Mộng Lai Sinh Tam Kiếp


Sáng hôm sau, Tương Dương sư bá và Minh Viễn sư huynh từ biệt tại chân núi Lâm Tì.

Minh Viễn sư huynh có ý muốn đi cùng tôi nhưng tôi khước từ bảo: "Muội cũng đã lớn rồi! Dù sao thì huynh cũng cần đi chung với sư bá, sư bá cũng đã có tuổi có huynh đi theo chăm sóc sư bá sẽ tốt hơn!"
"Nhưng muội đi có một mình..." Minh Viễn sư huynh do dự nói.
"Muội không sao...có Triệu Lăng đi cùng mà, huynh yên tâm đi.

À đúng rồi...lần này đi chắc sư huynh và sư bá có ghé thăm sư phụ ta đúng không?" Tôi nói.
Sư huynh khẽ gật đầu, tôi vui vẻ tiếp lời: "Thế thì tốt quá! Nhờ huynh và sư bá chuyển lời đến sư phụ ta là: ta vẫn bình an cho sư phụ bớt lo lắng.

Sức khỏe người mấy năm nay không tốt, dễ bị phong hàn cẩn thận giữ ấm về đêm.

Hết 3 tháng ta sẽ về thăm sư phụ!"
"Tiểu Hiên lớn rồi, còn biết lo cho sư phụ.

Chả bù cho đồ nhi của ta...haizzz" Sư bá vừa nói vừa nhìn về phía Minh Viễn sư huynh.
"Nào có như sư phụ nói..." Minh Viễn sư huynh gãi gãi đầu.
"Hai người cứ yên tâm đi! Ta sẽ đi cùng muội ấy đến Biện Thành Kinh.

Vã lại còn hơn 5 dặm nữa là đến thành Hiền Chương rồi không còn nguy hiểm gì nhiều nữa đâu!" Triệu Lăng nảy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
Nói rồi tôi chào tạm biệt sư huynh và sư bá tiến thẳng đến thành Hiền Chương.

Trên đường đi cũng không gặp bất kỳ yêu ma quỷ quái hay thảo tặc cướp bóc gì.

Chúng tôi thuận lợi bước vào thành Hiền Chương...
☆☆☆
Tại Tư Thục quốc, cách Thượng Nghi về phía Nam 1500 dặm, cách Biện Thành Quốc 3000 dặm.

Tại điện Thiên Nhai một quốc vương tuổi ngoài 50, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng không giấu nổi lo lắng đang ngồi giữa điện.

Bên dưới là bốn viên quan đại thần tâm phúc đang cung kính bẩm báo.

Nói thẳng ra bọn họ cũng là bốn người trung thành nhất với Quốc Vương Tư Thục (Tư Thục Kiến Thành).

Những người còn lại là những viên quan do địch thân Biện Thành Đế cử đến giám sát triều đình Tư Thục.

"Quốc Vương...Biện Thành Quốc mấy năm nay đều đưa rất nhiều binh linh, tướng sĩ xây dựng quân đội tại Tư Thục quốc ta.

Mấy hôm trước Hoàng đế Biện Thành có gửi bức thư, muốn người xem xét việc hòa thân giữa hai nước.

Người định như thế nào ạ?" Một đại thần bẩm tấu.
"Mấy năm nay chúng dùng binh phù điều động, thay đổi quân ta từ nơi này đến nơi khác, gây rối loạn triều cương.

E là...chúng có ý đồ rồi! Ta biết rõ chứ, nói là bảo hộ nhưng thực chất Tư Thục chẳng khác nào một vùng đất của Biện Thành.

Một đất nước xa xôi, tuy giàu có về tài nguyên khoáng sản, vật lực mà nhân lực chẳng có há chẳng phải vô dụng sao! Đề nghị hòa thân của chúng mấy năm nay ta chẳng đồng thuận, nay lại nhắc lại chuyện cũ." Quốc Vương khẽ chau mài tức giận nói.
"Quốc Vương xin người bớt giận...người quên người đã giao cho Mã Các Trình Tiêu mấy năm nay tìm tung tích đứa con gái của người và La Tử Đằng rồi sao? Bốn hôm trước, hắn gửi thư báo tin về đã nghe được hắn đã tìm được tung tích của con gái của La Tử Đằng.

