Hai thớt chiến mã từ từ tiến lại gần hài tử đang quỳ bên vệ đường.
Lão nhân cao lớn mặc khôi giáp, vậy mà chống đao, xuống ngựa, cởi áo tơi choàng lên thân hình bé nhỏ bẩn thỉu của cậu bé, cất giọng hiền từ:
“ Tiểu hài tử, mẹ ngươi đã đến Bờ Bên Kia rồi, ngươi còn quỳ nữa thì mẹ ngươi cũng không thể quay trở lại, đứng dậy đi.”
Không để Cơm Trắng kịp phản ứng, lão tướng quân sốc người hắn đứng dậy.
Cơm Trắng bất chợt quay lại chừng mắt nhìn về phía lão tướng quân, môi mím chặt, sau đó xúc động cúi đầu thốt lên: “ Xin ngài hãy cứu lấy thôn của cháu.”
Đáp lại lời thỉnh cầu, lão nhân chỉ mỉm cười.
Lão nhân đội nón rộng vành, đang ngồi trên ngựa quay lại ra lệnh cho thuộc hạ: “ Dựng trại ở đây, sáng mai lên đường, phía dưới cử một tốp lính đi theo ta vào thôn kia.”
Ngay lập tức, một tốp kỵ binh đứng ra, chỉ đợi lệnh là di chuyển.
“ Chịu lạnh một chút, mau dẫn chúng ta vào thôn của ngươi.”- Lão nhân mặc khôi giáp một tay nhấc bổng hài tử lên ngựa của một tên lính, điều này khiến tên lính chửi thầm vì mùi hôi bốc lên từ người Cơm Trắng.
“ Mau thu dọn xác cho phụ nhân cẩn thận.” – Lão nhân mặc giáp trụ nhắc nhở thuộc cấp rồi cùng đoàn tiên phong tiến về phía thôn.
Chỉ trong khoảnh khắc, đoàn người ngựa đã dừng giữa đường chính.
Đập vào mắt họ là một cảnh tượng thảm khốc thân quen.
Máu, khắp nơi đều là máu, đây rõ ràng là một cuộc thảm sát.
Có vài tên tân binh đi theo lập tức nôn mửa sau lần đầu chứng kiến cảnh máu me ghê rợn như vậy.
Khuôn mặt của hai lão nhân cũng không khỏi đanh lại, ra tay với thường dân vô tội không khỏi quá nặng đi.
Cơm Trắng vội vàng leo xuống ngựa, hấp tấp ngã ập xuống vũng nước, đánh rơi áo tơi.
Hắn chạy như điên về phía thi thể của một hán tử, có tư thế đang ôm một tiểu hài tử bé.
Cơm Trắng khóc nức nở: “ Cha, cha, Tiểu Trùng, Tiểu Trùng.”.
Tiếng khóc gào xé tan màn mưa, cọ vào tâm can những quân binh phía sau.
Thật tàn khốc, cũng thật đau lòng.
“ Ra tay thật tàn độc.
Không cố kỵ.
Cửu Địa này thực sự quá loạn a.”- lão nhân khôi giáp thở dài.
“ Mau thu dọn đống xác này đi, người đâu, mang thằng bé đi tắm rửa đi, nhiễm nước mưa này thì không khéo sẽ đi theo đống xác này mất.”- lão nhân mang nón vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Một tốp lính xuống ngựa, có một binh sĩ cởi bỏ mặt nạ, là một nữ binh.
Nữ binh tuổi mới ngoài đôi mươi, gò má bánh bao, da dẻ sạm nắng, mắt đã lệ nhòa từ lâu.
Nàng thấy đáng thương cho tiểu hài tử trước mặt, mới bé tí mà đã phải chứng kiến cảnh đầu rơi máu chảy, gia đình bị thảm sát, còn gì đau lòng hơn.
Đi đến bên cạnh Cơm Trắng, nữ binh vỗ nhẹ vai an ủi: “ Tiểu huynh đệ, cha và em ngươi cũng đã đi rồi.
Ngươi không thể ngồi mãi đây, mau đứng dậy, dẫn ta về nhà ngươi, tắm rửa sạch sẽ.
Hai vị long vương sẽ giúp ngươi an táng họ.”
Nhưng Cơm Trắng không nhúc nhích, mắt nhìn về phía cha và em trai.
Hắn sờ vào bàn tay của em mình, giữa lòng bàn tay là một quả trứng quạ đã vỡ từ lâu.
Hắn khóc rống lên, quả trứng mà hắn dặn dò Tiểu Trùng chỉ ăn khi đói, vậy mà giờ đây thậm chí cơ hội ăn cũng không còn.
Tiềng khóc gào xé tâm can bên cạnh, khiến nàng cũng khóc theo.
Một tên lính khác đi đến, vội vàng thúc giục: “ Tiểu Á! Mau đưa thằng bé đi mau, nó nhiễm hàn lại sinh bệnh bây giờ, mau mau.”
Nữ binh tên Tiểu Á lau nhẹ đôi mắt, bế sốc Cơm Trắng lên, chạy bừa vào một căn nhà lụp xụp gần đó.
Dẫu sao cũng không để hài tử này chết được, có thể trời thương cho nó là kẻ sống sót cuối cùng.
Đã sót lại, thì phải sống.
Tiểu Á chỉ nghĩ được có vậy.
Một canh giờ trôi qua, xác người đều đã được thu dọn.
Dựa vào quan sát của mình, quân sĩ Long Quốc đã đưa xác mẹ Cơm Trắng nằm cùng cha và em hắn.
Tất cả đều được đưa vào một cái lán dựng tạm, chờ mưa ngớt rồi an táng.
“ Bẩm nhị vị long vương, thuộc hạ tìm được bí đồ này từ trên người hài tử vừa rồi lúc tắm rửa.”
Một binh sĩ hai tay dâng bí đồ bằng da lên trước mặt hai lão giả.
Hai người nhìn nhau, lão nhân đội nón rộng vành cầm lên xem xét một hồi, bình thản nói: “ Có lẽ những kẻ tàn sát có liên quan mật thiết đến ngôi làng này, còn tấm bí đồ nhiều khả năng cũng là món đồ chúng tìm, chắc là không soát được người hài tử nên không thấy.”
“ Nhị ca tính sao! Có thể nó là thứ quý giá với hài tử kia.” – lão giả mặc giáp trụ lên tiếng.
“ Không hứng thú! Tí thằng nhóc kia tắm rửa xong thì đưa lại cho nó.”- lão giả đội nón rộng vành lắc đầu, ném bí đồ về phía binh sĩ.
Sau khi thu dọn, hai lão nhân vào tạm một cái lán khác dựng trong sân một nhà dân, dẫu sao cơn mưa vẫn còn, họ quyết định để quân lính nghỉ tạm một đêm ở đây.
Quân tình không gấp, quân sĩ cũng được một hơi thở dốc sau bao ngày hành quân mệt mỏi.
Trời về cuối chiếu, từng tia sáng hiếm hoi trong màn trời xám xịt cũng dần biến mất.
Quân sĩ bắt đầu nổi lửa nấu cơm.
Mùi khói bếp quen thuộc khiến Cơm Trắng giật mình tỉnh lại sau một giấc ngủ dài vì mệt.
Hắn vội vã chạy về ra khỏi nhà, đinh đi tìm cha mẹ.
Chợt thấy những hình bóng lạ lẫm đi lại trên đường, đôi mắt đỏ ngầu của hắn mở to, trừng mắt về phía lán nhỏ, lúc này hắn tuyệt vọng nhận ra rằng mùi khói bếp quen thuộc đó không phải là từ những căn nhà lụp xụp của thôn dân làng mình nữa.
Mọi thứ đã thay đổi quá nhanh chóng, Cơm Trắng còn chưa thích nghi được.
Bỗng một bàn tay đặt nhẹ lên vai hắn, một giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ vang lên: “ Đừng lo! Mọi thứ đã thu xếp ổn thỏa, ngày mai chúng ta sẽ an táng gia đình nhóc và thôn dân trong làng.
Nhóc phải giữ bình tĩnh để còn bái tế họ.”
“ Cảm ơn!”- Cơm Trắng lí nhí trong mồm.
“ Ngươi có biết những kẻ đã gây ra chuyện này là ai sao?”- Tiểu Á hỏi nhẹ.
“ Không biết!”- Cơm Trắng lắc đầu, trả lời cộc lốc.
“ Này thằng nhóc! Ngươi không thể xưng hô vô lễ với người cứu giúp ngươi như thế được.”- Một binh sĩ bất bình trước thái độ hắn cho là xấc láo của Cơm Trắng, từ từ đi tới.
Binh sĩ dáng vóc to lớn, đầu đội mũ trụ khác với binh sĩ bình thường khác, đã tháo mặt nạ, có một bộ râu quai nón rậm rạp, bộ dạng mới nhìn qua dễ khiến người khác sợ hãi.
“ Thôi nào! Phạm trưởng binh, chỉ là một hài tử mới chịu tang thương.
Không cần câu nệ tiểu tiết đến như vậy.”- Tiểu Á cười nhẹ nhắc nhở viên trưởng binh.
“ Nhưng mà nó láo quá! Đau lòng thì ai chả chả đau lòng, cứ đau lòng thì cho phép bản thân hành xử thiếu tôn trọng người khác vậy à.
Hừ, thằng nhóc ngươi nghĩ ngươi là ai, đối mặt hai vị long vương, dù là đương kim Long Đế cũng phải lùi bước dụng lễ, vậy mà ngươi không một chút kính ý.”- Viên trưởng binh có hơi chút tức giận trước điệu ánh mắt trừng trừng lạnh lẽo của Cơm Trắng.
“ Phạm Tuyệt, ngươi có thôi đi không!”- Tiểu Á bắt đầu gắt gỏng.
Đừng thấy nàng phận nữ mà khinh thường, nữ binh long quốc không phải dạng hiền từ gì, địa vị ngầm trong lòng nam binh cũng rất cao, nam nhân bình thường gặp cũng phải nhún nhường một hai.
“ Hừ! Ta chỉ nhắc nhở hắn thôi! ngày mai Thiên Vũ Vương sẽ cho người hỏa táng cha mẹ cùng hàng xóm của ngươi, liệu mà tỏ kính ý một chút.”- Phạm Tuyệt hòa hoãn, rồi vứt cho Cơm Trắng tấm bí đồ, lạnh lùng quẳng lại một câu rồi rời đi - “ Cái này khi nãy thấy ngươi làm rơi.
Giữ lấy, biết đâu sau này ngươi cần nó.”
Cơm Trắng đỡ lấy tấm bí đồ, ngắm nghía một chút, bất giác quay lại nhìn Tiểu Á.
Thấy ánh mắt bối rối của hắn, Tiểu Á mỉm cười ôn nhu.
Bàn tay xoa nhẹ má hắn, trấn an: “ Đừng lo lắng! Người Long Quốc không đoạt đồ trẻ con.
Ngươi cũng đừng để ý đến hắn rồi, hắn vốn thô lỗ như vậy, nhưng không có ác ý.”
“ Cảm ơn tỷ”- lần đầu Cơm Trắng xưng hô kính ý với Tiểu Á.
“ Không cần khách sáo! Trước đi ăn cơm, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặp nhị vị long vương.”- Tiểu Á mỉm cười.
“ Là hai vị lão nhân hồi chiều sao.”- Cơm Trắng tò mò.
“ Đúng vậy! Đó là Khúc Long Vương và Thiên Vũ Vương, hai vị long vương rường cột của triều đình Long Quốc.”- Tiểu Á nhẹ nhàng giải thích.
Cơm Trắng định hỏi nữa, nhưng lại thôi.
Bản tính hắn vốn ít nói, kiệm lời đến cực điểm.
Phàm những chuyện không liên quan đến mình, hắn sẽ không nhiều lời nửa câu.
Hắn đương nhiên muốn biết rõ hai lão nhân đã cứu hắn là người như thế nào.
Tuy còn trẻ nhưng từ những gì được cha mẹ hắn kể lại, hắn biết được rằng thế giới này rất loạn, chân lý thuộc về kẻ mạnh.
Căn cứ vào lời nói và thái độ sợ hãi của lũ sát thủ hồi trưa, cùng với sự xuất hiện của đoàn binh này, hẳn hai lão nhân kia là người rất lợi hại, uy tín đủ lớn mới dễ dàng cho quân sĩ dừng ngang giúp đỡ một thôn làng như vậy.
Nếu là kẻ giang hồ vô tình hoặc tướng lĩnh hèn nhát bình thường, không ai xuống ngựa quan tâm đến một thôn làng nhỏ cả, tâm lý tránh rắc rối là tâm lý chung mà ai cũng có.
Cơm Trắng là đứa trẻ thông minh, khả năng tự phân tích tình huống rất tốt, lại mang tâm tính cẩn trọng, vì vậy hắn sẽ không thừa lời với người khác rồi.
Sáng hôm sau, mưa đã tạnh, trời hửng nắng nhẹ xua tan tử khí quanh thôn nhỏ.
Quân binh Long Quốc đã điểm, sắp xếp thi thể tại một gò đất cao trong thôn.
Hai vị long vương đi đầu lên đưa đặt nhang ở một ban thờ tạm.
Một hài tử 11 tuổi quỳ khấu trước ban thờ đã được một lúc lâu.
Giờ Thìn đã điểm, quân lính theo lệnh đã châm lửa hỏa táng các thi thể.
Cơm Trắng cúi đầu khấu bái, mắt lệ nhòa.
Hắn im lặng, cũng không lẩm bẩm gì.
Trong lòng hắn cũng mông lung, không thể nói là hắn không có lòng báo thù, xong hắn thấy mình nhỏ bé, bất lực, cũng không thể hứa suông trước linh cữu mọi người được.
Một lúc sau, hắn mím môi thật chặt, tự nhủ: “ Cha mẹ, Tiểu Trùng! Cơm Trắng hứa sẽ sống sót thật tốt, sẽ tìm ra kẻ đã tàn sát thôn làng chúng ta.
Cha mẹ và em ở Bờ Bên Kia có linh thiêng phù hộ cho con.”
Lão nhân mặc khôi giáp, được gọi Thiên Vũ Vương, nhẹ nhàng tiến gần vỗ vai an ủi Cơm Trắng: “ Gia đình ngươi đã đến Bờ Bên Kia! Họ sẽ phù hộ cho ngươi, ngươi phải sống tốt.”
“ Đạ tạ nhị vị long vương cùng chư binh giúp đỡ tiểu nhân! Ơn này suốt đời tiểu nhân không quên.”- Cơm Trắng vậy mà quỳ phục dưới chân Thiên Vũ Vương tạ lễ.
Lão giả áo chàm tiến lên, khuôn mặt lạnh lùng, không mặn không nhạt lên tiếng: “ Bỏ đi! Ngươi sống tốt là được! Giờ ngươi đã là cô nhi, không nơi nương tựa, ngươi có ý định gì không, hay là đi theo chúng ta?”
Cơm Trắng giật mình, hắn chưa từng nghĩ đến điều đó.
Quả thật đầu óc hắn chưa nghĩ được rằng hắn sẽ tính toán gì sau khi an táng mọi người xong.
Ở lại đây bơ vơ một mình cũng không phải cách, mà đi lại thì một hài tử vắt mũi chưa sạch như hắn thì có thể lang bạt đi nơi nào.
Cơm Trắng đang lo lắng, chưa biết đưa ra quyết định như thế nào, bỗng nữ binh Tiểu Á từ đàng xa vội vàng tiến lên, quỳ một chân sau lưng hai lão long vương, nghiêm giọng nói:
“ Bẩm nhị vị long vương! Xin thứ cho tiểu binh vô lễ.
Xin nhị vị long vương cho phép tiểu binh đem theo cậu bé này trong doanh.
Kính mong nhị vị long vương thành toàn.”
“ Tiểu Á! Không được vô lễ.”.
Phạm Tuyệt hốt hoảng lao đến đỡ Tiểu Á dậy.
“ Tiểu Á vô tri, xin nhị vị long vương thứ tội.”
Phạm Tuyệt lo sợ Tiểu Á vô lễ sẽ bị nhị vị long vương trách phạt.
May mắn trong quân lúc này không có vị tướng quân nào, một viên trưởng binh như hắn vậy mà chức trách cao nhất, lúc này đưa mặt ra xin lỗi hộ trước mặt long vương hẳn là còn kịp.
Binh sĩ trong quân đều biết Phạm Tuyệt ái mộ Tiểu Á đã lâu, phải nỗi Tiểu Á khó tính, Phạm Tuyệt lại thô lỗ, hai người cứ như nước với lửa vậy.
Phạm Tuyệt dụng binh cực giỏi, nếu không có gì thay đổi, hắn sẽ được phong thành cửu phẩm tướng quân sớm thôi, nhưng tệ hại là công phu tán gái của Phạm Tuyệt dốt đặc cán mai.
Nhiều lần Phạm Tuyệt buông lời tán tỉnh, nhưng văn vẻ nửa vời, khiến Tiểu Á nóng mắt, không cầm đao đuổi đánh thì cũng cho tên ngu si tứ tri phát triển kia ăn bế môn canh.
Lần này, quả thật Phạm Tuyệt sợ đến toát mồ hôi hột.
Chả nhẽ Tiểu Á còn chưa nghe rõ hai vị long vương nói gì sao, còn xin xỏ bằng thừa làm gì nữa.
Long Quốc quân lệnh như sơn, binh tốt bình thường nào dám gợi ý khi chủ tướng chưa cho phép chứ, há chẳng phải chó chạy trước cày sao.
Nhị vị long vương vậy mà không nói gì, vẫn chú tâm đợi câu trả lời của Cơm Trắng.
Thấy Tiểu Á hữu ý xin cho mình đi theo, Cơm Trắng cũng không chần chừ lâu: “ Tiểu nhân nguyện ý đi theo nhị vị long vương.
Nguyện ra sức vì Long Quốc.”
“ Tốt lắm! Vậy hãy chuẩn bị lên đường theo mọi người.
Binh lương ta không nuôi người không công.
Cho ngươi một chân chăn ngựa đi, Tiểu Á sẽ sắp xếp cho ngươi.”- Khúc Long Vương lạnh lùng nói.
“ Tiểu nhân đội ơn hai vị long vương.”- Cơm Trắng cảm kích tạ lễ.
Hai vị long vương gật đầu, đồng thời ra hiệu cho Tiểu Á và Phạm Tuyệt lui ra.
Sau nửa canh giờ, quân sĩ long quốc dọn dẹp hoàn tất chuẩn bị lên đường.
Do toàn là long kỵ nên tất cả đều có chiến mã, có thêm Cơm Trắng, thành ra thiếu một thớt ngựa.
Phạm Tuyệt vậy mà rộng lượng cho Cơm Trắng đi cùng ngựa với mình.
Thực ra hắn cũng không nguyện ý đấy, chỉ là nhìn thấy Tiểu Á có ý định cho thằng nhãi này ngồi cùng ngựa, hắn thực sự không nhịn được, nam nữ thụ thụ bất thân, kể cả con mẹ nó là trẻ con cũng không được.
Người khác trách hắn là hẹp hòi, đi ghen với trẻ con, hắn cũng mặc kệ.
Đoàn người ngựa đã rời đi khỏi thôn làng, tiến lên phía bắc.
Từng hàng ngựa nối đuôi nhau từ tốn lách qua con đường độc đạo nhỏ hẹp, lầy lội nước mưa này.
Đi đến lưng chừng một quả đồi, Cơm Trắng không nhịn được, lần đầu cầu xin Phạm Tuyệt, dù hắn không thích tên râu rậm này lắm: “ Phạm trưởng binh, có thể cho ta nhìn lại thôn nhỏ một chút không.”
“ Hừm! Được thôi.”- trái ngược với phán đoán của Cơm Trắng, Phạm Tuyệt sảng khoái đồng ý.
Chiến mã của Phạm Tuyệt chủ động tụt lại phía sau cùng.
Cơm Trắng nhìn về phía thôn nhỏ, ánh mắt phức tạp, sau đó thở dài.
Tất cả cứ như một cơn ác mộng, hết thảy đã kết thúc.
Mới sáng ngày hôm qua gia đình bốn người còn ngồi vui vẻ nặn từng củ khoai vào bụng, vậy mà giờ đây chỉ còn mình hắn, lạc lõng giữa thế gian.
Thôn nhỏ bao người giờ cũng chỉ còn hắn là kẻ duy nhất trên đời.
Chỉ một khoảnh khắc, Cơm Trắng trở thành cô nhi,tứ cố vô thân.
Rời bỏ đi thôn xóm gắn liền với ấu thơ trong hoàn cảnh không thể nào tệ hơn, hắn thật không nỡ.
“ Hừm! Đi thôi.”- Phạm Tuyệt thở dài, hắn nhìn thấy nỗi buồn của thằng nhãi con, hắn cũng không phải người khéo léo, không biết động viên thế nào.
Cơm Trắng nhắm mắt, chiến mã quay đầu, phi nước đại đuổi theo đoàn quân đã tiến về phía xa, bỏ lại sau lưng thôn xóm cũ, một thôn xóm bỏ hoang như rất nhiều thôn xóm khác giữa thế gian hoang loạn này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...