Lam Tích ngược lại không sốt ruột giống như nàng, ở trong lòng nàng ấy, Tuyền Cơ là Hoàng hậu, đừng nói chỉ ngẫu nhiên làm cho vài bách tính thường dân chờ nửa ngày, cho dù là để cho bọn họ chờ một hai tháng cũng không tính là đại sự, nhưng lo lắng đến Tuyền Cơ chịu sự nhờ vả của cậu ruột, cho dù không người trách cứ, cũng khó tránh được sĩ diện cảm thấy khó chịu. Cho nên cầm lệnh bài liền đi ra ngoài, tính toán tự mình đi một chuyến.
Vừa lúc Lam Tinh bên ngoài tiến vào, hai người thiếu chút nữa đụng nhau, Lam Tinh vừa thấy lệnh bài trên tay Lam Tích, kinh ngạc nói: “Thì ra lệnh bài ở trên tay ngươi a, sao không nói sớm, buổi sáng quan viên thủ vệ vẻ mặt đau khổ ở phía trước nha môn vòng tới vòng lui, nơi nơi hỏi sự tình gì, vì cái gì hôm nay tịch thu lệnh bài mở cửa thành.”
Tuyền Cơ trên mặt nóng rần lên, nếu nói cho người ta: Bởi vì ta ngủ quên, khẳng định sẽ bị bốn phía đông đảo quần chúng nhân dân khinh bỉ.
Lam Tích muốn cười nhưng không cười liếc nhìn Tuyền Cơ, không đành lòng tiếp tục quở trách nàng, liền kéo Lam Tinh đi ra ngoài.
Nhưng mà hai người mới đi một hồi lại quay trở về, bên người còn dẫn theo một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo kiểu quan quân.
“Làm sao vậy? Không phải đi đưa lệnh bài sao?” Tuyền Cơ có chút sốt ruột, rất nhiều người đang chờ ở cửa thành đó.
Lam Tích sắc mặt ngưng trọng nói: “Vị này chính là môn quan quản cửa thành phía Nam, vừa rồi ở trên đường gặp, nói có một số việc muốn tìm quan trên thương lượng, tình huống ngoài cửa thành… Có chút bất thường.”
Tuyền Cơ hết hồn nhìn về phía tên môn quan kia, sẽ không là bởi vì chờ quá lâu, quần chúng đánh trống reo hò, thể hiện ác tính (tên gọi tắt bạo động hoặc dân biến)?!
Tên môn quan kia tuy rằng biết quan trên hôm nay không ở trong thành, nhưng không nghĩ tới người giữ ấn chính là một tiểu cô nương dung mạo không sâu sắc như vậy, cùng nàng nói cũng không được việc, không biết còn có mặt quan viên khác không, vì thế nhìn chung quanh, chính là không nói lời nào.
Tuyền Cơ nhìn thần sắc hắn cũng biết có ý tứ gì, vì thế đánh mắt hướng Lam Tích nói: “Đi thỉnh Triệu Thập Lục đến.”
Bản thân mình là con gái, phỏng chừng nói cái gì người khác cũng không để tâm, một khi đã như vậy, tìm nam nhân ra mặt tốt hơn.
Vừa dứt lời. Triệu Thập Lục đã từ ngoài cửa đi đến, hướng Tuyền Cơ ôm quyền khom người vái chào.
Tuyền Cơ chỉ vào Triệu Thập Lục trợn mắt nói dối: “Vị này chính là thân tín của Vạn Tố Hòa Vạn đại nhân. Phụ trách thay Chương đại nhân quản lý công việc của Đông Lâm Bảo lúc ngài ấy không có mặt. “
Trong phòng đương nhiên không ai phản bác nàng. Môn quan kia nhẹ nhàng thở ra. Đã nói rồi! Chương đại nhân làm sao có thể đem sự tình phó thác cho một tiểu nữ tử?!
Hắn không biết bậc quan đối phương, nhưng người gác cổng của Tể tướng cũng là quan thất phẩm. Vạn đại nhân là cậu ruột của Hoàng hậu. Khách khí với thân tín của ngài ấy chắc cũng không sai! Vì thế vội vàng tiến lên hành lễ nói: “Hạ quan là quan giữ cửa của cửa thành phía Nam họ Lâm tên Hiển Dương. Hôm nay cửa thành Nam vẫn chưa nhận được lệnh bài khai thành. Bởi vậy cửa thành đến nay chưa mở. Hạ quan vừa rồi ở trên thành lâu xem dưới thành tình huống tựa hồ có chút không đúng. Trước cửa thành tụ tập không giống như là dân chúng bình thường… Không ít người tựa như thân mang binh khí. Quần áo cách ăn mặc cũng rất không bình thường. Đại đa số trên người đã không mang theo hàng hóa càng không có hành lí. Thấy cửa thành vẫn không chịu mở. Sau khi ồn ào hai tiếng liền có mấy người tập hợp ở một bên khe khẽ nói nhỏ, lại cùng với người khác nháy mắt ra dấu. Thật tựa như đều là một phe.”
“Ngươi thấy những người đó là người giang hồ? Thổ phỉ? Hay là lai lịch nào đó?” Tuyền Cơ hỏi.
Lâm Hiển Dương nhìn Triệu Thập Lục trầm mặc không nói một cái đáp: “Hạ quan không biết. Nhưng những người này xem ra mục đích đến không tốt.”
Tuyền Cơ cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta đi lên thành lâu xem đi.”
Nơi này rốt cuộc ai quản sự a? Lâm Hiển Dương trong lòng nói thầm. Nhớ tới vừa rồi mang theo lệnh bài đi cửa thành Nam dĩ nhiên là một tỳ nữ, không khỏi đối vị Vạn Tố Hòa Vạn đại nhân kia thầm oán, tại sao tùy tiện như vậy đem loại đại sự này giao vào tay phụ nhân nữ tử.
Lam Tích nhìn bộ dáng hắn, tuy rằng rất muốn giáo huấn hắn có mắt như mù, nhưng là giờ phút này chính sự quan trọng hơn, đành phải đưa tay chọt lén lưng Triệu Thập Lục một chút, ý bảo hắn mở miệng giải thích.
Đầu ngón tay tinh tế chọt vào lưng săn chắc của Triệu Thập Lục, Triệu Thập Lục thần sắc không thay đổi, nhưng tâm thần chấn động mạnh.
Nhiều năm huấn luyện sát thủ làm hắn có thói quen phòng bị với tất cả sinh vật xuất hiện bên người, nhất là sau lưng, nhưng biết Lam Tích đang đứng ở hắn phía sau, hắn đặc biệt không hề bài xích, thậm chí cảm giác được lúc tay nàng hướng về sau lưng hắn, thế nhưng chủ động thả lỏng cảnh giới, để mặc cho ngón tay không chút sức lực kia chọt chọt lên lưng hắn, đổi lại những người khác, chỉ sợ giờ phút này đã muốn cụt tay hộc máu, bị đánh bay đến mấy trượng ra ngoài.
Điều này đã thật sự vượt qua tín nhiệm đối với đồng môn, cho dù là Triệu Thập Nhất sát thủ ngang cấp cực thân thiết, cũng không dám tùy ý ở sau lưng hắn động thủ động cước. Nhưng là giờ phút này không cho phép hắn nghĩ nhiều.
“Đi xem thử.” Triệu Thập Lục lời ít mà ý nhiều, xoay người để cho Tuyền Cơ cùng Lam Tích Lam Tinh đi trước, lúc này mới theo đi ra ngoài.
Lam Tích vừa chọt Triệu Thập Lục, mới nhớ tới tự mình đang làm ra loại hành động mạo phạm sau lưng một cao thủ thật là nguy hiểm cỡ nào, võ công của nàng tuy rằng không cao cường như Triệu Thập Lục, nhưng tốt xấu cũng là đệ tử của danh môn, đối với chính mình tiện tay thế nhưng có thể chọt sau lưng cao thủ sát thủ hạng nhất nhì Trầm thị, cũng cảm thấy sửng sốt.
Hay là hắn thế nhưng hoàn toàn không phòng bị ta sao? Lam Tích trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào đắc ý. Nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Triệu Thập Lục một cái.
Triệu Thập Lục vẫn là bộ dạng bình tĩnh tám gió thổi bất động. Nhưng Lam Tích dù sao cảm thấy được hắn thoạt nhìn khang khác, trong đầu bất chợt nhớ tới Tuyền Cơ hôm trước nói phương pháp “Trả thù” Triệu Thập Lục. Vội vàng quay đầu đi, sợ làm cho Triệu Thập Lục nhận thấy cái gì.
Tuyền Cơ là không có tâm tình chú ý những thứ này, Đông Lâm Bảo vốn không lớn, từ quan nha đi đến cửa thành Nam bất quá chỉ cần mười phút đi bộ, liền dứt khoát trực tiếp đi bộ tới.
Bên ngoài nhìn chỉ có Triệu Thập Lục một người đi theo bên người nàng, trên thực tế toàn bộ Trầm thị đoàn sát thủ bảy người đều đã ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó đi theo.
Tuyền Cơ đứng trên đầu tường, vịn bờ tường nhìn xuống quan sát, ngoài cửa thành quả nhiên tụ tập không ít người, chính là ẩn ẩn chia làm hai bên, đều ăn mặc ra vẻ như dân chúng bình thường, phía bên trái trên dưới một trăm người vừa đặt các bọc hàng hóa bên người, có một số người để đòn gánh tựa vào thùng hàng hóa, lấy ống tay áo quạt tạo gió, vài người rõ ràng trực tiếp ngồi trên chiếu ở chỗ râm mát.
Những người bên phải trên người cơ bản không mang hành lý gì, một ít trên người vác gánh nặng, gánh nặng hình dạng thiên dài, có điều giống ẩn dấu binh khí, không ít người không ngừng nhìn quét cửa thành hoặc ngửa đầu đánh giá người trên đầu tường, vẻ mặt vô cùng lo lắng, mấy người đứng ở giữa bụi tùng giống như nói chuyện với nhau điều gì đó.
Triệu Thập Lục nhíu mắt đánh giá một chút, nói: “Phía bên phải không phải người thường, đều là người mang võ công, nhưng là không giống đạo tặc bình thường, mấy trăm người này xem giống ngồi lung tung, trên thực tế cấp bậc rõ ràng, có người ở bên ngoài quan sát chờ đợi, những người ở giữa hẳn là nhân vật đầu lĩnh, những người này tuy rằng ra vẻ bình tĩnh, nhưng xem hành động hẳn là tâm thần bất định, thần thái xem ra chưa đủ cảnh giác, thật như là quan binh.”
Triệu Thập Lục khó được một lần nói nhiều như vậy, Tuyền Cơ cùng Lâm Hiển Dương đều gật đầu cảm thấy có lý.
Tuyền Cơ nhìn những người bên trái, nhẹ giọng nói: “Bên trái đó hẳn là dân chúng bình thường mưu sinh, đại khái là cũng hiểu được những người bên phải đó có vấn đề, cho nên chậm rãi liền tụ thành hai bên.”
Lâm Hiển Dương hướng Triệu Thập Lục nói: “Triệu đại nhân cảm thấy phải làm như thế nào?”
Triệu Thập Lục mắt hướng hắn khẽ lắc đầu nhìn Tuyền Cơ, nói: “Cửa thành hôm nay không mở. Ngươi đi tuyên cáo nói hôm nay bên trong thành có việc, để cho những người đó tản đi, sau này mở lại thành.”
Lâm Hiển Dương cười khổ một chút, hắn cũng không nghĩ mở cửa thành, nhưng từ buổi sáng sớm đã trấn an dân chúng phía dưới nói buổi chiều sẽ mở cửa thành, hiện tại lại lên nói những lời này, còn không bị những người phía dưới đó ở trong lòng tức chết, nhưng ai bảo chính mình là quan giữ cửa, đành phải chính mình ra mặt đi chịu mắng.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...