Mộng Lệ Hoa Lạc

Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

Mộng Tịch thích Mộ Dung Diệc Hàn sao? Vấn đề này nên trả lời thế nào, chính Hinh Nhị cũng không biết. Nhưng nàng có thể biết được rằng, Mộng Tịch đã từng rất thích Hạo Khiên ca ca, mà Hạo Khiên ca ca cũng thích Mộng Tịch rất nhiều.

Có đôi khi, nàng rất muốn quay lại thời điểm ấy. Nếu như không phát sinh ra chuyện như vậy, nếu như bọn họ không đến Thiên Thanh bái sư, cũng sẽ không gặp được Tôn Thượng, thì như vậy có lẽ hiện tại, hai người bọn họ đã có thể ở cùng chung một chỗ rồi.

Thế nhưng bây giờ, Hạo Khiên đã chết. Tất cả mọi người đều đem chuyện này giấu không cho Mộng Tịch biết, cũng không cho nàng nói với Mộng Tịch.

Trong lòng Hinh Nhị đột nhiên cảm thấy buồn cười, đứng lên bước ra khỏi trúc đình. Nhìn về phía phương xa. Trên mặt Hinh Nhị chỉ còn một mảnh thê lương.

Hạo Khiên à Hạo Khiên, qua nhiều năm như vậy, trong lòng của huynh chỉ có một mình Mộng Tịch, cũng chưa từng liếc nhìn ta một cái. Thế nhưng, cuối cùng, huynh có chiếm được cái gì không?

Người mà huynh yêu, bây giờ đã quên sạch những chuyện về huynh. Thậm chí bây giờ nàng còn hỏi ta, có phải nàng đã thích người khác rồi hay không? Nếu như huynh ở suối vàng biết được chuyện này, thì có phải huynh sẽ rất thương tâm hay không?

- Hinh Nhị, cậu làm sao vậy?

Thấy cước bộ của Hinh Nhị có chút nặng nề, Mộng Tịch lo lắng đi đến bên cạnh nàng.

Nghiêng đầu quay đi, lấy tay khẽ lau đi giọt nước mắt, trên gương mặt Hinh Nhị lại nở nụ cười nhìn về phía Mộng Tịch:

-Mình không sao, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một số sự tình trước kia mà thôi!

Mộng Tịch nghe vậy, khẩn trương nhìn Hinh Nhị:

-Có phải có liên quan đến mình hay không? Hay là có liên quan đến Diệc Hàn sư huynh?

Vừa mở miệng ra ra Diệc Hàn sư huynh, quả nhiên là Mộng Tịch không hề nhớ đến huynh! Vì một người không yêu mình mà chết đi, đáng giá sao? Nếu như cho huynh một cơ hội khác để lựa chọn, huynh còn có thể vẫn vì Mộng Tịch mà quên bản thân mình sao? Hoặc là, ngươi có nguyện ý quay lại nhìn ta thêm mấy lần?

Ha ha… quay lại nhìn ta thêm mấy lần sao? Cái ý nghĩ này tựa hồ là rất buồn cười, rõ ràng ta biết rõ torng lòng huynh chỉ có Mộng Tịch, tại sao ta lại vẫn cứ chờ đợi những thứ này ?

Khẽ lắc đầu, Hinh Nhị mỉm cười kéo tay Mộng Tịch:

-Cậu nói cho mình biết, cậu hỏi như vậy, có phải cậu cũng thích Diệc Hàn sư huynh đúng không?

Cái này… Trước đây cũng thích Diệc Hàn sư huynh sao?

Hai má Mộng Tịch ửng đỏ, nhỏ giọng nói:

-Mình, mình không biết… Khi mình ở cùng một chỗ với sư huynh, mình luôn cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ, giống như không có bất cứ chuyện phiền não gì. Mình thích cái cảm giác này, nhưng mình không biết đó có phải là thích hay không. Cho nên mình mới hỏi cậu, lúc trước mình có thích sư huynh hay không?

-Nếu như mình nói có thì sao?

Hinh Nhị thăm dò hỏi.

Hia mắt Mộng Tịch lóe sáng, quả nhei6n là nằm trong suy đoán của nàng !

