Cảnh Dịch Âm miễn cưỡng thỏa hiệp, nhưng dù sao y cũng không thể chịu đựng được chuyện Cổ Mộng Tiên cùng nữ tử khác song túc song phi, bởi vậy chỉ hứa hẹn là đợi tới lúc Cổ Mộng Tiên thành thân.
Cổ Mộng Tiên mở lớn đôi mắt ngập lệ
“Không muốn, vì sao thành thân xong ngươi lại phải đi?”
“Cuối năm ta có việc phải ra ngoài. Ta đáp ứng ngươi, sẽ mau trở lại.” Lần đầu, Cảnh Dịch Âm nói dối Mộng Tiên yêu dấu.
“Thật, thật vậy chăng?” Cổ Mộng Tiên run run hỏi, ngây thơ tin lời y. “Thật, đừng khóc nữa. Vừa nãy ta đẩy ngươi có làm ngươi đau không?”
Cổ Mộng Tiên gật đầu đầy thương cảm
“Có, cánh tay ta đau quá, ngươi phải xoa bóp giúp ta…”
Hắn vươn cánh tay phải màu hồng cánh sen, vén áo lên. Cảnh Dịch Âm ngồi bên giường, xoa bóp tay giúp hắn, một mặt thấp giọng xin lỗi, rốt cuộc dỗ được Cổ Mộng Tiên nín khóc mỉm cười. Hắn ngồi dậy, kề sát vào Cảnh Dịch Âm, vươn cánh tay trái không hề đau ra cho y xoa, Cảnh Dịch Âm cũng xoa.
“Thật thoải mái á, lực tay ngươi xoa bóp thật là thoải mái.” Trong giọng Cổ Mộng Tiên có chút làm nũng, hiển nhiên là chuyện Cảnh Dịch Âm đồng ý lưu lại khiến tâm tình hắn rất tốt. Cảnh Dịch Âm không nói nhiều lời. Cổ Mộng Tiên lại nhích về phía y, cảm thấy nhiệt độ cơ thể y huân tới thật thoải mái, tay chân hắn vốn lạnh lẽo, lúc được Cảnh Dịch Âm xoa bóp hình như thấy ấm áp hơn.
“Dịch Âm ca, ta… Ta có thể gọi ngươi như vậy không?”
Cảnh Dịch Âm run lên, không dám nhìn hắn. Tiếng gọi ngọt ngào quen thuộc đó tựa như trở lại ngày xưa, khi y mới quen Mộng Tiên, hai người sống cuộc sống thần tiên quyến lữ, yêu thương lẫn nhau, Mộng Tiên trên giường khả ái mê ngươi… (này này câu sau nó có liên quan tới câu trước k vậy??!)
“Ta không thể gọi ngươi là Dịch Âm ca ư?” Thấy y bối rối, Cổ Mộng Tiên thấp giọng, hình như lại muốn khóc.
“Đừng khóc, ta tình nguyện chỉ là một ác quỷ ghê tởm trong lòng ngươi.”
“Ta không hiểu ngươi vì sao nói như vậy!” Cổ Mộng Tiên có chút ủy khuất “Là bởi vì trước đây mắng ngươi ác quỷ, vậy nên lòng ngươi không thoải mái, mới châm chọc ta như vậy sao?”
“Không phải, Mộng Tiên, không phải.”
Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một trận âm thanh ầm ĩ. Cửa phòng bị mở, Cổ Mộng Tiên sửng sốt một hồi, chỉ thấy nữ tử thanh xuân xinh đẹp không gì sánh được, nhưng hiển nhiên là cũng nhanh nhẹn dũng mãnh không gì sánh được, xông vào trong. Nàng mặc trang phục đỏ chói, rực rỡ tựa như chính cá tính của nàng.
“Cảnh Dịch Âm, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi!”
Cảnh Dịch Âm ngẩn ra, lập tức cười khổ, hiển nhiên là không vui khi gặp lại, nhưng y vẫn phóng khoáng chào hỏi
“Tiền tiểu thư, lâu rồi không gặp.”
“Là ngươi lâu rồi tránh không gặp mặt ta thì có.” Nữ tử đối với những lời này của y cực kỳ không vui. Rõ ràng là y một đường chạy trốn, để nàng một đường tìm khổ sở!
“Chúng ta là người không có duyên, không thích hợp gặp lại; gặp lại chọc ngươi đầy bụng không vui, đó là lỗi của Cảnh mỗ.” Cảnh Dịch Âm nói kiểu nước đôi.
