Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Tuyền Cơ trở lại Thính Tùng cư, Khả Nhi vừa thấy nàng liền khóc lớn, khóc đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần, khóc đến Tuyền Cơ chạy trối chết, quyết định không ngủ nữa (trong phòng có người ra sức khóc tang căn bản là không thể ngủ được), đổi đến cửa hàng bạc nhìn xem thử đám thuộc hạ lao động phấn đấu mấy tháng trời trong “tình trạng không chính phủ”. 

Lam Tinh Lam Tích đến sớm hơn nàng một chút, mang theo mấy người trợ lý ở trong phòng Tuyền Cơ thay nàng chỉnh lý giấy tờ. Mấy tháng Tuyền Cơ không ở này, việc Trầm thị và phủ Thái tử trái lại tiến hành đâu vào đấy, trên cơ bản đã đạt tới khuôn mẫu nàng hy vọng trước đây.

Quản sự cửa hàng bạc thấy nàng bình an vô sự trở về, đều vui vẻ không thôi, Tuyền Cơ nghe một chút báo cáo của các quản sự xong, phát hiện vốn lưu động của phía quân nhu phẩm liên tục tăng mấy lần, sau khi hỏi kĩ mới biết, thì ra sau khi nàng bị cướp đi, trong lúc Kỉ Kiến Thận ở lại kinh thành thay đứa con chữa thương, đã gia tăng chuẩn bị khai chiến ở biên giới.

Nghĩ đến lập tức phải giao chiến, trong lòng Tuyền Cơ có chút rầu rĩ không dễ chịu. Nàng không đến mức tự đại đến nỗi cho rằng trận chiến này là vì nàng mà có, càng không có cái gọi là cảm giác áy náy, trên thực tế khi Kỉ Kiến Thận đồng ý với yêu cầu hòa thân Nhạc quốc, cũng đã có chuẩn bị trong năm chính thức khai chiến với Nhạc quốc.

Đối với một người sinh ra trong thời đại hòa bình mà nói, trừ phi là cuồng chiến trời sinh, nếu không đều rất khó có hảo cảm với chiến tranh.

Việc hiện tại mình có thể làm, chỉ là cố hết sức để Kỉ Kiến Thận không lo không phiền, tránh cho hắn trong thời khắc trọng yếu thế này còn phải bận tâm vì nàng.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hồng Vượng đến mời Tuyền Cơ, Dịch Thanh Vân cùng Hồng Dực cùng vào cung. Tuyền Cơ cảm thấy có chút kỳ quái, sao ngay cả đại ca đại tẩu cũng kêu đến chứ? Chẳng lẽ là có chuyện gì quan trọng?

Hồng Dực lại chẳng bất ngờ chút nào, Dịch Thanh Vân là người không nhịn được, ở trên xe liền khẩn cấp hỏi han: “Hồng Dực, nàng có biết chút gì không?”

Hồng Dực chọc chọc đầu hắn nói: “Đã là muội phu kiêm biểu huynh của Hoàng đế Kỉ quốc, tìm tới ta còn có thể có chuyện gì, khẳng định là vì bốn món thần khí kia.”

Dịch Thanh Vân bị Hồng Dực ức hiếp thành thói quen, đến hơi sức để bụng cũng không có: “Bốn món thần khí không phải đã sớm ở trong tay hắn rồi sao? Còn tìm nàng làm gì?”

“Lời ta đã nói, một câu ngươi cũng không để trong lòng sao?” Hồng Dực thật khó chịu, nàng rõ ràng có nói qua với Dịch Thanh Vân các bí mật gia tộc nàng. Làm sao ngốc tử này giống như cái gì cũng không nhớ rõ.

Dịch Thanh Vân cười gượng hai tiếng, không dám phản bác. Con ngươi đảo qua đảo lại cuối cùng mới nhớ ra: “A. Tổ tiên nhà nàng là tế sư của Thánh quân. Hắn muốn tìm nàng khởi động thần khí?”

Hồng Dực gật đầu.

Tuyền Cơ lúc này mới hiểu ra. Khó trách sau khi Kỉ Kiến Thận đoạt được bốn món thần khí thì không một tiếng động. Thì ra bốn món thần khí này còn phải chờ người thi pháp mới có thể dùng. Vậy hôm nay không phải có cơ hội mở rộng tầm mắt sao?

