Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Những thê thiếp này của Hi thân vương tuy rằng chẳng có chút danh phận nào, thân phận chỉ hơn nha hoàn một chút, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân của Hi thân vương, vậy mà giờ nữ nhi của Hi thân vương lại nói các nàng có thể tự do tái giá, thật sự trái với lẽ thường, thật sự làm kinh hãi thế tục.

Khi mọi người còn chưa hết sửng sốt, Tuyền Cơ lớn tiếng nói: “Những ai có nơi để đi thì xin mời về phòng tự thu thập hành trang, chạng vạng ta sẽ sắp xếp xe ngựa đưa các ngươi rời đi, không có nơi để đi thì ở lại trên sảnh, đợi ta ghi chép lại xong rồi mới quay về chuẩn bị, trễ nhất là ngày mai sẽ đưa mọi người rời kinh.”

Mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa, Tuyền Cơ đếm lại số người trên giấy, kỳ quái nói: “Sao lại chỉ có ba mươi bảy người? Chẳng phải là có ba mươi tám sao?”

Ở lại trong sảnh còn có hơn mười cơ thiếp đưa mắt nhìn nhau, người lớn tuổi nhất trong số đó mở miệng nói: “Còn một người, là mẫu thân của Ninh Dương Thế tử, Trắc phi nương nương Trà Yên…”

Tuyền Cơ, Dịch Thanh Vân nhìn nhau, vị Trắc phi nương nương này không phải là người trước kia phái người đuổi giết Dịch Thanh Vân, còn có đứa con bị chết ư?

Hiện tại tình trạng của vị Trắc phi nương nương danh tiếng này thật sự thảm, đầu bù tóc rối ngồi trong góc một tiểu viện hẻo lánh của Vương phủ, khi khóc khi cười, điên điên khùng khùng, không thể nhận ra được vẻ tươi đẹp hoa nhường nguyệt thẹn lợi hại khi xưa.

Tuyền Cơ đi đến trước cửa viện, nghe thấy nàng lẩm bẩm nói: “Con à, hì hì, con à, con là bảo bối của ta a! Con yên tâm, cha ngươi không sinh được đứa con thứ hai đâu… ha ha ha! Con chỉ cần ngoan ngoãn, tương lai con chính là thân vương rồi. Nếu cha con thành đương kim Hoàng thượng, con nhất định là Thái tử, hì hì! Hì hì! Ta sẽ là mẫu nghi thiên hạ, ai dám chê cười ta xuất thân thấp hèn liền đem bọn họ chém hết!”


Nữ quản sự dẫn đường đã ở nhiều năm trong Vương phủ, thấy tình cảnh này, liền nhẹ giọng giải thích nói: “Sau khi Ninh Dương Thế tử qua đời không lâu, Vương gia phát hiện Trắc phi nương nương từng hạ dược trong thức ăn của Vương gia, khiến các phu nhân khác không thể thụ thai, liền giận dữ ra lệnh đem Trắc phi nương nương đưa tới đây giam cầm, nghiêm cấm truyền tin tức ra ngoài.”

Khó trách Hi thân vương có vô số thê thiếp, mà lại ít con như vậy. Mẫu thân của Dịch Thanh Vân không ở trong Vương phủ, luận về tuổi tác, Tuyền Cơ tuy nhỏ tuổi hơn hắn nhiều, sau đó mới đến Ninh Dương Thế tử.

Tuyền Cơ bỗng nhiên nghĩ, từ khi có Dịch Thanh Vân đến mình, cũng phải sáu bảy năm, Hi thân vương sao lại không có đứa con khác? Lúc đó vị Trắc phi nương nương kia còn chưa có con, chắc chắn là chưa hạ dược Hi thân vương mà.

Lại nhớ đến giao dịch giữa cậu và Hi thân vương lúc ấy, hẳn là Hi thân vương vì muốn tranh thủ sự ủng hộ của Vạn Tố Hòa, không dám để cho nữ nhân khác mang thai trước Vương phi, nếu không phải Vương phi khó sinh mà chết, nàng lại trở thành ngu ngốc, e là không đến lượt Trắc phi nương nương này sinh con đâu.

Những người nam nhân nữ nhân này, đầu óc chỉ toàn tham vọng quyền thế, cuối cùng được cái gì?

“Nàng có thân nhân không?” Tuyền Cơ chỉ người ngồi dưới đất đang cười ngớ ngẩn hỏi nữ quản sự bên cạnh.

Nữ quản sự do dự một hồi, nói: “Trắc phi còn có một em trai, hai năm trước đã đến làm việc tại biệt viện ở Lung Giang, từ đó không trở về nữa. Nghe nói đã làm sai điều gì đó khiến Vương gia sai người đánh chết, ngoài người đó ra chưa từng nghe nói nàng nhắc đến ai khác.

Lung Giang? Hai năm trước?

Hai người Dịch Tạ lập tức nghĩ đến sự việc suýt chết đuối năm đó. Hiện giờ nghe ra, rất có thể Trà Yên phái em trai đến sát hại Ninh Nguyệt Quận chúa, chỉ là không hiểu lúc đó Ninh Nguyệt Quận chúa người không ra người làm sao lại chọc đến nàng?

Trà Yên nghe thấy tiếng người, ngẩn đầu nhìn thấy ba người đứng cách đó không xa, bỗng nhiên mắt tràn ngập hận thù, nhảy dựng lên đánh về phía Tuyền Cơ. Dịch Thanh Vân đứng ngay cạnh Tuyền Cơ, dĩ nhiên không để nàng thành công, bắt lấy cánh tay của Trà Yên, cổ tay khẽ dùng sức, nàng liền đứng không vững, lảo đảo ngã sang một bên.


Dịch Thanh Vân kéo Tuyền Cơ lui lại phía sau hai bước mắng: “Biến thành điên khùng rồi vẫn muốn hại người, thật hết thuốc chữa rồi!”

Trà Yên ngã trên mặt đất, không còn chút sức lực nào để đứng lên. Sau khi nàng thất thế, các cơ thiếp trước đó chịu sự hành hạ của nàng đương nhiên sẽ không làm cho nàng sống yên ả, thường xuyên cắt cơm, đêm qua Hi thân vương gặp chuyện, chẳng ai nhớ đến việc đưa cơm cho nàng.

Trà Yên ngẩng đầu nhìn Dịch Thanh Vân, khó khăn đứng dậy, nói mơ hồ: “Vương gia không cần phá bỏ đứa con của Trà Yên, Trà Yên không dám tranh sủng cùng Vương phi, không cần hại đứa con của Trà Yên… Ô ô ô, Trà Yên vì ngài, điều gì cũng đồng ý a…”

Thấy Dịch Thanh Vân ôm Tuyền Cơ dựa một bên vai, bảo vệ nàng, Trà Yên lại phẫn nộ đứng lên, cười đến ác liệt nói: “Hì hì, ngươi là Vương phi thì sao, không phải đã sinh ra một nữ nhi ngu ngốc sao, ha ha, Vương gia không cần lo lắng, Trà Yên lại có thai rồi, nhất định sinh cho người một tiểu Thế tử mập mạp, người có nghe thấy không? Ninh Dương đang gọi người là Phụ vương nha, ha ha ha!”

Trà Yên điên điên khùng khùng một câu đông một câu tây, hầu như là việc tranh sủng ngấm ngầm xấu xa ta hại người người hại ta trong Vương phủ, Dịch Thanh Vân cùng Tuyền Cơ nghe thấy mà rợn cả người, vội vàng rời khỏi tiểu viện.

Vị Trắc phi này đã từng trải qua những ngày rất oai phong, chắc chắn là đã hại và đắc tội không ít người, lại không tiện bố trí nàng cũng một chỗ với những thê thiếp khác, Tuyền Cơ nghĩ nghĩ liền phân phó nữ quản sự tìm một tòa am ni cô gần kinh thành, cúng điếu nhiều tiền nhang khói rồi để cho Trà Yên đến đó ở.

Nữ quản sự nhìn Tuyền Cơ một cái, thầm nghĩ: Khó trách bên ngoài có người nói Quận chúa là Thiên nữ, nếu không phải là Thiên nữ, sao có thể lương thiện như vậy.

Bận rộn cả một ngày, tới buổi chiều, người trong Vương phủ đã rời đi cũng được bảy tám phần, còn một ít ở lại giúp lo liệu hậu sự cho Hi thân vương. Tuyền Cơ cùng Dịch Thanh Vân đổi một bộ quần áo trắng, làm lễ rồi chuẩn bị sang hôm sau trời vừa sáng sẽ rời thành, cả hai người đều không muốn ở lại nơi lãnh huyết vô tình này thêm một khắc nào. 


Đúng lúc đó, thái giám trong cung đến truyền chỉ tuyên Ninh Vân Thế tử cùng Ninh Nguyệt Quận chúa vào cung yết kiến thánh thượng. Hai người nhìn nhau, lúc này nhập cung, không biết chuyện gì xảy ra đây?!

Dịch Thanh Vân tiến lên nói: “Huynh muội chúng ta phải túc trực bên linh cữu của phụ thân, muốn làm trọn đạo hiếu lần cuối cùng, thỉnh công công bẩm lại Hoàng thượng, đợi tròn 7 ngày tỏ lòng hiếu, thần sẽ tiến cung yết kiến.”

Lời này có phần vô lễ, nhưng thái giám cũng chẳng thể phản bác, cũng chẳng thể tìm được thị vệ để áp giải người vào cung, chỉ có thể mang theo khuôn mặt bất đắc dĩ về cung hồi báo.

Thái giám vừa ra khỏi cửa thì Ninh Tuyết Quận chúa đến.

Vì Hi thân vương gặp chuyện, hiềm nghi lớn nhất đương nhiên rơi vào Mục thân vương cùng Tương thân vương, nên hai bên đều hết sức án binh bất động, ở trong phủ chờ đợi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Suốt một ngày, Hi thân vương phủ chỉ có người ra không có người vào, các thế lực do thám chỉ có thể ẩn núp ở gần Vương phủ, theo tin tức từ những gia nô ra khỏi phủ thì Ninh Vân Thế tử cùng Ninh Nguyệt Quận chúa đối với việc Vương gia mất, không khóc không nháo mà rất bình tĩnh giải tán gia nô cùng các cơ thiếp của Hi thân vương, có vẻ chuẩn bị rời khỏi kinh thành, làm mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui