Lâm Phương Sinh đến công ty tìm bố. họ nói giám đốc đã đi châu Phi. Lâm Phương Sinh hỏi ông bà ngoại, họ nói là đã nói cho cháu biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ cháu còn hỏi làm gì? Cậu gọi điện thoại cho ông bà nội, họ nói bố cháu đã đi làm ăn xa. Cậu hỏi mẹ tại sao bố lại không gọi điện thoại về nhà, mẹ nói vì bố đang làm đường ở trên một sa mạc, ở đó không có sóng điện thoại...
Một buổi chiều, Lâm Phương Sinh trốn học, lần dò đến công ty của Lâm Gia Bách. Trước khi đi lên cầu thang, cậu nhận ra chiếc xe mà bố thường đi vẫn đang nằm ở trong sân. Phòng làm việc của lgb trên tầng ba đóng cửa kín mít, Lâm Phương Sinh đứng trước cửa phòng đợi một lát rồi đưa tay gõ cửa, vừa gõ vừa gọi bố... hq nghe thấy tiếng gọi của cậu, chạy đến nói bên trong chẳng có ai cả. Lâm Phương Sinh nói cháu đã nghe thấy rồi, bố cháu ở bên trong. hq khẳng định là không có, Lâm Phương Sinh không tin, dùng đầu đập mạnh vào cửa, đập càng lúc càng mạnh, trán cậu đã rịn máu tươi. hq đành phải tìm chìa khóa đến, mở cửa. Lâm Phương Sinh nhảy ào vào trong. Sàn nhà, tất cả đồ đạc đều phủ một lớp bụi dày, cảnh tượng này rất giống với những gì mà bố ruột cậu thấy - Uông Trường Xích - chứng kiến khi đến đây đòi nợ, hình như căn phòng này được bày biện ra là để chứa bụi bặm vậy. hq nói, cháu có cần phải mở toang các tủ ra để tìm không? Lâm Phương Sinh làm sao hiểu được đó là một cách châm chọc, bèn mở toang các cánh cửa tủ, ngay cả những ngăn kéo cũng không bỏ qua. Khi cậu mở các ngăn kéo, hq tiếp tục châm chọc: Bố cháu sao lại có thể hóa thành trẻ con hai ba tháng tuổi thế nhỉ? Lâm Phương Sinh hỏi: Tại sao xe bố cháu vẫn đậu ở dưới sân? hq nói, bố cháu đi nước ngoài, chiếc xe ấy được dùng vào việc chung của công ty.
Lâm Phương Sinh đẩy xe đạp ra khỏi công ty, rẽ phải, đi được khoảng trăm mét thì dựa xe vào một gốc cây, ngồi trên yên đèo hàng, hai chân buông thõng đung đưa. Lâm Phương Sinh không ngờ rằng, nhất cử nhất động của mình đều không lọt ra khỏi một đôi mắt đang theo dõi cậu từ phía bên kia đường. Người ấy đang nghĩ, năm xưa mình cũng đứng ngay tại vị trí con trai ngồi lúc này, cũng chờ đợi chung một người. Mười mấy năm rồi, cây trên lề đường cũng đã lớn lên thêm, nhưng tình cảnh cả bố lẫn con chờ đợi lgb sao mà giống nhau đến kỳ lạ. Không biết là kiếp trước nhà họ Uông có nợ gì nhà họ Lâm hay không mà kiếp này, cả hai thế hệ nhà họ Uông đều bị lgb giày vò hành hạ như thế. Đã hết giờ làm việc, xe cộ chật như nêm cối trên đường, đột nhiên một chiếc xe con bóng lộn màu đen rời khỏi công ty, cả Lâm Phương Sinh lẫn Uông Trường Xích đều đồng thời nhận ra người lái xe chính là lgb. Lâm Phương Sinh chạy bổ đến, miệng gọi bố liên hồi nhưng chiếc xe vẫn không dừng lại, có lẽ lgb không nhìn thấy cậu. Lâm Phương Sinh phóng xe đạp đuổi theo, vừa đạp xe vừa gọi bố, có điều chiếc xe màu đen vẫn chạy càng lúc càng nhanh. Lâm Phương Sinh đuổi theo đến ngã tư thì bị một chiếc xe con màu đỏ đâm ngã, bánh trước của chiếc xe đã cán ngang qua chiếc xe đạp khiến nó không còn hình thù gì nữa, Lâm Phương Sinh nằm ngửa trên đường, mê mang bất tỉnh. Mọi người vây quanh bàn tán xôn xao. Uông Trường Xích vạch đám đông chen lên phía trước, kêu lên một tiếng Đại Chí, quỳ xuống, bắt mạch rồi bồng nó lên, chui vào một chiếc taxi. Từ khi bồng Đại Chí đến cô nhi viện, đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội bồng lấy con mình, hình như ông trời cũng hiểu được khát vọng được bồng con của Uông Trường Xích nên mới trao cho cậu cơ hội trong hoàn cảnh oái ăm này.
Tại bệnh viện Nhân Dân số 2, Uông Trường Xích lại tiếp tục bồng Lâm Phương Sinh từ phòng cấp cứu sang phòng chụp CT, sau đó lại tiếp tục bồng về phòng bệnh. Vừa mệt vừa lo lắng, mồ hôi túa ra ướt đẫm toàn thân Uông Trường Xích. Bác sĩ nói não bị chấn thương nhẹ, ngoài ra chỉ bị thương ngoài da, không có gì ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, lúc này Uông Trường Xích mới thở ra nhẹ nhõm. Cậu ngồi thừ người bên mép giường bệnh, không tin rằng đây là sự thật mà cứ ngỡ là trong mộng giữa ban ngày. Cậu mở cúc áo Đại Chí, Xem kỹ phía sau gáy bên phải có một cái bớt nhỏ màu đen hay không. Có, nhưng Uông Trường Xích vẫn chưa tin chắc, quan sát thật ký xoáy tóc, hình dạng của cuống rốn, sờ nắn bàng chân và những ngón chân..., lúc ấy Uông Trường Xích mới tin chắc một trăm phần trăm đó là Đại Chí của mình.
- Đại Chí, chúng ta về nhà thôi, nếu con đồng ý, mí mắt con sẽ động đậy - Mí mắt Đại Chí hoàn toàn bất động. - Thế thì con động đậy ngón tay cũng được. - Ngón tay Đại Chí hoàn toàn bất động. - Thế thì con động đậy ngón chân cũng được - Ngón chân Đại Chí cũng hoàn toàn bất động. - Bố biết con không thể động đậy được nên mới nói như thế, nếu con động đậy thật thì con là một đứa ngốc nghếch. Nhà của bố lúc này làm sao có thể so sánh được với nhà của con? Con trai à, đây là cái quả mà con thu nhận được nhờ ở kiếp trước con tu nhân tích đức...
Uông Trường Xích đang thủ thỉ với Lâm Phương Sinh thì Phương Tri Chi chạy xộc vào, bổ nhào xuống bên giường, miệng không ngớt gọi tên Phương Sinh, hai tay thì sờ nắn khắp người thằng bé, ai cũng có thể hiểu là Phương Tri Chi đang lo lắng liệu những bộ phận trên cơ thể Lâm Phương Sinh có bị tổn thương gì không. Uông Trường Xích lẳng lặng chuồn ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ, y tá vừa giải thích vừa an ủi Phương Tri Chi nhưng phải đến nửa tiếng đồng hồ sau, cô mới ngưng khóc được.
Chờ đến khi bác sĩ và y tá rời khỏi phòng, Uông Trường Xích mới dám nhìn qua khe cửa quan sát phòng bệnh. Hai mái đầu của Phương Tri Chi và Đại Chí đang chụm vào nhau, những ngón tay trắng, thon và dài của cô đang vuốt ve mái tóc của Đại Chí, miệng không ngớt thì thầm những lời yêu thương vỗ về. Không phải là mẹ ruột nhưng dưới mắt Uông Trường Xích lúc này, tình thương của cô ta dành cho Đại Chí thậm chí còn hơn cả mẹ ruột. Lúc ấy, khuôn mặt vốn xinh đẹp của Phương Tri Chi càng trở nên rạng rỡ hơn... Tình mẫu tử của cô ta khiến Uông Trường Xích cảm động suýt rơi nước mắt. Nửa tiếng đồng hồ, rồi một tiếng..., thời gian chầm chậm trôi qua nhưng hầu như Phương Tri Chi không hề thay đổi tư thế ngồi ôm con ấy, cho đến khi Phương Nam Phương và Lục San San đưa cơm nước đến cho hai mẹ con.
Trời đã nhá nhem tối, Uông Trường Xích vẫn ngồi trên một chiếc ghế băng đặt ngoài hành lang, mắt vẫn không rời cánh cửa màu xanh lục của phòng bệnh. Vợ chồng lão Phương xách cặp lồng rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại một mình Phương Tri Chi ở lại chăm sóc Đại Chí qua đêm. Ngồi trên chiếc ghế, Uông Trường Xích ngủ gà ngủ gật, thi thoảng giật mình tỉnh dậy thì mắt lại dán vào cánh cửa phòng đóng kín. Đêm khuya, khi tất cả đều đã yên tĩnh, Phương Tri Chi mới sực nhớ đến người có lòng tốt đưa Lâm Phương Sinh đến bệnh viện vẫn còn ngồi ngoài hành lang. Cầm trên tay một chiếc phong bì, cô ta mở cửa đi ra ngoài, nói:
- Có phải anh là người đã đưa con trai tôi đến bệnh viện không?
Uông Trường Xích gật đầu. Phương Tri Chi nói cám ơn rồi đưa chiếc phong bì cho cậu ấy.
- Tại sao lại như vậy?
- Gọi là một chút lòng thành ghi nhớ công ơn của anh.
Uông Trường Xích đẩy chiếc phong bì về phía Phương Tri Chi:
- Tôi tình cờ đi trên đường, chỉ sợ không cấp cứu kịp nên mới đưa cậu ấy đến đây, không ngờ nó lại là con của cô.
Phương Tri Chi toáng giật mình:
- Anh là...
- Cô giáo Phương không nhớ tôi phải không? Tôi đã từng sơn đồ gỗ cho gia đình cô.
- Ôi chao, là anh Uông! Đúng là may quá! Số tiền này anh hãy cầm lấy.
- Tôi ngồi ở đây không phải để chờ cô ban thưởng, chỉ chờ cho con trai cô tỉnh lại là tôi sẽ đi ngay. Dù sao cũng đã đưa nó vào đây, tôi muốn biết kết quả như thế nào.
- Nó không sao, bác sĩ nói ngày mai nó sẽ tỉnh thôi.
- Bố nó sao không thấy đến?
- Anh ấy đi công tác rồi. Anh cầm số tiền này đi, nếu không lòng tôi sẽ cảm thấy áy náy.
- Tôi mà cầm số tiền này thì ông trời chẳng dung thứ cho đâu.
Đưa qua đẩy về, chiếc phong bì tuột khỏi tay Phương Tri Chi rơi xuống sàn nhà. Phương Tri Chi nói:
- Anh không cần tiền, vậy anh cần gì?
- Tôi không cần gì cả.
- Không cần gì cả thì anh đừng ở đây nữa. Anh giống như một người lính đặc công ngồi giữ cửa, tôi cảm thấy không an lòng? Có phải là anh chê tiền quá ít không?
Uông Trường Xích nhặt chiếc phong bì lên:
- Thôi thì tôi nhận vậy, như thế cô đã yên lòng chưa?
Phương Tri Chi đưa tay lên vuốt ngực, thở một hơi thật dài như thể đã vất đi được một tảng đá nặng trên người xuống đất. Uông Trường Xích nói:
- Thằng bé tỉnh dậy thì nói cho tôi biết một tiếng, coi như cả đời này tôi tu nhân tích đức.
Phương Tri Chi gật đầu, Uông Trường Xích xoay người bỏ đi. Phương Tri Chi nhìn theo cậu ấy, nghĩ thầm trong bụng, cái dáng đi này sao thấy quen thuộc một cách lạ lùng.
Ngày hôm sau, Lâm Phương Sinh đã tỉnh. Uông Trường Xích ôm một bó hoa tươi đến phòng bệnh. Phương Tri Chi nói:
- Phương Sinh à, đây là chú đã đưa con đến bệnh viện, nói cám ơn chú đi con.
Phương Sinh đưa mắt nhìn Uông Trường Xích, ánh mắt có vẻ dò xét, nói:
- Tại sao mẹ biết là ông ta đưa con đến bệnh viện?
- Là chú Uông nói cho mẹ biết.
- Không phải mẹ từng dặn con là đừng bao giờ tin vào người lạ sao? Bây giờ ông ấy nhận là đã đưa con đến bệnh viện là mẹ tin ngay là làm sao? Mẹ cũng thừ biết là lúc này bọn lừa đảo nhiều lắm, có phải là mẹ đã đưa tiền cho ông ta?
- Thằng bé này sao lại ăn nói lạ thế nhỉ? Không phải chú ấy đưa con đến đây thì còn ai nữa?
- Hình như là một chú cảnh sát. Đúng rồi, một chú cảnh sát đã lái xe đưa con đến đây.
Phương Tri Chi đưa mắt nhìn Uông Trường Xích, ngập ngừng:
- Có đứng như vậy không?
Uông Trường Xích nói:
- Thằng bé đã nói như thế thì cứ cho là như thế. Số tiền này tôi vốn không muốn nhận vì tôi không thật sự cần.
Nói xong, Uông Trường Xích lấy chiếc phong bì tối qua Phương Tri Chi đưa cho, đặt lên bàn. Phương Tri Chi nhìn Phương Sinh, nói:
- Phương Sinh, con đừng có đặt điều nói bậy.
- Con không hề đặt điều. Con nhớ ra rồi. Chú này đâm xe vào con, thảo nào mà ông ta mới đến đây để thăm dò. Thì ra là vừa ăn cướp vừa la làng!
Phương Tri Chi lại nhìn Uông Trường Xích:
- Rốt cuộc là thế nào đây?
- Cô nói đi, rốt cuộc là thế nào?
- Thảo nào mà nah không dám nhận tiền, thảo nào mà anh nói nếu anh nhận số tiền này thì ông trời sẽ không dung thứ. Hóa ra anh lại là kẻ gây ra chuyện này. Họ Uông kia, tôi yêu cầu anh phải bồi thường.
Hình như có trăm ngàn con ong đang chích nọc độc vào não tủy của Uông Trường Xích. Có lẽ nào những lời vu oan kết tội kia lại được nói ra từ miệng của chính con trai tôi, Uông Đại Chí? Nó hoàn toàn không phải là con tôi nữa rồi! Bao nhiêu năm nay tôi ngày nào cũng trông chờ nó biến thành người nhà họ Lâm, quả đúng như vậy, lúc này nó đã hoàn toàn thay hình biến tướng, từ Uông Đại Chí biến thành Lâm Phương Sinh. Nó đã biến thành họ, nó mới không gặp bất hạnh, không bị thua thiệt trước bất kỳ loại người nào. Tính cách nó càng cứng cỏi, lòng tôi càng vui. Bố, chúng ta đã thành công rồi! Cuối cùng thì hạt giống của chúng ta cũng đã biến thành một cây cao giữa lòng thành phố rồi. Không hiểu sao, út lại cười, nụ cười lạ lùng của cậu khiến Phương Tri Chi và Lâm Phương Sinh cùng nhìn nhau và cùng không hiểu là tại sao người đàn ông này lại có thể cười được trong hoàn cảnh ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...