Mộng Sinh Nhuỵ Tình
-Thần quân có biết Cầu Hỉ Duyên không?
-Đó là cầu se duyên thần,yêu,nhân phải không?
-Đúng rồi đó
-Cô muốn kết duyên với ai sao?
-Ai nói với Ngài ta đi kết duyên chứ
Nàng vô tư vỗ vai Dạ Hành hắn cũng chẳng trách phạt nàng có điều hắn vẫn giữ khoảng cách bởi hắn lo hắn dính tình ái các cõi sẽ hỗn loạn hắn đưa nàng đến Cầu Hỉ Duyên nơi đây đang náo nhiệt hỏi mãi mới biết đang có hội chợ hôm nay cũng sẽ se duyên nàng háo hức xem ai sẽ kết duyên với ai hai người đứng một bên vô tình một bàn tay kéo nàng đến chỗ khác nàng chưa kịp lên tiếng đã bị bịt miệng
-Suỵt! Nhỏ tiếng thôi!
Nàng ban đầu còn hoảng sợ mới quay đầu lại là bàn tay Tiêu Duật đang giữ nàng Lạc Miên còn đang tự hỏi làm sao Tiêu Duật lại xuất hiện ở đây lỡ Dạ Hành thấy chẳng phải phá hỏng hội chợ sao nàng kéo ra một bên không để hắn thấy Dạ Hành
-Sao.
.
sao huynh lại xuất hiện ở đây?
-Ta xuất hiện ở đâu sao ngươi có vẻ bất ngờ vậy?
-Huynh mau về Ma Giới đi!
-Đuổi ta về sao? Trước khi về để ta tặng quà
-Không tặng gì hết ta biết huynh sẽ phá hủy
-Nếu đã biết đừng cấm cản ta
Tiêu Duật định đi lang thang Lạc Miên kéo tay hắn lại ngăn không được cản không xong,một chiếc xe lao đến Tiêu Duật ôm sát Lạc Miên cũng may chiếc xe đó phanh kịp thời
-Xin lỗi hai vị ta đang gấp !
Nói rồi tên đó cũng rời đi Tiêu Duật định ra tay Lạc Miên đã cầm tay mắt ra hiệu không cho phá huỷ
-Ngươi làm gì vậy hắn không có mắt nhìn sao?
*-***Thôi bỏ qua đi đại ác ma ạ! Dù sao chúng ta cũng đâu có sao
**-Ngươi vừa nói chúng ta sao?
-A.
.
ờm huynh và ta
Nàng lúng túng đến đỏ cả mặt mà không biết Dạ Hành đang tìm kiếm nàng Tiêu Duật cùng nàng đi chơi,đi tham quan chợ,bọn họ dừng chân tại một cửa hàng bán trâm cài,nàng nhìn qua một lượt cũng chưa ưng lắm
-Thích không?
-Thích chứ
-Ta mua cho cô
-Gì chứ tận năm mươi linh thạch đó Ngài lấy đâu ra tiền
-Năm mươi viên linh thạch đủ!
Hắn cầm cây trâm cài lên tóc nàng khiến bà chủ tiệm cũng thẹn cả mặt rồi lại rời đi Lạc Miên với Tiêu Duật ở bên nhau nửa ngày nhưng nàng không biết Tiêu Duật dùng thuật để thần tiên không nhìn thấy họ nên cho dù Dạ Hành có đứng gần cũng không nhìn ra được
-Ngươi đã không đáp thư của ta!
-Chẳng phải ta đã xuất hiện ngay đây rồi sao
-Ngài.
.
đúng là xấu xa
-Vậy ba tháng qua cô ở đâu? Làm gì?
-Ta.
.
ta
Nàng không thể nói nàng đã ở cạnh Dạ Hành suốt ba tháng đang khó nói bỗng nhiên Dạ Hành đến
-Lạc Miên!
Hắn đã xuất hiện oan gia ngõ hẹp mà nàng vốn tưởng hắn đã về từ lâu hoá ra vẫn lởn vởn quanh đây hơn nữa lại còn có cả Ma Quân ở đây nữa nàng thực không biết phải đào cái hố nào chôn một bên Thần một bên Ma lại gặp nhau như vậy nàng còn đang lo không biết bọn họ có đánh nhau không
-Lạc Miên qua đây! Ta đưa cô về
-Qua đâu cơ? Ngươi nói ai cần về cơ?
-Tiêu Duật đây không phải chuyện của ngươi để Lạc Miên đi về nhà
-Có lẽ ngươi đã nhầm Dạ Hành à! Nàng ấy chẳng cần theo ngươi về đâu cả
Dạ Hành đã tiến thêm một bước Tiêu Duật cũng tiến thêm một bước hai người bọn họ chỉ cách nhau hai mét là cùng,nàng vẫn đứng phía sau Tiêu Duật nàng vốn không muốn chuyện này sẽ xảy ra nhưng một tiểu yêu nhỏ bé thì làm gì được
Dạ Hành vung tay nhấc nàng lên Tiêu Duật cũng vung tay giành lại hai người bọn họ cứ kéo qua kéo lại Dạ Hành kéo thật mạnh Tiêu Duật sợ nàng bị thương dùng thuật khiến tốc độ của hắn nhanh hơn thường hắn bế nàng trên tay cười kháy Dạ Hành
-Hoá ra nàng ta ở bên ngươi à?
Dạ Hành nào có để Lạc Miên bị cướp trước mắt từng đường kiếm đều được né mượt mà nhường vài chiêu Tiêu Duật hất văng Dạ Hành ra một phía khác may mà Dạ Hành chống được vẫn đứng vững
*-***Tiêu Duật,huynh dừng lại đi Ngài ấy sẽ bị thương
**-Đến giờ vẫn lo lắng cho hắn sao? Vậy ta để hắn đánh thì không bị thương sao?
Lời nói này khiến Lạc Miên không biết phải đáp lại ra sao Dạ Hành dùng chiêu đánh còn Ma Quân lại vây một vòng kết giới bảo vệ hắn chống bằng một tay mặc dù đòn tấn công kia mạnh như nào ánh mắt Tiêu Duật nhìn nàng đầy những câu hỏi hắn muốn nàng cho hắn câu trả lời sâu thẳm bên trong là sự uất ức chỉ cần nàng nói mà thôi
Đôi mắt đen của nàng dần chuyển sang ánh vàng phản công thay cho Tiêu Duật,hắn cũng thấy điều đó Dạ Hành lại không dám tin Lạc Miên lại trừng mắt phản công hắn ngừng tay không tiếp tục giao chiến đôi mắt nàng đã thu lại nàng áy náy vì đã không biết phải đối diện ra sao một Thần một Ma nàng đâu có ngờ bản thân là lí do và cũng là câu trả lời thoả đáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...