Hôm nay hắn đã trở về Tư Thục, chờ người triệu kiến" Một viên quan khác tiếp lời.
Quốc Vương mừng rỡ: "Tốt! Tốt...mau, mau truyền Mã Các Trình Tiêu vào điện!"
Bên ngoài vang lên tiếng binh linh thông báo: "Mã Các Trình Tiêu cầu kiến!"
Từ ngoài cửa cung điện bước vào là một viên quan ăn mặc chỉnh tề, tóc đã điểm bạc, khuôn mặt khắc khổ phỏng chừng năm mươi mấy sáu mươi tuổi, từ từ tiến vào điện khom gối, hai tay ôm ngực, cúi đầu: "Thần...Mã Các Trình Tiêu bái kiến Quốc Vương điện hạ!"
"Ái khanh mau bình thân đi, mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi!" Quốc Vương vội vàng rời ghế, đỡ tay Mã Các Trình Tiêu.
Ông ta đứng dậy nói: "Quốc Vương điện hạ đừng nói vậy, đây là phúc phận và là bổn phận của lão thần!"
"Ta nghe nói, lần tìm kiếm này đã có thu hoạch?" Quốc Vương sốt ruột hỏi.
"Vâng, đúng vậy thưa điện hạ! Lão Thần mấy năm nay đi khắp nơi tìm tung tích của La Tử Đằng nhưng bặc vô âm tính.

4 tháng trước ta tình cờ đến thành Thượng Nghi, nghe ngóng và điều tra được La Tử Ưu chính là muội muội ruột của La Tử Đằng.

17 năm trước, La Tử Đằng sau khi rời khỏi Tư Thục Quốc đã một mình về Thượng Nghi để tìm muội muội ruột của mình.

Lúc này, La Tử Ưu vừa mở rộng môn phái Y Sơn lừng danh thiên hạ.

Bà ta đã bảo bọc, che chờ hai mẹ con của La Tử Đằng, đến khi cái thai được 8 tháng La Tử Đằng sinh non và đã bỏ mạng vì mất quá nhiều máu!" Mã Các Trình Tiêu từ tốn trình bày.

Quốc Vương nghe tin La Tử Đằng đã chết khuôn mặt chợt biến sắc, mong lung.

Mã Các Trình Tiêu tiếp lời: "Thần đã điều tra được, La Tử Đằng sinh ra một nữ nhi nhưng không ai rõ cô bé đó mặt mũi ra sao.

Đến 2 tháng trước, thần đã thuê Giản Sinh Doanh một nhóm người gian hồ mặc y phục thường dân vào Y Sơn Quán điều tra.

Bọn họ bảo, trong viện còn một tiểu cô nương tầm 16 17 tuổi, tên La Mộc Hiên.

Từ nhỏ, đã được La Tử Ưu chăm sóc nuôi dưỡng, người trong y quán bảo La Mộc Hiên do La Tử Ưu nhặt về.

Nhưng thần nghĩ lẽ nào trùng hợp đến vậy, cô bé đó chẳng được đi ra ngoài như các sư huynh, sư tỷ của mình.

Suốt ngày chỉ ở trong viện học hành."
"Nói vậy...chắc chắn con gái ta và Tử Đằng chính là cô bé đó! Giờ nó đang ở đâu?" Quốc Vương hỏi.
" 1 tháng trước, La Mộc Hiên được sư phụ cho phép đi trải nghiệm.

Giờ đã tới thành Hiền Chương, có điều..." Mã Các Trình Tiêu ấp úng.
Tư Thục Quốc Vương sốt ruột hỏi: "Có điều sao?"
"Cô ấy đi cùng một nam tử, người của thần báo tin người đó chính là...là Tam hoàng tử Biện Thành Quốc Vương Đằng." Mã Các Trình Tiêu ngập ngừng nói.
"Tên đó có ý đồ gì với con bé? Hắn có biết thân phận của con bé không?" Quốc Vương lo lắng hỏi.

