Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Kỉ Kiến Thận một tay ôm Tuyền Cơ, một tay cầm phần tấu chương thật dày kia, càng xem mày nhíu càng chặt, hiển nhiên cũng bị lời vô nghĩa dài dòng, rườm rà trên đó chọc giận.

Tuyền Cơ cười tủm tỉm vươn tay vân vê ấn đường (khoảng cách giữa hai đầu lông mày) hắn, nói: “Nhíu nữa sẽ dễ dàng tạo nếp nhăn a! Nhiều nếp nhăn sẽ biến thành ông già nhỏ tuổi!”

Ném đi phần tấu chương đáng ghét trên tay kia, Kỉ Kiến Thận ôm Tuyền Cơ vào lòng nhịn không được cũng thở dài một hơi, nói: “Công bằng mà nói, quan viên ở biên giới có thể ngay lập tức nghĩ ra việc phải sắp xếp giải quyết tốt hậu quả, tấu chương đến nhanh như vậy đã có thể xem là không tệ, chỉ đến chậm hơn nửa ngày so với quân báo ở biên giới, nếu tiết kiệm được công sức tràng giang đại hải này, đoán chừng có thể đưa đến cùng lúc với quân báo. Đáng tiếc bọn họ muốn nhân cơ hội khoe khoang tranh công, chứ không phải thật sự làm việc gì.”

Nói đến vấn đề tốc độ truyền tin, Tuyền Cơ nghĩ đến một sự kiện khác: “Đến sớm nhất chính là tin tức từ Trầm thị sao.”

Kỉ Kiến Thận gật đầu, cười khá huênh hoang.

Tuyền Cơ do dự một chút nói: “Ta thấy huynh tuy rằng làm Hoàng đế, nhưng sao vẫn không coi trọng những đại thần trong triều vậy, thật sự làm việc vẫn là cấp dưới ở Trầm thị và phủ Thái tử, như vậy ổn không?”

Thật ra đa số đại thần trong triều chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, thậm chí nhiều lúc, Kỉ Kiến Thận cũng xem bọn họ là đối tượng để lừa bịp, rất ít khi để lộ ra ý đồ chính yếu thật sự của mình với bọn họ. Nhà bọn họ ở Kỉ quốc kinh doanh đã nhiều năm, đã hiểu rõ hầu hết quan viên trên dưới, có thể nói là tự lập ra một hệ thống riêng của mình.


Nhưng Tuyền Cơ vẫn cảm thấy kỳ lạ, triều đình lưu giữ nhiều miệng ăn như thế nhưng sao lại không giao công việc để làm? Vừa rồi lật mấy tấu chương, phát hiện quan viên địa phương chức vụ thấp ngược lại còn trình tấu những chuyện còn quan trọng hơn nhiều so với quan có địa vị cao ở trong triều. Việc này không thể chỉ đơn giản trách móc đại thần không chịu làm việc, nhất định là vị Hoàng đế Kỉ Kiến Thận này không giao chuyện quan trọng cho bọn họ.

Kỉ Kiến Thận mỉm cười, cố sức hôn Tuyền Cơ một cái nói: “Hoàng hậu của ta thật thông minh!”

“Nói nhảm! Không đùa với huynh nữa, huynh ngoan ngoãn làm việc đi, ta đi ngủ!” Tuyền Cơ đột nhiên cảm thấy nói tiếp chủ đề này nữa có thể khá nghiêm trọng phức tạp, dứt khoát quyết định lui vể đi ngủ, chuyện hao tổn trí óc để lại cho Đại ma vương đi.

Lần này Kỉ Kiến Thận không có cản lại, cười buông tay thả nàng đi.

Năng lực quan sát của Tuyền Cơ từ trước đến giờ rất tốt. Chỉ cần nàng muốn thì nhìn ra tình huống kỳ lạ hiện giờ trên triều đình cũng không có gì khó. Kỉ Kiến Thận không thấy kỳ lạ chút nào. Nhưng mà chỉ tình cờ thay hắn sắp xếp lại tấu chương một chút liền có thể nhìn ra mấy điều này, thật sự khiến cho hắn có chút thán phục.

Chẳng trách lúc trước ở trên thuyền mấy ngày, có thể tỉnh bơ tìm ra tình hình bố trí canh phòng của thuyền viên hoàn toàn không sót gì.

Đáng tiếc là hắn hoàn toàn không nỡ để nàng rời khỏi mình. Càng không nỡ để nàng trải qua tình huống nguy hiểm. Nếu không nàng chắc chắn sẽ là nhân tài bậc cao nhất trong việc điều tra tình báo.


Không sai! Trong triều còn lại không ít trọng thần. Quyền lực thật ra đã bị mất từ lâu. Những môn sinh đệ tử, họ hàng và bạn bè thân thuộc dưới tay bọn họ nhậm chức trong triều đình thật ra đã sớm bị cha con Kỉ Kiến Thận dùng các loại thủ đoạn thu về dưới trướng. Còn lại một ít thân tín mà cha con bọn họ tự mình sắp xếp. Một ít không thể thu hút cũng đã lần lượt bị loại trừ không dấu vết ra khỏi trung tâm quyền lực.

Sở dĩ an bài như vậy là bởi vì bọn họ sớm muộn gì cũng khôi phục lại thân phận Xích gia để nhất thống thiên hạ. Nếu thủ hạ là một đám trung thành với hoàng thất Kỉ thị, hoặc có thể có người mượn cớ này gây rối loạn, vậy rất có thể chưa chiếm được thiên hạ đã xui xẻo bị người đâm một dao sau lưng.

Tuy rằng hiện nay vẫn chưa cần thiết công khai thân phân ngay lập tức. Cũng tạm thời không có nguy hiểm bị vạch trần thân phận sớm. Nhưng mà bao giờ chuẩn bị ổn thỏa trước vẫn tốt hơn.

Thấy Tuyền Cơ trở về tẩm cung, Hồng Vượng vội vàng đi vào tiếp nhận hầu hạ Kỉ Kiến Thận.

Trong ngự thư phòng im ắng, chỉ có ánh đèn ngẫu nhiên nổ tiếng vang đôm đốp nhỏ, trong cung thiếu đi hơi thở của nữ nhân kia, sẽ cảm thấy có chút buồn bực bức bối. Kỉ Kiến Thận cười khổ một cái, thu lại tinh thần nhanh chóng chỉnh lý xong những tấu chương còn lại, mới rời đi một lúc mà hắn đã có chút nhớ rùa con kia rồi.

Ba ngày sau, Tuyền Cơ xuất cung từ sớm, được Triệu Chính tự mình hộ tống đến tổng bộ Trầm thị đi gặp chuyên viên tài ti phái đến.


Vị chuyên viên này là một người quen cũ, đúng lúc chính là Văn Quân Thông.

Văn Quân Thông không có thiên phú quản lý tiền bạc, nhưng được cái lưu ý tỉ mỉ, xử lý công việc hằng ngày đâu ra đấy, những lĩnh vực khác cũng không có gì xuất sắc. Nhưng lại là người hiểu rõ nhất về công việc lớn nhỏ trong tài ti, nói ngắn gọn thì là một nhân tài trợ lý trời sinh.

Trương Kiều Dư ra mặt chào hỏi với lão đại tài ti Mạc đại nhân, đề nghị tìm người Trầm thị làm cố vấn, Mạc đại nhân đương nhiên đoán được là ý của Hoàng đế, đâu dám chậm trễ?

Vị Mạc đại nhân này là người thông minh, lúc tân hoàng vẫn còn là Triệu Vương gia, hắn đã đi qua đầu quân rồi, Trầm thị là tài sản riêng của Hoàng đế. Chuyện này trong lòng hắn hiểu rõ. Cho nên căn bản không hề lo lắng gì đến vấn đề giữ bí mật an toàn quốc gia, trước khi Văn Quân Thông đi liên tục dặn dò nhất định phải tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (biết thì sẽ nói, nhất định không giấu giếm).

Văn Quân Thông ngồi trong đại thư phòng tổng bộ Trầm thị. Trong lòng âm thầm giật mình vì tiền tài quyền thế của Trầm thị.

Đồ dùng trong thư phòng đều cùng một màu sắc được làm ra từ cây tử đàn, kiểu dáng đơn thuần rất đặc biệt, hắn từng thấy qua kiểu dáng tương tự trong nhà một vị quan lớn, chỉ là một chiếc bàn nhỏ mà thôi, lúc đó không ít người trong đám đồng liêu vây xung quanh chiếc bàn nhỏ kia tán thưởng mãi, nói là đồ gỗ danh tiếng do Ngưu Nhất Thiên chế tạo, chiếc bàn nhỏ có một không hai trong thiên hạ nghìn vàng cũng khó mua được.

Mà trong nhà vị quan lớn kia cũng chỉ có một chiếc bàn nhỏ này đã xem như đồ quý đặt trong phòng. Cả thư phòng này đều là vật dụng như thế, từ bàn sách đến bàn trà đến kệ đồ cổ, thậm chí ghế dựa dưới mông này có lẽ cũng là sản phẩm của vị Ngưu Nhất Thiên kia, xa hoa như vậy, chỉ e là chỉ có nội viện hoàng cung mới có thể so sánh được.

Sau hai tiếng gõ nhẹ, cửa thư phòng chậm rãi được mở ra, hai tỳ nữ mặc áo xanh đi vào trước, theo sau là một nữ nhân đeo khăn che mặt, mặc váy màu vàng nhạt đi vào.


“Tạ… Tạ tiểu thư?” Tuy rằng Tuyền Cơ đeo khăn che mặt, nhưng mà Văn Quân Thông vẫn nhìn một cái liền nhận ra nàng.

Tuyền Cơ ngây ra một lúc, buồn bực nói: “Ta dễ phân biệt như vậy sao? Che mặt ngươi cũng có thể nhận ra?”

Hay là trên trán mình khắc chữ, tại sao cho dù dịch dung hay là đeo khăn che mặt cũng đều bị người ta dễ dàng nhận ra vậy!

Nhạc Nghịch là vậy, con mọt sách này cũng như thế!

Văn Quân Thông xấu hổ cười gượng hai tiếng không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nói với nàng rằng hắn nhớ rất kỹ ánh mắt và tướng mạo của nàng sao?

Rất may Tuyền Cơ cũng lười tra hỏi vấn đề này, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta chính là đại quản sự của Trầm thị, mọi người đều là chỗ quen biết, nhưng mà ta không tiện để ngươi nhìn thấy gương mặt thật của mình, dù sao che mặt là truyền thống của Trầm thị, đại lão bản cũng là người không thể gặp mặt người khác, ngươi làm quen dần đi.”

Lam Tinh, Lam Tích cùng vào nghe xong những lời nói rõ ràng có ý bất kính đối với chủ thượng này của nàng, không hẹn mà cùng ho khan hai tiếng.

Tuyền Cơ trộm lè lưỡi, thật là không có khiếu hài hước mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui