Một lúc lâu sau Mộ Dung Diệc Hàn mới tỉnh lại sau lời nói của Minh Ảnh. Thấy Mộng Tịch vẫn quỳ dưới đất, trong lòng Mộ Dung Diệc Hàn khổ sở vô cùng.
Nhẹ nhàng đến bên cạnh Mộng Tịch, ôn nhu bế nàng lên; lại thì thầm bên tai nàng:
-Chúng ta trở về đi.
Mộng Tịch nắm chặt Hỏa linh thạch và Kim linh thạch trong tay không chịu buông, cứ như Minh Ảnh vẫn còn bên cạnh nàng. Đột nhiên Mộng Tịch cảm thấy mệt chết được, đôi mắt nàng sưng lên, đỏ hồng giống một con thỏ nhỏ.
Nàng nhắm nghiền mắt, tựa vào vai Mộ Dung Diệc Hàn, lẳng lặng gật đầu.
-Ý ta là, chúng ta về Thiên Thanh.
Ngón tay Mộng Tịch khẽ nhúc nhích, nhìn hắn:
-Về Thiên Thanh?
Mộ Dung Diệc Hàn ôn nhu nói với Mộng Tịch, âm thanh êm dịu tựa mây trắng nhàn nhã trôi trên thiên không:
-Ừm. Chúng ta không tìm nữa. Về Thiên Thanh trước rồi nói sau.
-Không được! Còn một mảnh vỡ cuối cùng chưa tìm được…
Mộng Tịch kéo y phục của Mộ Dung Diệc Hàn, đôi mày nhíu lại tạo nên nhiều nếp uốn thật sâu.
-Bây giờ trở về không phải là thất bại trong gang tấc sao? Hạo Khiên ca ca cũng hi sinh vô ích…
Chân Mộ Dung Diệc Hàn tựa như bị thứ gì đó kềm hãm; câu nói của Minh Ảnh vẫn quấn lấy hắn, vang vọng trong đầu hắn, thật lâu cũng không tản đi.
-Ngoan, tin ta. Không phải sư phụ nói chỉ cần tìm được bốn mảnh vỡ thì mảnh cuối cùng cũng dễ tìm hơn sao? Trước hết chúng ta đem bốn mảnh vỡ này về, có Sư phụ và sư thúc, còn có cả sư nương, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được mảnh cuối cùng.
Mộng Tịch cúi đầu:
-Nhưng mà… Hạo Khiên ca ca…
Nếu như có tay còn trống Mộ Dung Diệc Hàn nhất định muốn sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của Mộng Tịch:
-Nói thế nào đi nữa hắn cũng là đệ tử của Sư phụ. Chuyện này nên nói cho Sư phụ biết. Biết đâu Sư phụ có cách cứu hắn…
Có thể không? Minh Ảnh đã hôi phi yên diệt… Còn có thể… Cứu được sao?
-Thật không?
Mộng Tịch bây giờ giống như bụi cây sinh trưởng trong bóng đêm nhưng lại khao khát ánh dương quang. Dù chỉ có một ngọn lửa yếu ớt, một hi vọng mong manh, nàng cũng nguyện ý tin tưởng, nguyện ý níu lấy. Tinh hỏa nhỏ bé này, có thể vì nàng mà chiếu sáng cả bầu trời
Mộ Dung Diệc Hàn nhẹ nhàng gật đầu:
-Thật. Muội không tin ta sao?
-… Muội tin.
Mộng Tịch nhắm mắt, lần nữa tựa vào vai Mộ Dung Diệc Hàn.
Dù là giả, nàng cũng tin.
Nàng tin Hạo Khiên ca ca sẽ không bỏ nàng lại, không thể rời khỏi nàng nhanh như thế. Nàng tin một ngày nào đó hắn sẽ lại xuất hiện trước mắt nàng, sau đó giống như khi còn bé, gọi nàng một tiếng Mộng nhi.
Hắn là người đầu tiên nàng quen khi đến thế giới nàng, cũng là người nhất định sẽ bồi nàng đến cùng.
******
Chính điện Thiên Thanh.
Hạo Huyền ngồi ở vị trí Chưởng môn làm bằng gỗ tử đàn, tay cầm bốn mảnh vỡ của đá Nữ Oa Mộng Tịch mang về, trong lòng trăm mối xúc động ngổn ngang.
Hạo Khiên…
Không, phải nói là Minh Ảnh. Nó là nhi tử của Ma quân Ứng Bá Thiên; chuyện này sau khi Hạo Khiên chết hắn mới biết. Lúc đó Dịch Vân Lạc chỉ nói đơn giản vài ba câu đã làm rõ chuyện của Minh Ảnh, Hạo Huyền cũng chấn kinh nửa ngày không nói nên lời. Bất quá sau đó như trút được gánh nặng trên vai.
Đứa bé này là Hạo Huyền nhìn nó lớn lên từng ngày. Mặc dù khi đến Thiên Thanh phần lớn đều tu luyện trên Tử Hà phong, người làm sư phụ như hắn cũng không chỉ dạy được bao nhiêu nhưng vẫn kì vọng rất cao ở Minh Ảnh. Dù biết được thân thế thật sự của Minh Ảnh, Hạo Huyền cũng không chút nổi giận, ngược lại rất yên tâm.
Bản tính Minh Ảnh thiện lương; từ nhỏ lại lớn lên ở thế giới Nhân loại. Hạo Huyền nhìn ra được hắn không giống với những người ở Ma giới. Lúc đó Hạo Huyền còn nghĩ, có Minh Ảnh ở lại Ma giới cũng là một dạng phúc phận với Lục giới. Vì thế dù Minh Ảnh rời khỏi Thiên Thanh, trở về với vị trí vốn có của hắn, Hạo Huyền vẫn xem hắn là đồ đệ, không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Mà bây giờ nghe được Minh Ảnh vì giúp Mộng Tịch lấy được Kim linh thạch, không tiếc tính mạng mình, Hạo Huyền không khỏi tự trách.
Đứa bé này. Vì sao lại ngốc như thế!
Nếu lúc trước không phải Hạo Huyền dạy hắn pháp thuật hệ Hỏa có phải hôm nay không thể cứu vãn rồi không?
Hạo Huyền tựa khuỷu tay lên tay vịn của ghế, phất tay với ba người Mộng Tịch:
-Các ngươi tìm lâu ngày cũng mệt mỏi rồi. Đi nghỉ trước đi.
Mộng Tịch lại bất động, cúi đầu nhìn chân, không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua một lúc sau nàng mới mở miệng:
-Chưởng môn, mảnh vỡ cuối cùng…
Nàng biết hiện tại Hạo Huyền vì Hạo Khiên ca ca chết mà thương tâm nhưng nàng không thể không nhắc tới. Có lẽ, chỉ có khi Sư phụ tỉnh mới có biện pháp cứu huynh ấy. .
Hạo Huyền đem bốn mảnh nhỏ giao cho Viêm Mạch, nói với Mộng Tịch:
-Con yên tâm đi. Chờ một lúc nữa chúng ta sẽ thi pháp. Tìm được mảnh vỡ thứ năm sẽ lập tức tới Sương Vân điện.
Mộng Tịch trầm mặc một chút, gật đầu, khom người hành lễ với họ, chậm rãi lui ra ngoài cùng Thi vương.
Thấy Mộ Dung Diệc Hàn vẫn còn trong điện, hàng mày hắn nhíu chặt, tựa như có lời muốn nói. Chờ cửa điện đóng lại, Hạo Huyền hỏi:
-Còn có chuyện gì sao?
-Sư phụ…
Mộ Dung Diệc Hàn muốn nói lại thôi.
-Đệ tử có một chuyện muốn bẩm báo với Sư phụ.
******
Cửa phòng ngủ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó lại đóng kín. động tác nhẹ nhàng như thế, nên người trên giường vẫn yên tĩnh ngủ say, không cảm giác được chút động tĩnh nào.
Mộng Tịch đi tới bên người Dịch Vân Lạc, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm tay hắn. Hắn thật giống với trước khi nàng rời khỏi Thiên Thanh, một chút cũng không thay đổi. Vẫn yên tĩnh nằm đó, lông mi khẽ run như có như khôn, hơi thở ấm áp truyền đến, trống rỗng trong lòng Mộng Tịch nhanh chóng được lấp đầy.
Mộng Tịch chôn mặt vào tay Dịch Vân Lạc, muốn cảm thụ ấm áp này thật lâu. Cảm giác bên cạnh có người đồng hành lại lần nữa vây lấy nàng như trước đây Dịch Vân Lạc còn tỉnh táo.
-Sư phụ, Tịch nhi về rồi. Tịch nhi đi lâu như vậy, chàng có nhớ Tịch nhi không?
-Sư phụ, nói cho chàng biết, Tịch nhi tìm được bốn mảnh vỡ rồi. Chàng biết có biết không? Trước kia chàng cho ta ngọc bội màu lam, nó là Thủy linh thạch đấy! Ta sớm biết nó không phải ngọc bội tầm thường. Thật không ngờ nó lợi hại như vậy! Bất quá ngọc bội biến thành Thủy linh thạch màu đen nhìn không đẹp . Tịch nhi thích nó là ngọc bội xanh lam hơn. Chờ chàng tỉnh lại, biến nó thành ngọc bội như cũ được không?
-Ưm… Hỏa linh thạch là Mạnh sư huynh phái Thanh Thành cho ta. Thật không nghĩ tới giúp bọn họ chuyện nhỏ, bọn họ lại hào phóng đem tín vật Chưởng môn cho ta mượn. Đúng là thụ sủng nhược kinh! Còn Thổ linh thạch, ta nói chàng đừng giận ta nha. Là Diệc Hàn sư huynh giúp ta mượn từ Liễu phi nương nương, hắn là hoàng tử ! Sau này huynh ấy cũng phải trở về hoàng cung rồi… Hắc hắc, đột nhiên ta phát hiện mình thật may mắn. Có sư phụ lợi hại như chàng thương ta, có Hoàng tử sư huynh giúp ta. Ngay cả nhi tử của Ma quân cũng…
Mộng Tịch dừng một chút, hít hít mũi:
-Nhưng huynh ấy chết rồi. Chết vì giúp ta lấy Kim linh thạch trên người Bạch hổ… Sư phụ, Hạo Khiên ca ca nói huynh ấy cũng dùng Hồn phách tán như chàng. Chàng nhất định có cách cứu Hạo Khiên ca ca phải không? Chờ chàng tỉnh lại thì cứu huynh ấy được không? Ta không muốn huynh ấy chết…
…
-Ngươi nói cái gì? Mộng Tịch nó…
Nghe xong lời Mộ Dung Diệc Hàn nói Viêm Mạch vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt hắn, mở to mắt nhìn hắn:
-Đây là thật sao?
Mộ Dung Diệc Hàn cúi đầu:
-Đệ tử cũng không rõ. Chuyện này là Minh Ảnh nói cho đệ tử biết.
-Điều này sao có thể! Mảnh vỡ của đá Nữ Oa là thần vật. Sao có thể ẩn tàng trong người Mộng Tịch?!
Viêm Mạch dường như không tin Mộ Dung Diệc Hàn. Nhưng hắn cũng rõ vào lúc này Mộ Dung Diệc Hàn tuyệt đối không đùa như thế.
Viêm Mạch nhìn Hạo Huyền lo lắng:
-Sư huynh, chuyện này… Chúng ta phải làm thế nào?
Hạo Huyền nhíu mày không nói. Sau một lúc lâu hắn cuộn tay lại. Một cái lô đỉnh hiện ra, bay tới không trung, sau đó chậm rãi to lên. Bốn mảnh vỡ của đá Nữ Oa đặt bên cạnh Hạo Huyền tựa như có cảm ứng, đồng loạt bay tới lô đỉnh, quang mang hiện ra bốn phía. Chỉ trong chốc lát bốn mảnh vỡ liền hợp thành vòng tròn tập trung trên lô đỉnh. Kim linh thạch và Thủy linh thạch tản ra một loại cảm giác không rõ.
Bạch kim, hắc thủy, xích hỏa, hoàng thổ. Chỉ còn thiếu thanh mộc.
Hạo Huyền nhắm mắt, niệm khẩu quyết. Biết Hạo Huyền đang thôi động lực lượng của bốn mảnh vỡ này để tìm ra mảnh vỡ cuối cùng, Viêm Mạch và Mộ Dung diệc Hàn lẳng lặng đứng một bên, nhìn thần tình trên mặt Hạo Huyền thay đổi, khẩn trương không ngừng.
Một lúc sau Hạo Huyền thu lô đỉnh về, bốn mảnh vỡ của đá Nữ Oa lại an ổn quay về tay hắn.
-Sư huynh, thế nào rồi? Mảnh cuối cùng có phải ở trên người Mộng Tịch không?
Viêm Mạch tiến lên một bước hỏi, Mộ Dung Diệc Hàn cũng đầy chờ mong nhìn Hạo Huyền
Ánh mắt Hạo Huyền nhìn hai người họ đầy phức tạp, không biết là nên gật đầu hay lắc đầu, chậm rãi nói:
-Mảnh vỡ ẩn chứa thần lực của đá Nữ Oa quả thật là ở Thiên Thanh, lực lượng truyền tới cũng ở Sương Vân điện. Tuy nhiên có thể là ở trong người Mộng Tịch, hoặc cũng có thể là vật tùy thân nó mang theo. Chuyện này, khó mà nói được.
Dù Hạo Huyền nói chưa rõ nhưng tâm Mộ Dung Diệc Hàn đã lạnh đi.
Quả nhiên! Mảnh vỡ cuối cùng có liên quan đến Mộng Tịch. Sư phụ cũng nói như vậy, chứng tỏ lời của Minh Ảnh không sai.
Ngay sau đó ba người bọn họ cùng Nam Tố Y, Hinh Nhị và Lăng Vi tới Sương Vân Vân điện. Thi vương đang canh giữ bên ngoài thấy bọn họ cũng hơi gật đầu. Nhìn sắc mặt họ, tin tức của mảnh vỡ cuối cùng chắc đã tìm được rồi.
Thanh âm của bọn người Hạo Huyền làm kinh động Mộng Tịch, nàng đặt tay Dịch Vân Lạc vào chăn, đứng dậy tới trước mặt Hạo Huyền:
-Chưởng môn, có phải đã có tin tức của mảnh vỡ cuối cùng không?
Hạo Huyền liếc nhìn Dịch Vân Lạc trên giường, lại nhìn Mộng Tịch, không nói ra lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
-Nó đang ở đâu? Con lập tức đi tìm.
Mộng Tịch vui vẻ nói.
Hạo Huyền không trả lời câu hỏi của Mộng Tịch, đem bốn mảnh vỡ đặt vào tay nàng:
-Mộng Tịch, con có biết vì sao mọi người, ngay cả Thượng đế cũng không tìm được mảnh vỡ của đá Nữ Oa nhưng con lại có thể tìm được trong thời gian ngắn không?
Mộng Tịch không chú ý tới hàm nghĩa mấy chữ “mọi người”, chỉ mờ mịt nghiêng đầu:
-Không phải Chưởng môn nói tìm mảnh vỡ đá Nữ oa cần người có duyên sao? Có lẽ con… Là người có duyên kia?
Vấn đề này sau khi có được hai mảnh vỡ nàng đã nghĩ qua, bất luận nàng nghĩ thế nào cũng không có kết quả.
-Không hẳn là thế.
Hạo Huyền nghiêng đầu liếc Viêm Mạch một cái, Viêm Mạch lập tức hiểu ý nói:
– Mộng Tịch, Tư Mệnh Tinh quân cho ngươi Tinh luân, ngươi còn giữ không.
-Có. Con vẫn luôn mang theo.
Mộng Tịch nói rồi lấy viên dạ minh châu như hạt châu nhỏ trong túi Càn Không ra.
Hạo Huyền nhận lấy, quan sát chốc lát, hỏi Mộng Tịch:
-Lúc Tư Mệnh Tinh quân cho ngươi cái này, còn nói lời nào kì lạ không?
Mộng Tịch có chút không hiểu nhìn bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái. Chưởng môn và Sư thúc làm sao vậy? Sao đột nhiên hỏi nàng vấn đề lạ như vậy? Mảnh vỡ đá Nữ Oa có liên hệ gì với Tinh luân định sống chết trong tay nàng? Tại sao hiện tại hỏi chuyện này? Sắc mặt của sư huynh và sư nương sao lại kém như vậy? Chuyện gì đã xảy ra.
Mộng Tịch chưa kịp hỏi những vấn đề này; thấy bọn họ đều đang chờ đáp án của nàng liền tỉ mỉ nhớ lại tình hình ngày đó, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu..
Nàng chắc chắn khi Tinh quân bá bá cho nàng hạt châu này nó chỉ là hạt châu bình thường thôi. Nó là vật gì thì sau này khi cứu Vương công tử và Tiểu Vân tỷ tỷ nàng mới biết được.
Hạo Huyền đã sớm đoán được câu trả lời của nàng, quay đầu lại muốn Nam tố Y dẫn Hinh Nhị và Lăng Vi ra ngoài. Nam Tố Y không hiểu nhưng tựa hồ đoán được tính nghiêm trọng của sự việc, cũng không hỏi nhiều.
Lập tức trong phòng trừ Dịch Vân Lạc còn đang ngủ say thì chỉ còn lại năm người: Mộng Tịch, Hạo Huyền, Viêm Mạch, Mộ Dung Diệc Hàn và Thi vương.
Bầu không khí có chút trầm mặc, Mộng Tịch kì quái hỏi:
-Chưởng môn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại muốn sư nương cùng Hinh Nhị và Lăng Vi ra ngoài?
Hạo Huyền thở dài một hơi, thật khó xử. Dù hắn không phải thần tiên nhưng cũng biết được Tinh luân là chí bảo của Tư Mệnh Tinh quân. Vật trân quý như thế, dù cho Mộng Tịch có hỏi xin thì Tư Mệnh Tinh quân cũng không vô cớ đem cho nàng. Giải thích duy nhất là Tư Mệnh Tinh quân đã sớm biết sẽ có ngày này nên mới cho nàng mượn tạm Tinh luân, hi vọng nàng có thể thông qua nó mà hiểu sự tình. Vì thế muốn rõ đáp án, then chốt hẳn là trên Tinh luân này.
Một khắc khi Thi vương nghe Viêm Mạch nhắc tới Tinh luân cũng đã đoán được ý nghĩ của bọn họ. Thấy bọn họ đều không trả lời Mộng Tịch, Thi vương đến bên nàng hỏi:
-Mộng Tịch, ngươi có tin có kiếp trước không?
-Kiếp trước?
Mộng Tịch có chút phản ứng không kịp. Này… Từng người từng người một, chuyển vấn đề nhanh quá!
Nghe Thi vương hỏi như vậy Hạo Huyền xoay người nhìn hắn. Thì ra, hắn đã sớm đoán được.
-Mộng Tịch, nghe ta nói. Có lẽ chuyện này nhất thời ngươi không thể tiếp thu… Nhưng nếu thật sự có, như vậy…
Thi vương nghiêm túc nhìn Mộng Tịch:
-Ngươi trốn cũng trốn không được.
Mộng Tịch vốn mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe Thi vương nói xong càng không hiểu là chuyện gì. Cái gì khôngthe63 tiếp thu? Cái gì thật sự xảy ra? Nàng muốn trốn cái gì?
Lúc này Hạo Huyền đi tới bên nàng, chậm rãi nói:
-Ta vừa dùng bốn mảnh vỡ này truy tìm. Mảnh vỡ cuối cùng của đá Nữ Oa… Ở trên người con.
-Con?
Mộng Tịch có chút kinh ngạc há to miệng. Thấy bọn họ đều nhíu mày, lập tức ý thức được có chuyện nàng không biết, liền vội vàng hỏi:
-Đây… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Hạo Huyền trầm mặc:
-Cụ thể là nguên nhân gì, ta vừa dò xét nhưng cũng không tìm ra được. Muốn tháo gỡ khúc mắc này, chỉ có thể dựa vào con.
Dựa vào chính nàng…
Mộng Tịch cúi đầu nhìn viên dạ minh châu Tinh luân cùng bốn mảnh vỡ nhỏ kia. đem lời Thi vương và Hạo Huyền vừa nói xong, còn có những việc trải qua mấy ngày này ngẫm nghĩ kĩ một lần.
Hồi lâu sau Mộng Tịch ngẩng đầu. Chẳng lẽ kiếp trước của nàng có quan hệ với mảnh vỡ đó sao? Ý bọn họ là, dựa vào Tinh luân, cho nàng nhìn thấy tất cả sự việc đã từng xảy ra?
-Mộng Tịch, đừng sợ. Bất kể là chuyện gì, chúng ta đều ở bên cạnh nàng.
Mộ Dung Diệc Hàn thấy nàng hiểu ra vấn đề, đi tới sau nàng, đỡ vai nàng nói.
Mộng Tịch cắn môi dưới, tầm mắt đảo qua những người đang có mặt trong phòng, dừng lại thật lâu trên người Dịch Vân Lạc.
Thời gian trôi đi từng chút từng chút một. Ánh mắt Mộng Tịch dừng trên người Dịch Vân Lạc chợt trở nên nhu hòa, dường như trong đó có dòng nước trong vắt chảy qua.
Sau đó Mộng Tịch nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng hơi giương lên.
Nàng vừa làm sao vậy…
Do dự…
Cảm xúc vừa thoáng qua trong lòng, là sợ sao?
Nàng có thể dưới quang mang mạnh mẽ trong Tiên Ma đại chiến cứu Dịch Vân lạc ra. Có thể vì hắn mà liều lĩnh đi tìm những mảnh vỡ của đá Nữ Oa. Sao lại ở khắc cuối cùng do dự, mất đi dũng khí?
Rốt cuộc là nàng đang sợ cái gì?
Nhưng bất kể sợ hãi bao nhiêu thì đã đi đến bước cuối cùng, sao có thể buông tay!
Sau một khắc, Tinh luân chậm rãi bay lên không trung, kim quang hiện ra, ánh sáng của nó chiếu rọi cả phòng ngủ.
Xuyên qua Tinh luân Mộng Tịch dường như thấy chính mình bên kia. Quen thuộc như thế, thân thiết như thế, tựa như nàng biết người đó đã lâu.
Cùng với vô số hình ảnh hiện lên trước mắt, lướt qua thật nhanh, kí ức bị phủ bụi mịt mờ tận đáy lòng Mộng Tịch cũng như thủy triều, dâng lên không ngừng.
Những người bên cạnh đã sớm kinh ngạc không nói nên lới, Mộng Tịch lẳng lặng nhìn hình ảnh Tinh luân chiếu lại vào ngày đó.
Ngày đó…
Tiên Ma đại chiến.
Vô Tình kiếm rơi thẳng xuống từ trên mây, “ùm” một tiếng chìm sâu vào dòng nước biển băng lãnh.
Mà gần như cùng lúc, nơi chân trời có mấy vị thần tiên đến. Một nữ tử hóa thành một đạo ánh sáng, trong nháy mắt bay về phía Cửu Trọng Thiên.
Phía sau nàng là vị tiên áo lam vừa sóng vai cùng nàng; hắn cũng biến mất tựa như một trận gió trước mặt mọi người.
Mộng Tịch nhận ra vị tiên áo lam đó, chính là Tư Mệnh Tinh quân.
Cô gái kia, là Niệm Tâm.
******
Ngày ấy, nơi tiên cảnh Dao Trì của Vương Mẫu, hoa đào kiều diễm nở rộ khắp nơi, hương hoa tràn ngập, mùi thơm quanh quẩn, vẻ đẹp câu tâm đoạt phách.
Một nữ tử phấn y cúi đầu quỳ trên mặt đất, mây mù bên người lượn lờ như trong ảo mộng.
-Niệm Tâm, ngươi có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?
Thanh âm tuy là răn dạy nhưng lại lộ ra yêu thương truyền đến, nữ tử tên Niệm Tâm kia không do dự ngẩng đầu lên, trong mắt đầy dứt khoát kiên định:
-Ý Niệm Tâm đã quyết, kính xin Nương nương thành toàn.
Hắn quan trọng với ngươi như vậy sao? Vì hắn ngươi tha đánh đổi tu vi ngàn năm, bỏ mặc thân phận Thượng tiên vất vả lắm ngươi mới có được? Ngươi thật sự không quan tâm tới tòa viện ngươi dốc lòng trăm năm trồng đào? Ngươi xem, mùa này hoa nở khắp viện, rất đẹp mắt.
Niệm Tâm mỉm cười; rõ ràng chỉ là cười đạm mạc nhưng so với hoa đào trong viện càng chói mắt hơn. Nàng không nhanh không chậm nói:
-Chỉ cần có thể cứu hắn, cho dù muốn Niệm Tâm trả giá lớn hơn đi nữa, Niệm Tâm cũng cam tâm tình nguyện.
-Cho dù là hồn phi phách tán, nhận lấy kết cục hôi phi yên diệt ngươi cũng không thay đổi?
Trầm mặc trong chốc lát, Niệm Tâm nhẹ nhàng gật đầu, nói ra một chữ:
-Đúng.
Khi nghe được cam kết của Niệm Tâm, trong nháy mặt khôn mặt Vương Mẫu sững sờ, nhìn chằm chằm nàng. Cuối cùng dưới sự quật cường của Niệm Tâm, vẫn cho phép nàng:
-Thôi đi thôi đi. Ngươi đã muốn đi thì đi đi. Vật này ngươi mang theo. Có thể nó sẽ giúp ích được cho ngươi.
Tinh thạch tràn đầy lưu quang chậm rãi bay tới trước mặt Niệm Tâm, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra nó. Lúc tay vừa chạm vào Tinh thạch, trong lòng nàng ấm áp, hướng về Vương Mẫu trịnh trọng dập đầu ba cái, mang theo Tinh thạch rời đi.
Lục đạo luân hồi, nhảy xuống liền thay đổi tính tình.
Đây là cách Thiên giới dùng để trừng phạt những tiểu tiên phạm vào Thiên quy. Một khi nhảy xuống, Tiên tịch lập tức bị hủy, Tiên cốt không còn, trọng đời không được thành Tiên.
Nhưng Niệm Tâm có một mảnh vỡ của đá Nữ Oa bảo vệ nên đã bình yên vô sự nhảy xuống Lục đạo luân hồi, đi tới thế gian.
Sau đó nàng nương theo Mộc linh thạch, tạo nên một rừng hoa đào đỏ tươi ở Đào sơn, đem thân thể Dịch Vân Lạc bảo vệ trong đó. Tiếp theo nàng lấy tu vi ngàn năm, từng chút từng chút ngưng tụ lại hồn phách sắp tan mất của hắn.
Một lần ngưng tụ này, là một năm tròn.
Đến khi hồn phách của hắn hoàn chỉnh lần nữa Niệm Tâm mới yên tâm thu hồi rừng hoa đào chưa từng điêu linh mà nàng tạo nên. Sau đó nàng nương theo mệnh cách làm bạn cùng hắn mà vất vả lắm mới xin được của Tư Mệnh Tinh quân đi.
Chỉ là nàng không nghĩ đến lúc nàng thương lượng chuyện nàng với Tư Mệnh Tinh quân lại bị Cửu Thiên Huyền Nữ nghe được.
Mà Niệm Tâm càng không nghĩ đến sở dĩ nàng có thể cầu Tư Mệnh Tinh quân làm cho số mệnh của nàng và Dịch Vân Lạc tương liên là bởi Vương Mẫu ngầm đồng ý.
Dù sao Niệm Tâm cũng là tiên tử Vương Mẫu sủng ái nhất. Dù Người có cao cao tại thượng đi chăng nữa cũng sẽ có lúc sinh tâm thiên vị. Sau có thể bỏ mặc nàng rơi vào kết cục hồn phi phách tán?
******
Ban đêm.
Mộng Tịch lẳng lặng ngồi ở đầu giường Dịch Vân Lạc, trong tay cầm lược gỗ đào, ôn nhu búi tóc cho hắn. Giống như lần đầu nàng thấy hắn, chỉ búi một nửa, nửa còn lại để nó tự do xõa trên vai.
Lấy ra sợi dây buộc tóc lần trước mua ở chợ cùng hắn, Mộng Tịch nhẹ nhàng buộc tóc cho hắn. Nghĩ tới lời nói hôm đó của đại nương kia, đáy mắt nàng không khỏi hiện lên một tia ngọt ngào.
Thật tốt! Rốt cuộc cũng có cơ hội dùng nó buộc tóc cho hắn!
Như vậy có phải có thể cả đơi bên hắn, mãi không rời xa không?
Mộng Tịch cười nhẹ. Nụ cười trên môi nàng giống như hoa sen nở rộ, trắng thuần mà ôn nhu.
-Sư phụ, thế giới này thật kì diệu. Năm trăm năm trước là chàng cứu ta. Năm trăm năm sau là ta cứu chàng.
-Chàng nhất định không nghĩ tới, ngay cả ta cũng không nghĩ tới nguyên nhân ta có thể tìm bốn mảnh vỡ kia dễ dàng như thế. Thì ra trong hồn phách ta vẫn ẩn giấu một mảnh. Năm đó ta chuyển thể đầu thai nó liền theo ta; khi tìm Linh thạch cũng là nó dẫn dắt những mảnh vỡ kia đến bên cạnh ta.
Vì thế, đừng sợ. Chàng nhất định có thể tỉnh lại.
Chỉ là… Khi chàng tỉnh… Có lẽ không thấy ta rồi…
Nhưng ta không muốn chàng khổ sở, cũng không muốn chàng thương tâm…
Vì thế chàng đồng ý với ta, sau khỉ tỉnh chàng sẽ quên ta. Quên nữ hài tử tên Mộng Tịch, cũng như chàng đã quên Niệm Tâm.
Bất quá chàng yên tâm, ta sẽ không quên chàng…
Mọi người đều nói khi hồn phi phách tán thì sẽ theo gió phiêu diêu khắp nơi. Thế nên sau này dù chàng ở đâu, ta cũng sẽ bên cạnh chàng.
Lần này, ta không muốn xa chàng nữa…
Đút cho Dịch Vân Lạc một viên thuốc màu đen, nhìn hầu kết hắn nhẹ nhàng chuyển động, Mộng Tịch không nhịn được đưa tay chạm vào hầu kết hắn rồi lại vuốt ve hai má hắn.
Sau đó cúi đầu, lén lút hôn lên mô Dịch Vân Lạc.
Hồn phi phách tán sao? Nàng không sợ! Đã đến bước này rồi, còn sợ gì nữa.Đã là vì hắn mà đến; đời này có hắn làm bạn bên nàng đã dủ rồi.
Do dự vừa rồi, là vì không muốn rời xa hắn…
Bốn mảnh vỡ của đá Nữ Oa Mộng Tịch tìm về đang trôi nổi trên giường hắn, ánh sáng chiếu lên Dịch Vân Lạc như lưu ly trong suốt.
Lưu luyến nhìn hắn lần nữa, đem tất cả thuộc về hắn khắc sâu vào kí ức, Mộng Tịch thỏa mãn nhắm mắt, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười như trước.
…
Một đêm này, rất dài.
Một đêm này, cũng thật ngắn ngủi.
Khi vầng Thái dương lần nữa ló dạng, trong phòng đã khôi phục yên lặng, chỉ có tiếng người trên giường hô hấp, đều đặn, thật sâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...