-Thật vậy sao? Lúc mình chưa mất trí nhớ, mình cũng thích huynh ấy sao?

Nghĩ một lát, Hinh Nhị gật nhẹ đầu:

-Mặc dù trước đây, cậu cũng chưa từng nói cho mình, thế nhưng mình có thể nhìn ra được, nhất định Diệc Hàn sư huynh chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cậu. Hơn nữa, so vơi những người khác, cũng không giống nhau…

-A… như vậy sao?

Khẽ cắn môi, trên mặt Mộng Tịch lộ ra tiếu ý nhợt nhạt. Quay trở lại ngồi vào bên trong trúc đình, cầm lấy đôi đũa gẩy gẩy những hột cơm trong chén, cười ngây ngốc.

Hinh Nhị nhìn Mộng Tịch, có chút suy nghĩ mang theo tâm trạng phức tạp.

Mộng Tịch, thật xin lỗi, có lẽ mình không nên nói như vậy. Thế nhưng, mình không có sự lựa chọn nào khác. Bởi vì chỉ có thể nói như vậy, mình mới có thể có cơ hội được hạnh phúc giống như cậu!

Hơn nữa, Diệc Hàn sư huynh yêu cậu như vậy , cậu ở cùng một chỗ với huynh ấy, bất kể là đối với mình hay với cậu, thì đó đều là kết quả tốt nhất.


Hinh Nhị ngồi xuống bên cạnh Mộng Tịch, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng hỏi:

-Mộng Tịch, cậu còn chư nói cho mình biết, vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy !

Mộng Tịch ấp a ấp úng nói:

-Ách… Là bởi vì… Tối hôm qua, Sư huynh… huynh ấy…

Hinh Nhị tò mò hỏi:

-Huynh ấy thổ lộ với cậu sao?

-Mộng Tịch gật gật đầu:

-Nhưng là, huynh ấy còn…

Thấy Mộng Tịch bày ra bộ dáng e thẹn, bỗng nhiên trong lòng Hinh Nhị thoải mái hơn rất nhiều. Nói không chừng, lúc trước nàng vẫn không có nhìn ra, thật sự là Mộng tịch cũng thích Diệc Hàn sư huynh đi! Vậy chuyện mà mình đang làm, cũng chỉ là đang giúp hai người họ mà thôi, cũng không phải là phản bội bằng hưu a!

-Huynh ấy còn làm cái gì? Mau nói cho mình biết, huynh ấy làm gì cậu?

Bỗng nhiên Hinh Nhị nghĩ tới điều gì đó, bừng tỉnh đại ngộ:

-Chẳng lẽ hai người…

Mộng Tịch vội vàng kéo tay Hinh Nhị, lo lắng nhìn xung quanh:

-Tất nhiên là không phải chuyện đó! Hai bọn mình không phải như cậu nghĩ đâu! Sư huynh, huynh ấy chỉ… chỉ là hôn mình mà thôi…

-Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Khẽ mỉm cười, Hinh Nhị mang theo vẻ mặt không thèm tin nhìn Mộng Tịch.

-Ừ, chỉ đơn gian như vậy thôi!

Mộng Tịch khẳng định nói, kèm theo là vẻ mặt “Đây chính là sự thật, tất cả chỉ có đơn gian như vậy thôi!”

-Được rồi, được rồi, mình tin cậu.

Hinh nhĩ khẽ vỗ mấy cái lên tay Mộng Tịch, nói giỡn:

-Cơm đã nguộn rồi, mau ăn nhanh đi. Nếu không bị tôn thượng biết mình không có chiếu cố tốt cho cậu, thì mình sẽ rất thảm !

-Được.

Trong lòng Mộng Tịch hiện đang vui rạo rực. Giống như vườn đào này vậy, phấn nộn không một mảnh, hương thơm ngập trời.

Nguyên lai là, cho dù nàng không có nhớ ra những chuyện trước đâu, thì nàng cũng sẽ rất hạnh phúc. Bởi vì người mà nàng yêu, bất luận là phúc hay là họa, thì vẫn sẽ mãi ở bên cạnh nàng, không bao giờ rời bỏ nàng.

