Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Sau khi ăn xong, Kỉ Kiến Thận cùng Triệu Chi Duyên còn có chút sự tình muốn nói, Nguyệt Y mang theo Tuyền Cơ quay về phòng đứa nhỏ, một bên dỗ con đi ngủ, một bên cùng Tuyền Cơ nói chuyện phiếm.

Tuyền Cơ hiếu kỳ tại sao đứa trẻ còn nhỏ như thế lại phải ngủ phân phòng với phụ mẫu, Nguyệt Y nghe xong nghi vấn của nàng, buồn cười nói: “Hảo cô nương của ta, nhà giàu ai lại chả như thế, tiểu hài tử nửa đêm khóc nháo, làm phiên tướng công nghỉ ngơi, luôn không tốt. Ngươi a, chưa có con nên chưa biết nó ầm ĩ bao nhiêu đâu!”

Tuyền Cơ trong lòng không cho là đúng, kiếp trước từng nghe qua đồng sự trong công ty nói nuôi đứa nhỏ thật là khổ, thường thường nửa đêm đều phải dậy chăm, nghĩ chắc nơi này những người gọi là đại phú hộ đã quen mời một đám vú em nha hoàn chiếu cố đứa nhỏ, lại không biết rằng, càng khổ cực nhưng nếu tự thân làm thì tình cảm giữa cha mẹ và con cái mới càng trở nên sâu đậm.

Khó trách nhà giàu thân tình đạm bạc, nhiều phá gia chi tử, đứa nhỏ trong tay một đám nô bộc nuôi lớn, chung quy không thể bằng cha mẹ mang theo bên cạnh mà dạy dỗ thật tốt. Chính là những lời này cũng không thể tùy tiện nói ra, đành phải cười cười cho qua.

Nguyệt Y đánh giá Tuyền Cơ vài lần, chỉ cảm thấy nữ tử này so với năm đó gặp ở biệt trang càng thêm xinh đẹp, không khỏi cười nói: “Đừng nói chuyện của ta nữa, Vân Ca ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, nếu có người hợp ý, sớm quyết định danh phận, sinh con dưỡng cái mới phải.”

Tuy rằng cảm thấy nam nhân bên người Tuyền Cơ quần áo mộc mạc bộ dạng bình thường, nhưng Nguyệt Y cũng nhìn ra được nam nhân này thân phận cực kỳ cao quý, không nói thái độ kính sợ của trượng phu với hắn, chỉ cần dựa vào khí chất trên người, liền làm cho người khác trong lòng cảm thấy thần phục, lấy mĩ mạo của Tuyền Cơ mà phối với hắn cũng tuyệt đối không ủy khuất.

Chính là mới vừa rồi trên bàn cơm lúc giới thiệu quan hệ hai người. Hai nam nhân này đều dùng từ hàm hồ, thật làm cho Nguyệt Y lo lắm dùm cho Tuyền Cơ - theo trong miệng người nhà biết được, hai người đều đã muốn công khai ở cùng một chỗ, nếu không có danh phận, nhà gái khó tránh khỏi chịu thiệt thòi.

Tuyền Cơ cười hắc hắc, gật đầu có lệ đáp ứng, dẫn dắt đề tài nói đến vị trượng phu của Nguyệt Y. Nhưng Nguyệt Y cũng chỉ biết được thân phận của Triệu Chi Duyên ở trong Vương phủ cùng với mối quan hệ với Trương mẫu. Sau đó Triệu Vương phủ biến thành phủ Thái tử, nàng cũng tự nhiên hiểu được trượng phu là do Kỉ quốc Thái tử cũng chính là đương kim Kỉ quốc Hoàng thượng phái đi nắm vùng ở Nhạc quốc.


Nói không lo lắng sợ hãi là gạt người, chỉ là Triệu Chi Duyên đối với nàng rất tốt, trong nhà chỉ có nàng là một vị phu nhân, không hề có thê thiếp khác, bình thường ôn nhu săn sóc, Nguyệt Y từ nhỏ đã chịu rất nhiều khổ sở, hiện tại khó có được một trượng phu tốt yêu nàng thương nàng. Chỉ cảm thấy cho dù vì hắn mà chết cũng không có gì tiếc nuối, cho nên cũng bình tâm lại, an tâm một ngày lại một ngày.

Tuyền Cơ nghe xong cũng thay nàng cao hứng, cũng có chút hổ thẹn, nhìn xem cô em gái cổ đại người ta cũng không lo trước lo sau như bản thân mình, bản thân mình là một người hiện đại xuyên qua đến quả thật là nên học hỏi.

Nguyệt Y nhìn bầu trời dần tối, nghĩ tướng công cũng sắp bàn xong công sự, liền nói Tuyền Cơ cũng sớm quay về nghỉ ngơi: “Ngươi nha đầu biếng nhác ham ngủ này, sớm một chút trở về đi! Cũng không nên vắng vẻ vị kia đâu!” Nói xong cười xấu xa nháy nháy mắt.

Tuyền Cơ mặt đỏ hồng, trong lòng mắng thầm: Chỉ sợ trở về cũng không được ngủ!

Bất quá, bất quá… Lâu như vậy không gặp lại Đại ma vương, buổi chiều ở trên xe lại bị phá ngang. Nàng kỳ thật cũng có chờ mong tối nay…

Chầm chậm trở lại phòng mình cùng Đại ma vương, Nguyệt Y còn cẩn thận nhớ thói quen nhỏ mỗi ngày đều tắm rửa của nàng. Đã sớm an bài người chuẩn bị tốt thùng gỗ cùng nước ấm.

Tuyền Cơ cởi bỏ quần áo ngâm cả người vào trong nước, nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, thân mình liền đỏ hồng như tôm luộc.


Ai ai, chính mình hiện tại quả thực là đang tắm rửa chuẩn bị đưa lên bàn, như miếng thịt tươi đưa lên miệng Đại ma vương. Tuy rằng biết rằng nam nữ hoan ái là hành vi bản năng bình thường, nhưng là, suy nghĩ bảo thủ vẫn làm cho nàng đến giờ vẫn không thản nhiên chấp nhận được.

Thời điểm đầu óc bay xa, bỗng nhiên cảm thấy nước trong mộc dũng bỗng nhiên nhộn nhạo một chút, dâng đầy lên. Tiếp theo một khối thân thể ấm áp từ sau lưng lại gần. Thanh âm quen thuộc của Đại ma vương mị hoặc vang lên: “Đang nhớ ta sao?”

Đinh! Chính giữa mục tiêu!

Tuyền Cơ tự nhiên không làm cho hắn đắc ý, lớn mật ngã về phía sau dựa lưng vào ngực người nào đó. Miệng cố ý nói: “Hừ! Ta nhớ Trương mẫu thôi!”

Cánh tay nóng bỏng tiến đến trên eo, đem nàng ôm chặt thêm một chút, sau đó một đôi bàn tay to lớn sắc tính không đổi hướng lên nắm lấy nơi tròn đầy nhất trên người nàng, đầu tiên là nhẹ nhàng xoa bóp, độ mạnh yếu chậm rãi càng lúc càng lớn…

Có chút đau, nhưng phần lớn là hưng phấn cùng nóng bức, trong tai dường như có thể nghe được tiếng tim đập cấp tốc của nhau và tiếng huyết dịch đang cuộn trào trong huyết quản.

Đôi tay lớn kia hiển nhiên chưa thỏa mãn với xúc cảm mất hồn của nơi tròn đầy kia, đầu ngón tay linh hoạt rất nhanh đi đến mục tiêu là nụ hoa hồng nhạt mê người ở phía trên, khi thì nhẹ khi thì mạnh di chuyển lôi kéo khiến Tuyền Cơ nhịn không được bắt đầu giãy dụa.


Chống cự lại sự công kích mạnh mẽ của Đại ma vương là không có khả năng, cuối cùng đành phải dựa vào thành của thùng nước nhè nhẹ thở gấp, kỳ vọng hắn từ bi tha cho nàng một lần.

“Hiện tại hỏi lại một lần, vừa rồi đang nhớ ai a…” Đại ma vương vô cùng muốn thân mình xinh đẹp của Tuyền Cơ trấn an lửa nóng đang dâng trào trong lòng, nhưng vẫn ra vẻ trấn định như cũ hy vọng có thể ép hỏi ra đáp án bản thân mình mong muốn.

“Nhớ huynh… Nhớ huynh mà…” Tuyền Cơ gần như là không hề xoắn xuýt chút nào liền khuất phục, bình thường còn có thể có khí lực để trêu đùa Đại ma vương, hiện tại ở cái thời điểm này mà dám vuốt râu hùm, thì chính là tự mình chịu thiệt.

“Tiểu rùa thật ngoan ngoãn, để ta xem thử xem nàng nhớ ta nhiều bao nhiêu.”

Đôi bàn tay xấu xa cuối cùng cũng rời đi nơi mẫn cảm trước ngực Tuyền Cơ, nhẹ nhàng mà lướt qua vùng bụng bằng phẳng, xuống thăm dò nơi ngọt ngào giữa hai đùi đẹp.

Trước khi Tuyền Cơ hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên từ ngữ ướt át nổi tiếng mà kiếp trước xem qua.

Xuân chí nhân gian hoa lộng sắc, liễu yêu khoản bãi, hoa tâm khinh sách, lộ tích mẫu đơn khai.[1]

[1] Câu này được trích trong ‘Tây Sương ký’, Tả Thôi, Trương Nhị yêu nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, ngăn trở cuối cùng mới được đoàn tụ bên nhau, từ tình nhân trở thành quyến thuộc. Trong vở kịch có đoạn miêu tả nam nữ hẹn hò yêu đương vụng trộm. Dùng câu hát và ngôn từ để miêu tả cảnh giao hoan, như “Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài; lưu luyến đáo thiên thai, xuân chí nhân gian hoa lộng sắc…”

Mặt nước dao động chậm rãi yên ổn, chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn, Tuyền Cơ dựa vào trong lồng ngực Đại ma vương, mệt đến mức không muốn nhúc nhích, đời này chỉ có hai lần tắm rửa mệt như vậy, đều là do người nào đó háo sắc phía sau ban tặng.


Tuy rằng quả thật rất khoái lạc… Kỳ thật chính mình cũng là cái tên háo sắc, cho nên mới dễ dàng bị dụ dỗ mắc câu, bị ăn đến xương cũng không còn như thế này, Tuyền Cơ trộm khinh bỉ mình.

Đầu vai cùng sau gáy cảm thấy ngứa, người nào đó vô cùng thích ý nhấm nháp món tráng miệng sau bữa đại tiệc này.

Tuyền Cơ không còn khí lực khiển trách hắn tham ăn, dứt khoát coi như không biết. Nhìn quanh phòng tắm ướt át khắp nơi, quả thực giống như chiến trường của tiểu hài tử nghịch nước, may mắn qua một đêm này, nước hẳn là khô hết, nếu không thật sự không còn mặt mũi gặp người, đám người hầu đều sẽ đoán được bọn họ là ở trong này làm “chuyện tốt” gì.

Nhiệt độ trên người chậm rãi hạ xuống, càng cảm giác được nhiệt độ nước càng hạ, đều sắp thành nước lạnh rồi, Tuyền Cơ run run một chút, nhịn không được nhanh chóng dựa vào nguồn nhiệt phía sau.

“Ân, nước lạnh rồi, chúng ta quay về trên giường thôi.” Kỉ Kiến Thận không nói hai lời liền đứng lên bế Tuyền Cơ ra khỏi thùng tắm, thuận tay cầm khăn vải bên cạnh lau khô bọt nước trên người mình cùng Tuyền Cơ, sau đó cũng không liếc mắt đến cái giá treo quần áo, ôm Tuyền Cơ đi về hướng phòng ngủ ở ngoài bình phong.

“Quần áo…” Tuyền Cơ mềm mại nhắc nhở, nàng cũng không có thói quen lõa thể ngủ, mà ở bên người Đại ma vương lại càng không thể lõa thể ngủ, nếu không thực có thể ngủ một ngày cũng không thể dậy nổi.

“Gấp cái gì, dù sao hiện tại nếu mặc vào đợi lát nữa cũng sẽ cởi, thật là phiền phức.” Khẩu khí thoải mái giống như đang nói chuyện thời tiết vậy, để lộ ra kế hoạch tà ác của Đại ma vương.

“Ta rất mệt rất mệt rất mệt đó! Chúng ta ngày mai còn phải vội lên đường.” Tuyền Cơ trợn hai mắt, khẩn trương nhắc nhở, nàng cũng không muốn cả người đau nhức, mất mặt mà bị ôm lên xe trước mặt mọi người đâu, nàng ở đây có nhiều người quen đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui