“Ta nghe người ta nói, có thể nuôi một lượng lớn những loại gia cầm ăn côn trùng như gà vịt, vịt thì tốt hơn vì có thể ăn nhiều châu chấu hơn.” Những thứ Tuyền Cơ nhớ được cũng chỉ có chút xíu này thôi.
Lưu quản sự của nông trang nghĩ một chút, quả thật là như vậy, những loài động vậy lông vũ này bắt côn trùng nhanh hơn con người nhiều, dùng cách này chẳng những có thể đuổi sạch nạn châu chấu, chăn nuôi những gia cầm này còn có thể làm thức ăn, vỗ đùi một cái, nhất thời hưng phấn không thôi.
Triệu Kiến Thận nhìn Tuyền Cơ nói: “Nàng nghe được phương pháp này từ đâu?”
Tuyền Cơ trả về một câu rất lưu manh: “Đã quên rồi.”
Theo như những quyển sách về nông nghiệp nàng đã từng xem trong biệt viện này, cũng không hề thấy đề cập đến phương pháp này, chắc là vẫn chưa có người áp dụng trên quy mô lớn, nếu nói là ý nghĩ bản thân nàng tự nghĩ ra, một nữ tử tự mình còn chưa phân biệt được ngũ cốc, làm sao có thể biết phương pháp này?
May mắn bản thân mình còn có cái cớ từng bị rơi xuống nước, cho nên bị thương rồi quên mất chuyện trước đây, người mất trí nhớ thỉnh thoảng bất chợt lại nhớ ra được cái gì cũng xem như bình thường đi.
Triệu Kiến Thận gật gật đầu, cũng không biết là có tin hay không, tiếp tục thương nghị các sự tình khác cùng những quản sự. Mấy quản sự này âm thầm đánh giá Tuyền Cơ, đối với lai lịch của nàng có chút tò mò.
Thật vất vả hội nghị mới đi đến hồi kết, sắc trời cũng đã chuyển tối, Tuyền Cơ định lẻn theo các quản sự kia chuồn đi, lại bị Triệu Kiến Thận cứng rắn lưu lại.
Tuyền Cơ ghi chép lại hết những chi phí thu chi của những vụ làm ăn đã bàn ở hội nghị lúc nãy thành sổ sách rồi đưa lên, đứng ngồi không yên suy nghĩ làm cách nào để rời đi. Vậy mà Triệu Kiến Thận lại thật sự hỏi đến bài học buổi chiều, cũng may là học thuộc sách trước giờ luôn là điểm mạnh của Tuyền Cơ, cũng coi như là thoải mái ứng đối mà qua được ải.
Triệu Kiến Thận hôm nay tâm tình tựa hồ không tệ, không có làm khó Tuyền Cơ nhiều lắm liền để cho nàng rời khỏi. Trương Kiều Dư sau khi tiễn hết các quản sự kia về rồi cũng cảm thấy kỳ lạ, Triệu Kiến Thận cười cười giải thích: “Thưởng phạt phân minh.”
Trương Kiều Dư bừng tỉnh đại ngộ, chắc là biểu hiện của Tuyền Cơ trong hội nghị khiến Vương gia hài lòng rồi, cho nên Vương gia hôm nay mới phóng cho nàng một con ngựa[1].
[1] Tha cho một lần.
“Cô nương này rõ ràng đầu óc chứa đầy những mưu ma chước quỷ, lại cố tình không bức ép thì sẽ không muốn động não.” Trương Kiều Dư cười than thở.
“Nàng cùng Viễn Nhi quan hệ như thế nào?” Triệu Kiến Thận bỗng nhiên nhớ đến chuyện y thấy trong thư phòng ngày hôm qua.
“Nhắc đến thì thật thú vị, tiểu bá vương Viễn Nhi này, dường như ở trước mặt Tuyền Cơ liền chưa từng chiếm được thế thượng phong, hai người chạm mặt liền đấu võ mồm. Trong Vương phủ, trừ bỏ chúng ta thì cũng chỉ có Tuyền Cơ đối với hắn thái độ không hề nhân nhượng, ngược lại còn đối chọi gay gắt.” Trương Kiều Dư nhớ đến hình ảnh bọn họ đấu khí là thấy tức cười, rõ ràng là hai tiểu hài tử.
Triệu Tư Viễn tuy rằng xảo quyệt ác bá, nhưng dù sao bản chất không xấu, cũng biết chừng mực, trước đây lén lút sau lưng Triệu Kiến Thận mắng đuổi không ít thế gia nữ tử có ý đối với Triệu Kiến Thận. Triệu Kiến Thận đương nhiên không lo lắng Tuyền Cơ sẽ dễ dàng bị Triệu Tư Viễn hù chạy mất. Nhưng cục diện toàn thắng ở trước mặt lại khiến cho mọi người không thể ngờ tới.
Thực ra nếu ngẫm lại thấy cũng không có gì là lạ, có cái gọi là không có dục vọng mới bền, đối với vị trí Vương phi, Tuyền Cơ không có chút dã tâm, hơn nữa trong lòng cũng chẳng coi trọng chuyện gia thế địa vị, thành thử dám đối đầu với Triệu Tư Viễn đến nơi đến chốn. Nhưng mà nói đến thủ đoạn kỳ quái, Tuyền Cơ tuy rằng kiếp trước là một công dân tốt, nhưng dù sao những học sinh xấu muôn hình vạn trạng của xã hội hiện đại cũng đã gặp nhiều rồi, đồng thời hội tụ nhiều năm kinh nghiệm cùng tri thức của xã hội, đem so ra với Triệu Tư Viễn đã cao hơn rồi, mà Triệu Tư Viễn lúc này lo lắng nhược điểm của mình đến tai Phụ vương, dưới sự tương phản như vậy, biến thành cục diện một mình Triệu Tư Viễn liên tục chịu thiệt.
Triệu Kiến Thận đối với việc này cũng không lưu tâm: “Để cho Viễn Nhi chịu chút trắc trở cũng tốt.”
Lúc này tất cả mọi người đều không ngờ, ảnh hưởng của Tuyền Cơ đối với Triệu Tư Viễn, cũng không phải chỉ đơn giản là chút trắc trở như vậy.
Trong chớp mắt, Tuyền Cơ ở Vương gia phủ đương nhiệm quản sự được một mùa rồi, cuối cùng cũng được đón lần nghỉ phép đầu tiên, tuy rằng thời gian nghỉ năm ngày ngắn ngủi, cũng không được một tuần lễ hoàng kim, nhưng cũng đủ khiến Tuyền Cơ cảm động đến nỗi thiếu chút nữa chân chó chạy đến trước mặt Triệu Kiến Thận hô to: “Tạ chủ anh minh.”
Ngày đầu tiên được thỏa thích ngủ thẳng đến giữa trưa, Triệu Tư Viễn chạy đến muốn rủ nàng đi dạo phố, nói hôm nay trong kinh thành có thể có chợ đêm. Tuyền Cơ vào kinh cũng không có được vài lần ra cửa, hiện tại có sẵn hướng dẫn viên du lịch tự dâng đến cửa, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
“Này, chúng ta có cần cải trang không? Bằng không với cái bộ dạng này xuất môn, sẽ gặp phiền toái a!” Tuyền Cơ đề nghị.
“Hừ! Ngươi đúng là nữ nhân phiền toái! Ngươi mang cái mũ sa là được rồi, kinh thành ta rất quen thuộc, ai dám nhìn chằm chằm ta xem, ta đánh chết hắn!” Triệu Tư Viễn tuy rằng trải qua mấy tháng bị Tuyền Cơ chỉnh đến phục rồi, cũng không có nghĩa là đối với những người khác sẽ khách khí.
Tuyền Cơ vốn định đem ra hai viên “Hủy dung đan”, suy nghĩ một hồi vẫn thôi quên đi, vạn nhất bị Triệu đại BOSS biết mình còn lưu trữ cấm phẩm, vậy là chết thảm! Khẳng định sẽ bị tịch thu xung công.
Tuyền Cơ thay một thân áo váy bình thường, đội mũ sa trở ra cửa, phát hiện Triệu Chính thế nhưng cũng cùng đi dạo. Ngẫm lại thấy cũng đúng, bản thân mình thì vốn có tiền án chuồn êm, Triệu Tư Viễn lại là con trai độc nhất của Vương gia, không cẩn thận một chút làm sao được?
Trên đường người rất đông, Tuyền Cơ nhìn vật gì cũng thấy mới lạ, Triệu Tư Viễn không kiên nhẫn, cười khẩy nói: “Ta hôm nay mới biết ngươi thì ra là một người quê mùa không hơn không kém!”
Tuyền Cơ cười nói: “Một hạt cát một vũ trụ, một cành hoa một thiên đường, vật có hữu dụng hay không còn phải dựa vào nhiều góc độ để nhìn ngắm mới gọi là lạc thú, tiểu hài tử thì biết cái gì, tránh qua một bên chơi đi!”
Triệu Tư Viễn cùng Triệu Chính đều không phải phàm phu tục tử, từ hai câu nói đầu của Tuyền Cơ đã nghe ra hàm ý vô cùng, nhất thời giật mình tại chỗ.
Chờ Triệu Tư Viễn nghĩ đến phải phản bác lại, mới phát hiện Tuyền Cơ đã tấn công vào gian hàng của một tiểu thương rồi.
“Thích thì mua đi, dù sao ngươi vẫn còn nhiều tiền mà.” Triệu Tư Viễn lần này thay đổi sách lược, hy vọng Tuyền Cơ mua về nhà từ từ ngắm.
Tuyền Cơ nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: “Thích liền mua, bao nhiêu tiền mới đủ xài a, ngươi thực lãng phí!”
“Chậc, ta tặng ngươi là được rồi, không tốn tiền của ngươi!” Tiểu hài tử nhà giàu tiếp tục dụ hoặc.
“Không cần.”
“Này, ngươi cũng không chừa mặt mũi cho ta đi!” Tiểu hài tử mất hứng rồi.
Tuyền Cơ nhìn thấy hắn, quyết định giáo dục một chút tiểu hài tử lãng phí này: “Ta chỉ nhìn xem mà thôi, hiện tại thích nói không chừng mua rồi dùng một lát thì đã chán rồi, để trong nhà còn choáng chỗ, cần gì phải làm vậy?”
“Nếu ngươi không mua, về nhà lại hối hận thì làm sao?” Tiểu hài tử hăng hái lên.
“Vậy thì ra đây mua a?”
“Nói không chừng bị người khác mua mất rồi còn đâu?”
“Vậy thì đành thôi vậy, quên nó đi, lần tới nói không chừng lại tìm ra cái khác mình thích hơn.”
Triệu Tư Viễn chán nản, nghĩ nghĩ, nhịn không được thở dài: “Dù sao ta nói không lại ngươi!”
Tuyền Cơ cười nói: “Đa tạ, đa tạ!”
Hai người một đường cãi nhau ầm ĩ tách ra, không chú ý tới Triệu Chính phía sau ánh mắt có chút đăm chiêu.
Dạo chơi đến khi thái dương hạ đằng tây, một hàng ba người tìm một nơi dùng cơm, chuẩn bị sức lực sau khi ăn xong để tiếp tục dạo chợ đêm. Cạnh đó vừa lúc có một tửu lâu là sản nghiệp của Vương phủ, Triệu Chính phân phó chưởng quầy phái người trở về Vương phủ báo tin. Lập tức tùy ý hai người kia tiến lên nhã phòng ở lầu ba.
Tuyền Cơ rốt cục có thể tháo xuống cái mũ sa bịt kín nàng cả ngày, nhìn qua cửa sổ, bỗng dưng “Di” một tiếng.
Triệu Tư Viễn tò mò nghiêng lại xem, bắt gặp đối diện cách đó không xa đèn đuốc sáng trưng, oanh thanh yến ngữ, chính là một cái thanh lâu, trên mặt không khỏi đỏ lên, hướng Triệu Chính ra lệnh: “Chúng ta đổi chỗ ăn!”
Tuyền Cơ phản ứng lại, trêu ghẹo nói: “Ngươi đừng nói với ta là muốn đổi sang thanh lâu dùng cơm nha, ta phụng bồi không được đâu a!”
Triệu Tư Viễn nổi giận: “Ngươi đúng là người không biết tốt xấu, không muốn cho ngươi nhìn thấy thanh lâu thì ăn cơm không vô, ngươi lại còn đùa giỡn ta.”
Tuyền Cơ nhịn không được giơ tay búng một cái lên trán Triệu Tư Viễn, nói: “Nhìn những gương mặt xấu xí của khách làng chơi ấy, cũng không phải rất buồn cười sao, không cần đổi đâu.”
Triệu Tư Viễn phát tác không được, tức giận kéo Triệu Chính đi gọi món ăn. Triệu Chính cười thầm, tiểu Vương gia thật đúng là gặp gỡ khắc tinh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...