Trời dần sáng nhưng sương vẫn còn đó, sương mờ mờ giăng phủ khắp nơi.
Trời rét đậm.
Thêm chút mưa phùn kèm theo cơn gió bấc nhẹ càng khiến cái lạnh như được nhân đôi lên.
Hạo thuần thục cầm chèo đẩy thuyền rời khỏi bến, đi vào trong làn sương mờ.
Nhìn con thuyền ngày một xa bờ, An Nhiên không hề thắc mắc vì sao Hạo biết chèo thuyền mà chỉ gấp gáp hỏi:
- Hoàng tử, nếu người muốn chứng minh tình cảm của mình sao phải chèo thuyền ra đến giữa dòng? Hay người sợ mình làm điều gì khuất tất sẽ bị người khác nhìn thấy?
Khung cảnh đẹp như vậy, An Nhiên cũng chẳng có tâm trạng để ngắm, trong lòng nàng là một mối bận tâm khó có thể diễn tả bằng lời.
Nàng nói mà không ý thức được mình đang nói gì, nói một cách thẳng thắn, không kiêng dè, không mảy may do dự.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của An Nhiên, Hạo thốt lên đầy vui sướng trong lòng "Tính cách này, ta thích".
Hạo tỏ ra bí ẩn nhìn An Nhiên nói:
- Ta có một món quà muốn tặng em, nhưng bây giờ...
Nói đến đây, Hạo lấy chiếc túi từ trong áo ra, nhìn một cách đầy lưu luyến, tuy không nỡ nhưng vẫn phải ném đi:
- Nam nữ vẫn thường tặng quà nhau, đó là một cách để biểu lộ tấm chân tình với nửa kia, và nó càng có ý nghĩa hơn khi món quà đó có thể thay lời muốn nói của người tặng.
Em nghi ngờ anh, trách cứ anh, anh đều không giận, chỉ tiếc là không thể tặng món quà này cho em...
Trong khi Hạo đang thao thao bất tuyệt thì An Nhiên đã thốt lên:
- Chiếc áo này đẹp thật, mỗi tội đường chỉ quá cứng ngắc, chứng tỏ người may chiếc áo này là một người có võ kỹ rất cao!
Bất ngờ nhất vẫn là Hạo, vị hoàng tử này không thể nào ngờ được An Nhiên đã lượm nó nhanh đến vậy, bây giờ lại còn đang thích thú ngắm nhìn những món đồ trong túi.
Đang nói, An Nhiên bỗng dừng lại, đưa mắt nhìn Hạo rồi cười tít mắt nói:
- Cảm ơn anh nhé, món quà này em rất thích!
Hạo ngửa mặt, khuôn mặt biểu lộ chút ngại ngùng xen lẫn vui sướng:
- Em...!em thích là được rồi!
Không gian rơi vào im lặng trong khoảng chừng nửa khắc, mỗi một người ở một đầu thuyền theo đuổi một suy nghĩ khác nhau.
Nếu Hạo nghĩ "Cứ tưởng sẽ bị An Nhiên chê xấu, nhưng nhìn thế nào cũng không giống.
Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi!"
Hạo ngẩng mặt nhìn trời, miệng hiện lên một nụ cười vui mừng "Kiếp trước làm bạn với cái tên lập dị đó có học thêm được chút ít, không ngờ kiếp này thật hữu dụng! Vẫn là phải cảm ơn mày rồi, Mỏ quạ, tên lập dị"
An Nhiên nãy giờ đều để ý đến từng cử chỉ dù nhỏ nhất của Hạo, khi thấy khuôn mặt vui mừng của thập tứ, một ý nghĩ ghen tuông trỗi dậy "Đàn ông trên thế gian này đúng là một đám cặn bã, có được người rồi vẫn muốn nghĩ đến người khác" Một ý nghĩ khác lại cho rằng "Hoàng tử vui vì ta nhận món quà mà ngài tặng, hoàng tử còn vì ta mà đích thân chuẩn bị món quà này, chứng tỏ chàng rất yêu ta"
"An Nhiên, cô tỉnh táo lại đi, trên đời này không có mối tình cổ tích đó đâu, hoàng tử chuẩn bị những thứ này chẳng qua là để lấy lòng cô thôi!"
"Ta không cho phép ngươi nói xấu hoàng tử, chàng ấy đã nói rồi, ta mãi mãi mới là người duy nhất khiến trái tim ngài ấy rung động"
"Tôi nên gọi cô là ngốc hay đại ngốc đây! Chỉ có những người như cô mới tin vào những lời mật ngọt đó thôi"
"Cô...!cô! Tôi đánh chết cô, cô đừng có mà hòng nói xấu hoàng tử trước mặt tôi"
"Ngon nhào vào đây..."
Nội tâm An Nhiên lúc này chính là như vậy, là sự giằng co không điểm dừng giữa tin tưởng và nghi ngờ.
Nàng biết tình yêu không có chỗ như cho sự nghi ngờ.
Nàng cũng biết đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện hết sức bình thường nhưng sự ích kỷ không cho nàng chia sẻ người đàn ông của mình cho bất cứ một ai khác ngoài bản thân.
Những sự tương phản trái nguợc trong suy nghĩ này càng làm nội tâm An Nhiên thêm một phần đau khổ "Có nên nói suy nghĩ của mình cho anh ấy biết? Nếu mình nói ra anh ấy có giận mình không? Đắn đo một lúc, cuối cùng An Nhiên chọn cách thăm dò, nàng nhìn Hạo một cách đầy nghiêm túc hỏi:
- Em, Hạ Liên, Mễ, anh thấy ai hơn?
Hạo không hề bất ngờ trước câu hỏi của An Nhiên bởi trước khi xuyên đến đây, anh đã đọc qua mấy chương nên nhớ rất rõ nội dung.
Khuôn mặt điềm tĩnh, Hạo rành rọt trả lời câu hỏi của An Nhiên một cách rất rõ ràng:
- Nếu em đã muốn biết, vậy anh cũng nói rõ vậy, trong ba người bọn em thì em hơn!
Nội tâm An Nhiên lại khuấy động:
"Thấy chưa, ta đã nói rồi, hoàng tử trong lòng chỉ có ta"
"Cô ngây thơ quá rồi đấy, tôi vẫn là tin vào trực giác của mình hơn"
Bỏ qua sự xao động trong nội tâm, An Nhiên vẫn cố giữ một vẻ mặt bình tĩnh mà nói tiếp:
- Anh là sợ em buồn nên an ủi em sao? Em không buồn đâu, anh nói thật đi!
Ánh mắt An Nhiên dần chuyển dời sang dòng nước phía dưới mà cười chính mình "An Nhiên à, đừng mơ mộng viển vông nữa, biết trước đáp án rồi còn cố hỏi làm gì?"
Hạo mỉm cười:
- Câu trả lời của ta vẫn vậy, nàng hơn tất cả những người con gái mà ta từng gặp, đó chính là lời từ trái tim ta!
- Vậy sao?
An Nhiên đưa tay nghịch nước, đến nhìn cũng không nhìn, chỉ hỏi một cách thẫn thờ.
Nàng nhìn khuôn mặt mình dưới nước nói tiếp:
- Em không đẹp, cũng không hay chữ như Hạ Liên, cũng không cần cù tháo vát, chăm chỉ như Mễ.
Vậy anh chọn em là vì lý do gì?
Hạo để thuyền trôi dọc sông, đưa tay té nước lên mặt An Nhiên cốt để trêu nàng.
Hành động này khiến nàng nhớ về tuổi thơ vô lo vô nghĩ của mình.
Khi ấy nàng chỉ ước ao có một cuộc sống như cái tên, còn bây giờ thì...
Phải đến một lúc, Hạo mới lên tiếng trả lời câu hỏi của An Nhiên:
- Vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao? Chẳng phải tốt gỗ hơn tốt nước sơn sao? Tri thức có thể trau dồi nhưng tính cách không thể thay đổi.
Đó mới là điểm cốt lõi tạo nên giá trị cho mỗi con người.
An Nhiên nhìn Hạo cười:
- Anh vẫn vậy, thích nói triết lý, dù cho triết lý ấy có phần xa vời, khó hiểu đối với người khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...