“Êm tai lắm, đáng tiếc toàn bộ không có chân ý. Trạch để hào hoa như nhà ta ngươi không ở, lại ở cái chỗ đổ nát thế này, có còn coi ta ra cái gì không?” Nàng bĩu môi, chê bai nơi này cũ nát bẩn thỉu một cách rõ ràng.
“Tiền tiểu thư diễm quan quần phương, người ái mộ đạp nát cả cánh cửa nhà ngươi, ta chỉ là một vô canh tiểu tốt, không nhà không cửa, đương nhiên không trèo lên nổi đóa hoa Cao Lĩnh như Tiền tiểu thư.”
Cảnh Dịch Âm càng khiêm nhường, Tiền Lỵ lại càng nghiến răng nghiến lợi, đầy mình khổ lẫn hận.
“Ngươi đã cứu ta, ta chính là muốn lấy thân báo đáp! Ngươi tránh không gặp mặt, khiến ta bị mọi người chê cười, nửa năm qua, ta truy đuổi ngươi thật là khổ cực…”
“Cảnh mỗ thực sự…”
“Ta đã nói rồi! Ngươi nếu đã có nương tử, thì từ nàng, cưới ta! Ta sẽ cho nàng ta thiên kim vạn kim, để nàng tái giá cho người khác, tuyệt đối sẽ không ủy khuất nàng.”
Cảnh Dịch Âm hiển nhiên rất đau đầu với việc nàng bạo ngược làm xằng, thanh âm bình tĩnh nói
“Ngày ấy là Tiền tiểu thư tự thoát khỏi dây trói của đạo phỉ, mà ta bất quá là tiện đường đi ngang qua, lúc đạo phỉ đuổi bắt ngươi thì tiện thể trừng phạt bọn họ, đó tất cả đều là Tiền tiểu thư tự cứu mình, Cảnh mỗ không dám kể công.”
Tiền Lỵ làm như không nghe thấy, cười lạnh
“Ta nói mạng của ta là ngươi cứu, thì chính là ngươi cứu, Cảnh Dịch Âm, ta đời này nhất định phải gả cho ngươi.”
Cổ Mộng Tiên bật cười. Cảnh Dịch Âm nhìn về phía hắn, hắn nắm tay Cảnh Dịch Âm, vui vẻ nói
“Như thế này không phải rất tốt sao? Dịch Âm ca có thể thành thân song song với ta, chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ.” (Nếu muốn vĩnh viễn cùng một chỗ sao không gả quách cho nó đi em!)
Mặt Cảnh Dịch Âm đen sì, thế nhưng những lời này hiển nhiên là đã lấy lòng được Tiền Lỵ. Vốn nàng chẳng liếc tới Cổ Mộng Tiên, lúc này nhịn không được nhìn về phía hắn, thấy tướng mạo thanh lệ tuyệt trần của hắn, cười nói
“Ngươi nói những lời này dễ chịu lắm, tuy là tướng mạo thỏ nhi gia, da mịn thịt trắng, nhưng nói cũng giống tiếng người.”
Trước giờ Cổ Mộng Tiên luôn buồn bực chuyện mình quá giống nữ, lại còn trên mặt có vết sẹo chưa lành, lúc này nhịn không được cúi đầu xuống, cảm thấy ở trước mặt một nữ tử xinh đẹp như hoa, cương cường như lửa thế này, vẻ đẹp nhu nhược của bản thân quá mức thất sắc, thêm vết sẹo kia lại càng trầm trọng vạn phần.
Mà đường nhìn của Tiền Lỵ cũng không hướng về phía hắn nữa, chỉ chăm chú trên người Cảnh Dịch Âm, hoàn toàn không quan tâm có hắn ở đây.
Trong tim nổi lên một trận co thắt quái dị, Cổ Mộng Tiên lặng lẽ níu chặt ống tay áo Cảnh Dịch Âm. Hắn bỗng nhiên không thích loại cảm giác này nữa —— Cảnh Dịch Âm vì lo đấu trí với Tiền Lỵ, đã quên đi sự tồn tại của hắn. Hắn một điểm cũng không thích!
Cổ mộng tiên trở về sơn trang, Tiểu Tứ thay hắn ẩn nấp hành tung, lại dặn dò rằng hắn không bao giờ được ngủ ở ngoài nữa. Hắn gật đầu, để Tiểu Tứ chải tóc cho mình. Ngày hôm nay Tiểu Tứ có phần không yên lòng, không phải quên đồ thì chải tóc được một nửa liền xuất thần.
“Hôm nay ngươi làm sao vậy, Tiểu Tứ?” Rốt cuộc Tiểu Tứ hồi phục lại tinh thần.
