Mộng Lai Sinh Tam Kiếp - Hải Nguyệt Mộng Đình

Trước mắt tôi là một khung cảnh mờ ảo, cách chỗ tôi đứng không xa có hai người một nam một nữ đang loay hoay chụm đầu vào xem một thứ gì đó. Họ nói cười ríu rít:

"Tiểu Hiên...lại đây xem đi, ta có quà sinh thần cho muội này!"

"Đại sư huynh...hay muội đặt tên cho nó là Tiểu Hồng nha!"

"Được, được tùy muội...miễn sao muội thích là được!"

Sau đó, khung cảnh trong màn sương mờ lại đổi khác, mấy cô thiếu nữ cùng nhau nấu ăn, làm bánh nói cười vui vẻ.

"Tứ sư tỷ...mau đến xem Tiểu sư muội làm bánh hoa tươi này."

"Ôi trời đất ơi...muội làm gì mà lại để cháy đen thế này!"

"A...muội chỉ là đổi mới thôi...không tin thì các sư tỷ ăn thử xem nào, không hề đắng đâu."

"Ui...đắng thế mà bảo không, kiểu gì mọi người ăn xong sẽ đều chạy mất dép đấy. Để bọn tỷ làm được rồi, muội nhàu bột đi!"

Thoắt cái khung cảnh kia lại mờ nhạt rồi lại thay đổi. Một người phụ nữ vẻ nở nụ cười hiền dịu với cô thiếu nữ khi nảy.

"Tiểu Hiên...con lại chạy đi đâu mất rồi? Mau mang bài tập vào thư phòng cho sư phụ!"

"Con nhóc thối...đã lớn chừng này còn bám riết lấy ta, con cũng sắp đến độ tuổi lấy chồng rồi đấy!"

"Tiểu Hiên con phải học cách bảo vệ bản thân, sư phụ không thể lúc nào cũng ở cạnh con mãi. Con hãy nhớ...dù cho không ai đi cùng con, bảo vệ con thì con phải nhớ sư phụ sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc cho con. Hãy sống cho thật tốt...Tiểu Hiên!"

Cuối mộng cảnh, là một cảnh tượng hãi hùng. Vô số xác người chết thảm nằm la liệt trên mặt đất, máu văng tung tóe khắp nơi bám đầy mặt đất, bám trên thành cửa, bám trên thân cây...mùi máu tanh nồng khiến người ta lượm giọng, cảnh tượng chết chốc, hoang tàn và tiêu điều ấy khiến lòng tôi đau nhói từng cơn.

Tôi cảm giác được bản thân mình đang khóc, nước mắt đã rơi trên khuôn mặt mình tự lúc nào, tôi mơ màng nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng đó, vẫn là nơi xa lạ đó, Băng Tâm không ở đây, tất cả đều không ở đây chỉ còn mình tôi trong căn phòng lạnh lẽo và u tối này. Lòng tôi quặn thắt đau đớn không kể siết, tôi bật khóc nức nở. Tôi cuộn tròn thân mình trong chăn mà khóc...tôi thật sự chẳng biết mình khóc vì điều gì? Vì những mộng cảnh khi nảy? Hay vì buồn tủi cho số phận của bản thân? Những người trong mộng đó rốt cuộc là ai? Sao tôi lại cảm giác quen thuộc lạ thường? Tôi cứ như vậy cho đến khi khóc mệt lã người rồi ngủ thiếp đi..

...☆☆☆...

"Mẫu hậu...Phụ Hoàng" Thái Tử tiến vào điện chính Vân Hoa cung kính cẩn cúi chào.

Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương sắc mặt nghiêm nghị, Hoàng Thượng chất vấn: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngũ công chúa vì sao lái té xuống sông?"

Hắn cung kính trả lời: "Bẩm Phụ Hoàng là do con dẫn công chúa ra ngoài chơi...trong lúc ngồi thuyền cô ấy bất cẩn ngã xuống sông. Là do con sơ ý...không biết cô ấy không biết bơi...Phụ Hoàng, Mẫu Hậu xin trách phạt!"


Hoàng Hậu nương nương lúc này nhìn về phía Hoàng Thượng rồi nhỏ nhẹ lên tiếng: "Thái Tử muốn vun đắp tình cảm với Ngũ công chúa là chuyện tốt. Dù sao hai tháng nữa thành hôn rồi... hai đứa nó cũng nên tiếp xúc qua lại thân thiết. Chuyện Ngũ công chúa té xuống sông cũng là ngoài ý muốn, người đừng trách Thái Tử nữa!"

"Trẫm không trách nó thì trách ai, tự ý làm càn...nhỡ Ngũ công chúa có mệnh hệ gì thì làm sao ăn nói với Quốc Vương Tư Thục... làm sao ăn nói với các nước khác, mặt mũi Biện Thành chúng ta để đâu?" Hoàng Thượng nghiêm giọng nói.

"Nhi thần đã biết lỗi...mong Phụ Hoàng trách phạt!" Thái Tử kính cẩn đáp.

Hoàng Thượng nhìn Hoàng Hậu rồi lại nhìn Thái Tử rồi thở dài: "Haizzz...thôi con về Chánh Nhân cung của mình đi! Còn nữa...con nhớ đến Phi Vãn Các xem Ngũ công chúa như thế nào rồi? Chăm sóc cô ta cho tử tế, tốt nhất đừng để xảy ra sai sót gì trước hôn lễ đấy..."

Thái Tử cung kính cúi đầu: "Nhi thần đã biết...tạ Phụ Hoàng và Mẫu Hậu không trách tội!" Rồi quay bước rời đi.

Vừa ra khỏi Vân Hoa cung, A Hạo khẽ hỏi: "Điện hạ...rốt cuộc tại sao người lại nhận lỗi về mình chứ? Công chúa tự ra ngoài mà!"

"Không có gì! Chỉ là thuận tay giúp cô ta thôi." Hắn hờ hững đáp. Tiến từng bước trở về Chánh Nhân cung, lúc vào điện hắn khẽ dừng bước nhìn về phía Phi Vãn các.

Chánh Nhân cung là nơi ở của Thái Tử và Thái Tử Phi. Ngũ công chúa vì chưa chính thức thành hôn với Thái Tử nên Hoàng Hậu nương nương sắp xếp cho cô ở Phi Vãn các của Chánh Nhân cung. Bình thường Thái Tử đều nghỉ ngơi và bàn nghị ở Tây Khóa viện. Còn có một số điện, các khác như: Đông Loan các, Trực Đề các, Lam Tiên điện...

A Hạo nhìn về phía Vương Đằng đang nhìn hắn khẽ hỏi: "Điện hạ...ngài sao vậy? Ngài muốn đến thăm Ngũ công chúa hả?"

Vương Đằng ném cho gã kia một ánh nhìn sắc lẹm: "Ta nghe nói cô nương Từ gia lớn lên xinh đẹp động lòng người, ngươi có cần..."

A Hạo biết mình đã nhiều lời bèn cuốn quýt nói: "Điện hạ chắc đã đói...để nô tài dặn nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho người!" Nói xong bèn chuồn đi mất.

Vương Đằng một mình tiến về phía Phi Vãn các, hắn không biết vì sao lại bảo vệ cô, cũng chẳng biết tại sao lại cảm giác rất thân quen với cô.

"Điện hạ!" Thấy hắn bước vào trong các cung nữ vội vàng cung kính cúi chào.

Hắn bước tới cạnh giường cô nhìn cô giây lát rồi hỏi Băng Tâm: "Công chúa thế nào rồi?"

Băng Tâm chậm rãi nhìn cô rồi buồn bã nói: "Thái y bảo...hàn tính trong người công chúa xâm nhập vào khá nhiều, e là..chưa thể tỉnh lại ngay được. Thái y đã kê thuốc cho công chúa, chúng nô tì vừa mới cho công chúa uống thuốc xong ạ!"

Hắn gật đầu mà không nói gì, phẩy tay ý bảo các cung nữ lui ra. Chỉ còn mình hắn trong căn phòng ấy, hắn nhìn cô rất lâu...rất lâu. Một cảm giác chua xót len lỏi trong tim hắn cứ dâng lên mỗi lần đối diện với cô.

Lúc định rời đi, hắn giật mình khi nghe tiếng khóc thút thít của cô. Cô bật khóc nức nở nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Hắn cố lay cô tỉnh nhưng mặc nhiên cô vẫn nhắm tịt mắt. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trắng ngần của cô, chiếc mũi vì khóc mà đỏ ửng lên trông xót vô cùng.

Bất chợt hắn không tự chủ được mà lau đi những giọt nước mắt nóng hỏi trên gò má của cô khẽ hỏi: "Rốt cuộc...cô đã mơ thấy gì mà khóc đến đau lòng như vậy?"