Nếu hắn biết thân phận của con bé, thì việc hòa thân cũng không thành mà Tư Thục Quốc này, vương quốc mà Tư Thục Kiến Thành cũng mất luôn.
Mã Các Trình Tiêu chấp tay, cúi đầu: "Thần thấy, Tam hoàng tử kia không biết chuyện này.

Nhưng mà giờ đã biết được tung tích của cô bé mong điện hạ ra kế sách giúp Vương Quốc Tư Thục ta giảm bớt phần nào rơi vào tình cảnh nô lệ!".
Thấy Quốc Vương do dự, bốn viên quan còn lại đồng loạt cùng quỳ xuống đồng thanh nói: "Xin điện hạ sớm ra quyết định, đưa Tư Thục ta bình an vượt qua kiếp nạn này!".
Quốc Vương buồn bã khẽ đáp:" Sắp xếp hành động đi! Các ngưòi lui xuống đi ta hơi mệt".

Các viên đại thần lặng lẽ rời khỏi điện.

Để lại mình Quốc Vương Tư Thục quốc ngồi trơ trội giữa cung điện xa hoa rộng lớn này.
Tư Thục Kiến Thành hướng ánh mắt nhìn xa xăm như nhớ về quá khứ:
( Ta vẫn còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc ấy nàng thanh thuần, thông minh và tài giỏi biết bao.

Lúc ấy, ta vẫn là một viên tướng dưới trướng cha nàng.

Ngày trước Đông Triều và Tư Thục bấy giờ là La Thành luôn giằn co địa bàn.

Cha nàng là thành chủ La Thạn bấy giờ.

Lúc biết chuyện của chúng ta ông ta chẳng những không chấp thuận ngược lại còn chế giễu ta "đũa mốc mà chòi mâm son".

Ông ta còn bảo ta nếu giết được vua của các loại sói, giết được thì sẽ gã nàng cho ta.

Ta vào rừng Địa Mạc 7 ngày 7 đêm, bị sói cào rách da, tưởng rằng bỏ mạng tại đó, may thay mạng ta lớn nên thoát chết.

Nàng biết không, sau lần ấy vô số vết thương đến giờ vẫn còn tồn tại trên người ta.

Nhưng khi giết được vua sói thì ông ta lại lật lộng.
Lòng mang thù hận, ta rời La Thành gia nhập quân ngũ Đông Triều.

Tướng quân thấy ta có tài dần dà ta tạo được lòng tin, xây dựng danh tiếng.

Sau trở thành Tướng quân được thành chủ Đông Triều trọng dụng.

Ta chấp nhận cưới con gái thành chủ Đông Lan, sau đó gây dựng quân đội lớn mạnh.

Đem quân đi đến La Thành đánh chiếm, lúc ấy ta vẫn còn nhớ vẻ mặt hốt hoảng của ông ta.

Dùng mọi sự thù hận 5 năm nay dồn vào thanh kiếm chặt đứt thủ cấp của hắn.

Ta đường đường chính chính trở thành Quốc Vương của La Thành sau đổi thành Tư Thục Quốc.


Vì biến cố ập đến bất ngờ, nàng không ngờ người mang biến cố ấy đến lại chính là ta.

Dù nàng từ chối, ghét bỏ, thù hận ta thì ta vẫn một mực giữ nàng bên mình không buông tay nàng như 5 năm trước.

Lần đó nàng bảo: "Trong lòng ta không còn ngươi nữa, ngươi buông tha ta có được không? Cha ta đã chết ngươi nghĩ ta sao có thể sống ngày ngày bên gối của kẻ thù?"
Ta vẫn một mực không tin trong lòng nàng chẳng có ta.

Vẫn cố chấp giữ nàng bên cạnh mặc nàng lạnh nhạt, ta vẫn ngày ngày đem những món ăn ngon, những món quà, nói những lời ngọt nhạt nàng vẫn không động tâm một chút nào.

Nàng lại nói trong lòng nàng có người khác rồi.

Ta vẫn cố chấp không tin nhưng đến một ngày ta nhìn thấy bức thư, trong thư là bao lời mật ngọt, hứa hẹn trọn kiếp bên nhau.

Ta tức điên, hôm đó là lần đầu tiên ta làm vậy với nàng.

Khi biết tin bản thân có mang, nàng tìm mọi cách bỏ cái thai trong bụng.
Hôm ấy, lúc nàng vừa tỉnh dậy sau lần uống thuốc phá thai, may mà đám nô tỳ biết được đã ngăn cản.

"Nàng ghét bỏ đứa bé như vậy sao? Nó làm gì sai chứ? Nó là con của chúng ta!" Lúc ấy ta rất sợ, sợ mất nàng sợ mất đứa bé trong bụng.
Nhưng nàng lại cười nhếch mép, khinh miệt bảo: " Phải...ta rất ghét nó, ghét nó vì nó là con của ngươi! Nó không đáng xuất hiện trên cuộc đời này.

Ngươi cứu ta lần này, lần sau ta cũng sẽ tìm cách bỏ nó thôi.

Ngươi không xứng làm cha nó!".
Ta đau lòng hỏi: "Rốt cuộc nàng muốn gì? Ta có thể đáp ứng nàng, chỉ cần đừng làm hại bản thân, đừng làm hại đứa bé ta đều sẽ chấp thuận với nàng!".
"Ngươi thả ta đi! Từ nay về sau ta không muốn thấy ngươi nữa! Chỉ cần ta bình an rời đi thì nó cũng sẽ bình an, để ta gặp ngươi một lần ta sẽ giết nó rồi tự sát cùng nó luôn." Nàng gằng giọng đáp
Tuy ta rất đau khổ, rất không nở nhưng không đành đoạn nhìn nàng tự làm đau chính mình.

Nàng làm vậy chẳng khác nào nàng đang giày vò ta.

Ta đành để nàng đi, lúc ấy cái thai đã được 6 tháng.)
"Tử Đằng! 17 năm nay nàng đã rời xa ta 17 năm rồi! Liệu nàng có trách ta đã ra quyết định với con gái mình như vậy không?" Tư Thục Vương thở dài nói.
☆☆☆
Tại thành Hiền Chương, tôi và Triệu Lăng sánh vai cùng nhau đi khắp các con phố.

Hắn dẫn tôi đi ăn món ăn ngon nhất của thành Hiền Chương vịt quay tứ phủ, nếm thử mùi vị rượu trái cây ngọt ngọt chát chát lạ lẫm.
Ở Hiền Chương thành, người dân sống nhộn nhịp hơn chỗ tôi rất nhiều.

Tiểu thư đài các, công tử hào môn mỗi ngày ngâm thơ, đối chữ.

Người giàu có vô số kể, nhưng ăn xin ngồi đầy rẫy ngoài đường cũng không phải là hiếm.

"Đúng là thuộc địa của Biện Thành có khác, đời sống nhộn nhịp hơn rất nhiều, có điều ồn quá ta không quen." Tôi khẽ kéo tay áo Triệu Lăng nói.
"Đây thì có là gì...đợi đến khi đến Biện Thành muội sẽ thấy người đông đúc gấp trăm gấp ngàn lần thành Hiền Chương này!" Triệu Lăng cười đáp.
"Ta vẫn thích không khí nhẹ nhàng quê nhà hơn!" Tôi thầm cảm thán.
Triệu Lăng cúi người cười cười, nói khẽ: "Ta cũng thích Thượng Nghi, thích "người" ở đó!"
Tên này lại chẳng chịu đứng đắn, tôi đánh cho hắn một cái rõ đau.

Hắn hét ầm ĩ: "Aaaa...muội định mưu sát ta à?"
Tôi giơ nắm đấm ra hiệu: "Huynh dám nói chuyện không đứng đắn nữa, thì lão nương ta không khách sáo đâu nha!"
Triệu Lăng nhún vai bất lực, rồi kéo tay tôi chạy đi.

"Này...huynh vội gì vậy? Từ từ đã...huynh muốn đi đâu?"
"Mặt mũi lấm lem, quần áo bẩn rồi ta đưa muội đi thay y phục." Hắn dừng bước quệt vết nhọ trên mặt rồi chìa tay ra cho tôi xem.
Hắn dẫn tôi đến một ngôi nhà bề thế, rộng lớn, nhưng có phần cũ kĩ chắc đã xây dựng nhiều năm rồi.

