Quyên Nhi sức khỏe bình thường.
Quyển Dư thấy càng lo lắng, Quyên Nhi bình thường là đúng vì Ngọc Thuần đang chỉ mũi giáo về phía mẹ con bà ta, lỡ như Ngọc Thuần thông đồng đại phu nói Quyển Như có thai thì sao? Hơn nữa Quyển Nhi đã thử, dù bà ta bảo vệ con gái đến cùng vẫn phải để đại phu bắt mạch cho Quyển Như, tình thế nguy cấp Quyển Dư chẳng nghĩ được gì.
"Cây ngay không sợ chết đứng, tôi sẽ chứng minh mình trong sạch."
Quyển Như ngồi xuống ghế để Đặng đại phu bắt mạch, mà chẳng hay biết mẹ đang lo lắng cho mình.
Nhìn Đặng đại phu chau mày, trái tim Quyển Dư sắp vọt lên cổ họng.
Khi nghe con gái bình thường, Quyển Dư mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà ta, Ngọc Thuần rất muốn cười, cô chuyển dời ánh mắt đi nơi khác vô tình bắt gặp Tố Diệp đang nhìn mình cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...