Lại nói tiếp, Cổ Mộng Tiên và Cảnh Dịch Âm thực sự là vận khí tốt, đêm qua trong trang có loạn sự, vậy nên Bạch Như Sương căn bản không rảnh chú ý Cổ Mộng Tiên có quay về trang hay không.
“Mộng Tiên thiếu gia, may mà đêm qua trong trang xảy ra đại sự, chủ tử mới không hỏi thăm tới hành tung của ngươi, ngươi nghìn vạn lận không thể ngủ ở ngoài lần nữa, nhất là ngủ ở chỗ Cảnh thiếu gia.”
“Ân, ta đã biết… Vậy trong trang xảy ra chuyện gì?” Cổ Mộng Tiên hỏi. Hắn cho tới giờ chưa từng thấy qua Tiểu Tứ mất hồn mất vía, kinh hoảng thất thố như thế, nghĩ đến đại sự này nhất định rất kinh người, mới khiến một Tiểu Tứ luôn luôn trấn định phải tâm tự hoảng loạn như vậy.
Tiểu Tứ nói ấp a ấp úng
“Có một tiểu hài tử không biết sống chết, giả mạo người quen cũ của chủ tử, nói… nói muốn tìm chủ tử, đại náo cả một đêm… Chủ tử tức giận, vừa nãy bắt nó trói lại treo lên cây, cũng chỉ thấy tiểu tử đó kêu oa oa loạn lên, còn một vẻ cười cợt.”
Cổ Mộng Tiên tĩnh tâm nghe thử, mới phát hiện trong vườn truyền tới tiếng nam đồng cười to, thanh âm non nớt, hẳn là hài tử chưa đầy mười tuổi. Nửa đêm tối hôm qua, hài tử này gõ cửa sơn trang, chỉ tên nói muốn gặp Bạch Như Sương, bảo rằng có chuyện quan trọng. Bạch Như Sương khoác một bộ y phục đi ra, hài tử đó tự giới thiệu là Phó Tây Lâu, ngay lập tức gương mặt thanh tú của Bạch Như Sương liền biến sắc. Những năm nay y vẫn tìm không ra Phó Tây Lâu để giết, không ngờ hài tử tên Phó Tây Lâu lại tới cửa! Thế nhưng Phó Tây Lâu cùng hài tử này tuổi tác chênh lệch quá nhiều, nghĩ liền biết hài tử này bị ai sai đến mạo danh, còn nói ẩu nói tả, náo loạn cả đêm.
“Như Sương ca ca treo tiểu hài tử kia lên cây? Như vậy có quá tàn nhẫn hay không?”
“A di đà phật, nó giả mạo chính là nam nhân mà trong lòng chủ tử muốn giết nhất! Chủ tử là niệm tình nó còn nhỏ, nhất định là bị người xấu sai tới, cho nên chỉ treo lên cây thôi, chứ nếu mà là một nam tử tới dám nói ra tên này, đã sớm bị chủ tử giết phéng rồi.” Tiểu Tứ nói tới tâm kinh đảm khiêu (tim + gan đều kinh sợ). Bạch Như Sương đối với nam nhân này căm thù tới tận xương tủy, hận không thể đem hắn nghiền thành tro bụi! Dù là hắn đã chết, chủ tử tìm được thi thể thì cũng phải cho cái thi thể đó ăn roi, để giải thù hận trong lòng!
“Nghiêm trọng thế sao? Như Sương ca ca cũng có một người oán hận như vậy?” Bạch Như Sương luôn luôn băng lãnh vô vị, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, từ trước đến nay không để chuyện thiên hạ vào mắt, không để thất tình lục dục vào trong lòng. Cổ Mộng Tiên quả thật không cách nào tin nổi một người toàn thân là băng như Như Sương ca ca, cũng có tình cảm kịch liệt như vậy.
Tiểu Tứ không nghĩ đơn giản như thế. Oán hận? Cổ Mộng Tiên quá đơn thuần rồi, đó căn bản ái hận tình thù không phải hai chữ oán hận là có thể khái quát được.
