Mong Em Tin Rằng Anh Yêu Em
Cảnh sát – công việc nguy hiểm luôn đối diện với sinh tử.
Đối tượng mà họ tiếp xúc còn nguy hiểm hơn cả trong tưởng tượng.
Bởi đại đa số tội phạm có khả năng gây án đều thông minh hơn người.
Vì vậy, Đường minh dù có là thiên tài đi chăng nữa cũng không tránh khỏi việc tốn một ít thời gian.
Địa điểm gây án là một khu nhà khách trung, một người đàn ông bị giết hại ngay trong chính căn phòng của mình.
Trong phòng không có bất cứ dấu vết bị đột nhập, người bị hại được phát hiện ở trước cửa phòng đã bị khóa trong.
Sau khi phá khóa thì nạn nhân đã tử vong từ nửa giờ trước.
Vết thương chí mạng là ở trên ngực gần với bụng, tên cánh tay còn rất nhiều vết dao đâm.
Con dao cắm ở lưng nạn nhân đang hướng lên trên.
Ở hiện trường còn để lại một con dao nhỏ khác cùng một tấm card màu trắng nằm dưới đất.
"Thân phận của nạn nhân đã được xác nhận.
Cận Liễu, nam, ba mươi hai tuổi, hiện đang làm ở một công ty niêm yết tới thành phố T để bàn việc làm ăn.
Ngoài ra nạn nhân với cảnh sát thực tập Bạch Diệp Xuyên lúc trước từng là bạn học cùng trường."
"Đường Minh, anh thấy sao?" Đội trưởng đội cảnh sát Cao Hàm nhìn về phía người được cả cục công nhận là thần thám.
"Cánh cửa bị khóa trái hung thủ làm thế nào để vào phòng nạn nhân gây án rồi rời đi.
Căn cứ theo tình trạng ủa nạn nhân có thể suy đoán rằng động cơ của hung thủ chính là trả thù.
Vết thương trên miệng của nạn nhân là do lúc trước nạn nhân từng nói những lời lăng nhục hắn, còn dùng tay phải đánh hung thủ.
Hai con dao ở hiện trường, một con hơi cùn nhưng miệng vết thương rất dứt khoát không loại trừ khả năng có hai hung thủ.
Hung thủ chắc chắn đã lợi dụng phòng ốcxung quanh để ra tay.
Chúng ta phải tìm thêm manh mối để xác định động cơ của hung thủ.
Đồng thời, ý nghĩa trong kí hiệu này khả năng cao sẽ trở thành điểm đột phá của vụ án."
Đường Minh cầm tấm card màu trắng lên, đột nhiên nhíu mày, "Cao Hàm, Tiểu Xuyên là người đầu tiên phát hiện án mạng à?"
"Đúng vậy, vừa mới tới thực tập đã gặp phải vụ án đẫm máu như thế.
Vẫn là anh nhìn ra được.
Đến bây giờ, Tiểu Xuyên vẫn chưa hoàn được lại hồn đâu.
Tiểu Xuyên, cô ổn chưa? Cô có thể kể lại cho Đường thần thám nghe một lần nữa không?"
Bạch Diệp Xuyên mang khuôn mặt tái nhợt bước tới, bắt đầu nhớ lại, "Chiều nay.."
Bạch Diệp Xuyên tốt nghiệp trường đại học cảnh sát thành phố T.
Vì điểm thành tích cao nên cô mới có thể tới cảnh đội thực tập.
Bạch Diệp Xuyên là một mỹ nhân hiện đại điển hình, luôn có đông đảo người theo đuổi, Cận Liễu chính là một trong số đó.
Vì hai người là bạn cùng trường nên có cơ hội gặp nhau.
Tuy Bạch Diệp Xuyên không có ấn tượng gì với anh ta nhưng anh ta là người duy nhất ở thành phố T này nhận ra cô.
Cận Liễu vừa tới thành phố T lập tức sắp xếp xuống dưới gửi cho Bạch Diệp Xuyên một tin nhắn.
Khoảng ba mươi phút sau, Bạch Diệp Xuyên đã đứng trước cửa phòng Z108.
Bạch Diệp Xuyên gõ cửa một lúc lâu cũng không có ai lên tiếng, gọi điện cũng không ai nghe.
Cô sợ hãi đạp vài cái lên cửa, Bạch Diệp Xuyên lập tức đoán ra cánh cửa đã bị khóa từ bên trong.
Dựa vào việc bản thân từng trải qua huấn luyện cơ thể từ đó cũng khỏe hơn người thường mà phá cửa xông vào.
Cô vừa nhìn thấy cảnh tượng con dao cắm trên lưng của người đàn ông trước mắt liền quỳ rạp xuống đất.
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi.
Ngay cả ở trường học cũng không có ví dụ như thế này, Bạch Diệp Xuyên lập tức bị dọa đến phát run.
Từng trận buồn nôn kéo đến cô đâu còn nhớ bản thân mình là cảnh sát.
Bạch Diệp Xuyên xoay người chạy xuống phòng khách, hít một hơi lấy bình tĩnh rồi gọi điện thoại cho Trịnh Ngạn Trầm, giọng nói trở nên run rẩy, "Anh Trầm, có án mạng."
Sau đó lại gọi cho Cao Hàm, "Anh Hàm, khách sạn Tương Nhã xảy ra án mạng."
"Tôi đang ở gần đó, đừng hoảng, tôi lập tức tới ngay."
Vài phút sau, Cao Hàm chạy tới vỗ vai Bạch Diệp Xuyên.
"Em đi chậm lại một chút để tôi đi lên trước xem." Nói xong liền vội vàng lên tầng nhìn cảnh tượng ở hiện trường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...