Mộng Tình

Ngô Gia Hào mở cửa xe bước xuống, tiến nhanh về phía Trương Thiên Ân. Mặc dù không thích Ngô Gia Hào nhưng giây phút này Trương Thiên Ân coi Ngô Gia Hào như một chiếc phao cứu sinh, anh ta xuất hiện thật đúng lúc. 

Bước đến trước mặt cô, anh ta liền hỏi: "Em chưa về sao?" Sau đó liếc nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh cô: "Đây là?"

Người đàn ông đang định trả lời thì Trương Thiên Ân đã quay sang người đàn ông đó nói: "Anh không cần đưa tôi về đâu." Sau đó chỉ tay về phía Ngô Gia Hào: "Anh ấy là bạn tôi, tôi nói anh ấy đưa tôi về là được rồi."

Người đàn ông gật đầu: "Vậy được, chuyện lúc nãy đã liên lụy cô rồi, rất xin lỗi."

Trương Thiên Ân khách sáo nói: "Không sao, vậy tôi đi trước." Rồi cô nhìn Ngô Gia Hào, bước đến bên cạnh anh ta.

Ngô Gia Hào đứng nghe toàn bộ cuộc đối thoại của Trương Thiên Ân với người đàn ông kia, anh ta chẳng hiểu hai người đang nói gì cả, cho đến khi cô nói muốn anh đưa cô về, anh ta liền vui vẻ bước đến mở cửa xe bên ghế lái phụ cho cô, Trương Thiên Ân cũng không phản đối, cô bước lên ngồi vào trong xe. Người đàn ông kia vẫn đứng đó cho đến khi chiếc xe dời đi.


"Lúc nãy 2 người nói gì vậy? Cái gì mà liên lụy rồi còn xin lỗi nữa?" 

Trương Thiên Ân kể lại toàn bộ sự việc xảy ra lúc nãy, nghe xong Ngô Gia Hào liền nhíu mày lại: "Ở đó là trung tâm mua sắm... mà còn xảy ra chuyện như vậy sao?"

Trương Thiên Ân gật gật đầu, cô giở tờ giấy người đàn ông lúc nãy bắt cô làm con tin ra xem, Ngô Gia Hào thấy vậy liền hỏi: "Là thứ gì vậy?"

"Tôi không biết, đây là mẩu giấy người đàn ông đó đã nhét vào tay tôi, còn nói với giọng như đang cầu xin tôi."

"Tên đó nói gì?"

"Xin hãy giúp tôi." Trương Thiên Ân với vẻ mặt khó hiểu nhìn vào tờ giấy đó, trên đó viết một địa chỉ khá cụ thể và những dòng ký tự nhỏ trông rất lạ, được xếp thành chữ MẬT MÃ lớn. Cô đưa mẩu giấy đó cho Ngô Gia Hào: "Trên này viết gì vậy?"

Ngô Gia Hào cầm lấy mẩu giấy xem xét kỹ lưỡng: "Có lẽ người đàn ông đó muốn nhờ em mang mẩu giấy này đến địa chỉ ghi ở đây, còn những dòng ký tự này rất có khả năng là mật mã mở một thức gì đó." Nói hết câu Ngô Gia Hào như ý thức được vấn đề, quay sang cô nói: "Người đàn ông đó không biết em mà lại dám đưa cho em mẩu giấy có chứa thông tin bí mật như vậy sao?"

Nghe Ngô Gia Hào nói, cô cảm thấy dường như anh ta đã từng tiếp xúc với kiểu chữ viết kỳ lạ này vậy: "Nếu theo như anh nói thì có nghĩa là chỉ cần mở mẩu giấy và đọc những gì viết ở trên đó là sẽ hiểu ý của người đàn ông kia." Cô chớp chớp mắt: "Vậy có nghĩa là bây giờ tôi phải đi đến địa chỉ này và đưa mẩu giấy này cho người nào đó ở địa chỉ này sao?"

Ngô Gia Hào ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Đám người đuổi bắt người đàn ông kia có súng, nhưng người đàn ông kia lại phải trốn chạy đám người đó, vậy làm sao xác định được đâu là người tốt, đâu là kẻ xấu, nếu giúp người đàn ông kia chính em lại là người gặp nguy hiểm thì sao?"


Ngô Gia Hào nói đúng, hai phe đó rất khó để phân biệt được đâu là người tốt, đâu là kẻ xấu, không ngờ cô lại xui xẻo gặp phải tình huống như vậy, bây giờ cách giải quyết thật sự rất mông lung, nếu đã đưa mẩu giấy chứa thông tin bí mật cho một người xa lạ như cô thì có lẽ người đàn ông kia sẽ ẩn nấp ở một nơi nào đó để trốn đám người kia nhưng đồng thời lại theo dõi xem cô có đưa mẩu giấy này đến địa chỉ đó không thì sao.

Cũng rất có thể đám người đuổi bắt người đàn ông kia biết được thứ họ cần đang nằm trong tay cô vậy mục tiêu của họ là cô, hay nói cách khác người bị truy đuổi lúc đó sẽ là cô chứ không phải ai khác.

Suy xét hồi lâu, Ngô Gia Hào liền nói: "Đến địa chỉ ghi trên mẩu giấy rồi tính tiếp."

Trương Thiên Ân tự chỉ vào bản thân, cô nói: "Bây giờ là tôi đang làm liên lụy tới anh sao?"

Ngô Gia Hào khẽ lắc đầu: "Cũng không hẳn là như vậy, nhưng anh thấy những dòng ký tự đó trông rất quen, nếu anh nhớ không nhầm thì hình như anh đã từng nhìn thấy một kiểu chữ viết tương tự, cũng xếp những dòng ký tự kỳ quặc đó để tạo nên chữ lớn cho đối phương hiểu ý nghĩa của những dòng ký tự đó, rất giống với phong cách viết của mẩu giấy này." 

Trương Thiên Ân đan những ngón tay vào tóc hất ngược ra phía sau, cô gật đầu: "Vậy được, đến đó rồi tính tiếp."


Đi cả một tiếng đồng hồ mà vẫn đến được địa chỉ ghi trên mẩu giấy. Để đến được nơi đó, còn phải đi qua một con đường khá dài nhưng không có một ngã rẽ chỉ có một đường thẳng duy nhất. Con đường ở đây rất yên tĩnh, không có một bóng người, cũng không thấy bất cứ phương tiện nào qua lại ở nơi này. Trương Thiên Ân đảo mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, cô quay sang nhìn Ngô Gia Hào, định nói gì đó nhưng lại thôi khi thấy anh ta đang chăm chú lái xe theo hình vẽ trên bản đồ.

Đi tiếp về phía trước lại dẫn đến một con đường khác. Hai bên đường trồng nguyên là những cây gỗ lớn, còn có cỏ mọc um tùm nhìn rất rậm rạp, giống như trên núi vậy. Cảnh vật ở đây yên lặng đến đáng sợ, cô tan làm từ lúc 5 giờ chiều, cộng thêm với 30 phút ở trung tâm mua sắm và 1 tiếng để tìm đến cái nơi quái quỷ này, giờ đã là 6 giờ 30, trời cũng đã tờ mờ tối, mà ở nơi này lại không mang lại một chút niềm tin nào cho Trương Thiên Ân, bấy giờ cô đành lên tiếng: "Anh còn định đi tiếp nữa sao?"

Ngô Gia Hào chỉ vào kính lái: "Địa chỉ này là có thật, em yên tâm chúng ta sẽ tìm được điểm đến, còn khoảng 1km nữa."

Trương Thiên Ân kéo cửa kính xe lên, cô đưa tay chạm vào tấm kính, nhìn ra bên ngoài: "Anh không thấy con đường này rất đáng sợ sao? Không có lấy một bóng người chứ đừng nói đến phương tiện qua lại, biết đâu ở đây không có người sinh sống thì sao?"

Ngô Gia Hào phì cười: "Em sợ rồi hả?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui