Mộng Sinh Nhuỵ Tình
-Tường Phi ngươi có cút đi không hả
Chẳng phải chờ lâu nàng ta biến mất ngay tức khắc Trành Yển đưa Lạc Miên đến khuê phòng thay đồ giúp cô thay bộ y phục hồng vấn lại tóc mèo nàng định thoa chút son tay Lạc Miên nắm lại
-L.
.
Lạc Miên ngươi để ta làm cho xong đi
-Đ…đừng đưa ta đến nơi quỷ dị đó Trành Yển à
-Lạc Miên ta muốn giúp cô lắm nhưng mệnh lệnh ta không kháng được trên người ta có dấu ấn nếu ta không nghe theo Ngài ấy sẽ theo dấu ấn đó hành hạ giày vò ta!
-T.
.
ta biết cô cũng không khác gì những tộc bị chèn ép khác mà
Qua gương soi thấy rõ nét mặt có phần sợ hãi đặc tính của loài mèo Trành Yển trấn an nàng
-Nhưng khuất phục một chút sẽ giữ lại mạng sống
Rồi Trành Yển đưa Lạc Miên tới trước gian phòng ngủ của hắn vừa mới mở cánh cửa ra Lạc Miên liền bị hút vào trong cánh cửa đóng sầm lại Trành Yển đang nắm chặt tay cũng dần buông ra rời đi trong căn phòng rộng lớn đó các cột xà đều bên trong khắc hình thanh long,yêu ma thậm chí có hình gào thét nhìn thôi cũng đủ đáng sợ những ánh nến trải dài nhưng vẫn không che được bầu không khí u ám
-Cũng biết sợ à?
Lạc Miên quay ra phía giường ngủ đang được che bởi tấm rèm bên trong có hình bóng nam nhân trên đó
-N.
.
ngươi giả thần giả quỷ gì ở đây?
Tấm rèm đột nhiên vén ra một bên lộ dáng người đó đang khoác một lớp y phục đen rồi hắn bước xuống không chút cảm xúc nhìn nàng
-Giả thần giả quỷ sao? Đây là cấm địa của ta kia mà và ngươi đang là nô bộc của ta nói ta nghe xem ngưoi tên họ gì? Đến từ tộc yêu nào?
-Đừng dùng trò chơi đó dụ dỗ ta
Nàng lùi lại hắn càng tiến lại ánh mắt nàng nhìn hắn đầy sự căm ghét không chút thay đổi đến khi đường cùng hắn áp sát lại gần
-Trò chơi gì nào? Nãy ở bồn tắm đó chơi đùa có thích không? Quả nhiên nước ở đây gội sạch tâm địa ô uế của ngươi
-Ma Quân Tiêu Duật thế nào là ô uế? Theo ngưoi đám yêu ma muốn ăn thịt ta là trong sáng hay ô uế hả? Ngươi có tư cách gì xúc phạm ta cũng như thần tiên nơi Thần Giới
Từng câu từng chữ thốt ra ánh mắt có phút tủi thân nhưng chẳng hiểu sao hắn lại thấy rất đẹp
-Ngươi khóc sao? Hahaa đúng như ta dự đoán ngươi nhu nhược vô cùng
Hắn liền quát lớn vào mặt nàng hắn sai nàng đi dọn dẹp hết việc này tới việc kia quần quật mấy canh giờ bụng dạ chưa ăn làm việc nặng nhọc nhất hắn giao cho nàng đêm hôm đó nàng thức trắng làm việc đến tận sáng hôm sau nhưng chỉ cần nghĩ đến những yêu ma dục tình kia nàng sợ hãi không nói thành lời
-Mới sáng ngày ra chăm chỉ quá ha
Tường Phi đi đến hất cây chổi nàng đang quét dở dùng phép khiến gió thổi bay những hạt cát bay khắp nơi
- Ôi trời! Lại bẩn mất rồi khắp nơi toàn là cát mau quét lại đi*
Lạc Miên nhìn cô ta mà nghiến răng đẩy cô ta ra một bên nhặt lại cây chổi thở dài rồi quét lại nhưng Tường Phi nào để yên mọi chuyện khiến gió thổi hất văng nàng ra xa thân thể yếu kém đường huyết lại đang dần tụt khiến đôi mắt mờ không thấy rõ hướng nàng cố gượng dậy thì bị đánh ngược lại
-Sao thế? Sao không mạnh miệng mắng ta nữa đi? Nhìn ngươi vô dụng như vậy ta hả dạ lắm*
Ả cười lớn định đánh thêm thì Tiêu Duật xuất hiện nàng quay về dáng vẻ kiều mị hành lễ
-A Bái Kiến Ma Quân sao nay Ngài có nhã hứng đến đây vậy?
-Cô ta làm sao lại bị vậy?
-Do cô ta lười nhác nên thuộc hạ dạy.
.
á
Hắn không nói câu thứ hai lấy ra dao găm kề sát má ả,lực ma bóp cổ ả,ả vùng vẫy xin tha tội
-C.
.
chủ nhân…thuộc hạ biết sai rồi sẽ không dám tái phạm nữa*
*Hắn cười lạnh nói thêm đủ làm ả tái da nhợt thịt
-Ngươi tâm đắc khuôn mặt hiện tại này lắm phải không? Nếu có vết rạch hẳn sẽ còn đẹp hơn
-T.
.
thuộc hạ không dám! Chủ Nhân khai ân!
Hắn thả ả ra gọi người đưa Lạc Miên đến phòng nghỉ ngơi cùng lúc đó Trành Yển xuất hiện kịp thời thấy tình hình vậy cũng chẳng hỏi thêm
-Thưa Chủ Nhân do cô ấy đói thêm việc phải làm việc…
-Ý ngươi do ta sao?
-Do người hay không phải tự biết chứ ạ
-Là đói quá mờ mắt sao? Lạ quá
-Gan bàn chân đã lạnh thì chỉ có khả năng đó thôi ạ
-Có chết không?
-không chết nhưng nếu kéo dài sẽ ảnh hưởng đến thân thể rồi sẽ chết có cần thuộc hạ nấu chút canh cho nàng ấy không?
Hắn không nói không rằng cứ vậy rời đi Trành Yển kêu người chuẩn bị ít gà cùng thảo dược nấu cho Lạc Miên ăn,Trành Yển dùng ngón tay bấm huyệt nhân trung để khiến nàng tỉnh giấc
-H.
.
uh.
.
?
-May quá cô tỉnh rồi gà hầm sắp xong
Trành Yển nâng người y dựa vào tường sắc mặt nàng tái nhợt,đôi mắt lờ đờ,đôi môi nhợt nhạt
-n.
.
nước
Trành Yển bưng bát canh gà hầm bón cho y từng muỗng một
-Trành Yển sao cô lại tốt với ta vậy? Yêu ma quỷ quái các người ai cũng tàn nhẫn máu lạnh đố kỵ lẫn nhau kia mà
-Bởi vì cô với ta là yêu nhân
-Sau này…liệu cô có vì lợi nhuận cắn lại ta không?
Câu hỏi ấy và cả ánh mắt đang muốn câu trả lời của nàng Trành Yển phút chốc có hơi bối rối vẫn bón cho nàng miệng cười gượng gạo trả lời sau khi ăn xong bát canh đó Lạc Miên cũng dần trở lại Trành Yển muốn ngăn nhưng lại không làm gì được ánh mắt đầy sự áy náy Lạc Miên cũng đứng dậy rời đi
-Lạc Miên khoan đi
Lạc Miên liền ngoảnh lại nhìn ngơ ngác
-Đây là lương khô khi nào đói nhớ lấy ra ăn!
Nàng giúi miếng lương khô được cuốn giấy vào vạt áo y,y liền mỉm cười đa tạ rồi rời đi chiếc lắc điều khiển y đến Ma Điện y bước đi từng bước một nàng vẫn sợ hãi khi đến nơi đó dương khí trong thân thể nàng đã bị âm khí quấy rầy khiến thần sắc chỉ tốt hơn Tường Phi vài phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...