Lúc ngọ thiện, Cổ Mộng Tiên mới nhìn thấy Bạch Như Sương. Hai gò má tuyết trắng của Bạch Như Sương vì tức giận mà đỏ lên, đôi mắt tuyệt sắc luôn lãnh đạm cũng vì lửa giận mà thịnh phóng xán quang. Cổ Mộng Tiên chưa bao giờ thấy Bạch Như Sương sống động có sinh khí như thế. Lúc trước y như là một mỹ nhân trong tranh không nhiễm bụi bặm nhân gian, cao ngạo nhưng không thật, tuyệt mỹ nhưng hư huyễn, hiện tại cả người y tỏa ra nộ khí, ngược lại có thêm chút ý vị. Bọn họ dùng bữa ở ngoài đầu đình, Bạch Như Sương ăn vài miếng, liền hung hãn trừng mắt sang một bên. Cổ Mộng Tiên nhìn theo ánh mắt y, thấy một hài tử bị treo trên cây. Hài tử kia đại khái là kêu cả đêm cũng mệt rồi, bị trói tại trên cây mà cũng có thể ngủ được. Nó để chân trần, quần áo cũ nát, lúc này đại khái là ngửi thấy mùi thức ăn, khụt khịt mũi tỉnh lại.
“Ta đói qua, Bạch Như Sương, cho ta cơm ăn!” Cách nó gọi Bạch Như Sương tự nhiên như gọi người nhà. Bạch Như Sương bất động thanh sắc, chỉ là nắm chặt đũa trong tay một chút, hiển nhiên là đang dùng hết khí lực toàn thân để tự chế, bằng không đã sớm đem hỗn tiểu tử này thiên đao vạn quả rồi.
“Bạch Như Sương, ta đói bụng, ngươi nghe thấy không vậy?”
Bạch Như Sương làm như không nghe, tiếp tục ăn, ngược lại Cổ Mộng Tiên nhỏ giọng nói:
“Như Sương ca ca, cho nó ăn cơm đi? Có lẽ là bần đồng (trẻ nghèo) ở gần đây, vì sinh họat mới lên đây lừa ăn lừa uống, Như Sương ca ca đại nhân đại lượng, đừng tính toán với hài tử.”
Hài tử đó bị treo ở xa, không ngờ lỗ tai cũng thính, nghe được bọn họ nói chuyện, nó nhấn mạnh
“Ta không phải bần đồng gì cả, ta là Phó Tây Lâu!”
Vừa nghe tới ba chữ “Phó Tây Lâu”, Bạch Như Sương không nhịn nổi nữa đập bàn đứng dậy. Y bảo người thả hài tử xuống, cho nó mấy cái bạt tai, đánh tới mức khóe miệng hài tử dính máu. Tiểu Tứ không dám lên tiếng, còn Cổ Mộng Tiên thì căn bản là chưa từng thấy qua y nổi giận như vậy, ở một bên cũng choáng váng.
“Ngươi nguôi giận chưa, Bạch Như Sương?”
Hài tử đó giọng trẻ con, nhưng ngữ khí đau thương lại cực kỳ trưởng thành, trong giây lát, Cổ Mộng Tiên nghĩ lầm như mình đang nói chuyện với một nam tử hán thất xích. Bạch Như Sương đánh tới đau cả tay, y nhìn chằm chằm hài tử trước mắt, ngữ khí khốc hàn.
“Ngươi rốt cuộc là ai phái tới? Là Phó Tây Lâu tên chuột nhắt vô sỉ không dám ló mặt ra sáng, giày xéo ngũ cốc kia phái ngươi tới hả?”
“Ta yêu ngươi.”
Ái ngữ đó thốt ra từ trong miệng một hài tử quả thực là hoang đường. Biểu tình của nó càng nghiêm túc, bầu không khí lại càng buồn cười, còn thần sắc hắc sát trên mặt Bạch Như Sương lại càng thêm tiêu điều.
“Phó Tây Lâu cho là ta không dám giết một hài tử chắc?”
“Ta yêu ngươi!”
“Ngươi!” Bạch Như Sương hiển nhiên là giận tới phát run.
“Bất luận ngươi muốn đánh muốn giết thế nào, ta vẫn yêu ngươi, chỉ tiếc…”
Nó nói tới phân nửa đột nhiên dừng lại, Bạch Như Sương hung ác độc địa ép hỏi
“Đáng tiếc cái gì?”
Nó tụt quần, lộ ra sinh thực khí quan rất nhỏ.
“Nếu như trước khi chết có thể cùng ngươi tới một lần tiêu tiêu hồn, ta chết cũng không tiếc, nhưng cái này quá nhỏ, lại còn không có tác dụng.”
(=)))))))))))))))))))))))))))))))))
Tiểu Tứ đầu tiên là phì cười không ngừng được, rồi chuyển đầu qua một bên cười trộm.
Cổ Mộng Tiên che miệng lại, vẻ mặt xấu hổ. Sao hài tử này lại cởi quần trước mặt công chúng, còn nói ra mấy lời xấu hổ kia?