Đầu hắn đột nhiên đau như búa bổ, tất cả các dây thần kinh như bị căng ra, tim hắn nhói lên từng hồi. Hắn vội vã rời khỏi phòng cô, chật vật trở về Tây Khóa điện.

A Hạo thấy vậy bèn lo lắng chạy lại đỡ hắn: "Điện hạ...người bị gì vậy, nào nô tài đỡ ngài! Để nô tài đi gọi Thái y."

Hắn mệt mỏi tựa người vào ghế, ôm đầu mà nói: "Không cần...đừng tạo tiếng động lớn...tai mắt Hoàng Hậu rất nhiều...đừng đi gọi Thái y, ngươi gọi A Kiện và cả Dư Minh Viễn đến cho ta hỏi chút chuyện."

A Hạo tuy rất lo cho chủ tử nhưng cũng vâng dạ làm theo. A Kiện sau khi được gọi đến bèn gấp gáp hỏi: "Điện hạ...người lại đau đầu à?"

Vương Đằng thở hắt ra mệt mỏi hỏi: "Hai ngươi nói cho ta biết, ta và Ngũ công chúa thật sự chỉ gặp 1 lần duy nhất lúc cô ấy bị thảo khấu tấn công sao? Thật sự chỉ gặp lần đó?"

Dư Minh Viễn nhìn A Kiện giây lát rồi chắc nịch đáp: "Hồi bẩm Điện hạ quả là như vậy, người và công chúa chỉ gặp duy nhất lần ấy, không còn lần nào nữa..."

"Nhưng ta vẫn luôn cảm giác ta và cô ấy đã gặp nhau từ rất lâu lại vô cùng quen thuộc. Nhất là lúc cô ấy bị ngã xuống sông, ở trong bọt nước trắng xóa...khung cảnh đó cực kì quen thuộc..." Hắn vừa nói đến đây, đầu lại bắt đầu đau.

Dư Minh Viễn lại lên tiếng: "Điện hạ, người đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ là sự trùng hợp thôi. Người và công chúa không có bất kì quan hệ gì cả...sư phụ của nô tài biết chút y thuật nhờ sư phụ bốc cho người ít thuốc an thần người sẽ đỡ đau hơn."

Vương Đằng khẽ gật đầu, ngã lưng xuống giường mệt mỏi nhắm mắt.

Rời khỏi Chánh Nhân cung, A Kiện nhìn Dư Minh Viễn vẫn ung dung như không có chuyện gì, hắn nhàn nhạt cất giọng hỏi A Kiện Tướng quân: "Tướng Quân có muốn đi uống vài bình rượu với ta không?"

Hai người họ ngồi trên mái nhà đối diện Chánh Nhân cung không xa, Dư Minh Viễn nhìn về phía Phi Vãn Các xa xa kia, ánh mắt chất chứa nhiều nổi niềm và nặng trĩu tâm sự.

Lúc này A Kiện cũng thẳng thắn hỏi Dư Minh Viễn: "Dư Tướng quân...sao huynh lại muốn giấu giếm Thái Tử, dù sao Thái y cũng đã bảo ngài ấy chỉ mất trí nhớ tạm thời thôi. Đến khi nhớ lại những chuyện ở Thượng Nghi thì cũng có thay đổi được gì đâu?"

"Những chuyện xảy ra ở Thượng Nghi xảy ra như một cơn ác mộng...thay vì nhớ đến sao không để bọn họ quên đi, để mà sống vui vẻ như chưa từng có chuyện gì. Nhớ lại cũng chỉ làm Thái Tử thêm áy náy khi đối diện với cô ấy. Còn Tiểu Hiên cứ để muội ấy quên đi những chuyện đau lòng kia, cứ vui vui vẻ vẻ làm một Ngũ công chúa vô ưu vô lo, bình lặng trở thành Ngũ công chúa của Tư Thục Quốc, thành Thái Tử Phi của Vương Đằng không phải tốt hơn sao?" Dư Minh Viễn phóng tầm mắt xa xôi, cất giọng buồn buồn đáp.

A Kiện khẽ thở dài rồi đáp: "Haizzz...Từ khi gặp ngài đây là lần đầu ta thấy ngài nói nhiều như vậy. Ta biết ngài và Ngũ công chúa đã từng rất thân thiết với nhau. Nhưng...gần hai tháng nữa công chúa sẽ thành thân với Điện hạ, ngài cũng nên quên đi đừng dằn vặt bản thân mình nữa!"

Minh Viễn ực một hơi cạn bình rượu, cười nhạt đáp: "Quên? Ta cũng ước bản thân ta quên được như họ, không nhớ bất cứ chuyện gì cứ vậy mà sống thật tốt cuộc đời còn lại thì hay biết bao! Nhưng...ngài có biết... cái hôm định mệnh đó Tiểu Hiên bảo ta là kẻ phản bội, là nội gián, là kẻ cặn bã...ánh mắt muội ấy chẳng còn trong trẻo như lúc ban đầu, bây giờ chỉ còn lại vẻ đau xót cùng oán hận, chỉ hận không chém được ta một nhát. Có lẽ ông trời muốn ta phải trả giá cho lỗi lầm của mình, để ta nhớ từng chuyện từng chuyện một...để ta phải dày vò từng ngày từng đêm như vậy..."

"Ngày tháng sau này còn dài, công chúa rồi cũng sẽ nhớ lại. Đến khi ấy ngài định làm gì?" A Kiện Tướng quân cũng nhấp một ngụm rượu nồng đậm khẽ hỏi.

"Chí ít trước khi muội ấy nhớ lại...ta sẽ âm thầm bảo vệ, chăm sóc muội ấy! Minh Viễn ta cả đời không phụ bất kì ai chỉ phụ lại kì vọng của muội ấy. Ngày tháng sau này muội ấy dù có muốn ta lên núi đao hay xuống biển lửa ta cũng cam lòng." Minh Viễn lúc này đã ngà ngà say, thơ thẩn nhìn về phía Phi Vãn Các đáp.

A Kiện Tướng quân cũng đồng cảm với hắn không đáp lời chỉ khẽ vỗ nhẹ vào vai hắn an ủi...


...☆☆☆...

Tôi bất tỉnh nhân sự cũng 2 ngày sau đó, Phàn ma ma và Băng Tâm vô cùng vui mừng. Họ đem rất nhiều món ăn ngon mà tôi thích đến bồi bổ, Phàn ma ma cũng không còn hà khắc bắt tôi học nữa, vì vậy tôi cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Nghe Băng Tâm bảo, hôm ấy khi tôi rơi xuống nước, người cứu tôi là Thái Tử Vương Đằng. Hắn còn bị Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mắng vì tội dẫn tôi ra mà không xin phép.

Từ lúc hôn mê từ Tư Thục đến đây, tôi còn chả thấy mặt hắn trông như thế nào. Ấy vậy mà hắn lại cứu tôi còn nói giúp tôi nữa...Nghe cung nữ trong cung thì thầm to nhỏ rằng ngoài mặt hắn chỉ đối tốt với tôi trên danh nghĩa vậy thôi. Nhưng thực chất, người trong lòng hắn là con gái duy nhất của Lương Tướng quân. Cô nương Lương Nhã Tịnh này vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, có học thức, hiểu biết lễ nghĩa, lại còn là thanh mai trúc mã của Vương Đằng.

Tôi nghe vậy cũng thấy rầu rầu, dù sao tướng công tương lai của mình cũng chỉ là trên danh nghĩa, thật ra trong tim cũng chỉ si tình với cô nương ấy. Phỏng chừng sau này hắn cũng sẽ nạp thêm thiếp, nghĩ đến đây tôi đã cảm thấy bất lực. Tôi cũng chắc khác gì đồ vật trang trí, ngày ngày quản lý chuyện Chánh Nhân cung lấy uy danh Thái Tử Phi để giết gà dọa khỉ chấn chỉnh cung nhân này nọ...

Nói đi cũng phải nói lại, về tình về lý hắn cứu tôi thì tôi cũng phải đến đa tạ hắn một tiếng. Mặc kệ hắn thích ai, yêu ai...chỉ cần tôi không động đến người của hắn thì cũng sẽ ổn cả thôi.

Nghĩ thế tôi bèn đi đến Tây Khóa viện tìm tên Thái Tử kia. Vừa bước vào trong tôi nhìn thấy bóng dáng một nam tử đang ngồi chăm chú đọc sách, khi thì chấm mực rồi lại viết viết gì đấy. Dường như nghe thấy có người vào, hắn ngẩn đầu lên nhìn tôi giây lát nhưng không nói gì rồi lại cặm cuội đọc tiếp.

Thấy thế, tôi chầm chậm bước đến khẽ nói: "À...thì...hôm nay ta đến để cảm tạ ngài đã cứu ta. Lần ở Tư Thục ngài đã cứu ta một lần, hôm đó ta bị té xuônga nước ngài cũng đã cứu ta, còn nói giúp ta nữa."

Tôi nói đến đó hắn cũng chẳng thèm nhìn tôi một cái, cũng chẳng thèm nói gì. Dù sao tôi cũng đã đến cảm tạ đàng hoàng thế mà hắn lại...có phải khinh người quá không vậy?

"Ta nghe bảo Thái Tử là người ôn hòa, nhã nhặn...nhưng không ai bảo rằng Thái Tử của chúng ta kiệm lời a!" Tôi chế giễu nói.

Phát bực với thái độ xem tôi như không khí của hắn, tôi tiến lại gần hơn và nói to hơn: "Ai da...Thái Tử đại nhân hình như ta nghe nói ngài rất hiểu lễ nghĩa. Sao đến phép lịch sự tối thiểu cũng không có vậy?"

Lúc này hắn liếc nhìn tôi một cái rồi đi đến tủ sách, thấy vậy tôi tiến lại gần hắn kéo lấy gấu áo hắn mà kêu lớn: "Nè! Ta đang nói chuyện với ngài đấy! Ta đâu phải không khí, nè, nè..."

Dường như tôi đã chạm đến giới hạn của hắn, hắn vội lùi lại mấy bước ôm ngực thở dốc miệng lấp bấp nói: "Chuyện ta cứu cô xem như không có gì...cô về được rồi!"

Tôi lại chẳng buông tha nói tiếp: "Chẳng phải ngài xem ta như không khí sao? Giờ có thể nói chuyện rồi à?"

Hắn dựa lưng về phía tủ sách, tay bấu vào tủ lúng túng nói: "Ta đã trả lời cô rồi, cô trở về đi!"

"Ngài bị sao vậy?" Thấy hắn thở khó nhọc tôi định tiến lại xem xét thì hắn chặn lại cất giọng gọi: "A Hạo, A Hạo..."

Người tên A Hạo chạy lại đỡ hắn, hắn gấp gáp cất giọng: "Mau...mời công chúa về đi! Ta mệt rồi ta muốn nghỉ ngơi."

"Ngài không khỏe á? Để ta gọi Thái y cho ngài..." Tôi nhiệt tình nói.

"Không cần..." Hắn vội ngắt lời rồi kéo tôi một mạch ra khỏi thư phòng đóng sầm cửa lại, để tôi thắc mắc không hiểu hắn bị gì.

Cọc cằn gì chứ? Tôi là muốn giúp hắn thôi, lòng tốt đã không được nhận lại còn bị đuổi ra khỏi thư phòng. Tôi đúng là làm ơn còn bị mắc oán mà...

Vài ngày sau đó tôi nghe ngóng được tên Thái Tử kia bị nhiễm phong hàn chẳng thèm ăn uống. Nghĩ bụng mặc kệ tên chết bằm đó nhưng lương tâm trỗi dậy.


Tôi bèn đến Thái y viện lấy ít kinh giới, cúc tần và ngải cứu, sau đó bảo Băng Tâm bẻ ít gừng, sả, bạc hà và lá bưởi nấu thành một chậu nước thảo dược sôi ùng ục bê đến Tây Khóa viện của hắn. Tôi còn nhiệt tình nấu một nồi cháo lá tía tô hành để tăng tác dụng.

Vừa bước vào trong tôi đã thấy hắn cuộn mình trong chăn, người run bần bật. Thấy tôi bước vào hắn đã vất giọng nghi hoặc hỏi: "Đứng lại! Cô như vậy là muốn làm gì?"

Tôi thản nhiên đáp: "Ta mang nồi nước thảo dược này đến cho ngài xông, bát cháo hành tía tô này ăn vào cũng sẽ đỡ hơn đấy! Nào thử đi..."

Hắn ngồi bật dậy, tay vẫn ôm chặt cái chăn dày cọm đáp: "Đứng lại! Đừng lại gần ta, cô bỏ xuống rồi về đi."

Tên này lần nào gặp tôi cũng như gặp quỷ vậy, nhìn mặt tôi giống kẻ hại người lắm à? Tôi quay sang hỏi Băng Tâm: "Cô nhìn ta giống phường gian ác không, sao lần nào hắn cũng né ta như né tà vậy?"

