Edit: Mogami
Sau khi Hoàng Lam nghe được một cuộc điện thoại không bình thường, thì lại xuất hiện một người chuẩn bị được nghe một cuộc điện thoại không bình thường nữa, đó chính là người có thể phản ánh rất rõ ý nghĩa của cụm từ ‘Bi kịch’, người này không phải ai khác —– chính là đồng chí ô Minh.
Người chơi gặp mặt nhau, âm thanh rất náo nhiệt, ồn ào, đâu đâu cũng vang lên ‘Hóa ra ngươi chính là XXX a’, ‘Ta là XXX’ linh tinh cả. Nghe đến mấy câu này, Tô Minh cảm thấy rất chán nản khi nhìn thấy một nam nhân khoảng 20 tuổi tự nhận là ‘Lâm Uyên Ngư Nhi’, nghe hắn giải thích một thôi một hồi vì sao lại đến server Thất nguyệt làm nhân yêu “Cuộc sống làm gì có chỗ nào không có nhân yêu” nghe thấy mấy câu này, Tô Minh cũng không nói được gì.
Ý định của Tô Minh là không đến buổi gặp mặt của người chơi, hắn định sẽ dành cả buổi tối để gặp mặt người chơi trong bang. Nhưng mà lúc ở căng tin hắn vô tình gặp bạn cùng phòng của Ngũ Thi Lâm rồi lại vô tình nghe thấy bọn họ nói là Ngũ Thi Lâm sẽ đi gặp mặt những người quen trong trò chơi, sau khi nghe thấy thế hắn quyết định thay đổi ý kiến, quyết định đến gặp mặt người chơi trước, tranh thủ lợi dụng cơ hội bồi dưỡng tình cảm với Ngũ Thi Lâm, chắc chắn Hoàng Lam sẽ không đến buổi gặp mặt người chơi này.
Nhưng mà hắn rất buồn bực, lại có tên nam nhân đáng ghét này, dáng vẻ khá giống Ngũ Thi Lâm lại dám tự nhận là ‘Lâm Uyên Ngư Nhi’, hắn không hiểu là Ngũ Thi Lâm đã đi đâu mất.
Nhưng rồi khi hắn nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên thông báo là có cuộc gọi đến của Ngũ Thi Lâm, tâm trạng của hắn lại thay đổi, giống như cây non chịu nắng hạn bao ngày nay lại được đón nhận một trận mưa rào mát mẻ; nhưng mà đến khi trả lời điện thoại, nghe thấy giọng nói của U u thiên bất lão, cây non kia lập tức đổ xuống.
Âm thanh của U u thiên bất lão khá lớn vọng đến tai hắn: “Ngươi nói Thi Lâm? Hóa ra ngươi có quen biết với Thải Thải?”
Nhất thời, Tô Minh cứ nghĩ là tai mình có vấn đề, sửng sốt một chút rồi nói tiếp: “U tỷ, sao ngươi lại không dùng máy của ngươi gọi cho ta? Ta cứ tưởng…”
Lời còn chưa nói xong đã bị chặn lại.
“Điện thoại của ta hết pin, vừa hay ngồi cạnh Thải Thải nên mượn điện thoại của cô ấy.”
Tô Minh tiếp tục sửng sốt: “U tỷ, ngươi nói Thải Thải… Ngươi nói ai là Thải Thải?”
Đối phương nói nhanh hơn “Còn ai nữa? ! Chính là Chánh Tại Thải Thảo nha. Ngươi mau đến đi? Tất cả đều chỉ chờ 1 mình ngươi nữa thôi.”
Tô Minh thiếu chút nữa quên mất mình tắt máy như thế nào, hắn cứ nghe thấy những âm thanh vang vọng lại trong đầu mãi không thôi, lại nhớ đến lời hẹn với mọi người, lập tức rời đại sảnh, đi đến địa điểm gặp mặt của bang phái mà U u thiên bất lão đã chỉ.
Hắn muốn chứng thực một việc.
Chứng thực Chánh Tại Thải Thảo không phải Ngũ Thi Lâm.
Có thể sẽ có trường hợp này xảy ra, chắc là Ngũ Thi Lâm đưa điện thoại cho Chánh Tại Thải Thảo mượn thôi.
Đường đi rộng rãi thoáng mát nhưng lại mang đến cho Tô Minh một cảm giác rất chật chội, ngọn đèn chiếu thứ ánh sáng vàng vọt như tâm trạng của hắn, áp lực, mất tự nhiên.
531.
Đến.
Lẳng lặng hít sâu một hơi, từ từ nhắm hai mắt lại, hắn đẩy cửa phòng.
Sau khi nghe tiếng đẩy cửa của Tô Minh, tất cả âm thanh hoạt náo vui vẻ ở trong phòng đồng loạt im bặt, tất cả đều quay về phía Tô Minh.
Tô Minh mở hai mắt, dùng đôi mắt thị lực 20/10 kia nhìn khắp một lượt căn phòng, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, không có Ngũ Thi Lâm ở đây.
Trong lòng thở phào một hơi, một cậu thanh niên trông mặt rất trẻ con đi đến bên cạnh hắn hỏi nhỏ một câu “Ngươi có phải là Túy thanh sam không?”, Tô Minh chuẩn bị tinh thần thật tốt, đang định mỉm cười chào tất cả mọi người trong bang phái, sau đó sẽ nhẹ nhàng nói một câu ‘Đúng vậy’, trả lời toàn bộ thắc mắc trong đầu mọi người thì một câu nói khiến cho trái tim hắn nhảy dựng lên.
Tâm trạng của Tô Minh tiếp tục chết lặng.
“Thải Thải! Ngươi về rồi!” Người A.
“Thải Thảo, nhìn này! Đây chính là trưởng lão Thanh sam nha! Trưởng lão Thanh sam!” Người B kích động nói.
“Vớ vẩn, hắn đã thừa nhận đâu?” Người C.
Nhưng mà, giọng nói khiến điên đảo trái tim hắn không phải là của những người này, giọng nói đó vang lên phía sau hắn.
Một câu nói rất thản nhiên, đủ để mọi người im lặng.
“Tô Minh, là bạn à?” Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo sự thất vọng rất khó nhận ra.
Tô Minh xoay người, nhận ra người sau lưng mình, đang chuẩn bị bước đến – là Ngũ Thi lâm.
Ngũ Thi Lâm sắc mặt không được tốt lắm, nhìn thẳng vào hắn.
“Mình…” Tình huống này phải dùng từ ngữ nào để diễn tả a! ! ! ! !
Tô Minh muốn phát điên.
“A? Hóa ra Túy thanh sam với Thải Thải có quen nhau ở ngoài đời a? Thảo nào trong trò chơi lại thành mội đôi tình nhân.” Người A.
“Không đúng, ngươi không nhìn ra tình huống bây giờ sao? Hơn nữa, người được công nhận là tình nhân của Thải Thải trong trò chơi chẳng phải là Lâm Uyên Ngư Nhi sao?” Người B.
“Ơ? Là Lam Phong Hiểu Nguyệt chứ?” Người C.
“Vớ vẩn! Lam Phong Hiểu Nguyệt với Lâm Uyên Ngư Nhi mới là 1 đôi! Xem đi xem đi bảo như thế mà!” Người D.
“Xem đi xem đi? Ngươi tin hắn a? Ta vừa mới đến chỗ gặp mặt người chơi để xem rồi, cuối cùng lại phát hiện ra Xem đi xem đi là một cô gái mới nhìn trông rất đoan trang, thuộc thành phần tri thức, không ngờ rằng… Làm ta sợ muốn chết, từ giờ trở đi ta không bao giờ tin vào mấy topic của chị ta nữa!”
…
Từ từ, mọi người phát hiện ra không khí giữa Ngũ Thi Lâm và Tô Minh có chút gì đó là lạ, lập tức im lặng trở lại, chuẩn bị xem có chuyện gì sắp xảy ra.
Chỉ thấy Tô Minh đột nhiên xua xua tay “Các ngươi nhận nhầm người a, ta chỉ đến đây chuyển lời thôi, người mà các ngươi nhắc đến – Túy thanh sam có việc đột xuất, điện thoại của hắn lại hết pin, ta lại là bạn của hắn nên mới đến đây chuyển lời giúp hắn. Hắn nói là rất xin lỗi…”
“Trái tim của ta sắp không chịu được a, hóa ra hắn không phải Túy thanh sam.”
“Đúng rồi, cuộc sống sao lại lắm sự tình cờ như thế được? Hóa ra Thải Thải với Túy thanh sam ngoài đời không quen biết nhau…”
“Ta hi vọng cuộc sống có thật nhiều tình cờ!”
Một tràng âm thanh lại vang lên.
Ngũ Thi Lâm lại im lặng, chỉ chăm chú nhìn Tô Minh.
Tô Minh vừa nhìn thấy ánh mắt của Ngũ Thi Lâm lập tức nhìn sang hướng khác.
“Thi Lâm, mình bận chút việc, mình đi trước đây! Hẹn gặp lại sau nhé! Bye Bye!”
Từng bước từng bước đi xa dần, bước đi có vẻ nặng nề.
Tô Minh đi rồi, mọi người lại tiếp tục náo nhiệt như trước.
Hoàng Vân Ưu im lặng ngồi bên cạnh Ngũ Thi Lâm, Ngũ Thi Lâm vẫn cầm chặt điện thoại trong tay, vuốt vuốt tóc nàng “Thải Thải, buông ra đi.”
Ngũ Thi Lâm mở điện thoại ra, tìm thấy số điện thoại vừa mới liên lạc, dãy số của Tô Minh đứng đầu tiên.
Bấm gọi, một bản nhạc vui vẻ vang lên, cuối cùng vẫn chỉ là giọng nói “Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Thấy Ngũ Thi Lâm thả điện thoại xuống, Hoàng Vân Ưu cầm ly rượu, lo lắng nhìn sang Ngũ Thi Lâm “Thải Thải…”
Ngũ Thi Lâm quay lại cười với Hoàng Vân Ưu “U u tỷ, ngươi không cần phải lo lắng. Bây giờ ta… đã thích người khác rồi.”
Vốn cứ tưởng rằng tình cảm đơn phương kia cứ mãi sâu đậm như thế, không ngờ thời gian trôi qua lại nhạt phai dần.
Ai mà ngờ được, mọi chuyện lại xảy đến như ngày hôm nay?
Nếu có thể, nàng ước gì mình chưa từng gặp ‘Túy thanh sam’ ngoài đời.
‘Túy thanh sam’ chỉ cần tồn tại hư ảo trong trò chơi là đủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...