Tiếng gió thét gào vọng bên ngoài sân lớn, đám hộ vệ ở 'Thiên Điện' đột nhiên trở nên cảnh giác lạ kỳ, ánh mắt dáo dác, thái độ cực kỳ cẩn trọng. Tại trước cửa chính điện, tiếng phần phật của y phục trong gió trở nên rõ ràng hơn. Lúc này, mấy tên hộ vệ đứng gần cửa đại điện như lâm đại địch, ánh mắt lộ ra sát khí nhìn về phía hai bóng người lạ mặt vừa lăng không xuất hiện.
Một tên bạo gan lớn tiếng quát:
"Các hạ là thần thánh phương nào. Cớ gì đêm hôm khuya khoắt gây náo động vương cung?"
Hai người lạ mặt nhìn tên hộ vệ có chút tán thưởng. Những người này có thể giữ bình tĩnh khi gặp kẻ đột nhập, thấy đối phương đường hoàng xuất hiện liền không hồ đồ xuất thủ, rõ ràng cũng đã được huấn luyện cẩn thận. Đổi lại là những tên lính lác tầm thường khác chắc chắn sớm đã ra tay, chẳng để ý địch ta.
"Lui xuống đi." – Một tiếng nói trầm đục vang lên. Đám hộ vệ nghe vậy liền lập tức đứng lui sang hai bên, không dám mảy may ngăn cản hai kẻ lạ mặt.
Hai vị khách lạ này trong đó chính là lão giả còng lưng, gia gia của Địch Hùng. Kẻ còn lại là một tráng hán tuổi ngoại tứ tuần có khuôn mặt chữ điền không để râu, giữa mặt y có một vết sẹo dài từ mắt trái kéo đến gần khóe miệng bên phải, trông rất dữ tợn. Kẻ này thân thể to lớn vạm vỡ, lại có đôi mắt cá chày đỏ ngầu, bộ dáng không khác đao phủ pháp trường là bao.
"Vẫn cái giọng ngậm nước bọt khiến người ta chán ngấy." – Nam tử mặt sẹo lẩm bẩm, tỏ vẻ chán ghét.
Lão giả bên cạnh chỉ cười lạnh, bước qua cửa điện mới cất tiếng già nua:
"Khách phương xa đến thăm đêm muộn, làm phiền Tiền Thiên Vương nhọc công đón tiếp. Địch Dã ta thật áy náy, mong Tiền Vương thứ lỗi."
Tiền Trang vội vã đứng dậy, nhanh chân bước về phía khách, vừa đi vừa ôm quyền, tươi cười nói:
"Chỗ bằng hữu nhiều năm với nhau, Địch huynh cớ gì câu nệ lễ tiết thế. Hiền huynh hôm nay đến chơi ấy là chuyện vui của vương thành tiểu đệ, chớ có khách sáo."
"Vị này hẳn là 'Vạn Nhật hữu sứ giả' Hoặc Hán đi. Quả nhiên khí khái bất phàm, là hào kiệt khó gặp của thiên hạ." – Tiền Trang cũng ôm quyền nhìn về phía nam tử mặt sẹo, khách khí chào hỏi.
Thấy đối phương lễ nghĩa như thế, nam tử mặt sẹo dẫu trong lòng cười lạnh khinh thường song cũng là hữu lễ mà nói:
"Hoặc Hán gặp qua Tiền Thiên Vương."
Lão giả tên Địch Dã cũng là cười nhàn nhạt rồi nói:
"Thật sự là quá bất đắc dĩ nên mới quấy rấy đến giấc ngủ của hiền đệ. Thứ lỗi, thứ lỗi."
Tiền Trang vội vã khoát tay, rồi nhanh chóng đưa tay ra dấu mời hai vị khách vào đại điện, nghiêm mặt nói:
"Hiền huynh chớ vội nói, ta vào trong an tọa hẵng nói cũng chưa muộn. Hai vị, mời."
Thấy đối phương nhiệt tình như thế, hai vị khách đến từ Vạn Nhật Môn cũng không khách khí nữa, liền theo chân vào ngồi tại ghế lớn bên phải đại điện.
Trà nóng đã lên. Ngồi nhâm nhi đến gần nửa tuần trà, lúc này Tiền Trang mới cẩn thận hỏi han:
"Thứ cho tiểu đệ vô lễ. Tuy nói huynh đệ chúng ta là hảo hữu tri giao đã lâu, song hai bên nhiều năm nay cũng không thường xuyên gặp mặt, ngu đệ có chút hiếu kỳ ở trong lòng. Chẳng hay có đại sự gì mà khiến đích thân Địch huynh mạo hiểm sức khỏe, nửa đêm canh tư đến thăm tệ thành thế này?"
Thấy đối phương đã thay đổi xưng hô, lời lẽ rào trước đón sau, Hoặc Hán ở bên cạnh trong lòng hừ lạnh, cho là vị vương gia này hẳn là đang lo rằng sẽ bị nhờ vả phiền hà đây.
Lão giả họ Địch không vội đáp, lão nhấp nhẹ một ngụm trà, từ tốn đặt xuống bàn, thở dài một hơi rồi mới nói bằng thanh âm già nua có chút buồn rầu:
"Quả thực gia môn hữu sự, mọi người đều phải lo, bất kể lão ấu. Nửa đêm đến gặp Tiền Vương cũng thực sự bất đắc dĩ, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể cậy nhờ Bát Vương mà thôi..."
Tiền Trang nhíu mày, ánh mắt đầy nghi vấn. Tại trong hiểu biết của lão, Vạn Nhật Môn tuy nói so với các môn phái, thế gia khác ở Cửu Địa này thì phạm vi thế lực đúng là chưa đủ phân lượng với các xứ lớn khác, song ở Chấn Xứ bài vị của Vạn Nhật môn chắc chắn là số một số hai không ai nghi ngờ. Dù là Diệp Gia từng có nội tình Cửu Chủ mấy đời kinh doanh, hay Hắc Phong Giáo nổi tiếng là hắc đạo ma giáo một cõi cũng không dám công khai đối đầu. Về phần Thiệu Sơn Phái cùng Thần Quyền Bang, hai thế lực này chưa đủ đặt lên bàn cân. Nếu nói là chuyện gia môn, tại phán đoán của mình, Tiền Thiên Vương cho rằng chỉ có thể là chuyện đấu đá nội bộ mới khiến Địch Dã phiền lòng như vậy mà thôi.
..........
Vạn Nhật Môn là một trong tứ đại môn phái nằm ở phía đông bắc Chấn Xứ, giáp với sông Dưỡng Hải ở hướng chính bắc, nằm giữa phạm vi ảnh hưởng của Thiệu Sơn phái và Hắc Phong Giáo. Vạn Nhật Môn trong lịch sử quả thực đã từng là một môn phái của tán nhân đúng nghĩa, nhân lực cùng tài nguyên đều là từ những cá nhân độc lai độc vãng trên giang hồ tụ tập, góp nhặt kinh doanh vào mà thành. Cơ cấu tổ chức hoàn toàn đề cao năng lực của đệ tử môn phái, không coi trọng máu mủ tình thâm hay gia tộc. Chỉ cần ngươi có năng lực, có được tín nhiệm cao trong đám huynh đệ tỉ muội đồng môn và các trưởng lão liền được giữ vị trí quan trọng. Không có sự thiên vị cho con cháu của bất kỳ cá nhân cầm quyền nào. Chính vì cơ cấu tổ chức như thế nên luôn gìn giữ được tính khách quan và tạo sự cạnh tranh công bằng trong nội bộ, phát triển một bộ phận môn nhân trung thành tuyệt đối với môn phái, đồng thời có được niềm tin đối với bách tính trong phạm vi ảnh hưởng của thế lực, khiến cho nền kinh tế, phạm vi lãnh thổ cũng như chính trị của Vạn Nhật Môn luôn vững chắc ở Chấn Xứ dù đã bao phen tứ tán vì chiến tranh.
Lịch sử là như vậy, nhưng kể từ khi Địch Dã nhận chức chưởng môn, y dần biến cả Vạn Nhật Môn thành của riêng gia tộc mình. Dẫu họ Địch ở Vạn Nhật Môn nhân số thưa thớt, song qua nhiều năm nắm giữ quyền lực, Địch Dã đã bồi dưỡng được rất nhiều thân tín tinh anh, chủ trương lấy tiêu chí người thân thiết trung thành với họ Địch luôn chắc chắn nắm giữ các vị trí chủ chốt của môn phái, điều này lâu dần gây ra bất mãn giữa các trưởng lão cũng như môn nhân với nhau. Chuyện này kéo dài nhiều năm song trong nội bộ Vạn Nhật Môn trước kia chưa có đại sự tranh giành quyền lực gay gắt cực đoan, vì đơn giản Địch Dã thực sự là một người cầm quyền có tài, văn võ song toàn, khiến cho vị thế cũng như nội lực của Vạn Nhật Môn ở vào đỉnh cao nhất từ trước tới nay. Ngoài tài thao lược, lão giả họ Địch cũng mang một thân công phu trác tuyệt, nổi danh với thanh Lang Nha Đao, kỳ danh 'Dã Lang Bắc Thánh', bôn tẩu giang hồ một thời cũng thuộc vào hàng tuyệt thế cao thủ, khiến võ lâm giang hồ kính nể với tuyệt chiêu 'Dã Lang Phệ Nhật'. Dù đã nhiều năm lão ẩn mình trong môn phái, danh tiếng không còn thịnh như ngày xưa song đương thời nhắc đến anh hùng Chấn Xứ, người đầu tiên nhân sĩ giang hồ nhắc tới chính là 'Dã Lang Bắc Thánh' Địch Dã. Với địa vị siêu nhiên như thế, ngày nào y còn là chưởng môn, thì không ai dám bàn cãi nghi ngờ gì cả.
Nhưng một đời anh hùng kinh bang tế thế cũng không đấu lại được với mệnh trời, chuyện ở đời lẽ thường thực đúng là không phải lúc nào cũng theo ý người. Vị Địch chưởng môn này tuy tuổi đã gần thất thập nhưng khí huyết hãy còn sung mãn, lão vốn là có thể tại vị thêm vài năm nữa mà không có vấn đề gì, song hai năm trước lão lại bất ngờ trao lại chức chưởng môn cho trưởng tử là Địch Kiêu, cha của Địch Hùng, mà không qua thảo luận bàn bạc với cao tầng môn phái. Địch Kiêu cũng là một kẻ có tài, song uy danh còn lâu mới so được với cha mình. Chính vì sự thiên vị này mà khiến cho nội bộ cao tầng Vạn Nhật Môn lục đục, hai năm nay các phe phái trưởng lão môn nhân vẫn luôn cạnh tranh ngầm khiến Địch Dã đau đầu không thôi.
Sự việc càng trở nên tồi tệ hơn khi ít ngày trước, Địch Kiêu vốn đang bế quan luyện công đến đoạn mấu chốt lại bất ngờ tẩu hỏa nhập ma. Y đột nhiên phát điên, đại khai sát giới giết hơn chục mạng người, trong đó có cả hai vị trưởng lão uy tín lâu năm của Vạn Nhật Môn. Sự việc này vô tình trở thành giọt nước tràn ly, khiến cho trên dưới Vạn Nhật Môn cùng nhau liên thủ tạo phản, cùng nhau tiến về chính điện ép cả gia tộc họ Địch phải từ bỏ quyền lực. Hai bên quả thật đã xảy ra tranh chấp đến đoạn chém giết, Địch Kiêu vốn đang điên cuồng càng trở nên không thể kiểm soát, nhưng lần này y đã bị cao thủ trong phái liên thủ hạ sát. Địch Hùng chính là thấy cha hắn chết trước mặt mà không thể làm gì cả. Địch Dã đến muộn, không thể cứu giúp, điên cuồng tắm máu những kẻ từng được coi là đồng môn sư huynh đệ của lão, sau đó dẫn gia quyến cùng bộ hạ trung thành rời đi Vạn Nhật Môn nhằm tránh sự trả thù của những người còn lại.
........
Sau khi nghe Địch Dã tường thuật lại cơ sự của mình, Tiền Trang tỏ vẻ đăm chiêu, sau đó thở dài cất lời:
"Xin chia buồn với Địch huynh. Trời xanh đố kỵ anh tài, Địch Kiêu tuổi trẻ anh hùng mà chết oan uổng quá."
Địch Dã nhắm mắt, dường như trong lòng lão như đang có tảng đá đè nặng, khó chịu vô cùng. Đời người có ba nỗi bất hạnh lớn nhất là tuổi trẻ vắng cha mất mẹ, trung niên phu thê xa cách, về già mất con. Cả ba nỗi bất hạnh ấy đều ứng trên người 'Dã Lang Bắc Thánh', và phần nào đó lên người cháu nội của lão.
Kỳ thực, Địch lão lập gia thất khá muộn, mới vài năm trước lão bà của lão cũng đã khuất núi, thành thử thân thuộc với lão chỉ còn mỗi hai cha con Địch Kiêu và Địch Hùng. Nghĩ đến cháu nội Địch Hùng thuở nhỏ gặp đại nạn mất mẹ do khó sinh, bây giờ cha cũng chẳng còn, lại gặp cảnh nhà mất cảnh tan, tâm lão càng đau như cắt. Cả nhà họ Địch lúc này chỉ còn hai người lão mà thôi. May mắn vẫn còn những hạ nhân trung thành đi theo, nếu không quả thật muốn lật mình ở tuổi này với Địch Dã quả thực khó khăn tựa như lên trời.
Tiền Thiên Vương đứng dậy đi lại trong điện, tay vuốt râu cằm, vấn:
"Địch huynh có cho rằng Địch hiền chất là do luyện công bất cẩn dẫn đến tẩu hỏa nhập ma không? Hay là do kẻ tiểu nhân làm trò hèn hạ gây nên."
'Dã Lang Bắc Thánh' ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Hoặc Hán ở một bên lúc này mới lên tiếng, giọng hậm hực: "Là Tề Liêu. Hắn chắc chắn đã hạ độc chưởng môn."
"Tề Liêu? 'Vạn Nhật Phán Quan' Tề Liêu?" - Tiền Trang tỏ vẻ nghi hoặc.
Địch Dã chậm rãi đáp: "Khả năng cao là vậy."
Tiền Trang vội nói: "Ta đã gặp qua kẻ này. Y mặt mũi chính trực thanh liêm, sở tác sở vi giống với thư sinh, không ngờ lại làm ra hành động ti tiện vô liêm sỉ như vậy."
Hoặc Hán cười lạnh: "Liễu xanh che thân xù xì mà thôi. Kẻ đọc sách lòng nông sâu khó dò, mấy ai rõ ràng thân tốt xấu."
"Nói vậy, nếu không có biến cố gì lớn xảy ra, Tề Liêu hẳn sẽ là đời chưởng môn tiếp theo. Địch huynh có suy tính gì không?" – Tiền Trang hỏi, giọng ra vẻ ân cần. - "Nếu cần... Bát Vương Thành không ngại khách quý tới ngụ. Nếu Địch huynh không chê, chức vị thủ tịch khách khanh trưởng lão của Bát Vương Thành vẫn đang để trống chờ huynh an tọa. Tiểu đệ cũng sẽ bàn với đám huynh đệ còn lại tặng huynh mấy mẫu điền trang để an thú tuổi già, đồng thời cũng sắp xếp chỗ nương thân cho các huynh đệ hạ nhân còn lại."
Tuy nói đề nghị của vị vương gia này có chút vội vã, song cơ hội này Tiền Trang chắc chắn sẽ không bỏ qua, y cho rằng đây là điều tốt nhất mà Địch Dã khó có thể từ chối. Và vị vương gia này cũng rất muốn 'Dã Lang Bắc Thánh' không từ chối vì rất nhiều lý do. Lý do đầu tiên đó chính là Bát Vương Thành không ngại có thêm cao thủ về tọa trấn, đặc biệt là với người văn võ toàn tài như Địch Dã, lão hổ tuy già nhưng vẫn còn uy, đây chắc chắn là một điều có lợi cho vương thành. Kể cả khi Địch lão không muốn nhúng tay vào nội vụ vương thành thì vẫn có thể lợi dụng danh tiếng của y để tạo tiền tài. Lý do thứ hai mà Tiền Trang nghĩ tới chính là y không muốn Địch Dã rút đi một lượng của cải nào trong số vàng mà họ Địch lấy danh nghĩa cá nhân cho bát vương ký khế ước vay mượn trước đây. Miễn là Địch Dã không đòi, huynh đệ lão đều sẽ thở phào nhẹ nhõm, vì một nghìn lạng vàng khi xưa được 'Dã Lang Bắc Thánh' cho mượn để xây dựng thành trì là số tiền lớn. Hôm nay nếu như Địch Dã đến đòi thực sự khiến kẻ keo kiệt như Tiền Trang khó mà nuốt trôi, đó là chưa kể tiền lãi nhiều năm nay họ Địch chưa hỏi đến.
Kỳ thực, Tiền Trang đương nhiên tính đến nước đi xấu nhất kia, đó là nếu như Địch Dã nhất quyết đòi nợ, huynh đệ bát vương của lão sẽ ra tay trước, thần không biết quỷ không hay giết đi chủ nợ này, đặc biệt là trong tình huống họ Địch đã như chó nhà có tang, bị đồng môn phản bội như vậy. Cùng lắm thì y sẽ hợp tác với tân chưởng môn Tề Liêu kia, lấy danh nghĩa giúp đỡ đồng minh thảo trừ phản tặc, lúc đó sẽ chẳng ai dám ý kiến gì cả. Dù sao số tiền kia cũng là tiền riêng của Địch Dã, cả nhà chủ nợ nếu như chết hết rồi, ai còn hỏi đến con nợ làm gì nữa.
Là người kinh doanh đã lâu, những suy nghĩ này rất nhanh đã nằm trong đầu của Tiền Thiên Vương, chỉ là lão vẫn khá e dè vũ lực của hai vị khách này, không nắm chắc có thể trong yên lặng cầm xuống Địch Dã và Hoặc Hán.
Uy danh 'Dã Lang Bắc Thánh' vẫn còn đấy, cho dù Địch Dã chưa bao giờ dám nhận chữ 'Thánh' trong biệt hiệu, song đao pháp của y theo như lời các cao thủ cùng thời đều được công nhận là chỉ kém một chút nữa là đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, có thể xưng 'Thánh'. Tuổi tác Địch lão tuy cao, song Tiền Trang đã từng chứng kiến qua thời đỉnh cao của lão, tự nhận rằng một chiêu 'Dã Lang Phệ Nhật' của lão giả họ Địch không phải thứ mà y có thể tiếp nhận được, trừ phi có thêm vài huynh đệ trong bát vương có mặt ở đây. Hơn nữa, lúc này bên cạnh lão nhân lưng hơi còng kia còn có hữu sứ Hoặc Hán, đang độ đỉnh cao của đời người, vũ lực phi phàm, sát phạt quả quyết, vô cùng khó chơi. Quan trọng hơn cả, Tiền Trang đắn đo không thôi chính là một con cáo già nổi danh mưu lược như Địch Dã rõ ràng phải có chỗ nắm chắc mới dám đơn thương độc mã đến thăm nom nhà người như vậy.
"Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nên liều đến mức kia." – Tiền Trang trong lòng suy tính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...