Mộng Lệ Hoa Lạc

Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

-Mạnh chưởng môn, ngươi tốt nhất là cho chúng ta một cái công đạo rõ ràng!

Diệp Hành hừ lạnh, vung ống tay áo trở lại chỗ ngồi của mình, tr6n mặt vẫn có vài phần tái nhợt vì giận giữ.

-Ai…

Mạnh Lăng Côn thở dài nặng nề, khẽ vỗ nhẹ lên tay Mạnh Tiêu Nhiên.

-Thật ra, Tiêu Nhiên chính là con ruột của ta.

Hắn vừa dứt lời, những chưởng môn cùng đệ tử có mặt ở đây đều kinh ngạc một trận. Người người đều biết chưởng môn phái Thanh Thành Mạnh Lăng Côn rất yêu thương đại đệ tử Mạnh Tiêu Nhiên, thậm chí còn có ý định đem chức chưởng môn giao lại cho hắn. Mọi người đều biết Mạnh Tiêu Nhiên là do trong một lần Mạnh Lăng Côn xuống núi lịch lãm mang về, đối với đại đồ đệ này yêu quý chỉ có hơn, dốc lòng bồi dưỡng hắn, lại thu làm nghĩa tử, cho Mạnh Tiêu Nhiên mang họ của mình. Lại không nghĩ rằng, Mạnh Tiêu Nhiên là con thân sinh của hắn?

Trong nháy mắt, tiếng nghị luận bốn phái vang lên. Mạnh Tiêu Nhiên muốn ngăn cản Mạnh Lăng Côn nói ra sự thật, nhưng đã không còn kịp rồi. Hoảng sợ nói:

-Phụ thân, người…

-Hài tử, mấy năm nay làm con phải chịu khổ rồi, là ta có lỗi với con.

Mang theo nồng đậm đau lòng cùng tự trách, trên gương mặt đã qua năm mươi tuổi của Mạnh Lăng Côn, xuất hiện thật nhiều nếp nhăn.

Lúc này, khi đối mặt với Mạnh Tiêu Nhiên, Mạnh Lăng Côn đã không còn vẻ mặt uy nghiêm của một vị chưởng môn nữa, mà chỉ là gương mặt của một người cha khi đối mặt với con trai ruột thịt của mình.

-Phụ thân, người không nên nói như vậy, hài nhi cho tới bây giờ cũng không hề trách người.

Mạnh Tiêu Nhiên liên tục lắc đầu, lo lắng nói.

Hắn từ nhỏ đã biết được thân phận của mình đặc biệt, nhưng bản thân hắn cũng không phải loại người tranh cường háo thắng. Từ nhỏ đã hiểu chuyện, nên khi được ở bên cạnh phụ thân mình, hắn cũng đã rất thỏa mãn. Tuy trước mặt người ngoài bọn họ chỉ là thầy trò, nhưng thật ra, quan hệ giữa hai người chỉ có thể nói thân như phụ tử.

-Cha biết ngươi là một hài tử hiểu chuyện từ nhỏ. Nhưng chuyện khi đó, ở trong lòng của cha, thủy chung vẫn tồn tại vướng mắc .. Đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại có thể đem bí mật giấu ở trong lòng của mình nói ra, cha cũng dễ chịu không ít…

Vỗ vai Mạnh Tiêu Nhiên, Mạnh Lăng Côn lại chuyển hướng nhìn qua Dịch Vân Lạc, trên mặt lài là vẻ thoải mái cùng không lo lắng gì.

Mang theo nét già nua của năm tháng, Mạnh Lăng Côn chậm rãi nói:

-Đều do ta khi còn trẻ hồ đồ, cùng với một nữ tử sinh ra Tiêu Nhi, ta mặc dù không có nhi tử, nhưng trong nhà lại có một hiền thê, nên không thể cấp cho mẫu thân Tiêu Nhi một cái danh phận. Hằng năm, ta chỉ có thể lén xuống núi mấy ngày thăm mẹ con bọn họ. Lúc Tiêu Nhi được bảy tuổi, thì nàng ấy vì bị bệnh mà qua đời, ta không đành lòng để Tiêu Nhi cô đơn sống một mình. Nên đem Tiêu Nhi trở về thu làm đệ tử, về sau lại nhận làm nghĩa tử, chỉ muốn để nó sống vui vẻ bên cạnh mình.


-Nhưng chuyện này có quan hệ gì với chuyện ba vị chưởng môn bị trúng độc? Mạnh chưởng môn, xin ngươi nói vào vấn đề chính, chúng ta cũng không muốn nghe chuyện nhà của các ngươi.

Sắc mặt Đàm Thiên Tiếu lạnh xuống, mặc dù kinh ngạc, nhưng chuyện của người ta, hắn cũng không không có tâm tình muốn biết nhiều. Huống chi hiện tại đang là giai đoạn nguy cấp, Mạnh Lăng Côn như thế nào lại còn thoải mái kể chuyện xưa, rồi nhận con nữa!

-Ai! Ta cho rằng mình đã giấu giếm mọi người rất tốt, nhưng ta lại không ngờ chuyện nhà của ta mà Kình Thương Hải lại biết. Hắn lấy chuyện này uy hiếp ta, hắn muốn ta hạ độc mọi người ở Kiếm tiên đại hội, bằng không hắn sẽ công bố chuyện này với tất cả mọi người. Ta… Ta nhất thời tức giận cùng hắn giao thủ, nhưng lại bị hắn đả thương, sau đó hắn lại lấy tính mạng Tiêu Nhi cùng thê tử ta uy hiếp, nên lúc đó ta không cón cách nào khác, chỉ có thể đáp ứng…

-Kình Thương Hải… Ngươi đang nói Tam hộ pháp của Ma Giới – Kình Thương Hải?

Hạo Huyền nghe vậy đứng bật dậy, vẻ mặt ngưng trọng.

Mạnh Lăng Côn nặng nề gật đầu nói:

-Chính là hắn.. Thế nhưng chư vị, lần này mọi thức ăn bị hạ độc cũng không phải ta làm! Mặc dù trước đó ta có đáp ứng hắn, nhưng ta đang muốn suy nghĩ đối sách để vẹn toàn, nên căn bản lần này cũng không phải ta hạ độc!

Đối với chuyện hạ độc lần này, hắn cũng có nghi ngờ, nhưng trăm mối ngờ nên không thể giải được.

-Hừ! Ngươi còn dám ngụy biện! Nếu không phải ngươi làm, ngươi vì sao lại làm cho Mạnh Tiêu Nhiên len lén đi khỏi Thiên Thanh? Ở đi chỉ có một mình ngươi có gặp gỡ với ma tộc, chẳng lẽ trừ ngươi ra, còn có người khác có thể hạ độc sao?

Cả người Diệp Hành giận run, chỉ tay vào Mạnh Lăng Côn nói.

-Ta… Thật sự là ta không có…

Mạnh Lăng Côn nhất thời nghẹn họng không nói đước gì, bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống.

-Đúng là ở đây ta là người có hiềm nghi lớn nhất, nhưng ta thân là chưởng môn Thanh Thành, làm sao có thể nhẫn tâm là chuyện như vậy! Ta Mạnh Lăng Côn thề với trời, độc này không phải ta hạ!

-Vậy ngươi có chứng cứ gì chứng minh độc này không phải người hạ?

Viêm Mạch hỏi. Từ trước giờ tính tình của hắn luôn nóng nảy, thế nhưng lần này có thể trấn tĩnh như vậy, nhưng so với Diệp Hành tính tình hỏa bạo kia, thì chỉ có kém hơn thôi!

-Ta… Vừa rồi khi được mời đến đại điện, ta liền cảm giác được chắc chắn Tiêu Nhi đã xảy ra chuyện. Ta vốn là muốn đem độc mà Kình Thương Hải đưa mang đến đại điện, nhưng thật không ngờ là tìm hồi lâu mà lại không thấy…

Mạnh Lăng Côn lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Ở trong mắt Mạnh Tiêu Nhiên, phụ thân hắn luôn trang nghiêm uy vũ, cao cao tại thượng. Khi thấy bộ dáng hôm nay của phụ thân, dường như người đã già thêm mười tuổi. Nếu không phải bởi vì hắn thất thủ nên mới bị bắt, phụ thân chắc hẳn cũng sẽ không đem chuyện này nói ra. Không đành lòng, Mạnh Tiêu Nhiên vội vàng quỳ xuống nói:

-Độc này không phải do cha ta hạ! Ngày hôm trước khi các chưởng môn và Tôn thượng trúng độc, cha ta đã nghĩ là có thể ma tộc sẽ vu oan giá họa cho chúng ta, sau đó đem chúng ta nhốt trong Thiên Thanh, thừa dịp chúng ta ở đây sẽ phái người hạ thủ với Thanh Thành. Cha ta lo lắng cho sư nương, cùng với các đệ tử ở Thanh Thành gặp chuyện không may, không yên lòng mới lệnh cho ta xuống núi. Kính xin Tôn thượng cùng chư vị chưởng môn minh giám, chuyện hạ độc lần này cùng với cha ta không có bất kỳ quan hệ nào!


Mạnh Tiêu Nhiên dõng dạc nói, so với bộ dáng im lặng vừa rồi khác nhau hoàn toàn. Đối với lời hắn vừa nói, mọi người bốn phái cũng nổi lên từng trận nghị luận. Nếu như Mạnh Tiêu Nhiên nói không sai, như vậy đây tất cả là do âm mưu của ma tộc. Nếu như hiện tại ma tộc hạ thủ với Bát đại môn phái, như vậy…

Các chưởng môn cũng ý thức được vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, nhất thời sợ hãi, chẳng lẽ đây là kế điệu hổ ly sơn? Cố ý vây khốn bọn hắn ở Thiên Thanh, sau đó thuận lợi đem bát đại môn phái tiêu diệt?

Mộng Tịch nghe đến đó, nhịn không được thấp giọng nói nhỏ bên tai Dịch Vân Lạc:

-Sư phụ, con tin tưởng hắn, nhất định Thực tâm độc này không phải do Mạnh chưởng môn hạ độc.

Tròng mắt thâm thúy u tĩnh lại lộ ra vẻ khen ngợi, Dịch Vân Lạc hỏi:

-Tại sao con lại nói như vậy?

– Theo con nhớ. Thực Tâm độc sở dĩ có thể trở thành kịch độc đứng hàng thứ nhất của Ma tộc, là bởi vì nó có nguy hại cực kỳ lớn đối với người bị trúng độc. không những vậy, mà đối với người hạ độc, nếu không có nội lực cường đại cùng tu vi khống chế độc, rất có khả năng độc không thể hạ thành, mà chính bản thân mình bị trúng độc. Thực tâm độc, ngưng khí mà thành, vô sắc vô vị, không có hình dạng.

Mộng Tịch giải thích, thực tâm độc vốn là loại độc là vô hình, vì thế không giống các loại độc khác, muốn mang theo bên người chỉ có thể dùng nội lực mà thôi. Nếu Thực tâm độc là do Mạnh Lăng Côn hạ, vậy thì hắn đã sớm trúng độc mà chết rồi.

Dịch Vân Lạc gật đầu, thản nhiên nói:

-Xem ra những sách trên giá sách của sư phụ con lại nhớ kỹ như vậy!

-…

Mộng Tịch sửng sốt, vội đứng thẳng người lên, trong lúc lơ đãng có một chút co rúm nơi khóe mắt. Sư phụ sao có thể còn tâm tư mà trêu đùa nàng vào hoan cảnh này nha. Nguyên lại sư phụ đã biết, lúc trước nàng thỉnh thoảng hay xem lén giá sách của người. Cúi đầu thè lưỡi, mặc dù biết chuyện này sư phụ cũng không trách cứ gì nàng, nhưng Mộng Tịch bỗng nhiên cảm giác được mình giống như bị bắt quả tang. Thật là không có cái gì có thể qua được mắt vị sư phụ vĩ đại này !

Mộng Tịch bĩu môi, im lặng đứng phía sau lưng Dịch Vân Lạc, chờ cho đến khi thanh âm nghị luận giảm xuống, Dịch Vân Lạc mới không nhanh không chậm đặt ly trà trong tay xuống, từ ghế ngồi đứng lên, đem mọi chuyện thu hết vào đôi mắt lạnh nhạt, thanh âm lành lạnh như xuyên đến mọi ngóc ngách trong điện, làm mọi người lập tức yên lặng.

-Các vị, Mạnh chưởng môn đã lấy lời thề đảm bảo, ta cũng tin chuyện hạ độc lần này cùng Mạnh chưởng môn không có quan hệ.

-Tôn thượng, ngay cả ngài cũng cho rằng Thực tâm độc không phải hắn ta hạ? Nếu không phải hắn ta thì là do người nào?

Diệp Hành kinh ngạc nói.

-Diệp chưởng môn không cần kích động, chuyện này vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, sở rằng ở phía sau lại có ẩn tình khác, trước hết chúng ta cũng không nên vọng động, suy nghĩ mọi chuyện cho thỏa đáng đã. Nếu đúng như lời Mạnh Tiêu Nhiên nói, việc này là âm mưu của Ma giới, thì chắc chắn còn có âm mưu khác. Địch nhân ở trong tối, chúng ta ỏ ngoài sáng, yên lặng bình tĩnh quan sát kỳ biến, chân tướng sự việc tất nhiên sẽ lộ ra khỏi mặt nước.

Tay chắp ở phía sau lưng, lời nói của Dịch Vân Lạc đạm nhiên như nước, quần áo bạch y tung bay kiêu ngạo xuất trần, đứng thẳng tắp như đỉnh Tuyết Sơn, xung quanh lại như có biển mây mờ ảo, làm cho mọi người ngưỡng mộ, tự nhiên mà thần phục.


-Nếu như tôn thượng đã nói như vậy, chúng ta cũng không thể nói gì được nữa.

Liếc mắt trừng Mạnh Lăng Côn một cái, Diệc Hành phất tay áo đi ra phía cửa điện.

***

-Sư phụ, vì sao người lại để cho bọn họ trở về, hung thủ hạ độc còn chưa có bắt được đâu?

Trên đường trở về Sương Vân điện, Mộng Tịch không hiểu hỏi.

-Mạnh Tiêu Nhiên nói không sai, nếu như đây thật sự là âm mưu của Ma tộc, trong khoảng thời gian Tám vị chưởng môn kia ở đây, bọn chúng chắc chắn sẽ hành động.

Mặc dù lấy sự hiểu biết của hắn đối với Ứng Bá Thiên, hắn cũng không cho rằng hắn ta lại có thể là ra loại chuyện hèn hạ như vậy, nhưng dù sao cũng phải đề phòng. Dù sao cũng đã gần hai mươi năm trôi qua, mình cũng ngày càng không hiểu rõ Ứng Bá Thiên nữa rồi.

-Vậy tại sao người không nói cho mọi người biết chuyện Mạnh chưởng môn vốn không có hạ độc?

Mộng Tịch cau mày, sư phụ rõ ràng biết Thực tâm độc không phải do Mạnh Lăng Côn hạ.

-Người hạ độc chắc chắn là ở Thiên Thanh, trước mắt chúng ta còn không biết đó là người nào. Tốt nhất là không nên nói ra.

Nhìn về phía đại môn Sương Vân điện cách đó không xa, trong lòng Dịch Vân Lạc cũng có vài phần sáng tỏ. Người này, đã có thể mang theo Thực Tâm độc, sợ là ngay cả toàn bộ ma giới cũng không tìm được người thứ hai. Người này từ trước đến nay thủ đoạn độc ác, nếu biết mình đã hoài nghi, nhất định Mạnh Lăng Côn sẽ lâm vào hiểm cảnh. Chẳng thà cứ giống như bây giờ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, làm cho người kia không biết bắt đầu từ đâu.

Nghĩ đến đây, Dịch Vân Lạc dột nhiên dừng bước, nghiên đầu nói với Mộng Tịch:

-Ngày mai, con cùng với các sư huynh xuống núi đi.

-Sư phụ, con cũng phải đi sao?

Mộng Tịch ngửa đầu nhìn Dịch Vân Lạc. ánh mắt của sư phụ trong suốt, như một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào lòng nàng.

Vừa rồi tám vị chưởng môn cũng đã rời khỏi. Hạo Huyền, Viêm Mạch cùng Dịch Vân Lạc đã cùng nhau thương lượng, sai Mộ Dung Diệc Hàn, Hạo Khiên, Tử Hiên ngày mai âm thầm xuống núi, đi theo phía sau bọn họ. Thứ nhất là phòng ngừa có người ở phía sau Bát đại môn phái hạ thủ. Thứ hai, Dịch Vân Lạc cảm giác lần này có thể sẽ lại phát sinh ra chuyện gì đó, nên phái mấy đệ tử xuống núi, vạn nhất nếu như xảy ra chuyện gì, cũng thông báo cho bọn họ trước tiên.

Nhưng lúc nãy, Dịch Vân Lạc cũng không có nói cho Mộng Tịch đi theo.

Không dùng đằng vân, cũng không ngự kiếm, Dịch Vân Lạc tiếp tục đi về phía trước, nhẹ giọng nói:

-Độc trên người vi sư mặc dù đã giải được, nhưng cũng phải bế quan một tháng. Trong một tháng này vi sư cần chuyên tâm tu hành, một mình con ở Sương Vân điện không sợ nhàm chán sao?

Hừ! Chuyên tâm tu hành! Sư phụ chính là sợ nàng làm phiền đi! Mộng Tịch há miệng thở phì phì, không suy nghĩ, liền mang lời trong lòng nói ra:

-Sư phụ chính à ghét bỏ con, không muốn gặp con…

Ách, lời nàng nói hình như không được tự nhiên nha. Sợ nàng làm phiền, cùng với ghét bỏ, hình như không giống nhau nha!


Bước chân thoáng dừng lại, khóe miệng Dịch Vân Lạc nhẹ cong lên, nếu hắn không muốn gặp nàng, tại sao nàng vừa mới rời khỏi Thiên Thanh ngày thứ hai đã muốn gặp lại nàng? Hơn nữa, hình như chính nàng không muốn gặp hắn đi? Ngày đó, sau khi cùng Mộ Dung Diệc Hàn trở về, không gặp hắn nói một câu nào, liền bế quan ba tháng.

-Ừ, con thật sự rất ầm ĩ.

Dịch Vân Lạc nói không đến nơi đến chốn, trong khi bọn họ nói chuyện, cũng đã đi tới Sương Vân điện.

-Sư phụ!

Mộng Tịch vội kéo ống tay áo Dịch Vân Lạc, làm ra một bộ dáng thật sự bị ủy khuất, hai mắt sáng đã bị nhiễm một tầng sương mù.

Dịch Vân Lạc cuối cùng vẫn khẽ cười, nụ cười này làm cho Mộng Tịch nhất thời nhìn thẳng, hoàn toàn quên bộ dáng ủy khuất của chính mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch. Phát hiện hành động luống cuống của mình, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng nhớ kỹ thanh tâm chú…

Nàng lại bị sư phụ dùng sắc đẹp mê hoặc nha! Thảm thảm, tiếp tục như vậy, nàng sớm muộn gì cũng lộ ra chân ngự. Không nên không nên, nàng vẫn là nên cùng Mộ Dung Diệc Hàn cùng Hạo Khiên ca ca xuống núi đi, ly khai khỏi sư phụ mấy ngày để tĩnh tâm lại! Được , cứ quyết định như vậy đi.

Thế nhưng… nàng sẽ rất nhớ sư phụ!

-Nhưng, lần này con sẽ không phải đi ba tháng giống lần trước phải không?

Mộng Tịch nhỏ giọng khẩn cầu nói.

Dịch Vân Lạc bật cười, ôn nhu nói:

-Chờ cho đến khi sư phụ xuất quan, nếu con muốn trở về thì cứ trở về thôi.

Kỳ thực, hắn cũng không muốn nàng rời đi lâu như vậy. Một mình nàng xuất quan đi ra ngoài, hắn cũng rất lo lắng.

-Mang theo Thi Vương đi, vạn nhất nếu gặp được nguy hiểm, có nó ở bên cũng ít nhiều bảo hộ được con.

Dịch Vân Lạc bổ sung nói.

-Vâng!

Mộng Tịch nặng nề gật đầu, sư phụ là đang lo lắng cho nàng sao? Trong lòng lại có chút đắc ý.

-Sư phụ yên tâm, chờ khi con trở lại, nhất định sẽ trả lại cho người một Tịch Nhi giống như hiện tại, dù một sợi tóc cũng không thiếu.

Gật đầu, tay Dịch Vân Lạc xoa xoa đầu Mộng Tịch.

-Trên đường đi nhớ cẩn thận, nhớ nghe lời các sư huynh, tính tình con dễ xúc động, không được tự ý hành động.

-Dạ, con nhất định nghe lời sư phụ.

Mộng Tịch cười, nụ cười rực rỡ như hoa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui