Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
Ngày thứ hai, Mộng Tịch cùng Dịch Vân Lạc về tới Thiên Thanh.
Hoa đào ở Sương Vân điện đã không còn kiều diễm như trước, vẫn vững vàng ở đầu cành như cũ. Gió mát thổi quá, từng đợt mùi hương thôm ngát xông vào mũi, như chào đón bọ họ quay về.
-Oa, thơm quá! Đã lâu không ngửi được, thật nhớ mùi hương này!
Mộng Tịch huơ tay, nhắm mắt ngẩng đầu, hít hít hương hoa, vẻ mặt hưởng thụ.
Bọn họ rời khỏi Sương Vân điện quá lâu; gần đây y phục trên người sư phụ cũng không còn hương hoa nữa..
Dịch Vân Lạc đứng sau nàng:
-Không phải nàng hi vọng hoa sớm tàn một chút sao?
Mộng Tịch xoay người nhìn hắn:
-Sao sư phụ biết?
Dịch Vân Lạc cười nhạt:
-Tâm tư của nàng, sao ta lại không biết?
Tiểu miêu tham ăn này; chỉ cần nhìn thấy quả đào tươi mọng nước liền chảy nước miếng. Bộ dáng trông mong chờ đợi của nàng, hắn chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra.
Mộng Tịch gãi gãi đầu ngây ngốc cười:
-Ha ha, thật là! Cái gì cũng không giấu được sư phụ!
Dịch Vân Lạc vỗ vỗ đầu nàng, sủng nịch nhìn nàng:
-Nhưng có một việc, nàng giấu ta thật lâu.
-Hả? Cái gì?
Mộng Tịch nháy mắt không hiểu. Sư phụ lợi hại như vậy, nàng có chuyện gì cư nhiên có thể có giấu được pháp nhãn của hắn? Nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
-Chính là…
Dịch Vân Lạc dừng một chút, cúi người ở bên tai nàng:
-Nàng bắt đầu có hai lòng với ta từ khi nào?
-Ta không có!
Mộng Tịch vội la lên, nàng yêu hắn như vậy, sao có thể hai lòng với hắn?! Căn bản không có khả năng có được không!
Dịch Vân Lạc không nói lời nào, chỉ là mặt mỉm cười nhìn nàng. Thẳng đến…
Mộng Tịch bị hắn nhìn đến da đầu tê rần, trong lòng bắt đầu tự hỏi hai chữ “hai lòng” kia là ý gì. Sau đó…
Khuôn mặt trắng noãn nháy mắt đỏ hồng, so với hoa đào trên tán cây còn kiều diễm hơn.
-Sư phụ thối! Lại chọc ta!
Mộng Tịch giậm chân, xoay người định rời đi, lại bị Dịch Vân Lạc kéo vào trong lòng.
-Nói mau! Nàng thích ta từ khi nào?
Mộng Tịch quay đầu đi chỗ khác:
-Không nói cho chàng…
Dịch Vân Lạc nhíu mày, không tốt! Nàng hiện tại cư nhiên dám phản kháng mình?
-Không nói sao? Được, đừng trách ta không khách khí với nàng!
Dịch Vân Lạc ý tại ngôn ngoại.
Mộng Tịch bĩu môi hừ! Sư phụ đây là đang uy hiếp nàng! Nàng không nói cho hắn, sẽ không chịu uy hiếp!
Bất quá, rất nhanh , nàng vẫn thỏa hiệp.
Ai, không có biện pháp, ai bảo trước mặt hắn nàng giống như một cô gái trói gà không chặt..
Nhưng bắt đầu từ khi nào nàng thích hắn, vấn đề này nàng cũng không biết, làm sao trả lời?
Mộng Tịch cúi đầu, dựa vào ngực Dịch Vân Lạc, cầm lấy một lọn tóc dài hơi rối đang tung bay của hắn, nhẹ giọng nói:
-Tịch nhi cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, nhưng khi ý thức được, đã, đã…
Đã không cách nào thoát khỏi.
-Đã cái gì?
Dịch Vân Lạc đột nhiên phát hiện, mình càng ngày càng thích nhìn bộ dáng đỏ mặt của nàng.
-Sư phụ rõ ràng đã biết còn hỏi!
Mộng Tịch tránh không đáp, sau đó cười híp mắt nhìn Dịch Vân Lạc:
-Sư phụ, người thích Tịch nhi từ khi nào?
-Ta lúc nào không thích nàng?
Dịch Vân Lạc hỏi lại.
Mộng Tịch chu miệng, vung lên quả đấm nhỏ:
-Thích hồi nhỏ không tính. Tịch nhi nói là thích bây giờ kìa!
-Bây giờ? Có gì khác nhau?
-Đương nhiên khác!
Mộng Tịch giận! Sư phụ cố ý! Tuyệt đối là cố ý!
Nhìn vẻ mặt nàng ủy khuất, Dịch Vân Lạc rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng. Nụ cười của hắn tươi đẹp dường như vầng thái dương trên trời, ánh sáng chói mắt chiếu tới Mộng Tịch khiến nàng sắp không mở mắt ra được. Tiếng cười của hắn nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, dường như có thể át cả ầm ĩ trên thế gian.
-Từ…
-Sư đệ, đến chính điện, có chuyện quan trọng thương lượng.
Dịch Vân Lạc chưa nói xong Hạo Huyền đã cách không truyền âm đến trong tai hắn. Mộng Tịch lòng tràn đầy chờ mong chờ sư phụ nói, lại thất vọng phát hiện sắc mặt của hắn thanh lạnh xuống.
Dịch Vân Lạc sờ sờ đầu nàng:
-Đáp án này sau này sẽ nói cho nàng biết, sư bá nàng tìm ta có việc.
-ừm
Mộng Tịch chán nản cúi đầu.
Không công bằng! Thật không công bằng! Nàng muốn nghe sư phụ biểu lộ khó khăn như thế sao? Vì sao mỗi lần nàng cũng chỉ có nàng nói !
Một người ở trong sân phát điên quấn quýt một hồi, sau đó cũng theo Dịch Vân Lạc bước ra Sương Vân điện, chạy thẳng tới Thanh Huyền điện.
***
Mộng Tịch ở ngoài Thanh Huyền điện nửa canh giờ, cau mày, trù trừ rốt cuộc có nên đi vào tìm sư huynh hay không, Lăng Vi cùng Hinh Nhị từ bên trong đi ra cùng nhau.
Hinh Nhị nhìn thấy Mộng Tịch, kinh hỉ:
-Mộng Tịch!
Mộng Tịch nghe tiếng xoay người.
-Mộng Tịch, trong khoảng thời gian này ngươi đi đâu? Tại sao trước hôn lễ một ngày mất tích? Ngày đó tìm khắp toàn bộ Sương Vân điện cũng không thấy ngươi, hại ta lo lắng muốn chết!
Hinh Nhị nắm cánh tay nàng.
Mộng Tịch cười cười với nàng:
-Yên tâm, ta không sao.
-Ừ, vừa mới mới nghe được đệ tử hồi báo nói ngươi cùng Tôn thượng trở về, là Tôn thượng tìm được của ngươi? Hay là người mang ngươi đi? Các ngươi đi đâu? Vì sao không trở lại? Nghe Lăng Vi nói ngươi khôi phục nhớ, có phải thật vậy hay không? Còn có…
Hinh Nhị nói đột nhiên ngừng lại. Không phải là bởi vì cảm giác vấn đề mình hỏi quá nhiều, mà là ánh mắt nhìn Mộng Tịch nàng, hình như có điểm khác trước. Nhưng rốt cuộc là khác chỗ nào, nàng cũng không nói được, chỉ là đáy lòng có cảm giác là lạ, rất bất an.
Mộng Tịch nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Hinh Nhi, vẫn cười nói:
-Mấy vấn đề này sau này có thời gian ta sẽ nói cho ngươi biết được không? Ta tới tìm sư huynh , không biết…
-Ôi tân nương tử của chúng ta rốt cuộc cũng về rồi à? Trở về liền chạy tới Thanh Huyền Điện này! Thế nào? Tìm sư huynh thành thân tiếp sao?
Lăng Vi khoanh tay đi tới, cười nhạo hỏi.
Mộng Tịch mặc kệ nàng nhạo báng, vẫn hỏi Hinh Nhị:
-Sư huynh có ở đây không? Có thể mời huynh ấy ra một chút không? Ta có việc muốn nói với huynh ấy.
-Sư huynh…
Hinh Nhị cúi đầu, không biết trả lời Mộng Tịch thế nào cho đúng.
Lăng Vi đẩy Hinh Nhị ra, đứng đối diện Mộng Tịch, trừng mắt nói:
-Sư huynh không có ở đây, ngươi trở về đi, ở đây không chào đón ngươi!
