Mộng Lệ Hoa Lạc

Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

-Cô nương, ngươi hãy ăn một chút gì đi.

Một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi, đang bưng đồ ăn vào trong phòng của Mộng Tịch.

-Đi ra.

Cả người dựa vào thanh giường, toàn thân Mộng Tịch đều có cảm giác vô lực.

-Những thứ này đều là do thiếu chủ dặn dò nhà bếp làm riêng cho cô nương, cả ba ngày nay cô nương đã không ăn gì, bây giờ hãy ráng ăn một chút đi.

-Ta kêu ngươi đi ra ngoài, ngươi không có nghe thấy sao? Đi nói cho thiếu chủ của các ngươi biết, mấy thứ này ta sẽ không ăn.

Mộng Tịch nghiêng đầu nhìn vào bên trong giường, hai tròng mắt khép nhẹ, cánh môi không mang theo tý huyết sắc nào đang run rẩy.

-Nhưng mà…

Bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt tiểu cô nương lộ ra vẻ khó xử, sau đó yên tĩnh lui ra ngoài.

Nàng vốn chỉ là một bông hoa nhỏ vừa mới nở yếu ớt mà thôi, mấy ngày hôm trước nàng may mắn được thiếu chủ ban ân, giúp nàng hóa thành hình người. Sau đó nàng được thiếu chủ mang về Ma cung, để cho nàng chiếu cố cô nương này.

Thế nhưng nàng cũng chẳng biết tại sao, cô nương kia đã tỉnh lại ba ngày nay, nhưng lại không ăn không uống ba ngày ba đêm. Cô nương ấy đã bị phong bế nội lực, hiện giờ lại không khác gì một người phàm trần. Nếu như cô nương ấy cứ tiếp tục như thế, thì thân thể sớm muộn gì sẽ không thể chịu nổi. Đến lúc đó nàng làm sao bẩm báo với thiếu chủ đây?

Nàng vốn tưởng rằng mình theo thiếu chủ về Ma cung, có thiếu chủ che chở nàng, ngày sau nàng sẽ không bị những đồng loại lợi hại hơn nàng khi dễ nàng nữa. Thế nhưng với tình huống trước mắt, nếu như cô nương này xảy ra chuyện gì không hay, thì thiếu chủ có lẽ sẽ không tha chết cho nàng mất!

Càng nghĩ đến đó lại càng sợ hãi, hai tay không ngừng run rẩy. Mắt thấy mấy cái chén trên bàn đang lung lay sắp đổ, lại bỗng nhiên bị một cách tay bắt lấy.

-Lào sao vậy? Đến giờ nàng vẫn không chịu ăn cái gì sao?

Thanh âm phát ra dưới lớp mặt nạ có chút lạnh lẽo.

-Thiếu chủ, xin lỗi. Là nô tỳ, nô tỳ không có chiếu cố tốt cô nương kia.

Tiểu cô nương cúi đầu nhìn ngón chân của mình, không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.

-Không có việc gì! Đưa cái này cho ta, ngươi hãy đi xuống trước đi.

Minh Ảnh vỗ vỗ đầu tiểu cô nương nói. Cái tiểu nha đầu này rất giống bộ dáng của nàng hồi bé!

-Vâng…


Tiểu cô nương có chút kinh hỉ, luống cuống gật đầu, trên mặt bạo hồng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

-Két…

Cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Mộng Tịch vẫn giữ nguyên tư thế cũ, người dựa vào thành giường, không mở mắt nói:

-Ngươi tại sao lại còn tới nữa, ta đã nói là ta không ăn.

-Nàng đã lớn vậy rồi mà vẫn còn tính tình trẻ con như vậy, đây là nàng đang bỏ đói chính mình thôi!

Trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, Minh Ảnh chậm rãi đi đến bên giường.

Toàn thân Mộng Tịch cảnh giác quay đầu, mở mắt ra nhìn nam nhân đang đi tới. Hắn vẫn mặc bộ trang phục hắc y, cùng với chiếc mặt nạ ngân bạch hoàn toàn không tương xứng với quần áo.

-Nếu như cả đời ta bị nhốt ở trong này, vậy thì chết đi còn tốt hơn.

Mộng Tịch chỉ nhìn hắn một cái, rồi lại nhắm mắt quay đi.

-Nàng sẽ không chết.

Có có giọng điệu gì khác thường, cũng không có bất kỳ âm điệu nào, thanh âm tĩnh lặng giống như mặt trời vẫn theo quy luật cũ mà lặn mất, nhưng ý tứ lại không như vậy.

Mộng Tịch cuối cùng cũng bị câu nói bình thản của hắn hấp dẫn ánh mắt, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn hắn:

-Ngươi dựa vào cái gì lại nói như vậy?

-Nếu như nàng muốn chết, hà cớ gì lại phải chờ cho tới bây giờ đây? Trong phòng này nhiều đồ đạc như vậy, nàng tiện tay dùng một mảnh sành cũng có thể cắt đứt sinh mạng của mình. Tại sao lại phải dùng đến phương pháp tuyệt thực ngu ngốc như vậy?

-Làm sao ngươi biết ta sẽ không làm như vậy?

Mộng Tịch với tay cầm lấy dao nhỏ dùng để cắt hoa quả trên đầu giường, không chút do dự hướng cổ tay mình đâm tới.

-Nàng điên rồi sao?

Bát cơm bị hất đổ đầy ra nền nhà. Minh Ảnh khiếp sợ xông tới. Không kịp ngăn cản, liền dùng tay mình chắn lấy nhát dao đang đâm xuống.

Trong nháy mắt, máu đỏ tươi chảy xuống, văng cả lên mặt cùng trang phục của Mộng Tịch, giống như huyết hoa đang nở rộ.

Hai mắt Mộng Tịch mắt mở to, tâm trạng đột nhiên bị nhảy dựng lên. Đôi lông mày thanh tú nhăn lại, tựa hồ có chút khó hiểu. Không biết là do phản ứng của hắn ta, hay là do hành động lỗ mãng của mình.

Nàng từ khi nào lại trở nên vọng động như vậy? Nếu như hắn không kịp thời ra tay, có phải nàng đã chết hay không?


Dao nhỏ ở trên tay rơi xuống nền đất lạnh lẽo, trên thân dao còn lưu lại máu tươi của Minh Ảnh. Nhưng hành động vừa rồi cũng là do nàng quá mức xúc động, nàng muốn đánh cược một lần. Nàng dùng chính tính mạng của mình đánh cược, chỉ để vì chứng thực được suy nghĩ trong lòng mình.

Xé một miếng vải vụn trên y phục, sau đó nhẹ nhàng thay hắn quấn lại vết thương đang chảy máu. Động tác nhẹ nhàng, đầu ngón tay Mộng Tịch không biết là vô tình hay đang cố ý ma sát lên tay của hắn. Cúi đầu nhìn nàng đang chăm chú băng bó vết thương, lông mi dài hơi rung động, Minh Ảnh nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên có chút ngây người.

Nàng, đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao?

Hoang mang rút cánh tay đang bị thương về, Minh Ảnh có có chút luống cuống xoay người đi chỗ khác. Mộng Tịch vội đứng lên, nhưng do ba ngày nay cũng chưa có cái gì vào bụng, nên đầu óc nhất thời choáng váng, không đứng vững, thân mình lung lay đổ xuống hướng bên cạnh.

Minh Ảnh thấy vậy vội vàng đưa tay ra đỡ lấy eo Mộng Tịch, cánh tay bị thương được thân thể mềm mại áp tới, tuy vẫn còn đau đớn nhưng tê dại lại nhiều hơn một phần, trọng tâm của thân thể lệch đi, cũng theo nàng mà ngã xuống.

Hai người cứ như vậy lại một tư thế vô cùng ái muội ngã xuống giường. Mặt Mộng Tịch ghé vào ngực của Minh Ảnh, cảm giác được nhịp đập mãnh liệt của trái tim hắn, hơi thở ấm áp của hắn lại phả vào bên tai. Hai má Mộng Tịch có chút nóng lên, luống cuống ngồi dậy, thở phì phò…

Trầm mặc, hai người bỗng nhiên trầm mặc…

Nhất thời, không gian xung quanh hai người ngoại trừ nghe thấy tiếng tim đập cùng hít thở của hai người, chỉ còn lại vẻ trầm mặc mà thôi. Hai người ngồi ở hai máp giường, Mộng Tịch và Minh Ảnh đều cùng nhau nhíu mày, tựa hồ là đag suy nghĩ xem đối phương đang suy nghĩ cái gì.

-Ngươi…

-Nàng…

Hai thanh âm cơ hồ vang lên cùng một lúc, trong phòng lại tràn ngập bầu không không khí xấu hổ cùng quỷ dị.

Bỗng nhiên Minh Ảnh đứng lên, tay chân luống cuống thu dọn bát đũa vương vãi trên mặt đất.

-Ta đi nói nhà bếp làm cho ngươi một phần thức ăn.

Nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng ly khai khỏi phòng của Minh Ảnh, Mộng Tịch đành nuốt xuống lời nói trên miệng đang định nói ra. Lúc trước sư phụ có nói, có một số việt dù né tránh cũng không thể né tránh cả đời được, nếu đã như vậy thì phải dũng cảm mà đối mặt với nó. Sư phụ cũng đã nói qua, nếu không phải chính mình tận mắt nhìn thấy sự thật, thì ngàn vạn lần không thể vọng động.

Mà thôi, mà thôi, mặc kệ phía sau mặt nạ kia là ai. Thì chỉ cần trong lòng nàng biết được, từ lúc bắt đầu đến thời khắc hiện tại, hắn ở trong lòng đã cũng không phải là người xấu. Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Về chuyện sau này xảy ra, thì cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.

Nhẹ nhàng thở dài, bộ dạng Mộng Tịch có chút tiều tụy, lại có chút ai oán, thân thể nhẹ ngã xuống giường, mở to mắt nhìn trần nhà đến phát ngốc.

Chuyện tình lần này đột nhiên dồn dập đổ lên đầu nàng, lại còn vô cùng phức tạp, thật sự làm cho nàng không thể hiểu nổi. Tính nhẩm trong đầu, chỉ còn bốn ngày nữa là sư phụ xuất quan rồi. Nếu như người không thấy nàng trở lại, không biết người có lo lắng cho nàng hay không, hay lại vẫn không muốn gặp nàng a?

Cũng không biết thân thể của người như thế nào rồi? Độc trong cơ thể người không biết đã trừ được hết chưa, kinh mạch bị hao tổn đã khôi phục lại được chưa? Nàng đột nhiên, rất muốn gặp lại người…

Vừa nghĩ tới sư phụ, tâm tình Mộng Tịch tựa hồ tốt lên được một chút. Mở mắt, nhắm mắt, trong đầu liền tràn ngập bóng dáng xuất trần của người, bạch y như họa, tóc đan đầy đầu như một thác nước, tùy ý tung bay.

Khóe môi giương lên, trong lòng hạ quyết tâm, đợi sau khi những sự tình rắc rối này được giải quyết, nàng nhất định sẽ không bao giờ ly khai khỏi sư phụ nửa bước. Nàng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh sư phụ, vì người trâm trà, thay người cột tóc, lại nghe người thổi sáo đánh đàn…


-Ngu ngốc! hiện giờ đã là lúc nào, mà ngươi lại còn rảnh rỗi bày ra bộ mặt si ngốc này hả?

Tử quang hiện lên, làm cho Mộng Tịch vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp nhất thời hoảng sợ. Đột nhiên ngồi thẳng người, Mộng Tịch cùng người đang ngồi trên mặt đất hai mắt trừng nhau một hồi lâu.

Đột nhiên, Mộng Tịch một tay vừa che miệng mình, một tay vừa chỉ hắn, vẻ mặt kinh ngạc cùng kinh hỷ, lại cộng thêm không thể tin tưởng được lắp bắp nói:

-Ngươi, ngươi, ngươi…

-Ngươi cái gì mà ngươi! Mau đem móng vuốt của ngươi thu lại!

Lỗ mũi hừ nhẹ ra hai tiếng, Thi Vương đẩy tay nàng đang chỉ trước mặt mình ra, xoay người đi. Trong giọng nói mang theo chút chán ghét, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

-Thật không biết kiếp trước lão tử đã gây ra nghiệt lớn nào. Thế mà kiếp này lại bị hủy ở trong tay một con nhóc, làm lão tử tức chết a a a!

-Thi Vương, Thi Vương. Ô ô ô. Cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra gặp ta!

Mộng Tịch kích động hướng Thi Vương nhào tới, tự động bỏ qua chán ghét của hắn đối với mình.

-Hừ! Nếu không phải ta không thể chịu nổi bộ dáng ngươi không muốn sống như vậy! Thì lão tử còn lâu mới chịu ra gặp ngươi!

Thi Vương giãy giụa muốn né tránh Mộng Tịch, lại bị nàng gắt gao ôm được.

Bây giờ nàng đang là chủ nhân của hắn, cho nên ở trước mặt nàng, hắn muốn phản kháng cũng không được, chỉ có thể giãy giụa, cam chịu nàng đang ôm vào lòng. Nhưng mà Mộng Tịch lại đem trọng lượng của cả người áp ở trên người hắn, không cho hắn né tránh.

-Ta lúc nào thì có bộ dáng không muốn sống chứ?

Mộng Tịch mở to hai con mắt tràn ngập nước, mang theo vẻ mặt vô tội nhìn Thi Vương, trong mắt còn phiếm một chút gợn nước dịu dàng.

-Tuyệt thực ba ngày, lại còn muốn cắt cổ tay! Ngươi còn dám nói là không phải?

Thi Vương trừng mắt nhìn Mộng Tịch, tức giận nói.

-A, thì ra là ngươi đều biết được hết. Ta vẫn nghĩ là ngươi giống với Mập Mạp, suốt ngày đều là ngủ !

Mập mạp là tên gọi Tử Hiên sư huynh đặt cho tiểu trư kia. Ba năm trước đây không biết nó làm thế nào mà có thể xông vào nội giới của Thiên Thanh, sau đó Tử Hiên sư huynh liền đem nó về Ẩn Mạch điện làm sủng vật của mình. Những lúc nàng rảnh rỗi, liền đi xem qua nó, nhưng mỗi lần tìm thấy nó đều thấy nó nằm trong bãi cỏ mà ngáy khò khò.

-Xằng bậy! Đồ đầu lợn làm sao có thể so sánh với lão tử chứ? Ngươi thật là không có mắt, còn thêm so sánh ngu ngốc nữa. Lão tử là một Thi Vương ngàn năm! Là ngàn năm đấy!

Nếu như là có thể, hắn nhất định sẽ biến nàng thành một miếng thịt thật lớn, sao đó xé thành nhiều mảnh vụn, rồi quăng cho con lợn kia ăn từ từ!

Thế nhưng…. Ai, nhưng đây lại là nỗi bi ai lớn nhất cuộc đời hắn, nỗi thương tâm của hắn cùng lắm cũng chỉ có thế mà thôi, nhắc tới cũng được, mà không nhắc tới cũng được!!!

-Nếu như ta là người không có mắt, làm sao lại thu ngươi, một linh thú người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, vừa anh tuấn thần võ, vừa uy phong khí phách nha!

Mộng Tịch học dáng vẻ ngồi xổm của Thi Vương, một bên lấy lòng hắn một bên lại làm vẻ mặt xấu nhìn hắn, ngón tay đâm đâm vào eo Thi Vương nói:

-Ấy, ngươi có phải là đang quan tâm ta hay không?

-Hừ! Ngươi bớt nói nhiều đi, lão tử mới không thèm quan tâm ngươi!


Quay đầu đi, hắn tuyệt đối không phải quan tâm nàng đâu!

-Ồ, vậy là ngươi đang lo lắng cho ta?

Mộng Tịch làm bộ như không hiểu, cố ý hỏi Thi Vương.

-Ngươi còn dám nói.

Thi Vương quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt hắn giống như nhiễm một mảnh hồng, vừa phẫn nộ lại quẫn bách.

-Nếu không phải vì ngươi thiết kế hãm hại lão tử, thì sao lão tử có thể trở thành linh thú của ngươi. Nếu như lão tử không bị ngươi làm chủ nhân, thì nhất định hiện giờ đang là lão đại của đám tiểu yêu kia rồi.

Mộng Tịch nhún vai, mang theo chút uể oải cùng khó xử:

-Vậy thì ngươi cứ đi đi, coi như là ta cũng chưa từng thu phục ngươi .

-Ngươi!!!

Thi Vương lại tức giận quay đầu.

-Hừ! Mặc dù lão tử là yêu, nhưng là cũng có tự trọng cùng tôn nghiêm. Tuyệt đối sẽ không có hai chủ nhân! Loại chuyện thất tín bội nghĩa này, ngươi đi tìm người khác đi!

Lôi kéo ống tay áo của Thi Vương, Mộng tịch cười nói:

-Hắc hắc! Vì vậy ngươi nguyện ý cả đời làm linh thú của ta?

Thi Vương không thèm nhìn bộ dáng cười xấu xa của nàng, nói:

-Hừ! Còn phải chờ xem tâm tình của Lão tử!

Hắn nói như vậy, chính là đã đáp ứng nàng nha!

Trong lòng Mộng Tịch đột nhiên sinh ra mấy phần cảm động, dù sao lúc trước cũng chỉ do một mình nàng tình nguyện, nếu như hắn muốn rời đi, nàng cũng sẽ không ngăn cản mà thả hắn đi.

Quay đầu nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của Mộng Tịch, đột nhiên cảm thấy đại não truyền đến một trận choáng váng, Thi Vương có chút không chịu nổi nói:

-Bất quá, lão tử muốn ước pháp tam phương.

–Đươc, được, ngươi mau nói đi, cho dù ba mươi phương, ta cũng sẽ đáp ứng ngươi.

Trên mặt Mộng Tịch tràn đầy ý cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

-Thực sự?

Thi Vương nhíu mày

-Tất nhiên rồi.

Mộng Tịch vỗ ngực một cái. Cam đoan nói. Mộng Tịch này đã nói một lời, tứ mã nan truy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận