Mộng Giang Hồ


Trời còn lất phất mưa, đã rõ chiến cuộc, tất cả mọi người đều dần tản đi.

Đảo nhỏ giữa hồ, hai gã kiếm khách cũng đã được người dìu đỡ rời đi.

Bên cạnh Phong Lưu Kiếm Khách là một lão giả tóc hoa râm bận trường bào màu dầu lạc chấm đốm đen, mà cõng Tàn Kiếm sau lưng lại là một nam tử đầu trọc mặt mày hung tợn có khắc nô ấn.

Dường như, lão giả có ngoái lại nói điều gì đó với hai người Tàn Kiếm, giọng điệu rất khách sáo, song cũng không nói quá nhiều.

Hai bên cứ thế mà tản đi.
Nhìn thấy cảnh vui đã tàn, đám người Đàm Thu Giang cũng không có ý định nấn ná ở lại chờ trời tạnh mưa hẳn, chuẩn bị rời đi.

Thiếu nữ đi sau ba đứa trẻ, vốn là muốn một mạch rời đi, song có lẽ chợt nhận ra điều gì, liền ngoảnh mặt lại, giương đôi mắt hạnh về phía Trần Bạch Hoàng vẫn còn ngồi ở gốc cây đổ.

Thiếu nữ đương nhiên cũng nhìn thấy Dư Thiên Thu ở cạnh đấy, song cũng không quá để tâm.

Đàm Thu Giang tiến về phía hai gã nam nhân trước mặt, gật đầu thi lễ với họ Dư, mở lời:
"Xin làm phiền Dư tiên sinh một chút.

Tiểu nữ muốn nói chút chuyện với vị tiểu ca này."
Nghe thấy vậy, vốn đang giữ bộ dáng cà lơ phất phơ, Trần Bạch Hoàng lập tức nghiêm túc trở lại.

Mà ở cạnh bên, Dư Thiên Thu cũng không phải dạng người vô ý, hắn tuy không quá thoải mái khi nhìn Đàm Thu Giang nói chuyện với thiếu niên trước mặt, song cũng không muốn đứng một bên thừa thãi, cũng vô tâm hóng chuyện của người, vì vậy liền cất bước rời đi.
Thấy xung quanh chỉ còn hai người, Đàm Thu Giang mới chắp tay nhìn về phía thiếu niên họ Trần, mạnh dạn hỏi:
"Xin hỏi danh tính của tiểu ca đây là...?"
Trần Bạch Hoàng làm bộ dáng thụ sủng nhược khinh, đáp: "Ta họ Trần, gọi là Bạch Hoàng."
Đàm Thu Giang nghe vậy liền cười nhẹ, khen: "Danh tự thật bất phàm, hẳn là tiểu ca đây xuất thân trong danh gia vọng tộc, chẳng may mới lưu lạc đến đây a?"
Thiếu nữ nói như vậy cũng không có gì lạ, bởi vì Cửu Địa này tựu chung chỉ có nhà gia giáo hào môn, nhiều chữ nghĩa mới đặt tên con cái đầy tính ẩn dụ như vậy.

Trần Bạch Hoàng cũng không lấy thế làm hãnh diện, chỉ cười ngượng:
"Để cô nương cười chê, ta cũng không phải sinh ra liền có tên như vậy."
Đàm Thu Giang vẫn duy trì tư thái mỉm cười, bỏ qua vấn đề đó, nói: "Ta họ Đàm, tên Thu Giang.

Đa tạ vừa rồi tiểu ca nhường nón."
Trần Bạch Hoàng đỏ mặt, đưa tay gãi mái tóc rối, đáp: " Đàm cô nương không cần khách sáo gọi tiểu ca.

Ta với cô nương tuổi sàn sàn, có thể xưng hô thôn dã cũng được.


Cái nón kia,...!chỉ là tiện tay mà thôi.

Xin cô nương chớ để ý."
Cách cư xử cùng lời nói của Trần Bạch Hoàng đều mười phần kín đáo, cẩn thận.

Dù sao thiếu niên cũng từng là người được đi học, chút lễ nghĩa vẫn là phải có.
Thiếu nữ thấy đối phương còn ngượng ngập, liền không tiếp tục chủ đề này, nói tiếp: "Chẳng hay, Trần huynh đến đây thăm người nhà, hay chỉ là khách giang hồ đi ngang nơi đây?"
Trần Bạch Hoàng cũng không giấu dốt, hắn thấy đối phương có lẽ cũng là một phương thổ địa nơi đây, liền thật thà trả lời: "Ta đúng là đi ngang qua nơi đây.

Vốn là một thân cô độc, vì vậy muốn kiếm chỗ sinh nhai nơi phồn hoa này.

Chỉ có điều, là kẻ mới xuất đạo, cũng mới đến nên còn bỡ ngỡ, thành thử vẫn còn vô công rỗi nghề, chưa tìm được chỗ dung thân."
Đàm Thu Giang thấy vậy, đôi mắt liền trở nên xán lạn, tháo xuống nón rộng vành đưa về phía thiếu niên họ Trần.

Nàng nhoẻn một nụ cười thật tươi, nói:
" Vì ngươi cho mượn chiếc nón này, ta có thể giúp ngươi một chút."
Trần Bạch Hoàng tò mò:
" Cái nón tuy không đáng là gì, nhưng cô nương đã ngỏ lời giúp đỡ, Trần ta cũng không dám xem nhẹ.

Chỉ là...!không biết Đàm cô nương định giúp như thế nào?"
Đàm Thu Giang cười ôn nhu, thả giọng đáp: " Ta làm thợ dệt trong Lý phủ, có nghe người ta kháo nhau rằng gia chủ đang tuyển người ở, trả lương khá hậu, cũng không phải đặt cọc cái gì cả.

Ngươi nếu như thích thú, có thể đến thử."
Trần Bạch Hoàng nghe vậy hơi ngẩn ra, hỏi thêm: " Là vị Lý đại gia thu mua cá hôm nọ?"
Thấy Đàm Thu Giang gật đầu xác nhận, Trần Bạch Hoàng vẫn tỏ ra nghi hoặc: " Chẳng phải hắn chỉ cần mua một đám nô lệ liền sẽ đơn giản hơn nhiều ư?"
Đàm Thu Giang nghe vậy phì cười, nhẹ nhàng giải thích: " Vị Lý đại gia kia là người Long Quốc, một nơi không có phong tục mua bán nô lệ.

Hơn nữa nghe nói hắn cũng có một chức quan nhỏ ở quê hương, một khi việc hắn mua bán nô lệ bị bại lộ có thể dẫn đến việc người trong quan trường chỉ trích.

Chuyện này không có lợi cho công danh của hắn."
Trần Bạch Hoàng híp mắt, ánh mắt dò xét thiếu nữ trước mặt, cười như không cười, hỏi vặn: "Cô nương kiến thức thật rộng, có lẽ tiếp xúc qua rất nhiều sách vở a."
Đàm Thu Giang nghe vậy, cũng không đáp lại, tâm lặng như thu thủy, trong đôi mắt hạnh lộ ra chút gợn buồn.

Một cơn gió chợt thổi giật mạnh qua chỗ nàng đứng, tung bay lọn tóc mai, lộ ra vết sẹo xấu xí bên gò má.

Thiếu nữ vội đưa tay lên che lại khuyết điểm, kìm nén xúc động, cố gắng duy trì hơi thở thật sâu.


Im lặng một hồi, nàng thở dài quay người rời đi, chỉ bỏ lại một lời ngắn gọn:
" Ngày mai Lý phủ mở cửa, sẽ có nhiều người tham gia ứng tuyển.

Ngươi cũng nên thử đi thôi."
Thấy bóng dáng nhỏ bé u sầu đang dần khuất sau bóng cây, Trần Bạch Hoàng dường như ý thức được lời mình có lẽ đã sai cái gì, nhưng cũng không biết mình nói sai cái gì.

Thì ra có những lời nói vốn là vô ý vô nghĩa, nhưng đến tai người khác lại hữu ý hữu tình, khiến người hiểu lầm sâu xa.

Càng nghĩ càng thấy bản thân quá lỗ mãng, Trần Bạch Hoàng lộ ra thần sắc xấu hổ.

Rốt cục, thiếu niên chỉ có thể lớn giọng nói với: " Đa tạ Đàm cô nương."…
……………….
Trần Bạch Hoàng bước chân chậm rãi rời khỏi bìa rừng, xung quanh thi thoảng cũng có vài nhóm nhỏ người đi xem náo nhiệt đang quay trở lại Bát Vương Thành.

Đi được một đoạn, thiếu niên thấy bên đường có một ông lão bộ dáng lôi thôi, râu tóc bù xù, ăn mặc rách rưới, đang ngồi thở phì phò bên vệ đường.

Trong lòng lấy làm lạ, Trần Bạch Hoàng bèn lên tiếng hỏi:
"Lão bá! Lão đã là người già cả, còn đến những nơi náo nhiệt này làm gì?"
Cất lời xong chính bản thân Trần Bạch Hoàng cũng không hiểu vì sao mình lại lo chuyện bao đồng như vậy, đây vốn không phải tính cách của hắn.

Hắn thầm nghĩ có lẽ bộ dáng của ông lão gợi hắn nhớ đến những lão tiền bối đã từng đi qua cuộc đời của hắn, thành thử trong lòng có chút xót thương, sinh ra cảm giác thân cận.
Ông lão thấy có người để ý đến mình, vì vậy vội cười nói:
" Tiểu tử! Có thể giúp lão hủ đi một đoạn đường hay không? Lão hủ tuổi già sức yếu, thật đi không vững rồi."
Trần Bạch Hoàng đương nhiên không ngại ngần từ chối, lập tức chạy lại đỡ y dậy.

Lão giả được thiếu niên ân cần dìu dắt, không khỏi thở dài cảm khái:
" Ai nha! Tuổi già nha, thật là gánh nặng! Đa tạ ngươi.

Xem ra đám hậu bối vẫn có kẻ đạo đức không hỏng."
Trần Bạch Hoàng không cho điều đó là phải, hắn cho rằng tuy người lão niên thường thấy sự đời đủ nhiều, song tư tưởng lại thiếu tính khách quan, nhận xét nhiều khi mang tính vơ đũa cả nắm.

Dương lão đầu từng nói rằng cái sai lầm yếu hại của mấy lão già chính là lấy cái sự chán đời trong tư tưởng của kẻ sắp chết đi nhận xét thiên hạ anh tài, khiến cho sự việc trong mắt các lão ấy chỉ mang tính chủ quan, phiến diện mà thôi.

Nghĩ là như vậy, nhưng vì giữ phép hậu bối, Trần Bạch Hoàng thế nhưng cũng không phản bác, chỉ nhỏ nhẹ nói:

"Vãn bối thấy lão bá cũng không cần đến những thị phi như thế này.

Tiết trời mưa gió dễ thương tổn đến thân thể?"
"Tiểu tử! Ngươi là một cái người tốt, chỉ có điều chưa hiểu được lòng lão nhân.

Ta cũng chỉ là muốn trước khi chết được nhìn một chút thế hệ trẻ tranh đấu một phen, khôi phục lại chút ký ức thời trẻ trai, khi sức khỏe còn dẻo dai, nhiệt huyết hẵng còn sôi trào.

Sắp chết nha, bao giờ cũng sẽ hoài niệm nhiều chút."
Cùng lúc đó, ở đàng xa, có nhiều kẻ đang nghị luận bàn tán rôm rả.
" Thật không ngờ Phong Lưu Kiếm Khách lại lâm vào cái bộ dạng này.

'Nhị Kiếm Phá Thương Thiên' của Tàn Kiếm quả thực quá uy lực, ta hoài nghi hắn đã đạt đến cảnh giới kia." – Có kẻ quan chiến cảm khái.
Lại có kẻ hậu bối chen miệng: " Nghe nói đây là tuyệt kỹ thành danh của Long Giang Kiếm Thần."
"Hừ! Có gì lạ đâu.

Trần Nguyên Hồng thế nhưng từng là quan môn đệ tử của lão kiếm thần, đương nhiên sẽ nhận được chân truyền."
Mọi người trong lúc đi lại vẫn còn huyên náo, đương nhiên Trần Bạch Hoàng cũng lấy làm tò mò.

Thấy biểu cảm của thiếu niên, lão giả cười khẩy:
"Ngươi là đang tò mò về chuyện hai kiếm khách kia đúng không?"
Trần Bạch Hoàng liền đáp: "Đúng vậy! Tiền bối có biết một hai?"
Lão giả hỏi lại thiếu niên: "Ngươi tò mò chuyện gì?"
Trần Bạch Hoàng thành thật đáp: "Vãn bối tò mò vị Long Giang kiếm thần kia."
"À! Ta chỉ là một người thôn dã thường thường, chỉ biết một chút.

Tống Long Giang là vị kiếm thần duy nhất đương thời Cửu Địa ta, đồng thời cũng là đại trưởng lão của Trúc Lâm Bang, uy danh cực lớn.

Mà Trần Nguyên Hồng đúng thật là đệ tử quan môn của y.

Hình như sau này vì có chuyện mâu thuẫn gì đó trong Trúc Lâm Bang nên tiểu tử kia mới phải rời bỏ cố hương tha phương tứ xứ."
"Thời điểm mới sáng tạo ra chiêu 'Nhị Kiếm Phá Thương Thiên', Tống Long Giang còn là thuần túy kiếm tu, nhưng sau này không còn nữa, chỉ là kiếm tu, không còn thuần túy." – Lão giả cất giọng đầy tiếc nuối.
Trần Bạch Hoàng nghe vậy, tò mò hỏi: " Tiền bối giảng như thế nào? Cớ gì lại vậy?"
Lão giả ôn tồn đáp: " Bốn mươi năm trước, Tống Long Giang vì bị áp lực phải nhanh chóng cường đại để bảo vệ môn phái, vốn vừa bị tổn thất mấy mươi cao thủ sau đại chiến với Hợp Hoan Môn, nên đã phải bỏ dở đại đạo của mình, lựa chọn kiếm võ song tu, chuyển tu nội lực rồi mới tu kiếm, thành thử kiếm chiêu không còn thanh thoát, mất đi hai chữ thuần túy.

Sau này dù đã được tôn xưng 'kiếm thần', song có lẽ hắn vẫn tiếc nuối cả đời vì không thể đi hết con đường của mình."
Thiếu niên còn thắc mắc, liền hỏi tiếp: " Kiếm thần đã đủ xưng hùng xưng bá, là đỉnh cao của kiếm tu.

Vãn bối không hiểu Long Giang Kiếm Thần vì cái gì phải tiếc nuối việc theo đuổi kiếm đạo thuần túy hay không thuần túy."
Lão giả cười hiền lành, lắc đầu nói: " Người trẻ tuổi, kiến thức của ngươi chưa đủ.

Kiếm thần tuy nói là cảnh giới vô địch, nhưng cũng không phải chân chính vô địch.

Một chữ 'thần', thiên hạ tuy nói ít mà cũng không ít.


Có thể sánh vai xưng hai chữ 'kiếm thần' với Tống Long Giang còn vài ba kẻ khác.

Những kẻ này nếu có quang minh chính đại hỏi kiếm nhau cũng chỉ đánh ngang tay hoặc hơi nhỉnh hơn đối phương chút ít.

Chỉ cần họ không thua liền có thể nói vô địch đương thời vì dù sao kẻ nào cũng rất mạnh.

Thế nhưng 'thuần túy kiếm thần' lại là một chuyện khác, kiếm với người như một, hiểu được tinh túy của kiếm, chính là đem lực lượng của bản thân phó thác lên kiếm, trở nên mạnh mẽ tuyệt luân.

Nếu thần nhân như có thật, thuần túy kiếm tu cũng có thể so chiêu."
" Mà phàm sinh ra trên đời, những kẻ có hùng tâm tráng trí ai chẳng muốn mình là duy nhất, là mạnh nhất."
Người trẻ tuổi tỉnh ngộ: " Nếu như vậy, chẳng phải là không ai địch nổi thuần túy kiếm thần sao.

Thảo nào con đường này khó đi.

Vãn bối nghe nói 'Tứ Xuân Kiếm Khách' không kẻ nào là người thường, có lẽ là do con đường họ chọn phi thường khác người."
Lão giả cười gật đầu: " Trong lịch sử, chỉ có năm kẻ thành tựu thuần túy kiếm thần, ba kẻ trong số đó phân chia đều ở Thiên Quốc, Câu Quốc và Hải Quốc, nhưng đạt đến đỉnh cao nhất của hai chữ thuần túy chính là hai vị tiền nhân Cửu Địa chúng ta."
" Vãn bối một lòng cầu kiến thức! Xin tiền bối cho biết." – Trần Bạch Hoàng làm ra dáng vẻ ân cần, cẩn thận hỏi han.
Lão giả chậm rãi thở một hơi lấy lực, sau đó tiếp tục kể lại chút tích xưa:
" Người thứ nhất chính là người đặt khái niệm 'kiếm đạo thuần túy', là Cửu Chủ xa xưa, kinh tài tuyệt diễm, chính là người mà đám kiếm tu gọi là Tinh Thuần Kiếm Chủ.

Vị này thuở ban đầu có một thân võ công trác tuyệt, từ lúc xuất đạo đến tuổi thanh niên đều là vô địch bất bại.

Sau này vì bị một đám cường địch vây công truy sát, đan điền bị phế, y chuyển tu kiếm đạo, đi lên chỉ bằng những kiếm chiêu đơn thuần, lần nữa vượt qua long môn lấy lại đỉnh cao, lại lần nữa vô địch, thu phục nhân tâm, thành lập thế lực, thành tựu Cửu Chủ."
" Kẻ còn lại… Hừm! Kẻ này là một cấm kỵ, không thể nói! Ghi chép về y khá sơ sài, ta cũng chưa được kể qua, chỉ nghe mấy tay thầy đồ kháo nhau mà thôi.

Nhưng bàn luận về vị kiếm thần kia có thể khiến ngươi rước họa vào thân." – Ông lão ngập ngừng, ánh mắt hơi đảo xung quanh, có điều lo lắng.
Trần Bạch Hoàng thấy vậy lấy làm kỳ lạ, tuy chỗ này chỉ có hai người già trẻ bọn họ, nhưng hắn vẫn biết ý nhỏ giọng, tò mò lên tiếng: " Tiền bối! Vì cái gì? Chẳng nhẽ lý lịch của y không tốt?"
Lão giả quý lòng cầu học của thiếu niên trước mặt, hít một hơi sâu, nói: " Chuyện này liên quan đến lịch sử, liên quan đến thời kỳ đen tối hậu Kiến Thành Kỷ, ảnh hưởng đến văn hóa và nhân tâm rất nhiều thế lực.

Ngươi nếu tò mò, ta có thể phiếm bình vài câu cho vui, nhưng cần giữ mồm giữ miệng kẻo mang họa vào thân."
- -------------------------
P/s: Chương ra vội, có khả năng có lỗi chính tả.

Vị đạo hữu nào tốt bụng nếu thấy lỗi chính tả phiền cmt nhắc nhở.

Xin đa tạ.
"...Chàng khoác tăng y
nương nhờ cửa phật..."
"...Bỏ cả hồng trần,
bỏ cả ta...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui