Chiến tranh thời này, mạng người không đáng tiền, hơn nữa thủy chiến, gió to sóng lớn, rơi xuống sông có thể bảo trụ tính mạng hay không, toàn bộ phải dựa vào ý trời.
Đinh tướng quân kiên trì trả lời: “Thủy quân tướng sĩ đều thành thạo kỹ năng bơi…”
Tuyền Cơ hết chỗ nói rồi, nhưng là lúc này trách cứ bọn họ cũng vô dụng, chỉ đành nói: “Trong nước không thể so với trên đất liền, ngay cả bình thường còn có người bơi giỏi chìm mất, huống chi là trong lúc hai quân giao chiến? Hơn nữa, quân lính của chúng ta hy sinh ít đi một người, thì quân lực có thể bảo tồn thêm một chút.”
Mọi người gật đầu, Đinh tướng quân nghĩ rằng quốc khố của Kỉ quốc dồi dào, nếu Hoàng hậu đã mở miệng, dùng nhiều tiền dự bị một chút chuẩn phương tiện cứu hộ là một chuyện có lợi, huống chi hoàng gia thể sát (thể nghiệm và quan sát) tình hình của cấp dưới như vậy, đối với việc đề chấn quân tâm rất có lợi, càng tích cực tán thành.
Tuyền Cơ lại hỏi đến việc thực thi cứu hộ ở thời đại này, thì ra là dùng hồ lô phơi nắng làm, Tuyền Cơ tưởng tượng đến một đám quan binh rơi xuống nước tay ôm một cái hồ lô lớn, hình ảnh thật là có chút… không khỏi cười nói: “Đồ sư phó, người hẳn là đối với vật liệu gỗ biết rất nhiều, có thể phái người đi xem thử loại gỗ nào nhẹ nhất, nổi trên nước nhiều nhất, sau đó làm thành vòng gỗ, binh lính rơi xuống nước chỉ cần bao ở trên người dưới nách, như thế rất tiện.”
Đồ sư phó vội vàng đáp ứng.
Tuyền Cơ xem đã không sai biệt lắm, vội vàng nháy mắt ra dấu với Kỉ Kiến Thận đang đứng một bên mỉm cười không nói, ý bảo hắn đuổi người.
Mọi người lãnh nhiệm vụ hành lễ lui ra, Kỉ Kiến Thận đi đến phía sau bình phong ôm lấy Tuyền Cơ, cười nói: “Hoàng hậu thật lợi hại, còn có chút bản lĩnh mà vi phu không biết đâu?”
Tuyền Cơ dựa vào hắn, lười biếng ngáp một cái nói: “Lạc Dương đại ca hiện tại ở Khiết quốc sao?”
Kỉ Kiến Thận ánh mắt cứng lại nói: “Như thế nào bỗng nhiên nhắc tới hắn?”
“Nhớ tới phương pháp cứu người, Lạc Dương đại ca hiểu rất rõ, nếu hắn ở đây thì tốt rồi, để cho hắn đến trong quân đội truyền thụ, hì hì! Bất quá sắc mặt đệ đệ ngươi sẽ khó coi muốn chết!”
Tuyền Cơ nhớ lại phương pháp “thủ thuật hồi sinh tim - phổi”, không khỏi bắt đầu cười xấu xa. Phái Lạc Dương làm mẫu cho tướng sĩ trong quân, đoán chừng Khiết Cẩn Minh muốn không lật bình dấm chua cũng không được.
Kỳ thật nàng làm mẫu cũng được. Bất quá, cho dù nàng đồng ý, Kỉ Kiến Thận cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý. Dấm chua của hai huynh đệ bọn họ đều rất dọa người.
Kỉ Kiến Thận xem Tuyền Cơ cười đến vui vẻ. Vừa yên tâm vừa có cảm giác không cam lòng. Yên tâm là vì Tuyền Cơ đối với chính mình tín nhiệm. Kỳ thật lúc Tuyền Cơ ở chỗ hoa viên mặt lạnh nói muốn bàn chuyện công, hắn cũng đã hối hận rồi. Đang êm đẹp, vì cái gì phải làm phức tạp đâu? Nhưng mà nhìn đến Tuyền Cơ hiện tại tựa hồ không để ý lắm, lại khó tránh khỏi có một chút thất vọng.
Lúc này Hồng Vượng bỗng nhiên bẩm báo Vạn Tố Hòa cầu kiến Hoàng hậu. Tuyền Cơ còn chưa có tính toán làm thế nào thu thập Đại ma vương thật tốt, lúc này quyết định đi gặp cậu trước rồi nói sau.
Kỉ Kiến Thận vốn đang muốn nói chuyện với Tuyền Cơ, giờ phút này cũng không còn kịp rồi. Vì thế vội vàng nói một tiếng: “Mẫu phi thân thể rất tốt, ngày mai sẽ vào kinh. Bên phía tài ti ta đã phái người thông tri. Ngày mai nàng ngoan ngoãn ở lại trong cung, không cần chạy loạn khắp nơi.”
Khó trách cái cô Anh Lan kia đột nhiên xuất hiện. Chắc trăm phần trăm là được cử đi đánh trận đầu. Mặt sau mới là Đại BOSS a! Tuyền Cơ nhớ đến hai năm trước đã từng gặp qua vị Vũ Vương phi kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn liền xụ xuống.
Vị kia Vũ Vương phi, là đóng vai ác a! Tuy rằng là dưỡng mẫu của Đại ma vương, nhưng rõ ràng là mẫu tử tình thâm thật sự.
Nàng cùng Đại ma vương kết hôn cũng mới vài ngày, chẳng lẽ sẽ đối mặt với vấn đề mẹ chồng nàng dâu sao?
Mặc kệ, binh đến tướng đỡ nước đến đất chặn, chờ người đến đây rồi nói sau! Không cần bây giờ tự loạn trận tuyến.
Bởi vì ấn tượng lần đầu gặp mặt, Tuyền Cơ rất khó đối với vị Vũ Vương phi này sinh ra cảm giác thân cận, trong ấn tượng của nàng chính là một vị phu nhân nghiêm khắc, bảo thủ, giữ lễ lại khôn khéo, tàn nhẫn. Hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, may mắn vị Vũ Vương phi này thích ở tại quê hương, về sau cũng không thường gặp, trong khoảng thời gian này coi như vì Đại ma vương nhẫn nhịn đi.
Tuyền Cơ trở về tẩm cung, Vạn Tố Hòa cũng đã chờ ở đó, trong cung không có người ngoài, tự nhiên cũng không dùng cái quy củ hành lễ rối rắm kia.
“Ninh Nguyệt, mấy ngày gần đây cậu phải hồi Ninh kinh một chuyến, cậu đến nói trước với con một tiếng.” Vạn Tố Hòa nói thẳng mục đích mình đến.
Ninh kinh là thủ đô của Ninh quốc trước đây. Sau khi Ninh quốc bị Kỉ quốc thôn tính, trực tiếp đổi tên thành “Ninh kinh”, một đoạn Lung Giang phía sau Ninh quốc giáp với Nhạc quốc đã được bố trí chiến sự dày đặc như vậy, Vạn Tố Hòa quyết định đi Ninh kinh lúc này, không phải là Ninh quốc có nhiễu loạn gì đi.
Vạn Tố Hòa xem sắc mặt Tuyền Cơ đã biết nàng đang suy nghĩ cái gì, cũng không muốn gạt nàng, vì thế hòa nhã nói: “Bên phía Ninh quốc quả thật là có chút vấn đề, ta thu được tin tức của thuộc hạ, Thế tử của Mục thân vương là Ninh Tuấn gần đây hành tung rất quỷ dị. Hắn đang liên hệ với các quan lại của tiền triều cũ, lại cùng Thành quốc bên kia quan hệ không rõ ràng, rất có thể là muốn thừa dịp Kỉ Nhạc giao chiến mưu đồ phản loạn. Cậu dù sao cũng rất quen thuộc với Ninh quốc. Một hai ngày này sẽ thỉnh chỉ đến Ninh kinh một chuyến điều tra rõ ràng chuyện này.”
Tuyền Cơ cho tới bây giờ cũng không đem mấy người Ninh quốc hoàng thất coi là thân thích, vẫn không quan tâm tình hình bọn họ thế nào sau khi sát nhập hai nước, lúc này nghe cậu mình nói như vậy, không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.
“Cậu, nếu Ninh Tuấn thực tính toán tạo phản, người đi vậy không phải vô cùng nguy hiểm sao?”
Vạn Tố Hòa cười khổ một chút, thở dài: “Cậu dù sao cũng không phải trực hệ của Ninh quốc Hoàng đế, vốn là định mời đại ca con đi xem, nhưng hắn lại cùng Hồng Dực đi Nhạc quốc làm việc, hơn nữa hắn từ trước đến nay luôn thờ ơ đối với việc trong triều, thực ra trừ bỏ thanh danh dùng được, đại khái cũng giúp không được, ta ở tiền triều có bằng hữu cũ rất nhiều, môn sinh của phụ thân cũng không ít, thám thính tin tức, xử lý chuyện tình càng thích hợp. Hoàng thượng phái một đám cao thủ đi theo, cậu cũng không phải là thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, nên đi chắc là không sao.”
Tuyền Cơ nhìn sắc trời đã tối, dứt khoát phân phó Lam Tinh đi gặp Kỉ Kiến Thận nói một tiếng, giữ cậu ở trong cung dùng cơm tối, thuận tiện nhiều chuyện một chút các tôn thất hoàng thân quốc thích lỗ mũi hướng lên trời của Ninh quốc tình hình thế nào.
Có lẽ là nể mặt Tuyền Cơ, có thể là Đại ma vương có tính toán riêng, trừ bỏ lúc đầu náo loạn kinh thành chết mất ba vị thân vương cùng với mấy nhân vật quyền thế phụ thuộc vào bọn họ, cả Ninh quốc hoàng thất nhân viên trên cơ bản đều bảo trụ được mạng nhỏ, chỉ là một số nhân vật trọng điểm bị giam lỏng lại, các thế lực trong triều trọng tổ một phen, đổi thành chính quyền địa phương.
Kỉ Kiến Thận từ trong đó đề bạt một số nhân viên có năng lực, sau đó trải qua một phen khảo sát, tiến vào Ninh quốc quyền lực chủ chốt.
Thủy sư Lương Vĩnh Thâm cùng với cậu mình chính là lăn lộn ở trong đó cũng coi như không tệ, ngoài ra, các bộ các ty đều là người mới gia nhập từ Ninh quốc.
Đồng thời gần đây ở Ninh quốc bắt đầu tiến hành cuộc tuyển chọn nhân viên công chức nhiều hạng mục, chiêu mộ được một đống lớn nhân tài kỹ thuật và kẻ sĩ có tri thức từ trong dân gian, tuy rằng người thông qua cuộc thi có thể đảm nhận một ít chức vụ cơ sở, nhưng là như vậy không cần tinh đọc sách vở cũng có thể làm quan, đối với dân chúng bình thường mà nói vẫn là một cơ hội khó có thể tưởng tượng đạt được, vốn dân gian đối với việc sát nhập hai nước có chút bất mãn cũng nhanh chóng biến mất.
“Ninh Tuấn có lẽ chính là sợ sự việc như vậy cứ tiếp tục. Sớm muộn gì cũng có một ngày danh hào Ninh quốc hoàng thất sẽ không có người để ý đến, cho nên mới nóng lòng hiện tại khởi sự.” Vạn Tố Hòa vừa ăn cơm, một bên vừa cùng Tuyền Cơ nói chuyện phiếm.
Tuyền Cơ bỗng nhớ đến một chuyện: “Cậu, vì sao người nguyện ý đến Kỉ quốc làm quan, trước kia thời điểm ở Ninh quốc người cũng không thích cùng những người trong quan trường có quan hệ.”
Vấn đề này Tuyền Cơ vẫn muốn hỏi, nhưng trước kia cùng cậu gặp mặt, Kỉ Kiến Thận luôn ở bên cạnh, trực tiếp hỏi vấn đề này dường như có điểm không thỏa đáng.
Vạn Tố Hòa mỉm cười liếc mắt nhìn Tuyền Cơ một cái: “Phu nhân Ninh Nguyệt quả thật là người có năng lực, cậu tinh thần sa sút nhiều năm thế này, cũng đến lúc nên thực hiện tham vọng.”
Tuyền Cơ gật gật đầu, cái hiểu cái không. Xem ra phương diện gạt người làm việc của Đại ma vương lưu loát không chỉ một ít.
Vạn Tố Hòa sở dĩ ở Ninh quốc kiên trì làm một văn thư nho nhỏ, đơn giản là không muốn phụ thân tranh quyền đoạt lợi, vả lại đối với người cầm quyền của Ninh quốc đã hoàn toàn tuyệt vọng, kỳ thật hắn xuất thân từ quan quyền, không có khả năng không có một ít lý tưởng chính trị. Chính là hắn nhiều năm qua vẫn luôn âm thầm bố trí, chuẩn bị nhân lực thay muội muội báo thù, không rảnh nghĩ nhiều.
Sau lại tình cờ gặp Kỉ Kiến Thận, nguyên bản tính toán mượn lực lượng của hắn báo thù càng dễ dàng. Sau khi nhìn thấy cháu gái liền thay đổi ý định, thực lực của Kỉ quốc hắn hiểu rõ, cũng thăm dò chí lớn tranh giành thiên hạ của Kỉ Kiến Thận. Ninh quốc suy nhược lại ở gần Kỉ Nhạc hai đại cường quốc, bị thâu tóm cũng là chuyện sớm muộn. Nhạc Quốc quân chủ Nhạc Nghịch cực đoan tàn nhẫn, thật không phải là một vị vua tốt, để Ninh quốc bị chiến tranh giày vò đầy thương tích rồi lại rơi vào tay bạo quân, chi bằng để cho Kỉ Kiến Thận chiếm tiện nghi, đồng thời cũng lấy điều này làm trao đổi, giúp cho địa vị của cháu gái sau này càng thêm chắc chắn.
Nán lại cho đến khi Kỉ Kiến Thận chân chính tiếp thu Ninh quốc. Vạn Tố Hòa mặc dù du ngoạn bên ngoài, nhưng vẫn âm thầm quan sát, chẳng những không làm cho hắn thất vọng, một loạt chính lệnh phương sách rất thiết thực hữu hiệu, thậm chí vượt quá sự tưởng tượng của hắn, chỉ có nửa năm, dân sinh Ninh quốc đã dần dần có dấu hiệu khôi phục.
Cho nên, khi Kỉ Kiến Thận đến gặp hắn, cũng đưa ra ý muốn hắn vào triều làm quan. Hắn suy nghĩ một chút liền đáp ứng, muội muội đại thù đã báo, đối với mẫu thân cũng đã tận hiếu, khát vọng minh quân chưa hoàn thành, hơn nữa cũng có thể nhân tiện chiếu cố cháu gái, có thể nói là vẹn toàn đôi bên.
Kỳ thật Tuyền Cơ còn muốn hỏi vị ngoại công nhẫn tâm kia hiện tại thế nào rồi, nhưng là người này, cậu chắc không nguyện ý nhắc tới, quên đi.
“Cậu lần này đi Ninh kinh mọi việc phải cẩn thận, người thân của Ninh Nguyệt không nhiều, con trông cậy vào người làm chỗ dựa cho con.” Nghĩ đến Kỉ Kiến Thận lúc trưa còn cố ý thử. Tuyền Cơ miệng đều nhếch lên, không tự giác ôm tay cậu làm nũng.
Vạn Tố Hòa hơi nhíu mày nói: “Ninh Nguyệt là bị phu quân khi dễ?”
Tuyền Cơ rất muốn nói phải, nhưng là việc khiến cậu phải phiền não đã rất nhiều, việc vợ chồng xung đột này, chính mình đóng cửa lại đến thu phục là được, thật sự không cần thiết chuyện bé xé ra to đem đến cáo trạng với cậu. Cho nên vẫn là lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Vạn Tố Hòa tâm tư tỉ mỉ không thua gì Kỉ Kiến Thận, xem bộ dáng của cháu gái cũng khẳng định là vợ chồng ầm ĩ mâu thuẫn, rất không may hắn cùng Dịch Thanh Vân giống nhau, cũng là giúp người nhà không để ý lý lẽ, cho nên căn bản không cần hỏi cuối cũng đã xảy ra chuyện gì, là ai đúng ai sai, cười nói: “Tuyền Cơ nếu mất hứng, có thể cùng cậu đi Ninh kinh giải sầu, dù sao con cũng là người trong hoàng thất Ninh quốc, lại là Kỉ quốc Hoàng hậu, còn có danh là Thiên nữ, ở Ninh quốc dân gian danh tiếng rất tốt, con đi vậy vấn đề càng dễ dàng được giải quyết. Thuận đường còn có thể đi Phồn Tinh cốc của huynh trưởng con nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một hồi.”
Vạn Tố Hòa chẳng qua là nói một chút mà thôi, Kỉ Kiến Thận đối với cháu gái của hắn rất là khẩn trương, lúc trước còn phát sinh chuyện việc nàng bị bắt cóc đến Nhạc quốc mấy tháng, cho dù hiện tại bên người nàng cao thủ bảo hộ rất nhiều, cũng là không cho nàng rời đi nửa bước.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Kỉ Kiến Thận, chính là một lời cảnh cáo - Hoàng hậu còn có nhà mẹ đẻ chống đỡ, nếu ngươi dám khi dễ nàng, nàng cũng không sợ không có chỗ đi!
Tuyền Cơ tất nhiên nghe hiểu ý tứ của cậu, nhịn không được trộm cười gian, tựa vào bên người cậu, cảm giác có người thân có chỗ dựa vững chắc thật là tốt! Cảnh giác đối với Vũ Vương phi cũng tạm thời ném ra sau đầu.
Vạn Tố Hòa rời đi chỉ mới một hồi, Kỉ Kiến Thận liền trở lại.
Tuyền Cơ giống như không phát hiện có người, vẫn ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu, đuôi mắt cũng không thèm lướt qua liếc nhìn hắn một cái.
Kỉ Kiến Thận biết hỏng rồi, rùa con muốn tính sổ với hắn!
Bất quá hắn cảm thấy mình không có làm chuyện gì có lỗi với Tuyền Cơ, cho nên thoải mái đi tới cầm lược ngọc trên tay Tuyền Cơ thay nàng chải tóc.
Tuyền Cơ giống như con mèo nhỏ tựa vào trên bàn trang điểm, híp mắt nói: “Mẫu phi khi nào thì đến? Định ở lại kinh thành bao lâu?”
“Mẫu phi là đặc biệt đến xem nàng, bỏ lỡ ngày lành của chúng ta, bà vô cùng tiếc hận. Lần này đại khái ở lại mấy tháng mới đi đi!”
“Nga, vậy Anh Lan kia tính toán ở lại kinh thành bao lâu?”
Cảm giác cái lược trên đầu dừng lại một chút, thanh âm mang ý cười của Kỉ Kiến Thận truyền đến: “Nàng ta chưa nói…”
Tuyền Cơ bỗng nhiên đứng lên xoay người đối mặt Kỉ Kiến Thận nói: “Huynh rất đắc ý?”
Kỉ Kiến Thận tất nhiên sẽ không ngốc đến nỗi nói thẳng là đúng rồi, cười khẽ đem Tuyền Cơ ôm vào trong lòng, nói: “Làm sao dám. Nhưng mà biết nàng khẩn trương, ta thật vui vẻ.”
Tuyền Cơ bỗng nhiên mặt nhỏ lạnh xuống nói: “Không cần đem nữ nhân khác đến thử ta!”
Kỉ Kiến Thận nghe lời: “Được!” Chuyện như vậy làm một lần là đủ rồi, làm tổn thương tình cảm thật không đáng.
“Anh Lan kia, để nàng đến ở phủ Thái tử!”
“Được!”
“Đêm nay phạt chàng đến Thiên điện ngủ.”
“Không được!” Cái này lại không được?!
“Hừ!” Rùa nữ vương khó chịu!
Rùa con lúc này không trêu chọc được! Kỉ Kiến Thận đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Tuyền Cơ lời nói đi đôi với việc làm, nhẹ nhàng vươn tay lên, cười đến ngọt ngào lại giảo hoạt: “Cung tiễn Hoàng thượng!”
Kỉ Kiến Thận cười khổ ra khỏi tẩm điện, hướng Thiên điện mà đi.
Khả Nhi cùng Lam Tinh Lam Tích ở một nơi bí mật gần đó thấy, nhìn nhau liếc mắt một cái trong lòng cười thầm, tư thế của Hoàng hậu cũng thật lớn a, ngay cả Hoàng thượng cũng có thể đuổi ra cửa!
Đêm dài yên tĩnh, một cái bóng đen xuất hiện ở trong tẩm điện của Tuyền Cơ, quen thuộc một đường đi đến bên gường, cởi áo tháo thắt lưng, thập phần nhàn nhã nằm đến trên long sàng, một tay đem Hoàng hậu ngủ say ôm vào trong ngực.
Dám nửa đêm vụng trộm xông vào cấm cung leo lên long sàng ngoài Kỉ Kiến Thận thì còn ai.
Vẫn là ôm rùa con ngủ thoải mái a! Tuy là đêm nay cái gì cũng không thể làm… Kỉ Kiến Thận rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...