Qua ô cửa sổ, ánh trăng bàng bạc bên ngoài đổ xuống nền nhà qua những song cửa bằng gỗ
Tấm rèm cửa màu xanh nhạt, dưới ánh trăng lại phản ra một màu trắng, tựa hồ như một dải màu trắng đang nhẹ nhàng lay động.
Như đang thì thầm.
Như đang muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi ập đến.
Ánh trăng sáng bị che đi bởi một đám mây đen.
Cánh cửa sổ đập mạnh vào song cửa, phát ra tiếng rầm rầm.
Tấm rèm cửa xinh đẹp bay phấp phới như thể muốn la hét điều gì đó.
Tiếng nức nở?
Tiếng sợ hãi?
Là hơi thở của sợ hãi!
Ở đâu? Ở nơi nào? Âm thanh kia quen thuộc quá...
"Mẹ ơi...huhu..." một cậu bé tầm ba đến bốn tuổi đang ngồi trong góc phòng.
Trên người cậu mặc áo sơ mi trắng và chiếc quần đai chéo ngắn ống.
Kết hợp với đôi giày thể thao đời mới.
Cậu bé đang ngồi một mình khóc.
Khóc ư? Vì sao lại khóc?
"Mẹ ơi...huhu..." cậu bé lại gọi mẹ.
Tấm rèm cửa vẫn bay, tiếng gió gào rít bên ngoài khiến hai vai cậu có chút co lại vì lạnh.
Cậu bé ôm cánh tay nhỏ nhắn của mình, cố vùi đầu vào hai đầu gối đang co lại.
Trong căn phòng tối không bật đèn, căn phòng rộng lớn nhưng cô độc mỗi cậu bé ngồi thu mình trong góc.
Cậu bé ấy tên Khải Ân.
Mẹ cậu nói, Khải Ân nghĩa là luôn ghi nhớ ân nghĩa.
Cũng có nghĩa là phải hiểu đạo lý.
Mẹ cậu nói, cậu là người mà bà yêu nhất trên đời.
Mẹ cậu nói, cho dù là công chúa cao quý của vương quốc Anh nhưng bà lại yêu một người đàn ông ngoại quốc.
Người đó là Lâm Trạch, là bố của cậu, cũng là bố của người em trai sinh đôi của cậu, Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt? Không đúng!
Ngày xưa em trai cậu tên khác.
Không phải Trịnh Liệt.
Là gì?
Paul Khải Liệt?
Đúng rồi.
Hai người là con của công chúa Anh quốc.
Được mẹ đặt cho cái tên rất đẹp.
Nhưng rồi hôm đó, khi Paul Khải Ân đứng ngoài cửa, qua khe hở nhỏ của cánh cửa rộng lớn trong cung điện hoàng gia, cậu thấy mẹ mình đang quỳ gối van xin bà ngoại của cậu, tức Nữ Hoàng Anh.
Trên nền nhà trải thảm đỏ rực với những hoa văn thêu phượng xinh đẹp, hai đầu gối của bà đã rớm máu, nhiễm lên màu đỏ, tựa như hoà làm một với màu thảm.
Hai mắt to tròn của đứa bé ba tuổi mở lớn.
Bà ngoại cậu đã nói gì?
"Tôi không cho phép cô mang Khải Ân ra khỏi đây.
Nếu muốn đi theo tên lừa đảo kia thì cô cứ mang nghiệt súc Khải Liệt đi theo."
Gì vậy? Sao lại như vậy?
Mẹ muốn bố thôi mà.
Mẹ muốn đưa cậu và em trai đi theo bố thôi mà.
Sao lại không cho cậu ra khỏi đây? Không cho cậu ra khỏi cái lồng sắt mang tên Cung Điện Hoàng Gia này chỉ vì cậu có đôi mắt màu xanh, chỉ vì cậu có mái tóc màu vàng nhạt, chỉ vì những thứ đó nói rằng cậu chính là huyết thống của hoàng tộc sao?
Không! Mẹ ơi.
Đưa con đi theo.
Mẹ ơi.
Làm ơn! Đừng bỏ con lại.
Tại sao mẹ chỉ mang theo Khải Liệt? Tại sao lại bỏ rơi con?
Tại sao?
TẠI SAO??????
Con ghét nó.
Con ghét Khải Liệt vì đã cướp mẹ của con.
"Aaa......."
Ngồi bật dậy, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài mò mẫm trong bóng tối mờ mờ.
Tách!
Chiếc đèn ngủ đầu giường bật lên.
Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, sắc mặt Paul Khải Ân hiện lên có điểm thất sắc.
Người đàn ông này không ai khác chính là Paul Khải Ân.
Là hoàng tử độc tôn của hoàng gia Anh.
Là kẻ gần như là nắm quyền toàn năng, người đàn ông trong mộng của mọi cô gái.
Anh có đôi mắt sâu màu xanh biển nhạt, con ngươi mênh mông mà sâu thẳm, tựa hồ như đại dương.
Mái tóc màu vàng nhạt bồng bềnh, mượt như tơ lụa, khẽ lay động mỗi khi anh cử động.
Sống mũi cao thẳng, hàng lông mày rậm, chứng tỏ cho sự ương ngạnh và cao ngạo.
Paul Khải Ân là sự kết hợp hoàn hảo nhất giữa tính cách hiếu chiến của một đứa trẻ, và khí chất trầm lãnh của một người đàn ông trưởng thành.
Paul Khải Ân bước xuống giường, mở cửa, đi ra phía ban công.
Ngoài đó có một bộ bàn ghế gỗ, bên trên mặt bàn đặt một bộ ấm chén, rất đẹp, rất tinh tế.
NHưng là lâu lắm rồi không có ai ra ngồi đó.
Anh đi tới, ngồi xuống.
Làn gió đêm thổi nhẹ, khiến cho mái tóc của anh dưới màu đen ban đêm khẽ động.
Một vài sợi rủ xuống, che đi hàng lông mi dài cong.
Anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Cái lạnh của gió về đêm không không đến nỗi tệ.
Tạt vào mặt, khiến da mặt có điểm tê dại dần, cũng sẽ làm cho anh quên đi những kí ức không nên nhớ.
Paul Khải Ân hít một hơi điếu thuốc trên tay, sau đó hai mắt lim dim, đầu ngả về phía sau ghế, thả ra một làn khói mờ nhạt, rồi nhanh chóng hòa tan vào màn đêm, chỉ sót lại những vụn tro tàn rải rác trên mặt đất.
Từ khi gặp Trịnh Liệt, là khi nào nhỉ? Hai tháng trước? Đúng rồi, hôm đó Trịnh Liệt tới Anh quốc để mang cô gái kia về.
Từ hôm đó anh thi thoảng lại mơ về những kí ức của quá khứ.
Những thứ mà anh vốn đã đem nó chôn chặt lại, nơi thật sâu trong tâm khảm.
Cứ nghĩ là bản thân đã có thể quên.
Nhưng hóa ra....
Cái gì mà càng cất giữ, càng tránh né không muốn động đến thì lại càng khó quên, lại càng không thể rũ bỏ.
Paul Khải Ân mở mắt ra.
Đôi mâu mắt xinh đẹp, dưới ánh trăng nhàn nhạt lại càng thêm lung linh như sóng nước.
Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy, đi vào trong.
"Về việc người của anh hy sinh, tôi sẽ bồi thường.
Còn về chuyện kia, đừng có cố ép mình như vậy.
Chắc anh phải nhận ra mới phải, anh mới chính là người mà bà ấy yêu thương nhất.
Bà ấy...!luôn muốn gặp anh một lần, chỉ là thế lực của hoàng gia quá lớn thôi."
Em trai à, em nhầm rồi.
Người bà ấy yêu thương nhất không phải là anh.
Mà là ông ta.
Là bố của chúng ta.
Bà ấy nguyện bỏ đi, vứt bỏ tất cả để được đi theo ông ấy.
Dù đó là lựa chọn sai lầm.
Nhưng mà...!có thể bà ấy đã không hối hận.
Bà ấy đã có thể làm những việc mà không để sau này phải ngoái đầu lại mà nuối tiếc nói rằng: Giá như!
Paul Khải Ân khoác chiếc áo khoác dài màu đen.
Sau đó đi ra ngoài cung điện Hoàng Gia.
Trên con đường đêm sáng rực bởi những cây đèn đường neon, càng làm nên sắc màu lung linh huyền ảo.
Anh cứ đi như thế.
Anh không biết mình đang muốn đi đâu và tới đâu.
Chỉ là đi vậy thôi.
Và anh dừng lại trước một quán bar.
Đây là quán bar sang trọng và nổi tiếng nhất Anh quốc.
Vì sao lại nói như vậy? Bởi vì đây là quán chỉ dành cho những tầng lớp quý tộc.
Bước vào trong.
Tiếng nhạc nhức tai đập vào khiến màng nhĩ của anh được thoả mãn, đầu óc được buông thả với những bản remix và những điệu dance uốn lượn đầy nóng bỏng.
Dường như những nhân viên ở đây đều biết mặt anh, nên anh đi tới đâu đều nhận được ánh mắt chào đón rất nồng nhiệt.
Ngồi xuống một góc quen thuộc.
Lập tức có một nhân viên đưa tới cho anh một ly rượu, sau đó cung kính đặt lên bàn.
Paul Khải Ân ngồi ngả người vào tấm ghế sofa màu đen bóng, anh nhắm mắt lại để tránh đi những thứ ánh sáng đủ màu đang khiêu khích thị giác của mình.
Ly rượu màu đỏ trước mặt toả ra mùi hương trộn lẫn giữa cồn và hương hoa, nhẹ nhàng nhưng lại nồng nàn như cái màu nó vốn mang.
"Bỏ tôi ra...!xin anh...!huhu...!tha cho tôi đi..."
Paul Khải Ân mở mắt ra.
Ở một góc nhỏ phía bên cạnh, vài ba người đàn ông đang vây quanh một cô gái tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.
Cô gái ấy có mái tóc đen nhánh và đôi mắt đồng màu.
Hàng mi dài cong có điểm ướt vì nước mắt.
Thoạt nhìn thật động lòng người.
Nhưng là anh không có hứng thú với những cô gái yếu đuối ngây thơ.
Paul Khải Ân lại tiếp tục nhắm mắt.
Tự chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
"Áaaaa....con đĩ này.
Nó dám cắn tao."
Vụt...
Người đàn ông tức giận dơ cánh tay lên muốn đánh cô gái đó.
Cô gái nhỏ nhắn nhắm hai mắt lại như bất lực, như là chờ đón cái bạt tai kia.
"Đàn ông đánh phụ nữ.
Suy tàn đến mức đó?"
Cô gái nghe thấy giọng nói trầm ấm có từ tính, liền mở mắt ra.
Trong mắt cô hiện lên một hình ảnh của người đàn ông tuấn mỹ đến yêu nghiệt.
Truyền thuyết kể rằng, có một chuyện tình xảy ra sau đó!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...