Lúc này đám người Ly Xứ bị trói gần đó song khó có thể nhìn rõ bóng trắng mờ ảo kia, chỉ thấy người này toàn thân mặc một thân tuyết bào trắng tinh, lại khoác thêm áo choàng dài cũng một màu bạch vân, thân hình sáu thước cao lớn cân đối như tượng thần.
Y có mái tóc dài đã được búi tết gọn gàng, thế nhưng đuôi tóc vẫn thả xuống đến ngang hông.
Mặc dù nhân diện chưa tỏ, thế nhưng nam tử tuyết bào vẫn lộ ra một vẻ khí độ hư hư thực thực, nho nhã bất phàm, khiến cho người xung quanh cảm thấy y lúc thì là một bộ dáng phong thái thần tiên thoát tục bễ nghễ nhìn thiên hạ, lúc thì lại như một cỗ u hồn lạnh lẽo đến dọa người, khó mà phân biệt.
Thời khắc này, nam tử tuyết bào không thèm để ý đến mấy tên cướp xung quanh, y chỉ tay điểm nhẹ, một luồng kình khí chặt đứt dây thừng quấn quanh người Tàn Kiếm, đồng thời một cỗ khí lực tràn trề sinh cơ truyền vào người họ Trần kiếm khách, khiến cơ thể hắn khoan khoái lạ thường.
Mắt nhìn thấy kẻ lạ mặt không thèm để ý địa vị chủ khách, tùy tiện giải khai trói buộc trên người Tàn Kiếm, Kỷ Âm Nguyệt lạnh giọng quát lớn:
" Tên kia! Ngươi là ai? Cớ gì phá hỏng chuyện tốt của chúng ta?"
Thấy tiểu muội quá cả gan, Kỷ Kinh Dương vội vã đưa tay chặn lại lời nàng, sau đó liền nói:
" Không biết tôn huynh đây xưng hô thế nào?"
Bóng người áo trắng nghe vậy cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt trả lời: " Ngươi còn chưa có tư cách biết?"
Nghe lời vậy, đám người Du Thiên Bang sắc mặt trầm tới cực điểm, đây rõ ràng là khinh người quá đáng, đối phương tuy có thể là tuyệt thế cao thủ, nhưng Du Thiên Bang cũng không dễ dàng để người khi nhục như vậy.
" Chúng ta Du Thiên Bang tuy chẳng phải đại môn đại phái gì, thế nhưng quy củ vẫn là có.
Tôn huynh đây hành động như vậy không khỏi quá tùy tiện?" – Kỷ Kinh Dương lại nói tiếp.
" Tùy tiện sao? Ta thuận tiện đến gặp mặt huynh đệ của ta, vậy là tùy tiện với các ngươi sao?" – nam tử kia hỏi vặn lại – " Du Thiên Bang ta cũng là lần đầu nghe tên.
Lại nói! Dạo gần đây thiên hạ quả là đẻ ra thật nhiều a miêu a cẩu thích lập môn lập phái.
Du Thiên Bang này hẳn là một trong a."
" Ngươi..." – Kỷ Kinh Dương tức nghiến răng nghiến lợi.
Đúng lúc này, Kỷ Âm Nguyệt từ phía sau đại ca mình, bất ngờ bắn ra một viên cầu to gần bằng quả trứng gà về phía nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng dường như cũng phát giác được ra, song không có thèm để tâm, mặc kệ viên cầu lao về phía mình.
Được một đoạn, viên cầu lập tức nổ ra, một luồng khí màu xám bao phủ xung quanh thân thể nam tử tuyết bào.
Nhìn thấy vậy, Tàn Kiếm vốn đang lúi húi cởi trói cho đám người thương đoàn Ly Xứ lập tức cả kinh, vội nói:
" Đại ca cẩn thận! Đó là Nhuyễn Cốt Hương."
Trái ngược với vẻ khẩn trương của họ Trần kiếm khách, đám người Du Thiên Bang cười hả hê, Kỷ Âm Nguyệt cười lớn: " Đã muộn! Tuyệt thế cao thủ thì thế nào? Không phải vẫn bị bổn cô nương dễ dàng đắc thủ hay sao, ha ha ha.
Hôm nay thật quá phấn khích, không ngờ bổn tiểu thư không hề tốn chút sức chân tay nào liền có thể hạ một vị tuyệt thế cao thủ, ha ha ha."
Tất cả toán cướp đều gật đầu cười tán thưởng, duy chỉ có Kỷ Kinh Dương là không có cười, vì hắn cảm giác có gì đó không đúng.
Mặc dù vừa rồi Kỷ Âm Nguyệt hành động có chút vội, song y cũng không có cản, cái này chứng tỏ y đã có tâm khống chế người này, chỉ là tên tướng cướp luôn cảm thấy có một dự cảm xấu không hiểu thấu.
Đỗ Hùng cùng Mộc Thù Nhi vốn vừa được cởi trói, thấy cảnh này lập tức đắng chát nói:
" Xong! Triệt để xong! Vị huynh đệ này của Trần tráng sĩ không khỏi quá chủ quan."
Tàn Kiếm cũng rất lo lắng, y mặc dù biết đại ca của mình lợi hại, thế nhưng Nhuyễn Cốt Hương cũng không phải độc dược bình thường trên giang hồ, cho dù là người có nội công thượng thừa đạt cảnh giới đăng phong tạo cực cũng phải kiêng dè không thôi.
Nhìn lại tình cảnh lúc này của mình, họ Trần kiếm khách cũng là đau đầu.
Kỳ thực vừa rồi nam tử kia truyền công giúp hắn một chút công lực, nhưng cũng không đủ để hắn có thể tự tin giết ra ngoài như vậy...
Khói xám nhanh chóng tản đi, nam tử kia lần nữa lộ ra, mặt mày chẳng đổi sắc, toàn thân vẫn không hề có dấu hiệu nào suy yếu.
Thực tế, khói độc kia chưa kịp thâm nhập thân thể liền bị y điều động chân khí dễ dàng hóa giải.
Mặc dù bị tập kích bất ngờ, song y cũng không có để ở trong lòng.
Trong suy nghĩ của nam tử tuyết bào, y cảm thấy đám người kia cùng thường nhân một dạng, không cần để tâm.
Chỉ là sau khi chứng kiến biểu cảm của mọi người xung quanh, nam tử tuyết bào cất giọng tràn ngập khó hiểu:
" Nhuyễn Cốt Hương? Cái này lại là cái gì trò đùa?"
" Trần Nguyên Hồng! Ngươi va chạm đủ loại người, kiến thức qua đủ mọi việc, lại như thế nào bị đám a miêu a cẩu này lừa qua vậy? Những năm nay chẳng lẽ ngươi đã sống uổng?"
Bị trách mắng, Tàn Kiếm cũng là xấu hổ lấy tay xoa mũi, vị đại ca này cũng không có cho hắn giữ thể diện tí nào a.
" Cái gọi là Nhuyễn Cốt Hương này chỉ là tán lực dược thường thường, vậy mà lại có thể dọa các ngươi sợ như vậy? Kỳ lạ, thiên hạ từ khi nào lại mê muội đến như vậy?"
Nghe thấy lời của nam tử tuyết bào, đám người Du Thiên Bang mặt mày cau có.
Kẻ này tà môn đến cực điểm, hít một lượng lớn cái gọi là Nhuyễn Cốt Hương mà như cũ không có ảnh hưởng gì, lại còn có thể khám phá ra thật giả trong độc dược, đây là quái sự bực nào.
Kỷ Âm Nguyệt vẫn không chịu tin, lớn miệng cãi: " Nói láo! Đây chính là Nhuyễn Cốt Hương bổn cô nương đích thân thu mua tại Thương Lộ Phủ, làm sao có thể là tán lực dược thông thường được."
Thế nhưng là đám người xung quanh vẫn nhìn nàng với thái độ bán tín bán nghi, ngay cả đại ca Kỷ Kinh Dương của nàng cũng vậy, chỉ là họ không có nói ra.
Thực tế đến cả bản thân những người Ly Xứ nhiễm độc lúc này cũng đặt ra thắc mắc, nếu độc dược này thật sự là Nhuyễn Cốt Hương hung danh đỉnh đỉnh kia thì hẳn họ đã đau đớn quằn quại từ nãy rồi, vì cớ gì chỉ thấy khí lực suy giảm mà không thấy đau đớn.
Kỷ Kinh Dương mặt mày đen lại, y là người nhanh nhạy, lập tức hiểu ra vấn đề, cái này rõ ràng một điều rằng em gái y tuổi đời còn non nớt, dễ dàng bị đám gian thương ma đạo kia gạt qua.
Cái gọi là Nhuyễn Cốt Hương thì ra cũng chỉ là hàng giả.
Họ Kỷ ngẫm lại càng thấy khí, Thương Lộ Phủ thế nhưng là một trong Tam Cung Ngũ Phủ của Nghị Ma Đường, nơi nào có kẻ buôn bán hiền lành cơ chứ…
Trần Nguyễn Hồng như chút được gánh nặng, nhưng như cũ trong người vẫn còn cảm giác suy yếu, vì vậy vội vã liền hỏi:
" Đại ca! Thế nhưng là ta cùng chư vị ở đây như cũ vẫn cảm thấy khí lực hư nhược."
Nam tử tuyết bào nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một chút, lặng lẽ chậm rãi bước ngang qua họ Trần kiếm khách, hướng về phía mép nước Tương Giang.
Y thả chậm giọng nói, lạnh nhạt trả lời:
" Trời sáng sức lực liền hồi phục, ngươi việc gì phải lo lắng? Còn muốn hồi sức nhanh, bảo đám người kia đưa ra thuốc giải là được?"
Lời nói thập phần tùy tiện, ý vị như nơi đây không có việc của y.
Đám người Du Thiên Bang cùng Ly Xứ hai mắt nhìn nhau.
Nam tử áo trắng chẳng lẽ không thấy bầu không khí căng thẳng lúc này.
Du Thiên Bang nợ máu thương đoàn của Đỗ Hùng, mà Đỗ Hùng cũng giết không ít người của Du Thiên Bang, làm gì có chuyện đơn giản một câu nói liền có thể giải quyết oán thù trong lòng nhau như vậy.
Con giun xéo lắm cũng phải quằn.
Mặc cho đối phương võ công cao cường, toán cướp Du Thiên Bang rốt cục không nhịn được nữa.
Du Thiên Bang bọn họ rõ ràng người đông thế mạnh, làm sao lại để một kẻ không rõ lai lịch đi lại như chốn không người, tùy tiện giải cứu nô lệ của chúng như thế.
Thời điểm này, được sự gật đầu của Kỷ Kinh Dương, viên phó tướng cầm thương liền hắng giọng lên tiếng:
" Các hạ không khỏi quá bá đạo! Ngươi tự nhiên xuất hiện đến phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, lại coi nơi đây như chốn không người, tùy tùy tiện tiện đến là đến thích đi là đi, lại còn già mồm nói đưa ra thuốc giải.
Lẽ nào lại vậy."
Thấy phó tướng lên tiếng, đám người Du Thiên Bang lập tức lăm lăm đao kiếm, nhanh chóng chia ra vây lấy đám người Tàn Kiếm, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm về phía nam tử áo trắng.
Người kia cũng không có vội vã trả lời, chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó quay mặt nhìn về phía Tàn Kiếm, nhàn nhạt nói ra:
" Ta không rảnh ngồi đợi ngươi cứu người.
Ra bên kia, có gì liền nói."
Tàn Kiếm nghe vậy chỉ biết cười khổ trong lòng: " Đại ca a đại ca! Ta cũng không có bá đạo như huynh, nào có thể coi lời nói của đám người kia như gió thổi mây bay được."
Chưa đợi Tàn Kiếm trả lời, Kỷ Kinh Dương hừ lạnh quát: " Hừ! Khinh người quá đáng.
Hôm nay ai cũng đừng hòng rời đi."
Kỳ thật không phải Kỷ Kinh Dương tức giận trước thái độ khinh thường của nam tử tuyết bào, mà trong lòng y đang cầu may rằng nam tử kia chỉ là đang phô trương thanh thế mà thôi.
Coi như y nội công thâm hậu, cũng không thể nào trong thời gian ngắn giải khai lượng lớn tán lực dược lúc nãy.
" Bang chủ! Chúng ta lấy đầu hắn đến để bang chủ rửa nhục.
Huynh đệ! Giết!" – Viên phó tướng như được tiếp thêm sĩ khí, gào lớn nhắc nhở đồng bọn.
" Giết."
Ngay lập tức, lấy Kỷ Kinh Dương cùng viên phó tướng cầm đầu, toán cướp lập tức lao về phía đám người Tàn Kiếm cùng nam tử tuyết bào.
Đỗ Hùng cùng nhân mã Ly Xứ cả kinh, khí lực của họ vẫn còn kiệt quệ, làm sao có thể đương đầu với đám cướp hung hãn này được.
Tàn Kiếm lúc này cũng không quá hoảng hốt, trong lòng hắn xuất hiện một cỗ cảm giác vững trãi, không có nửa điểm sợ hãi.
………………
Nam tử áo trắng nhìn thấy đám người đang lao về phía mình, chỉ lạnh nhạt quát nhẹ: " Om sòm."
Tuyết bào nam tử lấy ra cây trúc địch trong ngực, lấy tiêu thay kiếm, tùy tiện đơn giản chém ra một đường kiếm khí thật đậm về phía đám người Kỷ Kinh Dương, động tác mau lẹ đến nỗi những kẻ xung quanh không kịp nhìn y xuất thủ như thế nào.
Kiếm khí của nam tử tuyết bào mạnh mẽ và dứt khoát, mạnh hơn chiêu 'Nhất Kiếm Đoạn Hoàng Tuyền' của Trần Nguyên Hồng ban nãy không biết bao nhiêu lần…
' Xoẹt… Phốc… Bành…"
Vài tiếng âm thanh vang lên, tất cả mọi người đều khựng lại, há hốc mồm sợ hãi, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy như đang nhìn thấy một cảnh tượng quá đỗi kinh dị, tựa như hung thần ác sát một dạng.
Một kẻ trong thương đoàn Ly Xứ tròng mắt như rơi ra, nhắc nhẹ nam tử bên cạnh: " A … A Truật! Có phải ta nhìn lầm hay không.
Người… Người kia vừa hạ sát mấy tên cướp kia đúng không."
Nam tử tên A Truật lấy lại bình tĩnh nhanh hơn một chút, thế nhưng cũng vội nuốt ngược một ngụm nước bot, sợ hãi nói: " Đúng… Đúng vậy! Hắn chỉ tiện tay phất cây tiêu trúc, lập tức gần chục tên ác tặc vong mạng, chết không toàn thây."...
Ở một bên, Quỳ lão dù đã già, thế nhưng bà vẫn quan sát được hết thảy, lão bà nói với Mộc Thù Nhi ở bên cạnh: " Quẻ bói của ta thế nào? Không có sai chứ? Kẻ này khí tượng cao quý, bây giờ và hậu vận chắc chắn luôn là nhất đẳng cao thủ đương thời."
Mộc Thù Nhi nào có tâm tình phiếm luận như Quỳ lão, nàng chỉ biết gật đầu cười trừ cho qua chuyện mà thôi...
Đám người Du Thiên Bang biểu cảm còn trầm trọng hơn.
Đây rõ ràng là ma là quỷ, nào còn là người bình thường.
Kiếm khí kia phất ra, gần chục người thương vong, ít nhất có chín người tan xác, trong đó bao gồm cả viên phó tướng cầm thương.
Kỷ Kinh Dương lúc này thân ôm trọng thương, nặng càng thêm nặng.
Vừa rồi nếu không phải y kịp phản ứng đưa đao chặn trước người thì có lẽ kết cục của y so với viên phó tướng kia còn muốn thảm, dù sao y cũng là kẻ lao lên trước nhất.
Trần Nguyên Hồng đứng một bên vẫn là nuốt lại nước bọt, hắn mặc dù đã không biết bao nhiêu lần chứng kiến nam tử tuyết bào đại triển thần uy, thế nhưng là hết lần này đến lần khác họ Trần kiếm khách vẫn không thể quen thuộc sự cường đại này.
" Cái này… không khỏi quá cường đại đi.
Lão đại so với thời gian trước lại mạnh hơn một bậc, chẳng lẽ y đã tiếp cận cảnh giới vô địch."
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều đình chỉ hành động, ai nấy đều hoảng sợ không dám tùy tiện khoa chân múa tay.
Kỷ Âm Nguyệt đứng ở phía sau, nhìn thấy huynh trưởng bị trọng thương, nàng lập tức lao nhanh đến đỡ y dậy.
Trong lòng nữ tử trẻ tuổi này tâm đã chìm xuống đáy cốc.
Do bị khuất tầm mắt, nàng còn chưa kịp nhìn thấu mọi sự, thế nhưng chỉ một cái chớp mắt liền thấy huynh đệ Du Thiên Bang của mình người chết kẻ trọng thương.
Sự việc quá mức kinh dị, đây cơ hồ là lần đầu Kỷ Âm Nguyệt chứng kiến cảnh tượng như vậy…
Những tưởng sự việc đã kết thúc, thế nhưng nam tử tuyết bào đáng sợ kia đã biến mất tại chỗ từ lúc nào không ai hay, chỉ thấy từng tiếng 'hự', tiếng thét gào đau đớn vang lên.
" A a a.
Tha mạng…a."
" Bang chủ cứu ta…"
" A… tiền bối tha mạng."
Kỷ Kinh Dương cố gượng dậy, ánh mắt lần nữa mở trừng trừng, bởi vì y không thể tin vào mắt mình nữa, từng huynh đệ Du Thiên Bang của y cứ như bị trúng tà, lần lượt đổ gục xuống đất, không có kẻ nào kịp phản kháng.
Kỷ Âm Nguyệt thanh tỉnh hơn một chút, hiện lên trong đôi tinh mâu của nàng là một bóng trắng mờ ảo ma mị di chuyển vị trí liên tục.
Cứ mỗi lần bóng trắng hơi khựng lại một chút, liền lập tức có hai ba huynh đệ Du Thiên Bang ngã gục xuống đất, sống chết không rõ.
Chỉ trong vòng vài nhịp thở, khu lều trại chỉ còn lại đám người Ly Xứ.
Tàn Kiếm đứng ở một bên cũng chứng kiến hết thảy, hắn thở dài cảm thán:
" Du Thiên Bang các ngươi thật đen đủi! Hôm nay lão đại tâm trạng không tốt.
Chỉ trách các ngươi lại vô tình hắn khơi dậy sát niệm."
Là người thân cận với nam tử tuyết bào, Tàn Kiếm là rõ ràng tính cách của y, vì vậy lời kia chắc chắn không có nửa điểm là giả.
Đỗ Hùng ở một bên sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp hỏi Tàn Kiếm: " Bọn… bọn cướp kia… chỉ là bị đánh gục thôi… phải không?"
Tàn Kiếm ánh mắt lạnh nhạt, đáp: " Không! Đều đã chết."
Đỗ Hùng cùng thuộc hạ nuốt nước bọt, lắp bắp: " Đã chết ư?"
Tàn Kiếm gật đầu đáp: " Hắn hiếm khi động sát tâm, nhưng một khi tâm tình bất ổn, chỉ cần đối với hắn có ý xấu, liền sẽ không lưu người sống."…
Mộc Thù Nhi dìu đỡ lang quân, cũng buột miệng cảm thán: " Hỷ nộ thất thường! Người này thật đáng sợ!"…
……………..
Lúc này, bóng trắng mờ ảo lại lần nữa vô thanh vô tức đứng trước hai huynh muội họ Kỷ, tay trên tay dưới cầm tiêu trúc, cũng chưa có hành động gì thêm.
Bóng tối che đi khuôn mặt y, cũng không ai đoán được y đang nghĩ cái gì.
Kỷ Âm Nguyệt mặc dù thương thế không quá nặng, nhưng nàng đã vô tâm phản kháng.
Ánh mắt nàng lờ đờ như đã chết, sắc mặt nhợt nhạt tái xanh cắt không ra huyết.
Trong lòng nữ tử trẻ tuổi lúc này chỉ là một cảm giác vô lực đến cực điểm, cho dù có hấp hết lượng Nhuyễn Cốt Hương giả ban nãy cũng không khiến nàng vô lực như bây giờ.
Kỷ Kinh Dương lúc này đang được muội muội để đầu gối lên đùi thon, cả người nằm dài trên mặt đất, toàn thân máu huyết loang lổ, mồm miệng mặt mũi cũng đều là vết máu thịt vương vãi.
Bộ dạng của tên tướng cướp lúc này đã thảm đến không thể thảm hơn.
Chỉ một đêm hành động, nhữung tưởng sẽ tiếp nhận một bút phú hào lớn, ngờ đâu bóng tối gần đi qua, trên dưới Du Thiên Bang đều bị diệt sạch sẽ, chỉ còn lại hai huynh muội y, cái này là cỡ nào đả kích hùng tâm tráng chí nhân sinh.
Tên tướng cướp nhìn về phía nam tử tuyết bào, lắp bắp sợ hãi:
" Ta… ta nhận ra ngươi… Ngươi là… là U Hồn Lang Quân."
...
Nam nhi xuất thế,
Ôm mộng tiêu dao,
Vô ưu vô phiền,
Cả đời hưởng phúc.
Ngờ đâu thiên địa,
Đố kỵ anh tài,
Ban đau phạt hận,
Hỷ nộ thất thường.
Hỡi kẻ qua đường!
Chớ tìm hắn phiền,
Kẻo chuốc tử vong,
Mắt thấy lang quân,
Thân hóa u hồn!
.............................................
P/S: Kỳ thực mấy ngày nay đang thất nghiệp, thành thử tranh thủ ra chương cho chư vị.
Tệ xá không điều hòa quá nóng bức, tiền tài không rủng rỉnh thành thử hơi tuyệt vọng.
Hi vọng sớm kiếm được kế sinh nhai, lấy sức phục vụ chư vị =))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...