***

-Nha đầu chết tiệt kia, ngươi mau đi ra đây cho ta! Làm một con rùa đen rúc đầu trong đó thì tính là cái gì, tại sao ngươi dám làm mà không dám nhận? Đừng tưởng rằng có Tôn Thượng che chở cho ngươi, thì ngươi muốn làm gì thì làm!

Lăng Vi mang theo sự tức giận cùng hận ý phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của Sương Vân điện. Mộng Tịch đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bị tiếng la mắng của Lăng Vi làm cho giật mình, mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mộng Tịch cùng Hinh nhị mang theo vẻ mặt mờ mịt đi ra ngoài Sương Vân điện, thì thấy được hai tay Lăng Vi chống ở thắt lưng, đang nghiến răng nghiến lợi chửi Mộng Tịch.

Mộng Tịch cũng không biết vì sao mà mình không hề thích vị sư tỷ này chút nào. Mà nàng ta tựa hồ cũng không hề có chút hảo cảm gì với mình. Vì thế từ khi tỉnh lại đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt chính diện nhau như vậy.

-Sư tỷ, tỷ tìm ta có chuyện gì?

Mộng tịch trầm giọng hỏi, cho dù là ai cũng sẽ không bao giờ thích người mà vừa mắng chửi mình xối xả xong.

-Ba…


Một tiếng thanh thúy vang lên, xẹt qua chân trời. Làm cho đám chim chóc đang đậu trên ngọn cây nghỉ ngơi, cũng phải cả kinh bay tán loạn lên bầu trời.

-Mộng Tịch.

Hinh Nhị kinh hô.

Một tay Mộng Tịch ôm má trái bị đánh, hai mắt mở to, mang theo vẻ không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Lăng Vi.

-Ngươi đang làm cái gì?

Lăng Vi lạnh lùng liếc Mộng Tịch một cái, tay vẫn còn dừng trên không trung, hừ lạnh một tiếng:

-Lần này là ta thay sư huynh đánh ngươi! Đồ tiện nhân, thật sự là không biết xấu hổ.

-Ngươi vừa nói cái gì?

Mộng Tịch cố gắng khắc chế ý nghĩ muốn đánh trả Lăng Vi một bạt tai, cắn chặt răng hỏi.

Nàng đã sớm nghe nói, vị sư tỷ này không dễ chọc, nàng ta ỷ vào mình là nữ nhi của Viêm Mạch sư tôn, cho nên ở Thiên Thanh luôn hoành hành ngang ngược. mặc dù bên ngoài các đệ tử khác luôn bày ra bộ dáng kính nể nàng ta, nhưng là bên trong đều ngầm không thích nàng.

Rốt cuộc thì mình đã chọc nàng ta cái gì, mà cư nhiên vừa thấy mặt mình, nàng ta đã động thủ. Lại còn mang theo lẽ thẳng khí hùng chất vấn mình?

Lăng Vi bước lên phái trước một bước, nhìn thẳng vào Mộng Tịch nói:

-Ngươi còn không nghe rõ sao? Vậy thì ta sẽ nói lại cho ngươi một lần nữa, ngươi nhớ kỹ cho ta! Tiên nhân nhà ngươi, ỷ có Tôn thượng phía sau lưng làm chỗ dựa, cho nên không thèm để môn quy của Thiên Thanh vào trong mắt, ngươi cư nhiên dám dụ dỗ sư huynh mang ngươi xuống núi, lại còn thừa dịp sư huynh ấy say rượu quyến rũ huynh ấy! Làm sao mà Thiên Thanh lại có loại đệ tử không biết xấu hổ như ngươi chứ?

-Ngươi!

Mộng Tịch có chút chán nản, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại:

-Ngươi hãy nói cho rõ ràng, khi nào ta quyến rũ huynh ấy chứ?

Lăng Vi giận giữ trừng Mộng Tịch một cái, thanh âm cũng đề cao hơn gấp đôi:

-Đến bây giờ mà ngươi còn muốn ngụy biện? Được, vậy ngươi nói cho ta biết, ngày hôm qua ngươi và huynh ấy có xuống núi hay không? Hai người có uống rượu hay không?

Thấy Lăng Vi mang theo thái độ gây sự, Mộng Tịch cũng tức giận nói:

-Vậy thì làm sao? Đó là chuyện của ta với sư huynh, một ngoại nhân như ngươi thì có quan hệ gì?

Vừa nãy đạ bị ăn đau, chẳng lẽ nàng lại ngốc nghếch để cho nàng ta đánh một lần nữa sao?

-Sư tỷ, có chuyện gì thì hãy từ từ nói.

Hinh Nhi bị tình huống trước mặt làm cho không hiểu ra sao. Đành đi lên phía trước kéo ống tay áo Lăng Vi lại.

-Ngươi buông ra.

Lăng Vi gạt tay Hinh Nhị ra, quay sang Mộng Tịch căm giận nói:

-Ngươi còn nói ngươi không biết? Vậy ngươi đến chính điện nhìn đi! Nhìn xem sư huynh thay ngươi gánh tội, thay ngươi chịu phạt như thế nào!

Đột nhiên tâm trạng Mộng Tịch căng thẳng:

-Sư huynh… sư huynh làm sao? Tại sao lại phải gánh tội thay cho ta? Tại sao lại phải bị phạt?

Lúc này Mộng Tịch mới ý thức được sự việc lần này nghiêm trọng đến mức nào!

Lăng Vi hừ lạnh, chính là nàng không hề thích bộ dáng Mộng Tịch giả bộ vô tội như vậy. Rõ ràng nàng ta vừa sinh ra đã mang theo gương mặt dụ dỗ người khác, nên luôn quyến rũ đệ tử Thiên Thanh khắp nơi. Cả ngày chỉ biết giả bộ một bộ dáng thanh thuần, làm cho cả Hạo Khiên cùng Mộ Dung Diệc Hàn không thể buông tha được, thật sự là làm nàng cảm thấy vô cùng buồn nôn.


-Vậy thì ngươi hãy đi hỏi sư phụ tốt của ngươi đi, tại sao Tôn Thượng lại đem tất cả trách nhiệm lần này đổ hết lê đầu sư huynh! Mà còn ngươi, ngươi ở Sương Vân điện này cả ngày tiêu dao tự tại! Sư huynh đối tốt với ngươi như vậy, mà ngươi lại biến mất vô tung vô ảnh, làm cho huynh ấy phải gánh chịu trách nhiệm một mình! Mộng Tịch, rốt cuộc ngươi có phải là người hay không? Ta thật sự rất muốn biết, lòng ngươi được làm từ cái gì ?

Đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, Mộng Tịch không tin lắc đầu. Thân mình lảo đảo lui về sau hai bước, ngồi hẳn xuống mặt đất.

Tại sao… sự tình lại biến thành như vậy?

Vậy thì theo ý tứ của Lăng Vi, thì chuyện ngày hôm qua nàng cùng với Diệc Hàn sư huynh xuống núi chơi, lại còn uống rượu với nhau, sư phụ đều biết cả rồi? Vậy vì sao lúc người rời đi lại biểu hiện giống như không có chuyện gì phát sinh?

Người nói nàng ngoan ngoãn ở chỗ này chờ người trở về, mà người nói người còn có việc xử lý, lại chính là người phải đi trừng phạt sư huynh sao?

Chẳng lẽ, đúng như lời Lăng Vi nói,à sư phụ muốn bao che cho nàng, nên toàn bộ trách nhiệm đều đẩu hết lân đầu sư huynh?

Không… nhất định không phải! Sư phụ không phải là người như thế! Người là thượng tiên của tiên giới, làm sao có thể làm ra loại sự tình như vậy được!

Thấy bộ dạng không tin nổi của Mộng Tịch, Lăng Vi cũng không đứng yên một chỗ, mà bước tới cầm lấy cánh tay của Mộng Tịch, không quan tâm nàng có đứng vững hay không, kéo nàng đi về phái trước:

-Ngươi lập tức đi cùng ta đến chính điện, ngươi phải đến nói rõ mọi chuyện với sư phụ cùng cha ta, chuyện này không liên quan gì đến sư huynh, là ngươi buộc sư huynh dắt ngươi xuống núi!

***

-Tôn thượng, dẫn Mộng Tịch xuống núi, là chủ ý của đệ tử, để cho muội ấy uống rượu cũng là chủ ý của đệ tử. Nếu như người muốn phạt, vậy thì cứ phạt đệ tử đi. Thân thể Mộng Tịch vẫn còn chưa khỏe hẳn, mà hình phạt của môn quy đối với muội ấy là quá nặng, đệ tử sợ muội ấy không chịu nổi. Cầu xin sư phụ cùng tôn thượng thủ hạ lưu tình, đệ tử nguyện thay muội ấy gánh chịu tất cả.

Mộng Tịch vừa đi đến cửa chính điện, đã nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Diệc Hàn. Trong lòng tràn ngập đau xót, giống như bị kiếm sắc đâm thủng. Mũi ê ẩm, chẳng biết từ lúc nào mà nước mắt đã chảy đầy mặt.

Hạo Huyền nhìn Mộ Dung Diệc Hàn đã quỳ hơn nửa ngày, cũng có chút không đành lòng:

-Diệc Hàn, trước tiên con hãy đứng lên rồi nói. Tại sao con lại muốn dẫn Mộng Tịch xuống núi?

-Đa tạ sư phụ!

Mộ Dung Diệc Hàn đứng lên.

-Chỉ là đệ từ thấy muội ấy cả ngày buồn rầu phải ở trong Sương Vân điện, sợ muội ấy buồn chán sinh bệnh, cho nên mới đem Mộng tịch ra ngoài giải sầu.

-Vậy vì sao không nói cho vi sư biết một tiếng?

Mộ Dung Diệc Hàn cúi đầu nói:

-Tại vì lúc đó đệ tử cũng chỉ mới nghĩ ra, cho nên chưa kịp thương lượng cùng với sư phụ. Đệ tử đã biết sai, thỉnh sư phụ trách phạt.

-Được rồi, trước tiên cứ bỏ chuyện này qua một bên. Vậy thì vì sao con cùng với Mộng Tịch uống rượu? Chẳng lẽ con không biết uống rượu là đã vi phạm đến môm quy của bản phái sao?

-Là… là do đệ tử cùng nói chuyện phiếm với Mộng Tịch, tâm tình nhất thời không được tốt, cho nên mới nghĩ đến chuyện uống rượu. Đây đều là do đệ tử nói dối muội ấy. Mộng Tịch cũng chỉ uống vài hớp, kính xin sư phụ không nên trách muội ấy.

Hạo Huyền khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Dịch Vân lạc vẫn luôn trầm mặc không nói gì, hơi nhíu mày. Vì sao chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy là muốn gây chiến với một đệ tử? Cái này tựa hồ không phải là tác phong của đệ ấy!

Quả nhiên, Hạo Huyền còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì Dịch Vân Lạc đã nói trước, thanh âm vẫn lạnh nhạt bình thản như trước:

-Sau khi uống rượu thì sao?

Đây mới chính là nguyên nhân mà hắn muốn xử phạt Mộ Dung Diệc Hàn theo môn quy. Hắn có thể dễ dàng tha thứ cho chuyên Mộ Dung Diệc Hàn tự ý mang Mộng Tịch xuống núi, hắn cũng có thể tha thứ cho chuyện Mộng Tịch cùng uống rượu với Mộ Dung Diệc Hàn mà chưa có sự cho phép của hắn. Nhưng là chuyện kia, hắn tuyệt đối không bao giờ cho phép!

Lướt qua? Chẳng lẽ say rượu rồi sẽ không thể phân biệt được tốt xấu sao?

Mộ Dung Diệc Hàn sợ hãi, tối hôm qua, người mang Mộng Tịch từ trong mình, quả nhiên là Tôn thượng!

-Đệ tử…

Vể mặt Mộ Dung Diệc Hàn có chút xấu hổ, cũng không phải lo lắng cho bản thân mình. Mà là hắn đang lo lắng, nếu mình nói ra chuyện này, thì chỉ sợ danh tiết của Mộng Tịch sẽ bị ảnh hưởng.

Tất nhiên Hạo Huyền không biết rõ chân tướng, nhưng nhìn đến sắc mặt của Dịch Vân lạc, liền biết nhất định là đã xảy ra đại sự. Quay sang trầm giọng nói với Mộ Dung Diệc Hàn:

-Diệc Hàn, nhanh nói ra sự thật, nếu con có nửa phần dối trá, thì nah61t định vi sư sẽ không tha cho con.

Mộ Dung Diệc Hàn quỳ xuống nói:

-Ngày hôm qua… đệ tử… Tối hôm qua, đệ tử say rượu nên hồ đồ… liền hôn Mộng Tịch.

Mộng tiếng “Phanh” vang lên. Viêm Mạch tức giận vỗ bàn đứng lên nói:

-Hoang đường! Ngươi có biết, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, nếu như làm ra loại chuyện này, sẽ dẫn đến bao nhiêu chỉ trích hay không? Người phàm còn có tự ái, còn ngươi là người tu tiên, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Quả thực là hoang đường đến cực điểm!


Hóa ra là như vậy! Không phải Hạo Huyền không tức giận đối với hành động của Mộ Dung Diệc Hàn, mà chỉ là…

Ánh mắt mang theo thâm ý nhìn Dịch Vân Lạc, Hạo Huyền khẽ thở dài một hơi. Nếu như hắn không hiểu được chân tướng thật sự đằng sau sự tình lần này, vậy thì hắn sẽ trờ thành một lão già hồ đồ rồi!

Hiện tại Hạo Huyền cũng đã biết được nguyên nhân vì sao người sư đệ này của mình luôn giữ tiểu đồ đệ của hắn một tấc không rời. Thì ra là hắn chỉ vì một nữ nhân, mà lại chơi trò giành tình nhân với một đệ tử!

Hạo Huyên không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm gì, chỉ bất đắc dĩ dựa cả người vào lưng ghế, thân sắc dần trở nên nghiêm trọng. Loại chuyện này, tại sao lại trở nên như vậy a? Hắn phải làm cái gì mới phải đây?

Trong nháy mắt, cả điện đềi lâm vào im lặng, mỗi người đều chìm đắm trong suy tư của mình, và cũng đang chờ đối phương mở miệng trước.

Trầm mặc một lát, rốt cuộc Mộ Dung Diệc Hàm cũng cúi đầu cung kính với ba người đang ngồi trên ghế nói:

-Tôn thượng, sư phụ, sư thúc. Đệ tử biết chuyện này rất nghiêm trọng, cũng biết nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ để lại hậu quả rất lớn. Nhưng là chuyện này đệ tử đã làm, cũng sẽ không thể chịu trách nhiệm, cho nên đệ tử nguyện ý gánh chịu hết thảy hậu quả.

-Vậy ngươi nghĩ ngươi nên bị trừng phạt như thế nào?

Sắc mặt Dịch Vân Lạc vẫn không hề thay đổi, lạnh nhạt hỏi một câu.

Mộ Dung Diệc Hàn lây lại bình tĩnh, ngẩn đầu lên, mang theo ánh mắt kiên định nhìn Dịch Vân Lạc.

-Tôn thượng, đệ tử ái mộ Mộng Tịch đã lâu, cả cuộc đời này đệ tử chỉ yêu một người duy nhất là nàng. Vì thế, đệ tử khẩn cầu Tôn thượng gả nàng cho đệ tử, về sao đệ tử sẽ toàn tâm toàn ý với nàng, tuyệt sẽ không bao giờ để nàng chịu nửa phần ủy khuất.

Tâm trạng căng thẳng, ly trà trong tay Dịch Vân Lạc cũng biến thành bột phấn. Nước trà nóng hồi từ tay Dịch Vân Lạc rơi tí tách xuống nền đất.

Dịch Vân Lạc nhíu mày, khuôn mặt lạnh nhạt lại hiện lên mấy phần tức giận, quanh thân bỗng nhiên nổi lên sát ý mãnh liệt.

-Sư đệ!

Cảm giác được Dịch Vân Lạc có gì đó không đúng, Hạo Huyền vội vàng vận lực ngăn cản, đem nội lực của Dịch Vân Lạc đè ép xuống.

Cổ họng Dịch Vân Lạc dâng lên một trận mạnh tanh, hồn phách của hắn còn chưa có chữa trị khỏi, mà hôm qua lại cường chế bản thân xuất quan, cho nên thương trong người càng thêm nghiêm trọng, hiện tại Dịch Vân Lạc chỉ còn hai ba thành nội lực.