Phó dịch khác cũng không nhịn được mà bật cười. Cơ mặt Bạch Như Sương vặn vẹo, hiển nhiên là tức giận đến phát cuồng, y mà lại bị một hài đồng mười tuổi chọc ghẹo? Đó đối với y mà nói thực sự là thiên đại sỉ nhục!
“Tiểu hài tử vô sỉ này! Không biết mình sắp chết đến nơi hay sao còn dám hồ đồ! Người đâu, lột quần nó treo lên cây! Miệng mồm còn không sạch sẽ thì đem cái- kia của nó cắt đi cho chó ăn!”
“Chờ ta năm năm! Năm năm sau ta sẽ bồi thường ngươi mấy năm nay khuê phòng trống trải tịch mịch gìn giữ hoạt quả, ta sẽ hảo hảo mà liếm, cho ngươi một điểm cũng không đau nhức!” Hài tử kia còn không sợ chết tiếp tục nói, miệng đầy lời hồ đồ, chọc Bạch Như Sương tức tới sùi bọt mép, nổi trận lôi đình.
(Ách, thủ hoạt quả là để ám chỉ phụ nữ có chồng đi xa lâu không về:”>)
Bạch Như Sương sai hạ nhân cầm bố khăn bịt miệng hài tử lại, để nó mông trần, treo lên cây. Hài tử ở trên cây lắc lư, trong miệng không biết là muốn nói gì, xuyên qua bố khăn chỉ nghe thấy y y oa oa. Vật nhỏ giữa hai chân nó ở trong gió trái đong phải đưa, đám phó dịch đi qua thấy cảnh đó đều phì cười —— chỉ là sợ chọc giận chủ nhân sơn trang, vậy nên mỗi đứa đều là che miệng đi qua.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phiêu Tuyết sơn trang chưa từng có tiếng cười bỗng tràn ngập tiếng cười trộm, thật giống như điềm báo mùa xuân sắp đến.
Vết thương của Cổ Mộng Tiên rốt cuộc bong vảy, chỉ lưu một đường phấn hồng nhàn nhạt trên má, cũng không rõ ràng. Bạch Như Sương cho hắn một lọ thuốc, nói bôi thêm một tháng thì đến vết hồng nhạt đó cũng sẽ biến mất.
Mỗi ngày Cổ Mộng Tiên đều chăm chỉ bôi thuốc, ngày mà dấu vết phấn hồng hoàn toàn biến mất, hắn vui vô cùng xuống núi, đi gặp Cảnh Dịch Âm. Chuyện sung sướng như vậy, hắn chỉ muốn chia sẻ với Cảnh Dịch Âm.
Không đợi Cúc Hồng mở cửa, Cổ Mộng Tiên đã tự đẩy cửa vào, vừa đi vừa vui vẻ gọi:
“Dịch Âm ca, ngươi xem! Ngươi xem mặt ta nè, tất cả đều khỏi hẳn rồi…”
Hắn vui mừng mở rộng cửa lại biến thành thất lạc hoàn toàn, Cảnh Dịch Âm căn bản không có trong nhà. Hắn thất vọng nghe tiếng Cúc Hồng đi tới.
“Thiếu gia nhà ngươi đi đâu rồi?”
“Tiền tiểu thư nói muốn cưỡi ngựa, bắt thiếu gia đi theo.”
“Cưỡi ngựa?”
“Đúng vậy, bọn họ tới ngoại ô phía tây rồi.”
Cổ Mộng Tiên một khắc cũng không thể chờ, chạy thẳng tới ngoại ô hoang vắng. Một trận tiếng cười nữ âm cao vút truyền tới, hắn đi theo âm thanh, Tiền Lỵ đang cưỡi ngựa về hướng hắn, mà theo phía sau nàng chính là Cảnh Dịch Âm.
Ngày hôm đó diễm dương cao chiếu, hai người trên mặt đều chảy mồ hôi. Mỹ mạo của Tiền Lỵ dưới lớp mồ hôi mỏng lại càng thêm quyến rũ động nhân; mà từ Cảnh Dịch Âm cũng truyền tới tiếng cười lanh lảnh, hiển nhiên lần này đi cưỡi ngựa y thập phần hưởng thụ.
Ánh dương quang chiếu rọi xuống, thân thể thất xích ngang tàng của Cảnh Dịch Âm, ở trên ngựa càng thêm cao lớn uy vũ. Y cười lớn, tiếng cười sang sảng, thanh truyền ngàn dặm, lúc đó không biết Tiền Lỵ nói gì, tiếng Cảnh Dịch Âm cười lại càng thêm dâng trào. Chưa kịp ngẫm nghĩ, Cổ Mộng Tiên đã vô thức ẩn thân phía sau một tảng đá lớn, để cho hai người họ không thấy hắn.
Hắn thấy nảy lên một trận tự ti, hai người kia quả thực là trai tài gái sắc, một đôi giai ngẫu do thiên địa tạo thành. Tiền Lỵ quyến rũ mê người, Cảnh Dịch Âm thì cao to anh tuấn, hơn nữa hiển nhiên Cảnh Dịch Âm cùng một chỗ với Tiền Lỵ thập phần vui vẻ, y ở trước mặt hắn, chưa từng xuất hiện tiếng cười cởi mở như thế. Lúc Cảnh Dịch Âm đối diện với hắn, luôn là tâm sự chồng chất, bằng không thì là nghiêm mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ, như thể cùng một chỗ với hắn tuyệt không vui vẻ, chỉ có bi thương khó ức chế cùng thống khổ không nói nên lời. Trong nháy mắt tâm tình hắn trầm xuống, đợi tới khi bóng lưng hai người rời xa, liền yên lặng xoay người, loạng choạng đi về Phiêu Tuyết sơn trang.
Lúc ở ngoại thành thì đến gọi cũng không dám gọi Cảnh Dịch Âm, quay về trang xong thương tâm càng thêm trầm trọng. Cổ Mộng Tiên đổ ập lên giường, đến Tiểu Tứ đưa cơm tối tới cũng ăn không vô. Tiểu Tứ thấy hắn thần sắc khác thường, mở miệng quan tâm
“Làm sao vậy, Mộng Tiên thiếu gia? Khí sắc của ngươi không được tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?”
“Tiểu Tứ, ta… ta…”
Sự quan tâm của Tiểu Tứ khiến tròng mắt Cổ Mộng Tiên đầy lệ nóng, nhưng lại nói mãi không nên lời nguyên nhân khổ sở là gì. Chẳng lẽ lại nói với Tiểu Tứ rằng, hắn thương tâm vì thấy Cảnh Dịch Âm và Tiền Lỵ ở chung thật vui? Như thể hắn không muốn nhìn thấy Cảnh Dịch Âm vui vẻ vậy.
Hắn quả thực là một tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi lại không biết tốt xấu! Cảnh Dịch Âm quan tâm hắn, an ủi hắn, mà hôm nay Cảnh Dịch Âm có cô nương xinh đẹp khả ái làm bạn, chính mình hẳn là nên vui vẻ mới đúng, vậy mà hắn lại hận không thể khiến Cảnh Dịch Âm không cưỡi ngựa với nàng, không đàm tiếu với nàng, thậm chí còn mong muốn Cảnh Dịch Âm không nhìn nàng, chỉ cần nhìn mình là tốt rồi. Đây là cái loại tâm tính đê tiện, kỳ quái gì chứ?
“Mộng Tiên thiếu gia, có cái gì ngươi chậm rãi nói, đừng khóc a!”
Tiểu Tứ thấy hắn rơi nước mắt, luống cuống tay chân lấy khăn ra để hắn lau, nhưng lệ quanh viền mắt Cổ Mộng Tiên cứ tuôn không ngừng, hắn chỉ lo khóc, lại không cách nào nói ra tâm sự của bản thân.
“Tiểu Tứ, ta là một tiểu nhân đê tiện, là một tiểu nhân đê tiện không thể gặp người khác! Ngươi không nên tốt với ta, để ta khóc một mình là được rồi, chưa thấy qua ai lòng dạ hẹp hòi như ta…”
Tiểu Tứ không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết vì sao hắn lại bi thương như vậy, chỉ đành an ủi hắn
“Mộng Tiên thiếu gia, sao ngươi lại nói vậy? Ngươi tâm địa thiện lương thái độ làm người lại hiền lành, là người tốt nhất ta từng gặp.”
“Ta không phải… ta…”
Vừa nghĩ tới dáng vẻ Cảnh Dịch Âm cười lớn, còn có nụ cười xinh đẹp phủ mồ hôi mỏng của Tiền Lỵ, tim Cổ Mộng Tiên như bị thắt chặt lại, đau tới không nói nên lời. Hắn là tiểu nhân đê tiện, người khác không biết, chính hắn biết rõ nhất, hắn căn bản không thể gặp cảnh Dịch Âm.
“Đừng động vào ta, Tiểu Tứ, ngươi đi ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một chút…” Hắn vừa nói vừa khóc, giống như bị thiên đại ủy khuất.
Tiểu Tứ thấy rõ ràng hắn lúc xuất môn rất vui vẻ, thế nào quay trở về lại khóc tới chết đi sống lại thế này? Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
“Là Cảnh công tử nói gì đó quá đáng với ngươi sao?”
Mộng Tiên thiếu gia sáng sớm nay vui vẻ vì đã hết sẹo, muốn đi gặp Cảnh Dịch Âm, không lẽ Cảnh Dịch Âm nói gì đó khó nghe, khiến hắn thấy khổ sở? Tuy rằng biết khả năng đó là rất thấp, nhưng đây là lí do duy nhất Tiểu Tứ có thể nghĩ tới.
“Không phải đâu, chuyện không liên quan tới Dịch Âm ca, ta hôm nay không gặp hắn.” Cổ Mộng Tiên vội vàng minh oan, nhưng khóc tới độ cái mũi hồng hồng, giọng cũng khàn đi.
Tiểu Tứ chắc chắn rồi, hắn bi thương tuyệt đối là có liên quan tới Cảnh Dịch Âm.
“Ngươi đừng khóc không tốt cho thân thể. Ta đặt cơm nước trên bàn, đợi lát nữa nhất định phải ăn một chút.” Tiểu Tứ nói xong, liền ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Bạch Như Sương lúc này đang nhốt mình trong phòng, vẫn còn tức giận vì tiểu hài tử mạo danh kia, căn bản không có tâm tư quản chuyện Cổ Mộng Tiên, bởi vậy Tiểu Tứ lén lút hạ sơn, quyết định tới chỗ Cảnh Dịch Âm hỏi cho rõ ràng.
Tới Cảnh trạch, Tiểu Tứ gặp Cảnh Dịch Âm, kể lại tình huống của Cổ Mộng Tiên, hỏi Cảnh Dịch Âm trong lúc vô tình có nói gì đó tổn thương tới hắn không.
Cảnh Dịch Âm lắc đầu, chỉ nói hôm nay y không gặp Cổ Mộng Tiên.
“Hắn khóc dữ dội lắm sao?” Cảnh Dịch Âm vẻ mặt lo lắng. Nói vậy Cổ Mộng Tiên nhất định là rất khác thường, Tiểu Tứ mới phải tới vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.
Tiểu Tứ gật đầu, nói
“Ân, không gạt ngươi, Cảnh công tử, chưa từng khóc như vậy đâu. Mộng Tiên thiếu gia quả thực như làm từ nước vậy, cửa cống mà mở là tuôn ra ào ào không ngừng, ta hỏi hắn vì sao khóc, hắn thì lại cứ nói mình là tiểu nhân đê tiện, lòng dạ hẹp hòi, rồi không nói gì nữa, chỉ lo khóc, ta cũng không biết vì sao hắn lại khổ sở.”
Tiểu Tứ nói một phen khiến Cảnh Dịch Âm lòng nóng như lửa đốt. Thân thể Mộng Tiên suy yếu như vậy, sao có thể kham nổi việc khóc liên tục? Vạn nhất khóc quá nhiều, thân thể bị thương thì làm sao được!
“Ta… ta đi xem hắn thế nào!”
Tiểu Tứ do dự một chút. Chủ tử Bạch Như Sương nhà mình gần đây tâm tình không ổn định, hiển nhiên là bị hài tử mạo danh kia làm đảo loạn nỗi lòng, đối Cổ Mộng Tiên không chú ý như cũ, Cảnh Dịch Âm lên núi gặp một chút hẳn là không có việc gì đâu.
“Nếu chỉ một lúc hẳn là không sao. Ta mang ngươi lên núi, phiền ngươi an ủi Mộng Tiên thiếu gia vài câu.”
“Được, chúng ta mau đi thôi.”
Cảnh Dịch Âm ra khỏi nội sảnh đi về phía cửa, cước bộ chưa từng chậm lại. Tiền Lỵ ở tiền thính thấy y thần sắc lo lắng, lấy làm kinh hãi. Cảnh Dịch Âm trước nay khí tức thanh nhàn, giờ ngược lại như một hài tử mất thứ gì đó yêu dấu —— hoặc giả nên nói là một nam tử đang vội đi gặp tình nhân luyến ái. Trực giác của nữ giới khiến Tiền Lỵ nổi lên phòng bị.
“Làm sao vậy, Cảnh Dịch Âm? Đã trễ thế này, ngươi định đi đâu?” Ngữ khí chất vấn của nàng hiển nhiên như thể nàng là nương tử của Cảnh Dịch Âm.
“Cảnh mỗ có chuyện quan trọng ra ngoài, Tiền tiểu thư mời cứ tự nhiên.” Cảnh Dịch Âm hiện tại không có thời gian để ý tới nàng.
“Đêm đã khuya, có chuyện gì không thể chờ tới mai mới làm, cần phải ra ngoài lúc này sao? Cũng không phải là ai sắp chết!” Tiền Lỵ nhận hết vạn nhân nịnh hót, cũng không học qua cách nói uyển chuyển, lúc này tâm tình nàng không tốt, nói lại càng không xuôi tai.
Cổ Mộng Tiên đã từng gần kề cái chết, nghe lời khó ngửi như kiểu ‘chết’, Cảnh Dịch Âm run lên một cái, tâm trạng buồn bực, ngữ khí cũng âm lãnh hẳn lên.
“Cái gì mà chết với chả không chết? Ăn nói cẩn thận cho ta! Tiền tiểu thư, ngươi đừng tưởng rằng ngươi một cô nương gia ở tại chỗ này một mình, thì Cảnh gia tới phiên ngươi làm chủ! Ta có thể nói cho ngươi, ta cũng không quan tâm ngươi phá hủy danh tiết, ngươi không có danh phận!” Y luôn dễ dàng tha thứ cho tính tình nàng, là bởi vì y biết Tiền Lỵ trước giờ ăn nói vô tâm, hơn nữa lại thắm thiết yêu y. Nhưng tất cả sự nhượng bộ lúc này tan thành mây khói, ai kêu nàng dám trù ẻo Mộng Tiên yêu dấu của y!
“Ngươi!”
Cảnh Dịch Âm nói như thể ám chỉ nàng chủ động hiến thân không bằng. Tiền Lỵ lập tức dựng thẳng mày liễu, chuẩn bị gây khó dễ. Nhưng cảnh Dịch Âm không có lòng dạ đâu đôi co với nàng, lập tức theo Tiểu Tứ đi ra cửa.
Tiền Lỵ giận đến run người. Từ lúc quen biết tới nay, cảnh Dịch Âm rõ ràng hoàn toàn không để nàng vào mắt, nàng kiêu ngạo mạo mỹ chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy. Dưới cơn thịnh nộ, nàng cầm đồ đạc ném lung tung, Cúc Hồng sợ đến mức co rúm sang một bên, chỉ lo run rẩy.
“Ngươi lại đây. Cảnh Dịch Âm đi gặp cô nương nào? Vì sao nửa đêm cũng phải đi?” Nàng không đem nữ nhân kia ra thiên đạo vạn quả không được, như thế nào mà lại dám đi câu dẫn người của Tiền Lỵ đây!
“Ta không biết…” Cúc Hồng tuổi còn nhỏ, bị ngữ khí ác ngoan của nàng dọa cho đến suýt thì chảy nước mắt.
“Không biết? Ngươi ở cái nhà này là điếc hay mù hả? Gã tiểu tư tới tìm Cảnh Dịch Âm kia là ai, ngươi không biết sao?” Tiền Lỵ nói một tràng, như thể tùy thời có thể “thưởng” cho Cúc Hồng Một cái tát.
Cúc Hồng sợ đến ôm đầu trốn tránh, nước mắt không bị khống chế bắt đầu tuôn ra.
“Đó là người của Phiêu Tuyết sơn trang, là người theo hầu của Cổ Mộng Tiên!”
“Cổ Mộng Tiên? Là thỏ nhi gia trên mặt mang vết thương kia? Sao có thể, có phải ngươi giấu gì đó không nói?” Tiền Lỵ sửng sốt một chút, Cảnh Dịch Âm vì thỏ nhi gia gan bé rụt rè kia mà hoảng hốt? Nghĩ thế nào cũng không có khả năng a.
“Ta cái gì cũng không biết… Chỉ nghe qua người ta nói trang chủ Phiêu Tuyết sơn trang đẹp phi thường, đẹp tới mức tựa như tiên nữ hạ phàm… Có điều người đó rất ít khi hạ sơn, ta chưa từng thấy qua, chủ tử cũng không đề cập tới…”
Vừa nghe “Tiên nữ hạ phàm “, Tiền Lỵ đã nhận định trang chủ kia chính là đối thủ tình trường của nàng! Nàng nghiêm khắc hỏi
“Phiêu Tuyết sơn trang ở nơi nào?”
“Ở…trên núi ngoài thành đông… có, có một nhánh sơn đạo đi men theo là tới.” Cúc Hồng mới lau nước mắt, Tiền Lỵ đã phi ra khỏi cửa, lưu lại mình nàng bị dọa tới lợi hại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...