Mộng Tịch không nhìn Lăng Vi, cho rằng nàng cố ý không cho nàng gặp Mộ Dung Diệc Hàn. Mộng Tịch vòng qua nàng đi vào bên trong:
-Ta không phải tới tìm ngươi cãi nhau, xin tránh ra, ta muốn gặp sư huynh!
-Gặp sư huynh? Ngươi có tư cách gì gặp huynh ấy?!
Lăng Vi cất giọng hướng về phía nàng hô to:
-Đừng quên, là ngươi trước đêm thành thân bỏ chạy cùng người khác! Ngươi còn mặt mũi đòi gặp sư huynh? Thật buồn cười!
Mộng Tịch dừng bước:
-Ta đến chính là muốn giải thích chuyện này với sư huynh.
Lăng Vi lại đi vòng qua trước mặt nàng:
-Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích vì sao ngươi bỏ huynh ấy một mình không quan tâm? Hay là giải thích vì sao ngươi bỏ trốn cùng Tôn thượng?
Ngẩng đầu, Mộng Tịch không nghĩ Lăng Vi có thể nói ra những lời thế này:
-Thỉnh ngươi nói chuyện tôn trọng người khác một chút.
Lăng Vi rất muốn hung hăng mắng lại, nhưng sau một khắc lại đột nhiên cười rộ lên, giả vờ tự hỏi vỗ vỗ đầu mình:
-À, ta thiếu chút nữa đã quên rồi, các ngươi như vậy cũng không thể xem như là bỏ trốn, dù sao cũng đã có danh có phận. Ta nói đúng không đúng sư muội? Ái chà, ngươi xem ta, tại sao lại quên! Hiện tại hẳn là đổi, không thể gọi sư muội, mà hẳn là gọi… Sư nương?
Ngực nhói một cái, sắc mặt Mộng Tịch thoáng cái trở nên tái nhợt, trừng mắt nhìn nàng, hai tay chặt nắm thành quyền.
Nàng biết, nàng biết nhanh như vậy…
Lăng Vi đắc ý nhìn sắc mặt Mộng Tịch một hồi trắng một hồi xanh, tâm tình hậm hực hồi lâu dường như thoáng cái thì tốt lên.
Tối hôm qua trong lúc vô ý đi ngang qua phòng cha mẹ, vừa lúc nghe được cha tức giận nhắc tới tên nàng cùng Tôn thượng. Trong lòng hiếu kỳ liền trốn ở bên ngoài nghe trộm, không nghe không biết, vừa nghe nàng đã bị dọa.
Hai người bọn họ cư nhiên đã thành thân!
Khi đó nàng đã nghĩ vạch trần như thế nào trước mặt người khác sắc mặt Mộng Tịch ghê tởm thế nào, lại không nghĩ rằng hôm nay nàng trở về liền tự động đưa đến. Mặc dù hiện tại ngoại trừ Hinh Nhị không có người khác, nhưng nhìn thấy bộ dáng Mộng Tịch nói không nên lời, tâm tình cũng tốt.
Bất quá Mộng Tịch mặc dù tức giận, nhưng cũng may trước khi trở về đã chuẩn bị tâm lý. Ngày này sớm muộn cũng tới, sớm biết trễ biết có khác gì đâu…
Ngược lại Hinh Nhị nghe Lăng Vi nói câu này, sắc mặt so với Mộng Tịch còn khó nhìn hơn gấp trăm lần, thân thể không ngừng run rẩy.
Là nàng nghe lầm sao? Mộng Tịch cùng Tôn thượng, sao có thể…
-Không phản đối sao? Hiện tại ngươi cảm thấy ngươi còn mặt mũi gặp sư huynh sao?
Lăng Vi nhìn Mộng Tịch, dường như muốn đem tôn nghiêm của nàng giẫm nát dưới chân mới hài lòng.
Mộng Tịch lui về phía sau một bước, dưới ánh mắt gây sự không chỗ che giấu, mặc dù sớm có chuẩn bị, thế nhưng…
Đang lúc nàng không biết nên làm gì, Hinh Nhị ở một bên lên tiếng:
-Ngươi không cần tìm sư huynh, hắn đã xuống núi…
-Nha đầu chết tiệt kia, câm miệng!
Lăng Vi hung ác độc địa mắng Hinh Nhị, nhưng Hinh Nhị lại bình tĩnh, không liếc nhìn nàng một cái.
-Sư huynh không ngủ đợi ngươi ba ngày ba đêm, nhưng ngươi vẫn không về. Về sau hắn để thư lại Thiên Thanh, không muốn chúng ta đi tìm hắn, thẳng cho tới hôm nay cũng trở về.
…
…
Mộng Tịch không biết làm thế nào trở lại Sương Vân điện. Lúc trở về trời đã tối rồi, mờ mịt đi về phía trước, thẳng đến lúc nhìn thấy bóng dáng bạch y xuất trần kia, tinh thần mới thoáng phục hồi lại.
Dịch Vân Lạc đi tới bên cạnh nàng, nhìn bộ dáng nàng thất hồn lạc phách liền biết nhất định nàng đi tìm Mộ Dung Diệc Hàn. Thở dài, không biết nên an ủi nàng như thế nào, liền đứng cùng nàng.
Qua một lúc lâu, sắc mặt Mộng Tịch mới tốt xem chút:
-Sư phụ, ta…
-Đã quên lúc trước ta nói gì với nàng sao? Có một số việc nàng không giúp được hắn, hắn nhất định phải vào chính hắn mới có thể làm được, bao gồm, quên nàng.
Mộng Tịch gật đầu:
-Ta hiểu, thế nhưng ta lo lắng sư huynh sẽ luẩn quẩn trong lòng…
Nàng sợ sư huynh gặp chuyện không may, nếu như bởi vì nàng mà làm cho sư huynh xảy ra chuyện không hay, cả đời nàng cũng sẽ không tha thứ của mình.
-Vậy nàng muốn làm như thế nào?
Dịch Vân Lạc hỏi.
Mộng Tịch lắc lắc đầu, đôi mắt vô tội lặng lẽ nhìn hắn. Nếu như nàng biết, cũng sẽ không thế này.
-Sư phụ, chàng giúp ta?
Chuyện này nàng sớm hiểu, quấn quýt cả buổi, kỳ thực nàng chỉ là đang suy nghĩ làm sao tìm được sư huynh mà thôi…
Bất đắc dĩ lắc đầu, Dịch Vân Lạc đột nhiên cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa. Làm nửa ngày, nàng muốn hắn giúp nàng xác định Mộ Dung Diệc Hàn an toàn.
Đột nhiên muốn đùa:
-Yên tâm đi, tiểu tử này dám cùng ta cướp người, tâm lý và năng lực tuyệt đối sẽ không nhỏ. Hơn nữa, hắn hẳn là đã sớm biết tâm tư của nàng.
-A?
Mộng Tịch kinh hô.
Dịch Vân Lạc sờ sờ đầu của nàng, thầm nghĩ sẽ không nói cho nàng biết hắn đã sớm biết dù cho hắn ngày đó không mang Mộng Tịch rời đi Mộ Dung Diệc Hàn cuối cùng cũng sẽ không cùng nàng thành thân. Cái gọi là bỏ đi, chẳng qua là đi ggiải sầu thôi.
Đương nhiên đây cũng là sau khi hắn suy nghĩ cẩn thận mới biết: bằng không khi đó hà tất phải khẩn trương như vậy.
-Đã khuya, trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Dịch Vân Lạc nhàn nhạt ném ra một câu nói.
-Được rồi.
Có những lời này của sư phụ, Mộng Tịch an tâm.
Hắn chưa nói lý do, nàng cũng không hỏi lại. Bởi vì nàng biết, sư phụ đổi đề tài hẳn là do không muốn trả lời vấn đề kia. Bao gồm chuyện vừa mới nói được một nửa…
Xoay người đi về phòng mình, còn chưa được mấy bước, phía sau truyền tới một thanh âm.
-Nàng muốn đi đâu?
-Trở về phòng .
Mộng Tịch xoay người nhìn hắn, đã khôi phục bộ dáng bình thường.
-Phòng nào?
Đương nhiên là phòng của nàng, chẳng lẽ thư phòng ?! Mộng Tịch không nói gì, vừa định trả lời, lại lập tức nghĩ tới điều gì, lời đến miệng liền ngừng lại.
Bọn họ… à… Hiện tại hẳn là ở cùng một chỗ…
Trên mặt nổi lên đỏ ửng, Mộng Tịch lúng túng cười cười, thăm dò hỏi:
-Chàng… ?
Dịch Vân Lạc nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Không đúng sao? Mộng Tịch khó xử nhìn Dịch Vân Lạc. Không phải là phòng nàng, cũng không phải phòng sư phụ, vậy ngủ chỗ nào, chẳng lẽ thực sự muốn ngủ ở thư phòng?
Dịch Vân Lạc đi tới bên người nàng, nói nhỏ:
-Chuẩn xác mà nói, hẳn là… Của chúng ta.
Mộng Tịch:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...