Tựa hồ Hạo Huyền cũng không thể ngờ đến nội lực của Dịch Vân Lạc lại biến thành như vậy. Nhưng vẻ kinh ngạc này cũng chỉ xuất hiện trong một giây ngắn ngủi, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, chỉ còn biết lắc đầu than nhẹ.

-Ngươi, nói, lại, lần, nữa…

Ánh mắt thâm thúy của Dịch Vân Lạc nhắm thẳng vào Mộ Dung Diệc Hàn, làm cho toàn bộ thân thể Mộ Dung Diệc Hàn run lên bần bật. Hàn ý quen thuộc làm cho hắn sợ hãi lại lần nữa nhấn chìm toàn thân hắn.

Huyết mạch toàn thân Mộ Dung Diệc Hàn giống như bị đông cứng thành một khối băng, nhưng hắn vẫn kiên trì lặp lại lần nữa:

-Đệ tử thích Mộng Tịch, thỉnh Tôn Thượng thành toàn…

Mộ Dung Diệc Hàn còn chứ nói xong, thì cả người đã bị một đạo chưởng lực đánh tới, làm hắn phải lui về sau hai trượng, đầu gối chà sát trên nền đá cứng, biến thành một cảnh tượng huyết nhục mô hồ. Nhưng là Mộ Dung Diệc Hàn vẫn cường ngạnh thẳng sống lưng như cũ, không chút sợ hãi nào nhìn thẳng Dịch Vân Lạc.

-Sư đệ, mau dừng tay!

Khi nhìn thấy Dịch Vân Lạc xuất thủ, Hạo Huyền vừa định giơ tay ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi!

Biến cố bất ngờ xảy ra, làm cho Viêm Mạch dại ra. Còn Hạo Huyền thì nhanh chóng đi tới trước mặt Mộ Dung Diệc Hàn, nhanh chóng xuất thủ điểm mấy huyệt đạo trên người hắn.

-Sư huynh!

Mộng Tịch chứng kiến cảnh tượng này, cũng không thể đứng yên ở ngoài được nữa, cho nên nàng phá cửa đi vào. Mộng Tịch chạy đến bên cạnh Mộ Dung Diệc Hàn, đau lòng nhìn tia máu chảy xuống từ khóe miệng hắn.

Sư phụ ra tay đánh sư huynh? Tại sao người lại làm vậy? tại sao có thể như thế?

-Tịch Nhi… khụ, khụ khụ…

Mộ Dung Diệc Hàn cũng không hề nghĩ đến Mộng Tịch sẽ xuất hiện ở nơi này, đưa tay ôm lấy ngực đang truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt, đem Mộng Tịch bảo vệ ở phía sau lưng.

-Sư huynh, huynh sao rồi? Có còn đau hay không? Muội xin lỗi, thật sự xin lỗi, đều là do muội không tốt, muội không nên để cho huynh phải chịu phạt một mình! Thật xin lỗi…

Mộng Tịch ôm lấy Mộ Dung Diệc Hàn từ phía sau, khóa lóc thảm thiết. Hai hàng nước mắt cứ như hai dòng suối nhỏ, không ngừng kéo nhau chảy xuống từ khóe mắt.

Dịch Vân Lạc nhìn Mộng Tịch đột nhiên xông vào, lại nhìn Mộ Dung Diệc Hàn, bỗng nhiên rong lòng xuất hiện một ý nghĩ vô cùng điên rồ. Dịch Vân Lạc bước nhanh đến chỗ Mộng Tịch, kéo nàng ra khỏi Mộ Dung Diệc Hàn, giọng điệu thêm vài phần nghiêm túc.

Mộng Tịch chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt của nàng nhìn về phía Dịch Vân Lạc như một người xa lạ, khó hiểu… kinh ngạc… kỳ quái… còn có sợ hãi.

Mộng Tịch quỳ gối xuống, cúi đầu làm cho người khác không nhìn thấy được thần sắc của nàng, nói với Dịch Vân Lạc:

-Con cũng thích sư huynh, cầu mong sư phụ thành toàn cho hai người chúng con


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui