Nguyễn Trình là tên háo sắc nhất trong những tên háo sắc, là tên độc ác nhất trong những tên độc ác.
Hắn cũng là tên mưu mô xảo quyệt nhất trong đám 'chân tay' của Kim Uông tứ hoàng tử.
"Chuyện này có phải âm mưu của bọn này hay không, đều không quan trọng.
Mình phải nhanh chóng đưa An Nhiên rời khỏi đây trước mới được"
Hạo cảnh giác đưa mắt nhìn đám người đang trừng mắt nhìn mình, nắm tay An Nhiên nói:
- An Nhiên, chúng ta đi.
Trình dang tay chặn lại:
- Trông bộ dạng nghèo khổ của ngươi mà cũng xứng làm ý trung nhân của nàng ấy sao? Chi bằng ngươi để lại cái tay và nàng ấy, rồi bổn công tử sẽ để ngươi đi!
- Muốn lấy tay ta sao?
Hạo hỏi lại, nhanh như chớp bẻ gãy tay phải của hắn, lại hỏi tiếp:
- Cậy mình là cậu ấm thì có thể tùy ý bắt ép thôn nữ chân yếu tay mềm về 'mua vui' cho mình sao? Hôm nay ta phải thay cha ngươi dạy dỗ tên cặn bã như ngươi mới được!
Nói rồi Hạo ấn hắn xuống đánh liên tiếp vài cái.
Đám gia nhân thấy thế cũng xông vào cứu, Hạo lại trực tiếp ném Trình về phía bọn chúng.
- Anh, cẩn thận phía sau!
Hạo nghe vậy vội quay đầu nhìn, ba mũi tên từ đâu bay tới.
Phi thân kích, một chiêu phi thân né tránh khỏi đòn ám sát từ xa.
- Ngươi đến, ta đánh!
Hạo mạnh tay đánh vào bụng hai tên gia nhân, lại dùng hai tên đó để đánh mấy tên đang xông tới.
- Phủ doãn đại nhân tới!
Nghe thấy tiếng hô, quần chúng ăn dưa vội tản ra, Nguyễn Trình mặt mày bê bết máu lê lết tới chỗ quan Phủ doãn:
- Bố...!Bố mau bắt tên tiện dân đó lại, hắn...!hắn dám đánh con!
Quan Phủ doãn nhìn Hạo hỏi:
- Ngươi tên họ là gì? Người ở đâu? Sao lại đánh con ta ra nông nỗi này?
Hạo ngửa mặt nhìn trời nói:
- Nguyễn công tử đây ỷ thế con quan bắt ép ý trung nhân của ta về mua vui cho hắn, ta không chịu được nên đánh hắn.
Ta cứ tưởng chỉ có quân doanh mới có cung tiễn, ai dè công tử đây cũng có.
Còn về thân phận, ta có cái này cho đại nhân xem!
Hạo nói rồi móc từ trong tay áo ra hai tờ giấy, một cái ấn cùng một cái lệnh bài.
Quan Phủ doãn đón lấy những thứ này, chăm chú nhìn từng cái một.
"Thái Long nguyên niên, Đạo Minh vương thập tứ vương tử Ngô Đức Hạo"
"Thiên Chính nguyên niên, thập tứ hoàng tử Ngô Đức Hạo"
"Ngô triều hoàng tử chi ấn"
"Ngô triều hoàng tử lệnh"
Phủ doãn càng đọc, mồ hôi càng toát ra như tắm.
Sau cùng, ông ta đưa trả tất cả cho Hạo, lại đánh thằng con thêm mấy phát rồi ấn đầu Trình xuống, ông ta cũng sụp lạy theo:
- Thì ra là thập tứ hoàng tử, đứa trẻ này làm người bẩn tay rồi.
Thuộc chức về sẽ dạy dỗ lại đứa trẻ này.
Hạo nhìn quan Phủ doãn:
- Ta cũng không phải kẻ chấp nhặt gì, chỉ mong ông quản con mình cho tốt.
Còn nữa, ta nghe dân chúng có người bàn tán con ông là diều hâu, ông biết nên làm gì rồi chứ? Đứng lên đi!
Quan Phủ doãn đứng dậy, cúi đầu kính cẩn nói:
- Thuộc chức sẽ điều tra rõ, nếu quả thực là do tiểu tử này làm sai nhất định sẽ nghiêm trị một phen!
Nguyễn Trình đứng nhổm dậy, chỉ tay vào Hạo la lớn:
- Tên thảo dân ngươi chắc chắn là làm giả mấy cái thứ đó rồi, ngươi chỉ loè được bố ta thôi.
Còn ta thì ngươi...
Chưa nói dứt lời, Hạo đã bị bố mình cho thêm mấy cái bạt tai:
- Ngươi mới là tên nghịch tử nghịch tặc, ngươi tưởng ta không nhận ra được đồ ngự ban sao?
Đi sau Hạo, An Nhiên cúi đầu đi chầm chậm, trong đầu là hàng loạt những câu hỏi "Hoàng tử nói mình là ý trung nhân của người là vì muốn bảo vệ mình hay là lời thật lòng?"
Đi được một lát thì ra tới vườn hoa, một suy nghĩ loé lên trong đầu Hạo "Ở đây không có người, quả là nơi thích hợp để làm chuyện đó"
- An Nhiên...
Nàng đưa đôi mắt đen tròn của mình nhìn anh, tiếng nhỏ chỉ đủ để Hạo nghe thấy:
- Dạ...
"Nên nói gì tiếp theo nhỉ? Anh yêu em ư? Không được, như thế quá ngắn gọn.
Hay là nói những câu đại loại như "Em là tất cả, không có em anh không thể sống"? Cũng không được, quá sáo rỗng"
"Hoàng tử sao vậy? Sao mặt tự nhiên đỏ lên vậy?"
Hạo bối rối nhìn An Nhiên, nhất thời chưa biết nói thế nào cuối cùng đành nhét tờ hôn ước vào tay nàng.
Đọc đến đoạn sau, An Nhiên bỗng nhiên đỏ mặt, lát sau nàng mới bẽn lẽn hỏi:
- Cho nên, 'quà mừng cưới' mà anh nhắc đến hồi sáng thực ra là dành cho chúng ta?
- Đúng vậy?
- Anh thật sự coi em là ý trung nhân của mình sao? Anh vốn là hoàng tử, người anh cưới ít nhiều cũng phải môn đăng hộ đối với anh mới đúng chứ?
Nhìn ánh mắt long lanh, Hạo không trả lời vội mà thật lòng nói ra những lời trong lòng:
- Hoàng tử cũng chỉ là một cách gọi, mà tình yêu vốn không phân biệt tuổi tác, địa vị.
Thế nên cho dù anh là ai, có được một người vợ như em quả thực là hạnh phúc không gì sánh bằng.
Từ trong túi áo, Hạo lấy ra một chiếc hộp bằng gỗ quý, cẩn thận mở nắp lấy thứ bên trong ra.
Bên trong là hai chiếc trâm ngọc, mỗi chiếc khắc hình một con chim.
- Đây là tín vật hứa hôn, hôm nay ta theo di nguyện của hoàng tổ khảo trao nó đến cho nàng.
Hai chiếc trâm một chiếc khắc hình chim uyên, một chiếc khắc hình chim ương, hoàng tổ khảo là muốn chúc hai ta trọn đời trọn kiếp bên nhau như đôi uyên ương, mãi mãi không chia lìa.
An Nhiên rơi nước mắt, nàng thật sự xúc động trước ý nghĩa ẩn chứa phía sau tín vật hứa hôn.
Nàng nhìn Hạo, lau nước mắt nói:
- Em nguyện gả cho anh, dù cho anh có lên núi đao, xuống biển lửa em cũng sẽ đi theo anh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...