Thưa giám đốc, cà phê của anh." Cô thư ký mang tách cà phê đến, đặt trên bàn rồi đi ngay.
Ngô Gia Hào chậm rãi cầm bản hợp đồng lên, lật qua lật lại: "Nếu anh nhanh hơn một chút thì có lẽ bây giờ thư ký của anh là em chứ không phải ai khác."
Trương Thiên Ân khó hiểu nhìn Ngô Gia Hào, Ngô Gia Hào không hề ngẩng đầu lên nhìn cô mà vẫn chăm chăm nhìn bản hợp đồng: "Anh chính là giám đốc của tập đoàn này, hay nói cách khác anh chính là người thừa kế duy nhất của Thiên Phong." Ngưng một lát rồi anh ta nói tiếp: "Ngày anh gặp em trên đường, hôm đó anh đã đến văn phòng tìm em nhưng em đã nghỉ việc ở đó, hôm đó anh muốn nói, công ty anh cũng đang tuyển thư ký cho Tổng giám đốc nhưng lại bị em từ chối thẳng thừng ngay khi gặp em trên đường, chưa kịp nói thì đã biết được tin em đã tìm được một công việc tương tự, một tập đoàn không hơn không kém gì Thiên Phong." Ngô Gia Hào nói với giọng tiếc nuối.
Trương Thiên Ân không hề có phản ứng gì khi nghe Ngô Gia Hào nói vậy, cô nhàn nhạt nói: "Bản hợp đồng này không có vấn đề gì chứ?" Không ngờ cô lại cố tình để cho Ngô Gia Hào biết những gì anh ta nói lúc nãy cô đều bỏ ngoài tai, không hề có một chút hứng thú hay là để tâm đến.
Ngô Gia Hào cười trừ. Im lặng không trả lời tiếp tục xem hợp đồng.
Sau khi bàn bạc xong về bản hợp đồng, về đến công ty Trương Thiên Ân liền đến thẳng phòng của Chủ tịch, nói lại những lời Ngô Gia Hào đã nói với cô và một số điều khoản cần sửa đổi để bên đó đồng ý hợp tác.
Một ngày làm việc nữa lại trôi qua, Trương Thiên Ân bắt một chiếc taxi về nhà, trên đường về nhà cô ghé qua siêu thị mua một ít đồ, đúng lúc đi ra cửa bỗng có một người đàn ông đụng trúng cô, túi đồ trên tay cô rơi bịch xuống đất, con dao nhỏ trên tay người đàn ông đó cũng rơi xuống đất, người đó từ trên xuống dưới mặc nguyên một bộ đồ màu đen, mặt bịt kín chỉ để hở 2 con mắt. Trương Thiên Ân chưa kịp phản ứng lại thì người đó đã nhanh như cắt nhặt con dao dưới đất lên ghì sát vào cổ cô, người đàn ông đó ghé sát tai cô nói: "Xin hãy giúp tôi."
Trương Thiên Ân chưa hiểu ý người đàn ông đó là gì thì có một đám người chạy ra từ trong siêu thị, chỉ tay về phía cô, nói lớn: "Mau buông cô gái đó ra, mày hết đường trốn rồi."
Người đàn ông cầm con dao chạm hẳn vào cổ cô, cũng lớn tiếng nói: "Nếu các người còn tiến lên nữa, tao sẽ giết nó." Sau đó lại nói thầm bên tai cô: "Hãy lùi lại phía sau, tôi sẽ không hại cô đâu." Người đàn ông đó nhét một thứ gì đó vào tay cô rồi bắt đầu kéo cô lùi dần về phía sau.
Đám người ở đằng trước vẫn hung hăng tiến về phía cô: "Giao thứ đó ra đây, bọn tao sẽ tha cho mày."
"Cô gái, hãy cùng tôi lùi về phía sau một chút nữa." Trương Thiên Ân biết bây giờ ngoài việc nghe theo người đàn ông đó cô không thể làm gì khác, cô cũng chưa xác định được người đàn ông này là người xấu hay người tốt nhưng nghe giọng điệu của hắn, có lẽ hắn thật sự không muốn làm hại cô, làm theo như lời hắn nói, cô cùng hắn dần dần lùi về phía sau.
Ở phía sau đột nhiên lại xuất hiện thêm một đám người nữa, đám người đó cũng dần tiến về phía người đàn ông, Trương Thiên Ân cảm nhận được người đàn ông này bắt đầu sợ hãi, bàn tay cầm dao của hắn có phần hơi run lên, người đàn ông cố nắm chặt lấy con dao, gần như đã cứa vào cô một chút, đám người đó mới không tiến về phía người đàn ông nữa, có lẽ là sợ người đàn ông sẽ làm hại cô thật.
Một người trong cả đám đó lớn tiếng nói: "Thả cô gái đó ra, chúng ta từ từ nói chuyện."
Người đàn ông lắc đầu quầy quậy, nhân lúc đám người đó không tiến lại gần nữa, hắn nhanh chóng kéo cô lùi lại phía sau gần hàng rào chắn, lúc bấy giờ đám người kia mới ý thức được người đàn ông vẫn có ý định trốn chạy, cả đám người liền hung hãn bước nhanh về phía hắn.
Người đàn ông chỉ kịp nói với cô một câu: "Xin hãy giúp tôi đưa cho người đó." Rồi cả người hắn lao ra khỏi hàng rào chắn, sau đó có tiếng súng vang lên, một viên đạn bay thẳng vào chân người đàn ông và máu bắt đầu chảy, người đàn ông đó vẫn chạy thục mạng về phía trước.
Tình huống lúc nãy xảy ra quá nhanh, Trương Thiên Ân bấy giờ mới ý thức được bản thân cô vừa gặp nguy hiểm. Một đám người nhanh chóng đuổi theo người đàn ông kia, 3 người còn lại tiến về phía cô hỏi han: "Cô gái, cô không sao chứ?"
Trương Thiên Ân lắc đầu, sờ lên vết dao hằn trên cổ: "Tôi không sao."
Với tình huống lúc nãy đáng ra cô phải hoảng sợ mới đúng, nhưng đi trái ngược lại là hiện tại cô rất bình tĩnh, giống như người bị bắt làm con tin không phải là cô mà là người khác vậy.
Trương Thiên Ân bỏ qua ánh mắt quan tâm của 3 người đàn ông, cô lặng lẽ nắm chặt bàn tay có mẩu giấy lúc nãy người đàn ông kia đưa cho cô, đến nhặt túi đồ lúc nãy bị rơi.
"Cô về nhà sao, để tôi đưa cô về, dù gì lúc nãy cũng làm cô hoảng sợ rồi." Một người đến trước mặt cô khi thấy cô đang đứng bắt xe.
"Không cần phiền như vậy đâu, tôi thật sự không sao." Cô từ chối.
"Thiên Ân." Bỗng có ai đó gọi cô, Trương Thiên Ân và người đàn ông đứng bên cạnh cô cùng hướng ánh mắt về phía người đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...