Hoàng cung Kỉ quốc và hoàng cung Nhạc quốc khác nhau rất lớn. Dọc đường rất ít nhìn thấy cung nữ thái giám trẻ tuổi. Trừ bỏ thị vệ tuần tra. Trong hoàng cung thật sự thanh tĩnh. Ngẫu nhiên gặp một vài cung nữ thái giám lớn tuổi thấy họ từ xa đều tiến đến khom mình hành lễ. Thái độ tuy rằng tôn kính. Vẻ mặt lại rất thả lỏng. Nào có nửa phần không khí nghiêm trang trong hoàng cung?

Tuyền Cơ rất quen thuộc với các cung nữ thái giám. Có khi còn có thể thuận miệng trêu ghẹo vài câu. Ai trông thấy nàng là vui mừng ra mặt.

Dịch Thanh Vân cùng Hồng Dực hơi có chút kinh ngạc. Hơn nữa Hồng Dực ở trong hoàng cung Nhạc quốc được một thời gian, càng cảm thấy nơi này đâu đâu cũng lộ ra cổ quái.

Bọn họ không biết tất cả người không liên quan trong hoàng cung Kỉ quốc đã bị Tuyền Cơ đuổi ra khỏi cửa, hiện tại chỉ chừa lại một vài thái phi cùng cung nữ, thái giám lớn tuổi. Cộng lại còn chưa đủ hai trăm người, nhưng ngược lại số thị vệ thì nhiều hơn.

Hồng Vượng dẫn bọn họ thẳng tới ngự thư phòng, phụ tử Kỉ Kiến Thận đã ở đó. Còn có Trương Kiều Dư, ba người thần sắc ngưng trọng, hiển nhiên đối với việc khởi động thần khí thập phần khẩn trương.

Đều là người trong nhà, Kỉ Kiến Thận cũng không để ý nghi thức xã giao gì, đi thẳng vào vấn đề nói với Hồng Dực: “Hồng giáo chủ, hôm nay mời ngươi tiến cung đúng là vì việc thần khí. Trẫm nhớ ngươi cũng hiểu được thân phận chân chính của trẫm.”

Hồng Dực bình tĩnh nói: “Hoàng thượng là hậu nhân Xích gia, hậu duệ của Thánh quân?” Tuy là câu hỏi, nhưng kỳ thật đã xác nhận. Về phần vì sao hậu nhân Xích gia lại có thể thành Hoàng đế Kỉ quốc, Hồng Dực không định đào bới nguyên căn, nghĩ cũng biết là có rất nhiều bí ẩn.


Kỉ Kiến Thận mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

“Chỉ có điều muốn khởi động thần khí, cũng không phải là tùy tiện một hậu duệ Xích gia đều có thể làm được. Trừ phi Hoàng thượng là người trong thiên mệnh! Lời tiên đoán của Thông Thiên đại sư bổn tọa cũng từng nghe nói, Thiên nữ lâm phàm, thần khí lại thấy ánh mặt trời, thánh chủ hiện thế. Thiên hạ nhất thống... Năm đó thần khí đặt trong cung chỉ là bốn món vật phẩm tượng trưng. Cũng không thực dụng, trừ bỏ bởi vì thần lực của thần khí đã tiêu hao hơn phân nửa. Còn là bởi vì trừ khai quốc Thánh quân ra, lịch đại Hoàng đế kế nhiệm cũng không phải là người trong thiên mệnh.” Hồng Dực nói thực tế.

“Điểm ấy giáo chủ có thể yên tâm, nếu không nhất định nắm chắc, trẫm sẽ không thỉnh giáo chủ đến đây.” Kỉ Kiến Thận nói như đã liệu trước.

Hồng Dực cũng hy vọng có thể khởi động thần khí, thần khí ở trong trần thế qua tay người nhiều năm, thần lực đã giảm xuống nhiều, nhưng mà một khi mở ra, thánh quang phát ra tuyệt đối đủ để giải trừ hết thảy dược tính thế gian, bao gồm dược tính của ly hồn đan trên người Dịch Thanh Vân.

“Căn cứ phương pháp tổ tiên bổn tọa truyền xuống, muốn mở thần khí cần máu của thiên mệnh Thánh quân làm vật dẫn, nếu xác định, bổn tọa tùy lúc có thể bắt đầu.”

Mọi người đều là người cẩn thận, cũng không ai nghĩ đến phải gióng trống khua chiêng thần bí khoe mẽ như thế, sau khi Kỉ Kiến Thận hỏi qua Hồng Dực cũng không yêu cầu đặc biệt gì khác, lúc này lấy bốn món thần khí ra.

Hồng Dực bỗng nhiên nói với Tuyền Cơ: “Muội cầm từng món thần khí lên thử xem.”

Tuyền Cơ run một cái, nhớ tới cái loại cảm giác khó chịu quái dị trước kia khi tới gần thần khí, chần chờ một chút mới đưa tay cầm lấy Tri Huyền Bích và Minh Tâm Kính tương đối không ghê tởm lắm, kỳ quái chính là hai món đồ này vào tay, không có nửa phần cảm giác quái dị nữa, chỉ cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh, ngược lại có cả cảm giác toàn thân thoải mái khoan khoái.

“Ơ? Tại sao có thể như vậy?” Tuyền Cơ có chút ngoài ý muốn buông hai món thần khí, đổi lại cầm lấy Khuy Thiên Châu, xác thực quả thật không hề cảm thấy ghê tởm kinh khủng.

Hồng Dực gật đầu nói: “Muội là Thiên nữ giáng sinh, lại từng ở trên tế đàn Thánh quân hấp thu thánh khí, thần khí tự nhiên sẽ không sinh ra kháng cự đối với muội nữa, hơi thở trên người muội cùng thần khí tương thông, vừa lúc giúp ta thi pháp.”

Hồng Dực lấy một cái chén bạch ngọc, để Kỉ Kiến Thận cắt nửa chén máu, lại kéo Tuyền Cơ ngồi xếp bằng đối điện, xếp thần khí ở giữa hai người.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, ngẩng đầu nói với Dịch Thanh Vân: “Ngươi lại đây, ngồi ở bên cạnh.”

Dịch Thanh Vân ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì liên quan tới ta a?”

“Bảo ngươi ngồi ngươi cứ ngồi!” Hồng Dực trừng mắt liếc hắn một cái, không chịu giải thích. Kỉ Kiến Thận cũng hiểu Hồng Dực là muốn đợi sau khi thần khí khởi động, có thể tận dụng cho Dịch Thanh Vân tiếp xúc thánh quang nhiều hơn. Để thanh trừ dược lực của ly hồn đan trong cơ thể.

Dịch Thanh Vân sợ uy thế của Hồng Dực, ngoan ngoãn ngồi bên tay trái Hồng Dực.

Hồng Dực nhìn hắn theo lời ngồi xuống. Nghĩ đến qua một lúc nữa, hắn có thể khôi phục trí nhớ, trong lòng vui mừng, sóng mắt ôn nhu như nước, không còn nửa phần bá đạo mạnh mẽ nữa.

Quay mặt thu lại cảm xúc, hai tay đều vươn một ngón tay ra điểm máu tươi trong chén ngọc, miệng niệm niệm. Nâng tay bắt đầu điểm họa trong không trung.

Tuyền Cơ thấy chỗ đầu ngón tay Hồng Dực xẹt qua trước mắt lại đột ngột lưu lại một đường vết tích đỏ tươi, giống như là viết chữ vẽ bùa trên giấy, không khỏi vô cùng ngạc nhiên.

Rõ ràng đầu ngón tay Hồng Dực không đụng chén ngọc, vết máu ở đầu ngón tay lại như cuồn cuộn liên tục không khô cạn, lại nhìn máu trong chén ngọc lại đang không ngừng giảm bớt.

Cứ viết viết vẽ vẽ như vậy, ước chừng qua một nén nhang thời gian, khoảng không giữa Tuyền Cơ và Hồng Dực xuất hiện một bức đồ đằng to lớn màu đỏ đường kính khoảng một thước, mơ hồ chính là cái đồ đằng hoa văn khắc đá trên tế đàn Thánh quân kia.


Hồng Dực bỗng nhiên hét lớn một tiếng, bốn món thần khí bay lên xoay tròn vòng quanh Tuyền Cơ rất nhanh, hơn nữa bắt đầu cả vật tỏa sáng. Ngay lúc Tuyền Cơ thấy có chút quáng mắt. Tốc độ xoay tít của thần khí chậm lại, từ từ bay về phía đồ đằng màu đỏ trong không trung…

Keng keng keng keng! Bốn thanh giòn vang, thần khí vừa mới đụng vào đồ đằng bỗng nhiên giống bóng đèn đứt dây ánh sáng hoàn toàn biến mất. Rơi xuống mặt đất, mà cái huyết sắc đồ đằng kia cũng nháy mắt hóa thành một làn khói nhẹ biến mất không tung tích.

Người Hồng Dực đổ xuống, mê man ngã vào lòng Dịch Thanh Vân.

Tất cả yên tĩnh… Mọi người nhìn mặt nhau! Vậy xem như thành công hay là thất bại?

Dịch Thanh Vân khẩn trương, ôm Hồng Dực giúp nàng điều hòa chân khí, may mà nàng dường như chỉ mệt mỏi, cũng không đáng ngại. Dựa vào Dịch Thanh Vân nghỉ ngơi một lúc, chậm rãi ngồi thẳng người, nói với Kỉ Kiến Thận: “Hoàng thượng, ngươi không phải người trong thiên mệnh.”

Hết thảy mọi người há hốc mồm, Tuyền Cơ ngồi tại chỗ cũng ngây ngẩn cả người, đây, đây cũng quá… trêu ngươi đi chứ! Cố gắng nửa ngày Kỉ Kiến Thận không phải Thánh quân, vậy ai là Thánh quân a?

Nếu hắn không phải, vấn đề có thể rất lớn, ví dụ như hắn rất có thể sẽ trở thành đối tượng bị Thánh quân chân chính “Nhất thống”. Kỉ quốc sẽ rất nguy hiểm…

Căn cứ đủ loại dấu hiệu biểu hiện Tuyền Cơ quả thật là Thiên nữ. Nếu Kỉ Kiến Thận không phải Thánh quân, chẳng lẽ nàng phải giúp trợ người khác tới nhất thống thiên hạ sao? Điều này sao có thể?!

Kỉ Kiến Thận ngược lại là người trấn định nhất trong tất cả. Thở dài một tiếng nói: “Thì ra không phải trẫm… Hồng giáo chủ nếu muốn thi pháp nữa, cần nghỉ ngơi bao lâu?”

“Này này này! Lời này của ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi định bảo Hồng Dực thử lại? Không phải thì không phải, có gì ghê gớm lắm đâu!” Dịch Thanh Vân mất hứng, mặc ngươi là thiên hoàng lão tử, cũng lớn tiếng phản đối.

Hồng Dực thấy Dịch Thanh Vân khẩn trương như vậy, trong lòng ngọt ngào, đưa tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ ngực hắn, không tiếng động trấn an hắn một chút, mở miệng nói: “Một canh giờ sau có thể.”

Thái độ Kỉ Kiến Thận thập phần kỳ quái, ngàn cực vạn khổ tìm được thần khí cùng tế sư, cuối cùng phát hiện mình không phải Thánh quân, thế nhưng cũng không kích động thất vọng lắm, chỉ là có chút buồn bã, đổi lại người bình thường hy vọng nhiều năm một khi thất bại, sợ là chuyện gì cũng làm ra được.

Tuyền Cơ có chút lo lắng đi đến bên cạnh hắn, giật nhẹ tay áo hắn. Kỉ Kiến Thận cười, không để ý mọi người ở đây, ôm Tuyền Cơ vào lòng.

“Có lẽ đây là thiên ý!” Kỉ Kiến Thận thì thào tự nói, nhướng mắt nhìn về phía Kỉ Tư Viễn nói: “Viễn Nhi, đợi Hồng giáo chủ nghỉ ngơi đủ rồi, thì ngươi cắt máu cho nàng làm phép đi.”

Cả phòng lại ồn ào lên, Kỉ Tư Viễn trợn mắt há hốc mồm nhìn phụ thân, vẻ mặt khó hiểu.

Dịch Thanh Vân giễu cợt nói: “Ta nói ngươi thật đúng là xác định chắc chắn Thánh quân nhất định phải sinh ra trong nhà ngươi vậy sao! Để Hồng Dực thử từng người như vậy, ngươi không mệt, Hồng Dực phải mệt chết rồi!”

Lời đại bất kính như vậy, Kỉ Kiến Thận nghe xong cũng không tức, lạnh nhạt nói: “Trẫm tự nhiên có đạo lý của trẫm.”

Trương Kiều Dư vẫn luôn yên lặng không lên tiếng bỗng nhiên nói với Kỉ Kiến Thận: “Hoàng thượng là đã sớm đoán được đúng không?”

Kỉ Kiến Thận lắc đầu nói: “Chỉ là một loại cảm giác.” Không nhiều lời giải thích, phân phó Kỉ Tư Viễn thu dọn thần khí xong, Trương Kiều Dư tự mình đưa Hồng Dực cùng Dịch Thanh Vân đi nghỉ ngơi.


Kỉ Tư Viễn thấy phụ thân muốn nói lại thôi, Kỉ Kiến Thận vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Không cần nghĩ nhiều, nếu con là Thánh quân, về sau trách nhiệm phải gánh vác sẽ nặng lắm, hiện tại phụ hoàng tuy rằng có thể thay con gánh vác, nhưng rồi cũng có một ngày chính con phải đối mặt.”

Tuyền Cơ nhìn Kỉ Tư Viễn dáng vẻ muốn chết không xong, nhịn không được nói: “Ngươi là Thánh quân là chuyện tốt a, làm gì ủ rũ thế. Hì hì, ngươi không biết ta rất cao hứng a!”

Kỉ Tư Viễn trừng mắt nói: “Ngươi cao hứng cái gì?”

Tuyền Cơ cười nói: “Cha ngươi không cần làm Thánh quân. Sẽ không cần mệt như vậy, có thể đem ngôi vị Hoàng đế ném cho ngươi sớm một chút, theo ta đi tiêu dao!”

Kỉ Tư Viễn cả kinh, không nhịn được đưa tay kéo phụ thân nói: “Phụ hoàng người đừng nghe nữ nhân này nói bậy, người không thể ném cho nhi thần.”

Tuyền Cơ làm mặt quỷ với Kỉ Tư Viễn, đắc ý ôm thắt lưng Kỉ Kiến Thận nói: “Ngươi cũng có tuổi rồi, ném cũng không vấn đề gì!”

Kỉ Kiến Thận nhìn hai người bọn họ quậy náo đến không ra bộ dạng gì, cười rồi ho nhẹ một tiếng nói: “Tuyền Cơ nàng đừng trêu chọc Viễn Nhi nữa, Viễn Nhi cũng không được vô lễ, con nên gọi Tuyền Cơ là mẫu hậu.”

Hai chữ “mẫu hậu” làm hai người chấn động ngay tại chỗ, Tuyền Cơ đau thương kêu một tiếng: “Đừng kêu như vậy có được không? Cái gì mẫu hậu a! Ta vẫn là mẹ kế mà... Gọi ta như vậy rất già a.” Đáy mắt Kỉ Tư Viễn hiện lên một tia ảm đạm mất mát, cười trào phúng nói: “Ngươi cũng có tuổi, còn giả tiểu cô nương cái gì, có xấu hổ không?”

Qua một canh giờ, Hồng Dực lại đi vào ngự thư phòng, Kỉ Kiến Thận cũng không phái người thúc giục, chỉ là bản thân Hồng Dực muốn mau chóng khôi phục trí nhớ của Dịch Thanh Vân.

Lấy nửa chén máu của Kỉ Tư Viễn. Hồng Dực cùng Tuyền Cơ, Dịch Thanh Vân ngồi lại như vừa rồi, bắt đầu làm phép lần nữa.

Tất cả không khác gì lần trước, Tuyền Cơ lại nhìn thấy dị tượng nên rất bình tĩnh.

Lần này lúc thần khí đụng vào đồ đằng máu tươi là lúc mọi người không tự chủ được ngừng thở, chờ đợi khoảnh khắc lịch sử…

Không rơi xuống đất! Bốn món thần khí bỗng nhiên sáng rực lên, mọi người dưới ánh sáng mạnh như thế đều không thể mở to mắt nhìn kĩ, đồng loạt nhắm chặt hai mắt.

Dường như bên tai nghe được tiếng hát tuyệt diệu, lại dường như là âm thanh đọc kinh văn kỳ quái, lại nghe như biến thành tiếng gió tiếng mưa tiếng sóng. Chim hót ve kêu, thông reo nước chảy, từng hồi từng hồi đủ loại âm thanh vang vọng, tuy rằng nghe không rõ ràng, lại khiến người ta cảm thấy trong lòng bình thản tĩnh lặng, tựa ngâm trong thanh tuyền, từng tế bào trên người nháy mắt thả lỏng, tất cả khổ ải trần thế đều được gột rửa không vết, còn lại một mảnh khoảng không thấu suốt.

Lấy ngự thư phòng làm trung tâm, cả hoàng cung bao phủ trong một vùng ánh sáng rực rỡ chói mắt. Ánh sáng hiện ra từ hoàng cung bắn lên tầng mây. Ngay cả ánh mặt trời sáng rực mà cũng bị che lấp, dân chúng trong kinh thành thấy dị tượng đó. Đều quỳ xuống hướng về phía hoàng cung dập đầu.

Trời giáng thần quang a! Khi mọi người trong ngự thư phòng mở mắt lần nữa, thần khí vững vàng dừng ở vị trí ban đầu, rũ bỏ hết màu sắc ban đầu trở nên óng ánh trong suốt như thủy tinh, lung linh ngũ sắc, xinh đẹp phi phàm.

Thần quang trong mắt Kỉ Tư Viễn vốn ngồi bên cạnh trầm tĩnh, tựa như thoáng chốc thay đổi thành một người khác.

Dịch Thanh Vân ngồi dưới đất, lập tức trong đầu hiện lên những chuyện cũ từng ở bên Hồng Dực, nhìn thấy Hồng Dực kiệt sức yếu ớt gối đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Kỉ Kiến Thận bước ra phía trước, nhìn Kỉ Tư Viễn vui vẻ nói: “Liệt tổ liệt tông Xích gia ở trên, cuối cùng đợi được ngày Thánh quân hiện thế!”

Tuyền Cơ nhìn Kỉ Kiến Thận lại nhìn Kỉ Tư Viễn, thở dài tổng kết nói: “Lời tiên đoán của Thông Thiên đại sư nói thật không rõ ràng, ai! Thì ra Thiên nữ là tới làm mẹ kế Thánh quân a!”

Mọi người trong ngự thư phòng bị cách nói của Tuyền Cơ biến thành dở khóc dở cười.

Hồng Dực cùng Dịch Thanh Vân ngồi ôm nhau, hoàn toàn quên bên cạnh còn có những người khác. Bốn món thần khí trên mặt đất được Tuyền Cơ nhặt lên đưa cho Kỉ Tư Viễn: “Thần khí lại thấy ánh mặt trời, Thánh quân hiện thế, vậy… Tiểu Viễn, hiện tại ngươi biết phải dùng thần khí như thế nào không?”

Kỉ Tư Viễn không hiểu gì cả nói: “Cái gì dùng như thế nào?”


Trương Kiều Dư cũng hiểu được tâm tư Tuyền Cơ, cười nói: “Thần khí chỉ là vật tượng trưng, giang sơn vẫn là do bản thân giành lấy.”

“A? Không phải nói thần khí rất lợi hại, có thể hô phong hoán vũ, giết địch cứu dân sao?” Tuyền Cơ lơ mơ, nếu không thể dùng, vậy cần chúng nó để làm gì?

Kỉ Kiến Thận nói: “Kỳ thật thần lực của thần khí ở triều đại Thánh quân gần như đã hao hết, tìm đến thần khí chỉ là vì nghiệm chứng Thánh quân tái thế trong lời thần sẽ ứng nghiệm trên người con cháu nào của Xích gia.”

Tuyền Cơ à một tiếng, thật là thất vọng, vốn tưởng rằng có thần khí là có thể không cần vất vả đánh chiến, dễ dàng thu phục mấy quốc gia kia, xem ra là nàng nghĩ chuyện quá đẹp rồi.

Chỉ có điều ngẫm lại cũng phải, Thiên nữ như mình đến cũng không có tác dụng gì, huống chi là mấy “thứ” không thể nói không thể động?

Dù sao hiện tại Thánh quân đã có, lời Thông Thiên đại sư ứng nghiệm ba câu, câu cuối cùng hẳn cũng nhanh, dùng từ bình dân, tình huống hiện tại chỉ là những trắc trở trên con đường, tiền đồ rất tươi sáng!

Tuyền Cơ cho rằng Kỉ Kiến Thận không thể làm Thánh quân, ngược lại thành cha của Thánh quân, sẽ cần an ủi, cho nên đêm đó chủ động ở lại qua đêm trong cung, hai người Dịch Thanh Vân cùng Hồng Dực sau khi từ ngự thư phòng đi ra liền thành đôi uyên ương dính với nhau, tuy không xuất cung, nhưng không biết chạy đến góc nào nói chuyện yêu đương.

Trương Kiều Dư có việc cần làm đã xuất cung trước, “một nhà ba người” dùng bữa tối ở tẩm cung của Kỉ Kiến Thận.

Kỉ Kiến Thận quả là thương nhân tình cảm cao tay, chỉ một lúc liền buông lỏng tâm trạng, nói cười với Tuyền Cơ, dù sao Kỉ Tư Viễn vẫn cảm thấy mình đoạt cái gì đó phụ hoàng rất quý trọng, tuy rằng phụ hoàng không một câu trách cứ, nhưng trong lòng khó chịu áy náy khó có thể nói hết, gục đầu ăn cơm, tâm trạng sa sút.

“Tiểu Viễn Tiểu Viễn! Ngươi phát ngốc cái gì a! Cơm đưa vào mũi rồi!” Tuyền Cơ không quen nhìn hắn với dáng vẻ cứng đờ này, kêu vài tiếng hắn không để ý tới, bèn dứt khoát đưa tay quơ quơ trước mặt hắn.

Kỉ Tư Viễn ngẩng đầu trừng mắt liếc Tuyền Cơ một cái, không nói lời nào.

Kỉ Kiến Thận nhìn dáng vẻ con, cũng biết trong lòng nó nghĩ gì, chỉ là trước nay hắn quen vai nghiêm phụ, hơn nữa cũng hiểu con cái nên tôi luyện mới có thể thành tài, lời khuyên nhủ con lúc chiều đã là cực hạn của hắn, lúc này cũng không biết làm sao an ủi con.

Tuyền Cơ nói: “Rốt cuộc ngươi không vui cái gì? Cảm thấy đã đoạt danh hào Thánh quân của phụ hoàng ngươi? Có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi không.”

Quay đầu nói với Kỉ Kiến Thận: “Làm cha của Thánh quân cũng không tệ a, Thánh quân cũng là ngươi sinh ra, oai phong lắm.”

Kỉ Kiến Thận cười gật đầu.

Tuyền Cơ nói Kỉ Tư Viễn: “Vì cho phụ hoàng ngươi càng oai phong, về sau ngươi phải làm Hoàng đế tốt, để phụ hoàng ngươi thêm vẻ vang, những thứ được mất này kia cũng đừng nghĩ đến nữa, phụ hoàng ngươi lợi hại như vậy, có phải Thánh quân hay không thì có gì khác nhau?”

Kỉ Tư Viễn nhìn về phía phụ thân, Kỉ Kiến Thận đưa tay vỗ vai hắn nói: “Tuyền Cơ nói đúng, phụ hoàng lấy làm vinh dự về ngươi.”

“Hơn nữa hiện tại thiên hạ còn rối ren, ngươi muốn phiền muộn cũng chờ nhất thống thiên hạ rồi hãy phiền muộn nữa.” Tuyền Cơ ở bên cạnh giội nước lạnh.

“Đã biết, mẫu… hậu…!” Kỉ Tư Viễn cố ý kéo dài âm thanh gọi Tuyền Cơ, kiềm chế nỗi phiền muộn trong lòng.

Tuyền Cơ nổi giận, kéo tay áo Kỉ Kiến Thận cáo mượn oai hùm nói: “Ngươi còn gọi ta già như vậy, ta bảo phụ hoàng ngươi phạt ngươi quỳ ở từ đường, hừ hừ!”

Kỉ Kiến Thận lại không giúp nàng, cười gõ mũi nàng nói: “Lễ không thể bỏ! Viễn Nhi không gọi sai, không thể phạt hắn lung tung!”

“Hai phụ tử các ngươi là cá mè một lứa!” Tuyền Cơ mếu máo, mình mới hai mươi tuổi, thế nào có thể có con lớn như vậy.

Nhìn lại nam nhân bên cạnh mình, tuổi tâm lý hai người rất gần nhau, nhưng tuổi thực tế thì chênh lệch hơi xa, hơi nhiều, cũng may hắn có “Trú nhan thuật”, bằng không ra ngoài với người chồng đại thúc, thật sự có chút mất mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui