Trương Kiều Dư cười, không thừa nhận cũng không phản đối: “Ta nghĩ không cần lão già như ta phải nhắc nhở Vương gia, chuyện thu phục nữ nhân cần phải dùng chiêu gì là hiệu quả nhất.”
Một câu đâm trúng ngay chỗ đau của Triệu Kiến Thận, không phải là không sử dụng những thủ đoạn đối với những nữ nhân khác đối đãi với nàng, thậm chí là còn dùng đến bản thăng cấp… ngay đến cả lấy sắc đẹp dụ dỗ cũng dùng tới rồi, thế mà nữ nhân đáng ghét này lại phản ứng không giống với người thường, mỗi lần nghĩ đến việc sắp thành, trong nháy mắt nàng lại tuột đi mất.
Dùng tiền dụ dỗ cũng không có hiệu quả, mặc dù nữ nhân này yêu tiền, nhưng trước giờ chưa bao giờ không công mà hưởng lộc.
Tặng son phấn trang sức châu báu cho nàng, nàng vốn không cần (cũng không phải là hoàn toàn không cần, trang sức đem đi đổi thành tiền chạy trốn rồi).
Tặng nàng quần áo xinh đẹp, nàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Thậm chí đến cả thân phận Vương phi nàng ấy cũng khinh thường không thèm để ý.
Sắc dụ xem ra là phương pháp hữu hiệu nhất hiện giờ, đáng tiếc là nhiều lần việc sắp thành lại hỏng.
Ôn nhu với nàng, nàng hoài nghi hắn có âm mưu (mặc dù trên thực tế coi như là có…).
Lạnh nhạt với nàng, nàng cũng không sao cả.
Làm khó dễ nàng, trên cơ bản đều phản tác dụng, bất luận là có vấn đề gì xảy đến trước mắt, nữ nhân này đều sẽ dùng cách thức mà mọi người không ngờ tới nhất để giải quyết.
Nàng từng gây cho hắn rất nhiều ngạc nhiên, rất nhiều vui vẻ, rất nhiều rắc rối, rất nhiều hưng phấn, rất nhiều khát vọng, thế nhưng nàng chỉ luôn có một thái độ duy nhất “Ta không cần ngài, ngài cách ta càng xa càng tốt”, sao mà không khiến hắn vừa tức vừa thương, vừa hận vừa yêu cho được chứ?
Kể từ khi Triệu Kiến Thận trưởng thành đến giờ, lần đầu tiên có cảm giác cầu mà không được, không thể nắm chắc.
Bình phục lại thất bại trong lòng, nhìn tuyết rơi tán loạn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Nếu nàng muốn rời đi thì cứ để cho nàng đi, thất quốc loạn thế, không người che chở, làm sao mà có thể có được cuộc sống yên ổn nhàn hạ thật sự, Dịch Thanh Vân có lẽ có thể bảo vệ cho nàng yên ổn, nhưng mà với thân phận của hai huynh muội nàng, nhất định cũng sẽ bị cuốn vào cuộc tranh giành Ninh quốc, thậm chí là tranh giành thiên hạ, bản vương sẽ chờ xem khi nào thì nàng chịu không nổi rồi mới về cầu bản vương!”
Trương Kiều Dư coi bộ khuyên ngăn không có hiệu quả, cũng không nói nhiều, cười hỏi: “Sao Vương gia không hỏi thử điều kiện của Tuyền Cơ, dù gì tứ đại thần khí bây giờ cũng chỉ còn thiếu có một món…”
Triệu Kiến Thận cười hừ một tiếng nói: “Khỏi hỏi cũng biết, không gì ngoài chuyện cỏ Tử Dương và lệnh giết chết Dịch Thanh Vân.” Dịch Thanh Vân là huynh ruột của nàng thì cũng coi như được đi, huynh đệ nhà họ Vương lại có quan hệ gì với nàng, mà lại đáng giá khiến cho nàng lo lắng thế chứ? Nói tới nói lui nàng đối xử với ai cũng tốt hết, chỉ có mỗi hắn là không tốt, bảo hắn làm sao mà không tức giận.
“Hai việc này đối với Vương gia đều dễ như trở bàn tay.”
“Đúng là dễ như trở bàn tay, chỉ là nhìn thấy bọn họ sốt ruột cuống cuồng cũng rất thú vị lắm phải không? Hơn nữa, cỏ Tử Dương ngoại trừ bổn vương, thiên hạ này không có mấy người có thể lấy được.”
Trương Kiều Dư đành phải thở dài một tiếng, những gì nên khuyên, nên cầu tình, cũng khuyên cũng cầu cả rồi, cũng coi như có thể ăn nói với con gái rồi, còn lại đành phải trông chờ vào tạo hóa của Tuyền Cơ thôi. Xem ra Vương gia thật sự nổi giận rồi, nếu không cũng sẽ không tuyệt tình để cho người phụ nữ mình yêu thương phải lo lắng chịu khổ.
Mấy ngày qua Tuyền Cơ có khổ sở sao? Hoàn toàn ngược lại, thật ra bây giờ nàng sống rất dễ chịu.
Mặc dù ở nhờ nhà của Vương Vũ, nhưng Vương Vũ rộng rãi hiếu khách, trong điền trang đa số là người giang hồ, nói chuyện làm việc đều khá ngay thẳng, quan hệ con người đơn giản, hơn nữa bọn sát thủ đâu đâu cũng có lại khiếp sợ uy danh và vũ lực của Vương gia, đều bị ngăn cách ở bên ngoài điền trang, Tuyền Cơ cảm thấy giống như bắt đầu lại chuỗi ngày ăn xong rồi ngủ ở biệt trang, thoải mái vô cùng.
Hành trình đi Vân Vụ sơn của Vương Vũ đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ xuất phát, Tuyền Cơ vắt óc nhớ lại những kỷ xảo sinh tồn nơi dã ngoại đã từng tiếp xúc qua ở hiện đại, hơn nữa còn tra tìm tất cả các tư liệu có thể tìm được về Vân Vụ sơn, phối hợp với Dịch Thanh Vân để điều chế mấy loại thuốc dùng để trừ khử độc trùng, giải độc chướng, nắm bắt được thành công rất rất nhiều.
Vân Vụ sơn nằm ở phía nam Kỉ quốc cùng giáp với ranh giới Nhạc quốc, Dịch Thanh Vân vốn muốn đi cùng, nhưng lại bị Vương Vũ khuyên ở lại, yêu cầu hắn ở lại chủ trì đại cục, Vương phụ mẫu chỉ có mỗi hai anh em bọn họ, ngộ nhỡ Vương Vũ gặp điều bất trắc, còn đành phải dựa vào sư đệ của Dịch Thanh Vân có thể sớm bào chế xong thuốc chữa trị cho huynh trưởng Vương gia hay không thôi. Hơn nữa, Vương gia nghiệp rộng lớn, cũng cần phải có người trông giữ.
Dịch Thanh Vân không có kiên nhẫn quản lý mấy việc vụn vặt, may mà Tuyền Cơ đối với phương diện tính toán này có thừa kinh nghiệm, trong khoảng thời gian ngắn đã xử lý hết mấy sự vụ trong trang xong đến gọn gàng ngăn nắp.
Có một hôm Tuyền Cơ đang đọc sách để giết thời gian trong thư phòng, bỗng nhiên nhìn thấy Dịch Thanh Vân tức giận bước vào, đập tay lên bàn hét lớn: “Tức chết ta!”
“Sao thế? Không phải huynh đi tìm Mộc quản gia bàn chuyện cho thuê ruộng sao?”
“Đừng có nhắc tới cái lão đầu gỗ ấy! Cái lão già không có đức hạnh này nói với huynh định chờ Vương Vũ về rồi khuyên hắn nạp muội làm thiếp! Lão già không biết xấu hổ, lại bắt muội muội xinh đẹp như thiên tiên của ta đi làm thiếp cho tên xú tiểu tử Vương Vũ! Còn làm cái vẻ đáng chết giống như là coi trọng ta lắm rồi, tức chết ta, tức chết ta!”
Tuyền Cơ nghe xong ngây ra một lúc, khẩn trương nói: “Huynh không có làm gì Mộc quản gia đó chứ?”
“Huynh chỉ đạp cho lão ta một cước, hừ hừ! Đến Trầm Kiếm muội còn chướng mắt, huống chi tên xú tiểu tử Vương Vũ này!”
Tuyền Cơ có chút lo lắng thay cho Mộc quản gia, chẳng qua là tùy tiện bắt đại một người trong điền trang cũng là giỏi võ công, Dịch Thanh Vân cũng không phải là người không biết chừng mực, chắc là không có chuyện gì to tát, nhưng mà sau này đối mặt với Mộc quản gia cũng có chút xấu hổ. Nàng hơi nén giận xuống đáy lòng, cho dù có muốn nàng thay Vương Vũ trông coi giúp gia nghiệp cũng không nên đưa ra loại yêu cầu như vậy.
Vừa nghĩ đến lại cười rộ lên: “Bộ dạng hiện giờ của muội, muốn muội đi làm thiếp của Vương Vũ, cũng thật là coi trọng quá đấy, nói không chừng là nhờ nể mặt mũi của đại ca huynh đấy. Lại nói bản thân Vương Vũ cũng không biết chuyện này, đại ca huynh cũng không cần tức giận.”
Dịch Thanh Vân hai mắt tỏa sáng, ôm lấy tay Tuyền Cơ nói: “Tiểu muội, đi thoa lên một chút nước muối, đem diện mạo vốn có của muội cho bọn hắn xem xem, hừ hừ, muội dù có làm Hoàng hậu cũng dư xài!”
“Đại ca đừng có nói đùa, phiền toái của chúng ta bây giờ đã nhiều lắm rồi, khôi phục lại khuôn mặt kia, trên đường chúng ta quay về Phồn Tinh cốc gặp chuyện không may càng nhiều!” Tuyền Cơ nói cự tuyệt một hơi, mặc dù mới đầu bởi vì dung mạo xấu xí mà bị người ta dòm ngó, thế nhưng ở trong trang nửa tháng, mọi người cũng dần dần thành quen, lúc này không cần thiết phải sinh thêm nhiều chuyện rắc rối.
“Huynh bực á! Đến cả bọn sát thủ lần trước ở khách điếm cũng cười nhạo dung mạo của muội, đại ca ta tung hoành giang hồ, bằng hữu bên cạnh cho đến giờ đều là giai nhân mỹ mạo, tiểu muội à, muội cho đại ca chút danh dự đi, phục hồi lại dung mạo đi, như vậy dù đại ca có dẫn muội ra cửa cũng oai phong a!”
Tuyền Cơ nghe xong chỉ thẳng vào cái mũi Dịch Thanh Vân cười mắng: “Muội còn tưởng đâu huynh thay muội lo lắng, hóa ra là lo lắng mang theo nữ nhân xấu xí như muội làm mất mặt. Huynh có chút danh dự nào à?! Không phải là háo sắc hoa tâm đó chứ? Có muội ở bên cạnh huynh vừa lúc có thể cho người khác biết thưởng thức của huynh đã nâng cao, nhìn nữ nhân không chỉ có nhìn khuôn mặt, thanh danh này đối với huynh mới đúng là có lợi rất lớn đấy!”
Dịch Thanh Vân bị mắng đến ngượng ngùng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tuyền Cơ hết một hồi, thấy nàng bất vi sở động, rốt cuộc đành ai oán than thở một câu “Thật nhìn không được mà!”, bi phẫn mà đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...