Type: Bích Ngọc
2.
Uông Trường Xích giấu mọi thông tin đến phát thối ra mới nói với Uông Hòe. Lúc này Uông Hòe đang uống rượu một mình, nghe được tin ấy thì có cảm giác như nuốt phải một quả trứng thối, tiếc là không nôn ra được ngay tức thì. Nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật, không có cách gì để nôn ra nó được. Do vậy, ông chỉ còn cách kềm nén, kềm nén đến độ khi nó biến thành nỗi đau âm ỉ bên trong mới thở dài nói:
- Không phải điểm thi của mày vượt điểm chuẩn à, đã vượt điểm chuẩn tại sao lại không được tuyển chọn?
Uông Trường Xích cúi đầu, nói:
- Họ nói, đơn xin tuyển của con điền không đúng quy cách.
- Mày điền gì trong đơn?
- Con đăng ký nguyện vọng đầu tiên là Đại học Bắc Kinh hoặc Đại học Thanh Hoa, nếu không xét được thì phục tùng sự phân bổ.
Một tiếng “rắc” vang lên. Thì ra Uông Hòe đã bóp nát chiếc cốc rượu đang cầm trong tay, gằn giọng:
- Gan của mày to bằng trời rồi đó! Từ năm một chín bốn chín đến nay, toàn huyện chưa có đứa nào đỗ vào Đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa cả.
- Nhưng con cũng có ghi là phục tùng sự phân bổ. Với điểm số như vậy, chí ít con cũng kiếm được một chỗ ở những trường tồi hơn.
- Không phải ai cũng vừa cúi đầu là đã nhìn thấy tiền. Số mệnh của mày giỏi lắm là được tuyển vào những trường hạng hai hạng ba, lại còn nằm mơ giữa ngày xuân là sẽ vào những trường danh tiếng.
- Con muốn thử thời vận một phen.
- Ngoại trừ đem cơ hội chôn vùi ra, mày còn có thể thử cái quái gì? Mày là một thằng “tam vô”, không quyền không thế không tiền, mỗi bước đi đều giống như mang xích sắt trong chân lại dám đem vận mệnh của mình ra làm trò đùa.
Đầu của thằng “tam vô” vốn đã cúi thấp, bây giờ lại càng thấp hơn nữa, nhìn rất giống với bông lúa đang ngậm đầy sữa gục đầu rủ xuống. Suốt cả đêm, Uông Trường Xích chẳng dám ngước đầu lên, hình như cậu muốn dùng cái tư thế ấy để chứng minh chính mình đang gắn chặt với những bông lúa ngoài đồng. Uông Trường Xích trông thấy những bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo của Uông Hòe, những bước chân run rẩy của Lưu Song Cúc, thấy cả những mảnh thủy tinh vỡ lấp lánh và cả con chó vàng đang chạy quanh chạy quẩn dưới bàn ăn. Ngọn gió rất ý tứ thổi đến xua đi cái nóng hầm hập, cậu lại cảm thấy sau gáy mình ớn lạnh lên từng cơn giống như đang đắp lên đó một miếng cao giảm đau. Uông Hòe và Lưu Song Cúc không hề nói với con trai một lời nào nữa, nhưng từ trong tâm khảm, ai ai cũng biết rằng im lặng là hình phạt tàn khốc. Trong đầu Uông Trường Xích chợt lóe lên một ý nghĩ: tự sát. Ngay cả địa điểm và cách thức tự sát cậu cũng đã nghĩ ra, nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là một ý nghĩ, rất nhanh chóng biến mất.
Đêm đã về khuya. Uông Trường Xích nghe thấy tiếng dội nước tắm rửa, tiếng đóng cửa nhưng không nghe thấy tiếng chiếc giường gỗ đâu cả. Bình thường, tiếng cọt kẹt đều đều vẫn vang lên hàng đệm từ chiếc giường gỗ nhưng đêm nay tuyệt nhiên không vang lên lần nào, hình như nó đang vì cậu mà tạm dừng tất cả những hoạt động khoái lạc. Cho đến khi tiếng hắt hơi của Uông Hòe vọng đến, Uông Trường Xích mới cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ. Nhặt rồi lại nhặt…Ngón tay cái của cậu bị mảnh thủy tinh đâm vào, máu chảy ròng ròng nhưng tuyệt nhiên không hề có cảm giác đau đớn.
Sáng sớm hôm sau, Uông Hòe đã tỉnh rượu. Ông muốn Uông Trường Xích cùng mình đến tìm người phụ trách công tác tuyển sinh trên Phòng Giáo dục huyện để trình bày lý lẽ. Uông Trường Xích nấp kín trong phòng không dám ra ngoài, Uông Hòe vung chân đá mạnh, cánh cửa phòng bật tung. Có lẽ đay là lần biểu diễn điệu nghệ của cái chân cuối cùng trong suốt quãng đời còn lại của ông. Đôi vai của Uông Trường Xích rung lên từng đợt trông giống như những cô gái đang ôm mặt khóc thút thít, chiếc khăn trong tay đang được giặt bởi nước mắt. Uông Hòe nói, khóc liệu có thể giải quyết được vấn đề hay không? Đương nhiên Uông Trường Xích vẫn biết là khóc không thể nào giải quyết được vấn đề, nhưng chí ít thì khóc cũng là cách để cậu giải tỏa được áp lực. Uông Trường Xích cũng đã muốn nín, nhưng càng muốn nín khóc thì tiếng thút thít lại càng to hơn, ai oán hơn.
Cậu đắp chiếc khăn tay lên mặt, cho rằng như thế đỡ phải dùng tay lau nước mắt, cố kềm chế để khỏi kêu gào. Nhưng vỡ đê rồi…khóc thút thít đã biến thành kêu gào. Nhưng đứng ở ngoài cửa quan sát, điệu bộ giống như đang xem một vở bi kịch đang diễn trên sân khấu. Uông Trường Xích kêu gào một lúc, cảm thấy tự làm mất mặt nên tiếng khóc nhỏ dần, cuối cùng cũng im bặt. Nhưng sau khi đã bình tĩnh lại, tâm lý vẫn còn cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy hơi lạnh nên đôi vai không ngừng run rẩy.
- Đi được chưa?
- Ngón tay con bị thủy tinh đâm, chảy máu…
- Không phải dùng ngón tay để đi!
- Suốt đêm con không ngủ…
- Khi sinh ra mày, tao và mẹ mày không hề chợp mắt suốt hai ngày hai đêm!
Uông Trường Xích đưa mu bàn tay lên dụi mắt, nói:
- Tự mình điền thỉnh nguyện thư không đúng, còn dám trách ai…
- Trách bọn chúng. Đúng là khinh người thái quá!
Uông Trường Xích xin phép đi rửa mặt, còn Uông Hòe ra cổng đứng chờ. Cậu cố tình rửa thật chậm rãi, dùng sức mạnh đôi tay kỳ cọ từ trán xuống cằm, rồi từ cằm ngược lên đến trán, lặp đi lặp lại mấy lần chẳng khác nào đàn bà con gái mát xa mặt mình, vừa rửa ráy vừa mơ ước suốt đời chỉ làm mỗi công việc này. Nhưng ngay sau đó tiếng hô rất to của Uông Hòe đã vang bên tai giống như tiếng chuông đồng hồ báo thức khiến cậu ý thức được rằng, sự nhẫn nại của con người cũng có giới hạn của nó. Uông Trường Xích nghĩ, cùng với bố đến một nơi có thể làm người ta mất mặt, chi bằng bỏ trốn. Cậu chạy ra cổng sau, không ngờ rằng Uông Hòe đang đứng ở đó bởi một giây trước đó, bố cậu đã chuyển vị trí từ cổng trước ra cổng sau. Uông Trường Xích muốn thu cái chân đã bước qua ngạch cửa bằng đá lại nhưng không thể nhấc nó lên khỏi mặt đất như mắc phải chứng bệnh bại liệt toàn thân, vì nó đã bị ánh mắt của Uông Hòe ấn chặt xuống đất. Uông Hòe châm chọc hỏi có cần phải đi vệ sinh lần nữa hay không và Uông Trường Xích chỉ cong biết lắc đầu.
Hai người đi về phía đường quốc lộ, bố trước con sau. Trên vai Uông Hòe đeo một cái túi vải mềm, theo nhịp mỗi bước đi của ông, cái túi ấy phát ra âm thanh của nước bị xao động. Thì ra trong túi có đựng một bi đông nước quân dụng, nếu nước đầy bi đông thì không thể phát ra tiếng kêu, nhưng là nửa bi đông sẽ có tiếng óc ách. Từ trong túi còn tỏa ra mùi cơm nếp thơm. Đi được một đỗi, toàn thân Uông Trường Xích đã ướt đẫm mồ hôi. Uông Hòe hỏi nóng rồi à? Uông Trường Xích nói không nóng, chỉ đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm rằng bố không ngoái đầu nhìn lại, sao ông biết mình đang nóng? Uông Hòe hỏi có muốn uống nước không? Uông Trường Xích nói không khát. Uông Hòe hỏi có đói không? Uông Trường Xích trả lời không đói. Kỳ thực thì cậu không ăn, không uống, không ngủ đã tám tiếng đồng hồ rồi, lúc nãy mỗi câu nói đều là giả, như cố ý đối đầu với bố mình.
Im lặng rơi vào giữa hai người. Trên con đường dài dằng dặc lúc này chỉ có tiếng bước chân xoèn xoẹt. Uông Trường Xích nhìn thấy trên đầu mình một bầu trời trong vắt, một đàn chim bay vút qua, trông chúng chẳng khác nào những hạt vừng được rải trong rừng, như cá bột ném về biển lớn. Uông Hòe càng đi càng nhanh, đi hơn vài chục bước nữa mới phát hiện Uông Trường Xích không bám ở phía sau lưng. Ông dừng chân, mở bi đông hớp một ngụm. Từ khoảng cách rất xa, Uông Trường Xích vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng. Té ra trong bi đông không phải là nước mà là rượu. Chờ Uông Trường Xích đi đến, Uông Hòe đưa chiếc bi đông cho con, hỏi có cần tợp một ngụm không? Uông Trường Xích lắc đầu. Lúc ấy, Uông Trường Xích mới chú ý đến đầu tóc vừa bẩn vừa bù xù của bố. Đường viền trên cổ áo ông bám đầy gỉ sắt đen đúa: cái túi đeo tên vai có một miếng vá to bằng bàn tay…Uông Trường Xích nghĩ, có lẽ nào mình lại cùng với một con sâu rượu, đầu tóc rối bù, áo quần xộc xệch như thế này đến gặp người của ban tuyển sinh luận về đạo lý?
Nhìn theo cái bóng ngày càng nhỏ dần của Uông Hòe phía trước, càng đi những suy nghĩ của Uông Trường Xích càng trở nên mơ hồ, hỗn độn; càng đi cậu càng thấy tiền đồ của mình sao mà tối tăm. Khi đi ngang qua một khu rừng trồng toàn cây trà, Uông Trường Xích đột nhiên chui tột vào trong, chạy thục mạng, chạy như cần phải giải thoát khỏi trái đất này. Cành cây đập vào mặt đau rát. Nhưng thực ra thì Uông Trường Xích chạy đâu có nổi, chỉ một lát là bổ nhào xuống một gốc cây ngồi thở dốc. Thở… thở và … thở. Không trung vang lại tiếng chửi rủa của Uông Hòe:
- Uông Trường Xích! Mày là thằng chẳng có đầu óc! Mày không phải là giống của tao! Mày là một thằng trứng thối! Mày không dám đi nói lý lẽ với người ta, mày sống cũng bị người ta khinh bỉ…
Tiếng chửi vần vũ bay lượn trên đầu, gió thổi nhẹ, nó run rẩy tản mát, nghe ra sao mà thê lương bi thiết. Uông Trường Xích ôm lấy gốc cây, ôm thặt chặt chẳng khác nào ôm mẹ, những ngón tay bám vào vỏ cây đến độ đau nhức, cánh tay tê dại. Cuối cùng cậu ôm lấy gốc cây ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy mới thấy chân tay và toàn thân đã tê cứng. Hình như chúng đã rời khỏi thân thể cậu để biến thành những cành cây khô. Ngồi bệt xuống đất, một cách chậm chạp, Uông Trường Xích tìm lại tri giác cho đến khi cảm giác hồi lại đôi tay rồi đến đôi chân, cậu mới đứng dậy và đi về nhà.
Vừa về đến cổng, Lưu Song Cúc lấy làm lạ hỏi vì sao lại quay trở về? Uông Trường Xích nói không mang theo chứng minh nhân dân. Lưu Song Cúc liếc mắt hướng về đường cái, nói:
- Con yên tâm để bố đi một mình à? Tính khí ông ấy nóng nảy, e rằng sẽ đánh nhau với người ta mất.
Uông Trường Xích làu bàu, đó là do bố tự tìm lấy phiền phức. Lưu Song Cúc nói, lương tâm của mày để đâu? Ông ấy đi là vì mày. Uông Trường Xích nói, mất mặt lắm, xấu hổ lắm. Lưu Song Cúc lặng người giây lâu mới lấy lại thần hồn.
Sáng hôm sau, Uông Trường Xích nghĩ rằng Uông Hòe sẽ trở về, nhưng khi đến trời tối đen vẫn không thấy bóng dáng ông trên đường về. Về khuya cũng không nghe thấy tiếng chân nào. Tai của Uông Trường Xích vểnh lên suốt đêm nhưng đến tận sáng hôm sau, cậu vẫn không nghe được những âm thanh cần nghe. Lưu Song Cúc bấn loạn chạy ngược chạy xuôi, chạy vào chạy ra, suốt ngày giục Uông Trường Xích đi tìm bố nhưng cậu giả vờ không nghe không thấy. Đến ngày thứ năm, Lưu Song Cúc nói, mày mà không đi gọi ông ấy về, lúa chín rục rụng ngoài đồng thì làm sao? Uông Trường Xích đang ngồi trên một chiếc ghế trước cửa nhà, nheo mắt ngắm dãy núi thấp thoáng mờ mờ xa xa. Lưu Song Cúc xô Uông Trường Xích một cái, giống như con lật đật, cậu nghiêng về một bên rồi bật trở lại. Cho dù Lưu Song Cúc dùng bao nhiêu sức để đẩy, dùng bao nhiêu góc độ để xô, cái mông của Uông Trường Xích như đã được bôi keo vạn năng, trước sau vẫn không rời khỏi ghế. Cuối cùng, Lưu Song Cúc vừa lau nước mắt vừa nói:
- Có thể bố mày đã bị người ta bắt rồi, còn mày…ngay cả cái mông của mày cũng không thể nhấc lên là sao? Lẽ nào mày trơ trơ như cục đá? Mày có thể không lên tiếng giúp ông ấy, nhưng mày phải đón ông ấy về… E rằng lúc này chỉ là một cái xác chết mà thôi.
Mắt của Lưu Song Cúc lúc này đã đỏ và tiếng khóc sẵn sàng bật ra bất cứ lúc nào. Uông Trường Xích vẫn không động lòng. Lưu Song Cúc vơ lấy một cái túi, nói:
- Mày không đi thì tao đi!
Cuối cùng Uông Trường Xích cũng động đậy. Nghĩ đến đống việc đồ sộ khi chỉ có một mình ở nhà, cậu thấy sợ hãi. Hai tay nắm chặt lấy chiếc ghế, Uông Trường Xích đứng dậy, lôi cả chiếc ghế theo sau mông, chẳng khác nào chiếc ghế đã biến thành một phần của cơ thể cậu. Với chiếc ghế sau mông cậu bước đi vài bước, cảm thấy khó xoay xở bèn chuyển nó từ mông đít lên vai. Cậu liền vác chiếc ghế ra đi. Lưu Song Cúc lấy làm kỳ lạ, hỏi:
- Sao lại mang ghế đi theo? Tìm chỗ khác để ngồi thừ người ra phải không?
- Không hiểu gì cả thì đừng giả vờ hiểu.
Lưu Song Cúc đeo chiếc túi lên vai Uông Trường Xích. Cậu vác ghế đeo túi sải bước ra đường cái quan.
Đường núi ngoằn ngoèo. Rừng cây càng lúc càng bao la mờ mịt. Uông Trường Xích nhỏ như một con kiến, đường thì nhỏ như một sợi tóc bạc phơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...