Băng Tâm, A Hạo nhìn tôi rồi cười cười, Băng Tâm vội lấy khăn tay lau đi vết nhọ trên mặt của tôi rồi bảo: "Công chúa...người cũng vất vả rồi!"

A Hạo cũng tiếp lời: "Đúng đấy...công chúa cũng quá dụng tâm với Điện hạ rồi a!"

Tôi bỏ qua lời nói của hai người họ, hối thúc Vương Đằng: "Ngài mau xông đi kẻo nguội rất hiệu quả đấy! Còn nữa bát cháo này có tác dụng giải cảm...này...ăn đi!"

Hắn chìa tay ra ngăn cản: "Đừng lại đây, cô để đó về đi. Đa tạ lòng tốt của Ngũ công chúa."

Thấy thế tôi cũng chẳng thèm ép uổng gì hắn nữa, bèn bỏ chén cháo xuống rồi rời đi. Đến hai ngày sau, tin tức Thái Tử bị bệnh vẫn chưa thuyên giản đã lan truyền đến tai tôi. Tôi chỉ đứng ngoài Tây Khóa viện hỏi mấy cung nữ xem hắn đã xông chưa. Bọn họ ngập ngừng hồi lâu lại bảo hắn đã bảo A Hạo đổ chậu thảo dược đó đi rồi!

Tôi lại khá tức giận với hành động đó của hắn, tôi xông thẳng vào phòng hắn chất vấn: "Ngài làm vậy là có ý gì hả?"

Hắn vẫn nằm nguyên ở đó lạnh nhạt đáp: "Cô là Ngũ công chúa của Tư Thục Quốc lại tự tiện xông phòng của một Thái Tử như ta. Lại ăn nói thô lỗ, không đầu không đuôi...rốt cuộc tìm ta là vì cái gì?"

Thô lỗ? Hắn bảo tôi thô lỗ á? Tôi tức giận quát: "Con người ta từ trước đến nay công tư phân minh...vì ngài cứu ta mấy lần nên chỉ muốn cảm tạ ngài thôi! Tuy ta thô lỗ nhưng cũng không bằng kẻ không hiểu đạo lý như ngài."

Hắn nghi hoặc nhìn tôi hỏi: "Lần đó chẳng phải ta đã bảo chỉ tiện tay thôi sao? Cô cần gì bám víu lấy ta mãi thế?"

Xem...xem hắn nói kìa...nói như bản thân hắn có giá lắm vậy. Nói như vậy chẳng khác nào đem danh phường gian ác có ý đồ với hắn.

"Hahaha...cười chết lão nương ta rồi! Ngài tưởng ngài là ai? Xem bản thân mình danh giá quá đấy, mắt ta có mù đâu mà bám víu loại nam nhân dụ hoặc vô số nữ nhân như ngài! Ngài đừng tưởng bản thân có mị lực thì ai cũng thích ngài...bản công chúa đây là ngoại lệ nha, Tư Thục Hạ Nguyệt Châu ta trả ơn lại hóa kẻ gian há chẳng phải làm kẻ khác cười rụng răng sao?" Tôi khinh miệt đáp

Hắn nghe tôi nói vậy bèn bực bội hỏi: "Vậy cô còn đến đây làm gì nữa?"

Tôi vì quá tức tối bèn nói: "Ta đến xem Vương Đằng ngài chết chưa, để ta còn trở về Tư Thục quốc. Con người ta thô lỗ vậy cũng không thích hợp với Thái Tử cao cao tại thượng ngài đâu, chi bằng xin Hoàng Thượng cho ta trở về đi... ở đây lâu ngày vì tính tình này của ta cũng sẽ gây ô danh cho Biện Thành thôi!"

"Ta cũng chẳng muốn cưới nữ tử cọc cằn, thô lỗ như cô, cô tự đi mà xin với Phụ hoàng đi... Nếu không còn chuyện gì công chúa về đi, sau này đừng đến chỗ ta làm gà bay chó chạy nữa!" Hắn tức giận đáp.

"Được...ta cũng chỉ vì trả ơn ngài cứu ta thôi, xem như ta đã trả xong. Ta cũng chẳng thèm ở cái xó nghèo nàn này của ngài nữa. Hứ...Tạm biệt" Nói rồi tôi bèn giậm chân hùng hổ ra khỏi Tây Khóa viện của hắn. Tôi dặn lòng mình quyết từ nay về sau chẳng thèm đến đây nửa bước...

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui