Hai bầu ngực tròn trịa của Lâm Vĩnh Túc được thả rông, nẩy lên một cái rồi lại tơi xuống, kích thích thị giác của Trịnh Liệt.
Hai mắt Trịnh Liệt mờ ảo bị dục vọng làm cho vẩn đục: "Tôi luôn tự cho rằng sức chịu đựng và kiềm chế của mình rất tốt, nhưng em biết đấy..." nói đên đây hắn dừng lại, nhìn xuống thân thể đã trần như nhộng phía đằng trên của Lâm Vĩnh Túc.
Nhưng mà cứ ở trước mặt cô thì sức chịu đựng lẫn tính kiềm chế của hắn trở về con số không tròn trĩnh.
Lâm Vĩnh Túc nghe câu nói mờ ám của Trịnh Liệt, vành tai liền hồng lên, hai má cũng nổi lên phản ứng, hồng nhuận một mảnh, nhìn vào thật khiến người ta muốn cắn một miếng mà nhai nuốt vào bụng.
Nhũ hoa trước ngực cũng theo phản ứng tự nhiên mà cứng lên một chút, cự vật dưới thân của Trịnh Liệt đã sớm ngẩng cao đầu khẽ động đậy, đầu cự vậy màu hồng nhạt rỉ ra một giọt nước trong suốt, cương lên đến căng bóng. Hắn nhịn không được dùng tay cầm lấy cự vật thô to của mình để trước âm đ*o nhỏ hẹp của Lâm Vĩnh Túc, rất có kiên nhẫn mà nhẹ nhàng cọ xát, mật dịch trong hoa huy*t chảy ra ngàng càng nhiều, khó chịu khiến cho thân thể của Lâm Vĩnh Túc nóng ran lên. Trịnh Liệt như trêu đùa, hết cọ xát ở của huyệt, lại dùng răng cắn lên nhũ hoa đang dựng đứng của Lâm Vĩnh Túc mà day day nhẹ, khiến cho Lâm Vĩnh Túc vì khoái cảm mà muốn rên ra tiếng, nhưng là ở đâu đó cô lại không muốn bản thân mình phóng đãnh nhưu vậy, nên những tiếng rên rỉ đành được cô nín lại và nuốt vào trong cổ họng.
NHưng là Trịnh Liệt quá lưu manh, hắn không những trêu đùa như thế, mà bàn tay hắn còn rất có thành ý xoa nắn bầu ngực bên kia, bóp đến bầu ngực biến dạng méo mó.
"Sao lại im lặng? Nếu không làm tôi vui, em là..." Trịnh Liệt không hiểu sao rất ghét nhìn thấy bộ dạng cam chịu này của Lâm Vĩnh Túc, hắn lập tức nói ra câu đó, như để đe dọa cô nhưng cũng là hắn không muốn cô phải kìm nén làm gì. Cái gì cũng thẳng thắn chẳng phải là tốt hơn hay sao, ngay cả cảm xúc cũng phải thẳng thắn mới được. "Vĩnh Túc, cho phép tôi gọi em thế nhé, bộ ngực của em thật sự là rất lớn."
Bàn tay Trịnh Liệt vân vê đầu nhũ hoa , xoa bóp nơi mềm mại đẫy đà của người phụ nữ, cảm giác này, thật sự là khiến cho bản lĩnh đàn ông của hắn càng muốn nổi dậy hơn rồi.
Nhưng mà hắn chưa thể, ít nhất là không thể trước khi cô phát ra tiếng rên rỉ.
Trịnh Liệt nhịn không nổi, ở phía dưới hoa huy*t, hắn không dùng cự vật để ma xát nữa mà trực tiếp dùng tay mình, xoa nắn hòn ngọc tinh tế ở giữa hai chân, Lâm Vĩnh Túc như bị điện giật, co giật thân thể một cái, cô quay mặt sang một bên, cắn chặt lấy hai hàm răng của mình, cố ngăn không cho mình phát ra tiêng rên rỉ dâm loạn.
Nhìn một màn này, Trịnh Liệt có chút không hài lòng khẽ nhíu mày, sau đó xoay người cô nằm dọc theo chiều bàn làm việc, nâng hai chân cô lên, giang rộng ra đặt lên trên bàn. hoa huy*t bí mật của người con gái lồ lộ trước mắt hắn, không những lồ lộ mà còn mở rộng ra như mời gọi.
Trịnh Liệt định cúi xuống nhìn thì hai chân của Lâm Vĩnh Túc muốn khép lại, lại bị hai tay của Trịnh Liệt giữ chặt lấy, hắn cui đầu xuống nhìn thật rõ ràng nơi hoa huy*t nhỏ hẹp giữa hai chân cô, sau đó ngước đầu lên nhìn Lâm Vĩnh Túc một cái, nói: "Em thật ướt." Nói xong liền dùng một ngón tay đưa vào hoa huy*t đang mở rộng kia.
Cảm giác vừa khó chịu vừa thỏa mãn khiến Lâm Vĩnh Túc nhịn không được mà ưỡn cong eo.
"Mới vậy mà đã không chịu nổi rồi sao? Cầu xin tôi đi vào." Giọng nói của Trịnh Liệt mập mở bay lượn trong không gian của căn phòng làm việc rồi bay tới tai Lâm Vĩnh Túc, nghe câu nói đó của hắn khiến cho Lâm Vĩnh Túc không khỏi đã hồng nay càng ửng hồng hơn, nhưng sau sự xấu hổ lại là một cỗ chua xót.
Đối với hắn, cô giống như một công cụ thỏa mãn tình dục như vậy sao? Bảo cô vứt bỏ tự tôn để cầu xin sự dâm loạn từ hắn ư?
Không bao giờ.
Lâm Vĩnh Túc cắn cắn môi dưới, nhất quyết không chịu mở miệng.
Trịnh Liệt lại cho thêm một ngón tay vào nữa, cảm giác của Lâm Vĩnh Túc càng tăng cao, nhưng lại vẫn như là chưa đủ. Ngón tay của Trịnh Liệt từ từ rút ra cắm vào rút ra cắm vào trong cơ thể Lâm Vĩnh Túc, khiến cho ngón tay cũng dần ướt thẫm mật dịch. Sau đó đột ngột ngón tay mãnh liệt đâm vào trong hoa huy*t thật mạnh, lại rất nhanh rút ra, sự đột ngột này khiến cho Lâm Vĩnh Túc không kịp chuẩn bị mà ngâm nga lên một tiếng, làm cho cả căn phòng đang nồng đậm mùi mờ ám càng thêm mờ ám.
Trịnh Liệt khẽ nhếch môi, cuối cùng cũng chịu thành thực rồi nha. Ngón tay hắn không vì thế mà buông tha cho tiểu huyệt bé nhỏ, không những thế mà tần số đâm vào rút ra của ngón tay hắn còn càng ngàng càng tăng, đâm đến Lâm Vĩnh Túc phải rên rỉ thành tiếng không thể ngăn lại được: "Ân...Aaaaa... không cần... aa....."
Mười ngón tay Lâm Vĩnh Túc bấu chặt vào lòng bàn tay, in vào đó mười hằn móng tay rõ rệt.
"AAaaa.. Thực thoải mái... hơn...nhanh hơn...ân..." bị dục vọng che mất lý trí, Lâm Vĩnh Túc như thể mất hồn lạc vía nêu ra đòi hỏi.
"Vậy thì cầu xin tôi đâm vào em, ngoan."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...