Trước cửa còn đề ba chữ "Lạc Dương Các".

Hắn kéo tay tôi vào bên trong, người hầu trong nhà vội bước ra cung kính chào hỏi.

"Điện...! công tử người quay về rồi!" chưa kịp dứt câu, Triệu Lăng ra hiệu lắc đầu nhíu mày, người hầu hiểu ý bèn đổi thành "công tử".
Tôi vừa tò mò nhìn ngó xung quanh nên chẳng để ý một màn vừa rồi.

Triệu Lăng nói: "Lão Tần, sai người chuẩn bị nước cho La cô nương đi!"
Người tên lão Tần khẽ cúi người vâng dạ rồi rời đi.

Tôi quay sang hỏi Triệu Lăng: "Này...đây là đâu vậy?"
Triệu Lăng lười biếng dựa người vào ghế, tay vừa ra hiệu cho tôi ngồi xuống vừa trả lời: "Ta hay đến thành Hiền Chương làm ăn nên tiện thể mua một căn nhà ở cho thoải mái ấy mà!"
Tôi ngưỡng mộ hỏi: " Đúng là thế gia tài phiệt có khác...huynh đừng nói với ta huynh đi tới đâu cũng có nhà huynh ở nhé?"
Triệu Lăng nhắm mắt trả lời: "Cũng gần như vậy..."
Bên trong bước ra một thiếu nữ tầm 14 15 tuổi, khẽ cúi đầu nói: "La cô nương, nước đã chuẩn bị xong, mời cô nương theo ta!".
Triệu Lăng tiếp lời: "Đi đi...nghỉ ngơi đi, tối nay ta dắt muội đi xem phố đèn!".
Tôi bước theo sau cô gái ấy, người hầu trong nhà của Triệu Lăng ăn mặc không tồi nha.

Lúc trước tôi nghe nói người hầu ở Biện Thành bị đối xử rất tệ, họ xem mạng người như cỏ rác.

Nhưng nhà Triệu Lăng thì khác...
Tắm rửa xong, cô nương khi nảy cầm một cái khay, bên trên là bộ y phục mày hồng nhạt.

"Đây là y phục nữ nhân mà! Cô có lấy nhầm không?" Tôi nói với cô bé người hầu ấy.
"Cô nương....không nhầm đâu ạ! Là công tử bảo tôi đem đến cho cô đấy!" Cô ấy khúm núm đáp.
Tôi cũng đành mặc y phục đó, tuy tôi không quen được người khác hầu hạ nhưng cũng mặc cho cô bé kia cài tóc trang điểm cho tôi.

Theo lời hướng dẫn của tôi hai búi tóc bánh bao của tôi lại xuất hiện, cũng lâu lắm rồi tôi mới ở trong hình dạng một nữ nhân.

Chắc tại mấy ngày mệt mỏi, vừa rồi được tắm táp sạch sẽ tôi lại buồn ngủ.

Vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ một giấc đến tận trời tối.

Cô bé kia khẽ gọi tôi dậy: "La cô nương..."
Tôi khẽ nhíu mày, dụi mắt hỏi với giọng còn đang ngái ngủ: "Sao vậy?"
"Trời đã tối rồi, người mau dậy đi...công tử bảo nô tỳ gọi người dậy!" Cô bé nhỏ nhẹ nói.
"Ta biết rồi, cô ra ngoài trước đi!" Tôi cất giọng lè nhè.
Tôi bước ra gian phòng khách, Triệu Lăng đã ngồi ở đó từ bao giờ.

Hắn nhấm nháp vài ngụm trà rồi bảo: "Con heo lười nhà muội, suốt ngày..."
Vừa nói hắn vừa quay lại phía sau, thấy tôi ăn vận như vậy, hắn nhìn chả thèm chớp mắt, bỏ dỡ câu nói nửa chừng khi nảy.

Tôi tiến lại gần vẫy tay trước mặt hỏi: "Sao vậy? Có phải kì lắm không? Hay ta đi thay bộ nam nhân sẽ tốt hơn!"
Hắn vội ngăn cản: "Ta thấy muội rất hợp với bộ này! Trông cũng nữ tính hơn rất nhiều đấy! Chẳng khác gì mấy thiên kim tiểu thư hào phiệt đâu."
Tôi nghi hoặc nói: "Huynh có phải bị bệnh không? Đâu cần nói quá như vậy!"
"Ta nói thật mà, muội lại không tin ta, có điều búi tóc bánh bao này của muội dễ thương phết, nó đi theo muội mấy năm rồi?" Hắn vừa nói vừa chọc chọc vào búi tóc bánh bao của tôi.
"Dám kì thị ta...Huynh ngứa đòn à?" Tôi tức giận đánh vào người hắn.
Lão Tần chứng kiến một màn vừa rồi bèn nói: "La cô nương, công tử nhà ta ít khen ai lắm.

Mắt nhìn người của công tử chúng ta không tồi đâu!"
Triệu Lăng được đà lấn tới: "Thấy chưa? Lão Tần còn nói vậy mà muội không chịu tin ta!"
Tôi lườm hắn một cái rồi rời khỏi Lạc Dương Các.

Triệu Lăng chạy theo sau gọi với theo: "Hiên Nhi, chờ ta với!"
Trời đêm ở Hiền Chương càng nhộn nhịp, phố xá tràn ngập lồng đèn đủ màu.

So với phố đèn ở Thượng Nghi đêm Trung Thu có phần xa hoa, tráng lệ hơn rất nhiều.

Xung quanh ngào ngạt hương thơm của thức ăn từ trong các hàng quán ven đường, hòa lẫn mùi son phấn của các cô nương.

Tất cả hỗn tạp vô đối.
"Thấy thế nào?" Triệu Lăng đi kế bên hỏi.
"Đông người quá!" Tôi đáp.
Triệu Lăng vừa cười vừa kéo tay tôi đi mua lồng đèn, cái lồng đèn hình con thỏ trông rất dễ thương nên tôi cứ đứng nhìn rồi cười ngốc.

Thấy tôi như vậy hắn hỏi: "Thích không? Ta mua cho muội một cái!" Tôi chưa kịp trả lời hắn đã trả tiền cho ông chủ rồi đưa đèn lồng kia cho tôi.
"Khi nảy ta thấy huynh đưa cho ông ấy nhiều tiền vậy! Chỉ là một cái đèn lồng thôi có cần đắc vậy không?" Tôi làu bàu.
Triệu Lăng cười xấu xa, ghé sát tai tôi nói: "Chưa gì đã thấy xót cho ta à?"
Nói rồi tôi chưa kịp phản ứng hắn đã kéo tôi chạy như bay đến mấy quầy bán trâm cài tóc.

Hắn ngó qua ngó lại lựa mãi chẳng được cái nào.

Tôi thắc mắc: "Huynh đang tìm gì vậy?"
"Không có gì, ta thấy đồ tuy đẹp nhưng không hợp cũng như không." Hắn không nói đầu đuôi tôi cũng chẳng hiểu.
Đi dạo hồi lâu, phía trước có bốn nam nhân đi về phía chúng tôi.

Tôi nheo mắt nhìn, trong đó có ba người mặc y phục binh lính, người còn lại mặc y phục bình thường trông rất quen mắt.


Bọn họ chạy tới cung kính chào Triệu Lăng "Công tử...tìm được người rồi!"
"A Hạo, có chuyện gì?" Triệu Lăng quay sang hỏi người mặc phục bình thường kia.
Tôi nhớ rồi, hắn là người hầu theo Triệu Lăng hôm Trung Thu, thảo nào trông quen mắt.

A Hạo nhìn tôi, tôi hiểu ý bèn nói: "Ta qua kia xem hoa đăng, huynh cứ từ từ nói chuyện".
Lúc sau, Triệu Lăng quay lại, vẻ mặt có chút không vui.

Tôi dò hỏi: "Huynh không sao chứ? Sắc mặt huynh không tốt, có phải vết thương còn đau không?"
Triệu Lăng khẽ lắc đầu nói: "Hiên Nhi, ta dẫn muội đến nơi này."
Hắn mua một con ngựa ven đường, quăng cho ông chủ một đống tiền, ôbg chủ còn cảm ơn rối rít.

Hắn đỡ tôi lên con ngựa nâu kia, rồi hắn tự mình nhảy lên, chúng tôi đi về phía sông Bán Nguyệt.

Trên đường đi hắn không nói lời nào, lặng lẽ điều khiển con ngựa từ từ mà đi.

Chắc hắn biết lần đầu tôi cưỡi ngựa nên có phần kiên dè, sợ tôi la hét nên cho ngựa đi chậm.

Đến nơi hắn tôi hơi ngạc nhiên, xung quanh có rất nhiều đom đóm.

Chúng cứ lặp lòe trong đêm bay qua bay lại, khung cảnh kì ảo vô cùng.

"Wow...đẹp thật đấy!" Tôi cảm thán reo lên
Triệu Lăng đi tới khẽ quơ tay bắt một con đom đóm giơ ra trước mặt tôi.

"Lần đầu muội thấy đom đóm đúng không?"
Tôi gật đầu, hắn lại nói: "Hiên Nhi, ta có cái này cho muội!"
Tôi tò mò hỏi: "Gì vậy?"
Hắn lấy trong tay áo ra một cây trâm hình hoa mai trắng, điêu khắc rất tinh xảo, không cầu kì nhưng rất hợp ý tôi, tôi ngạc nhiên: "Huynh mua khi nào vậy?"
"Lúc muội đứng ngẩn người xem hoa đăng! Thích không?" Hắn hỏi.
Tôi cười cười trả lời: "Ừm...rất đẹp nha!"
"Thế để ta cài cho muội!" Nói rồi hắn cài cây trăm lên tóc tôi.

Tôi bèn hỏi: "Có đắt không đấy?"
Triệu Lăng cười xoa đầu tôi: "Không đắt, có điều sau này sẽ tặng muội cái đẹp hơn."
Tôi và hắn ngồi ở bờ sông hồi lâu, chúng tôi cùng ngồi ngắm nhìn sao trời, nói chuyện trên trời dưới đất.

Triệu Lăng khẽ nói: "Hiên Nhi...ta sắp phải đi rồi!"
Tôi quay lại hỏi: "Đi? Huynh đi đâu?"
"Nhà ta có việc gấp, mẹ ta bệnh nặng, ta phải về thăm mẹ.

Ta không đi cùng muội được rồi!" Triệu Lăng đáp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng hắn phải đi đâu xa lắm nhưng Biện Thành cũng đâu còn xa nữa.

Tôi và hắn vẫn có thể gặp mà.

Nghĩ thế tôi bèn nói: "Không sao...huynh cứ về lo cho mẹ đi, ta đi một mình được mà!"
Triệu Lăng nhăn mày: "Muội chắc?"
Tôi gật đầu quả quyết: "Huynh yên tân đi, tiểu gia phúc lớn mạng lớn không sao đâu!"
Triệu Lăng khẽ cười vuốt má tôi.

"Khi nào huynh đi?" Tôi hỏi
"Mai ta lên đường." Hắn đáp gọn lỏn.
Nhanh vậy sao, tên này nói đi là đi vậy.

Mặc dù có chút hụt hẫng nhưng tôi vẫn đáp: "Được!"
Sáng hôm sau, khi tôi ngủ dậy Triệu Lăng đã đi mất.

Chỉ để lại cho tôi lá thư cùng ít bạc.

Trong thư hắn viết: "Hiên Nhi! Ta lên đường sớm nên không tiện gọi muội dậy.

Muội ở lại Lạc Dương Các nghỉ ít hôm rồi hãy đi.

Cầm theo ít bạc để phòng khi cấn thiết, ta không ở cạnh muội nhớ phải cẩn thận.

Nhớ viết thư cho ta báo bình an.

Triệu Lăng."
Tên đáng ghét này, giống sư phụ mình ghê dặn dò đủ thứ cả.

Có điều...hắn đi rồi lòng tôi lại có chút buồn...haizzz.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui