Sau khi tạm biệt Dịch Thanh Vân, Kỉ Kiến Thận dẫn Tuyền Cơ đi ra ngoài núi, người Trầm thị sớm đã thuê xe ngựa đứng chờ ở ven đường.
Xe ngựa này đương nhiên không có khả năng xa hoa như hồi trước dùng ở Kỉ quốc, bề ngoài thật sự bình thường, chẳng qua bên trong xe vẫn được sửa sang lại thập phần sạch sẽ dễ chịu.
Người đánh xe chính là một lão hán nghễnh ngãng lớn giọng, không phải người Trầm thị, mà là đặc biệt thuê một gã xa phu bình thường ở thôn trấn gần đây.
Hai người vừa mới lên xe đóng cửa lại, Tuyền Cơ đã bị ôm trọn vào lồng ngực của Kỉ Kiến Thận, áp đảo hôn nàng nồng nhiệt đến không thể thở nổi.
Chờ đến khi nàng hơi khôi phục lại thần trí, mới phát hiện áo khoác và trung y đều đã bị mở ra hơn phân nửa, một đôi móng vuốt của mỗ sắc lang công khai len lỏi vào bên trong quần áo lỏng lẻo tùy ý xoa nắn.
Tuyền Cơ ngượng ngùng, nhưng vì nhiều ngày không gặp mặt, có lẽ hai người cũng đã chịu đựng đủ nỗi khổ tương tư, cho nên không nỡ nhẫn tâm cự tuyệt. Lại nói đôi bàn tay thân thuộc kia vuốt ve ở trên người cũng cực kỳ thoải mái, vì thế dứt khoát nhu thuận nhắm mắt lại tựa vào lồng ngực Đại ma vương, ngầm đồng ý cho hắn làm càn.
Bây giờ là hai người đang chạy trốn, lại là ở trên xe, nhiều lắm hắn cũng chỉ muốn thỏa mãn một chút dục vọng bằng tay bằng môi, hẳn là sẽ biết chừng mực, Tuyền Cơ đoán vậy nên càng thêm yên tâm đem bản thân dâng lên, mặc hắn hành động.
Nhưng hiển nhiên là nàng quá coi trọng khả năng kiềm chế của nam nhân, nhất là một người đã quá nhiều ngày không được nếm trải ngọt ngào, nam nhân này bây giờ chính là bị một bụng dấm chua thiêu cháy tâm trí, căn bản là không còn tự chủ gì đáng tin cả.
Cho nên, đương lúc ma trảo của người nào đó lướt qua đùi nàng rồi tiến thẳng vào chỗ quan trọng mà tấn công, Tuyền Cơ bị dọa tới mức khẽ rên một tiếng, tay chân luống cuống định thoát ra thì đã muộn.
Đại ma vương vô cùng đắc ý, một tay ghì lại thắt lưng của nàng, để cho nàng dán vào lồng ngực của mình không thể nhúc nhích được, một tay tận tình ở dưới váy làm trò bỉ ổi. Hai người kề rất sát nhau, khiến cho hai tay Tuyền Cơ không thể ngăn cản ở giữa, trơ mắt chứng kiến váy dài của mình một đường vén thẳng lên tới lưng, lộ ra hai chân thon dài cùng chiếc quần lụa màu bạc.
Lụa bạc thật sự quá mỏng, mặc ở trên người xem như lớp da thứ hai cũng không khác là mấy, dựa vào mấy động tác giãy dụa đá chân của Tuyền Cơ, hoàn toàn làm lộ ra đường cong mê người của đôi chân, khiến Kỉ Kiến Thận xúc động không thôi. Động tác dưới tay càng thêm không kiêng nể gì.
Tuyền Cơ sợ bên ngoài xe có người, không dám lớn tiếng quát ngăn cản, đành phải thấp giọng cầu xin: “Huynh dừng lại…” Một bên vặn vẹo vòng eo định tạo ra một chút khoảng cách giữa hai người, để cho hai tay có thể ngăn cản, đẩy lùi cái tên sắp muốn biến thân thành sắc ma trước mắt này.
Giãy dụa và cầu xin như vậy. Hiệu quả duy nhất chính là kích thích hỏa dục của sắc ma tiên sinh càng bừng lên thêm!
Một bàn tay cuối cùng cũng rời khỏi chỗ mẫn cảm của nàng, bất quá không có ý định thu lại khắc chế, mà là bắt đầu “Tháo bao bì”.
Tuyền Cơ vừa thẹn vừa sợ lại khẩn trương, há miệng còn muốn kháng nghị, lại bị hôn mãnh liệt, đầu lưỡi mạnh mẽ ồ ạt tiến công, tận tình mút, đoạt lấy từng sợi nước bọt ngọt ngào trong miệng nàng.
Thủ đoạn tán tỉnh của Đại ma vương, so với nàng thì hoàn toàn không có cùng đẳng cấp, tuy đã được tôi luyện vài tháng trong tay hắn, nhưng đến khi lên sân khấu Tuyền Cơ vẫn là chỉ có nước bị đánh thua tơi tả.
Thần trí hỗn loạn chỉ còn lại một cỗ nóng cháy, dưới thân chợt lạnh, cảm giác vật che đậy cuối cùng bị thoát hơn phân nửa, Tuyền Cơ rốt cuộc chấp nhận cùi không sợ lở, từ bỏ việc kháng cự.
Mặc kệ đi, Đại ma vương muốn thế nào thì thế đó đi!
Không biết ông trời là rất công bằng hay là cực bất công, ngay lúc Đại ma vương chuẩn bị tiến hành xơi tái, cửa xe đột ngột truyền đến một hồi tiếng gõ cửa, xa phu thanh thanh cổ họng lớn tiếng gào to: “Công tử gia a. Đây có cái quán trà, có muốn dùng chút điểm tâm và trà rồi tiếp tục đi không a!”
Tuyền Cơ lúc này mới phát hiện xe ngựa không biết từ khi nào đã dừng lại, nghĩ đến vị trí lão hán kia vẫn luôn ngồi cách hai người không tới hai thước. Mình lại bị Đại ma vương giữ lấy như vậy tính làm chuyện xấu hổ, trên khuôn mặt hồng đến như muốn xuất huyết, vội vàng thừa dịp Đại ma vương phân tâm, trong nháy mắt ngã sang một bên, nhanh chóng đem quần áo bị thoát lung tung ra mặc vào.
Đại ma vương thực thất vọng, nếu bây giờ lão hán dám xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ không chút do dự vặn đầu lão ném vào trong sơn cốc.
Một đôi mắt to tròn của Tuyền Cơ chớp chớp đánh giá vẻ mặt cầm thú hung mãnh của hắn, tuy giờ phút này nàng bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự nhìn bình thường, nhưng chính là đôi mắt kia đã khiến tâm của hắn động không thôi.
Thái độ ngạo nghễ mị hoặc, ngón tay hướng Tuyền Cơ ngoắc ngoắc một cái, nói: “Lại đây!”
Tuyền Cơ dùng sức lắc đầu, ngu mới qua, nếu để cho lão hán đánh xe biết bọn họ đang làm cái gì, nàng không cần phải làm người nữa a!
Nhĩ lực của lão hán cực kỳ kém, sau một hồi lâu không nghe thấy tiếng người trả lời. Tưởng bản thân mình nghễnh ngãng cho nên không có nghe được trả lời, lại lớn tiếng hỏi: “Công tử, có muốn dừng lại uống một ngụm trà rồi tiếp tục đi không?”
Nhao nhao ồn ào, thực phá hỏng không khí, Kỉ Kiến Thận miễn cưỡng đề cao giọng nói: “Bản công tử không khát! Tiếp tục chạy đi!”
Tuyền Cơ nghe xong lời hắn nói “Không khát”, nhịn không được hướng hắn làm cái mặt quỷ, ánh mắt mang ý cười thầm sỉ vả: Người này, đồ đại bại hoại rõ ràng khát muốn chết!
Lão hán ngoài xe vẫn là không có nghe được tiếng, ù ù cạc cạc dính chùm lại không rõ, Kỉ Kiến Thận thực buồn cười lại tức giận, lớn tiếng nói: “Bản công tử không… khát…! Chạy đi!”
Trong tiếng nói có kèm theo nội lực, lão hán nghe đến cả người chấn động, cuối cùng đã nghe được rõ. Cười ha hả giơ roi quất ngựa tiếp tục đi, thầm nghĩ trong lòng: Nhìn không ra cậu ấm văn vẻ nhã nhặn, giọng vậy mà quá sức lớn!
Bên trong xe Tuyền Cơ rốt cuộc nhịn không nổi, ha ha cười lớn, tiếng cười như là chuông bạc, Kỉ Kiến Thận nghe thấy mà dở khóc dở cười, này cái tiểu rùa hư hỏng, thấy hắn bị xấu hổ mà vui đến như vậy, thật là đáng đánh!
Tay vươn ra đem tiểu rùa cười không thể dừng lại tha lại đây, một bàn tay kia ở trước ngực nàng không nhẹ không nặng vỗ về một chút, cười mắng: “Nàng là cái nha đầu hư hỏng vô lương tâm.”
Tuyền Cơ cười đến mặt mày loan loan, sung sướng khi người gặp họa đáp trả: “Đại sắc lang, đáng đời!”
“Được, nếu nói ta là đại sắc lang, ta đây cũng không khách khí!” Nói xong thì động thủ định tiếp tục chuyện vừa rồi bị dứt quãng.
“Ai ai, ta sai rồi ta sai rồi, tha cho ta đi!” Tiểu rùa vừa mới đắc ý vênh váo liền sợ tới mức xuống giọng liên tục cầu xin tha thứ.
“Giữ lại hơi sức đi, nàng có thể chậm rãi cầu xin tha thứ như thế này, lớn tiếng cũng không phải sợ gì, dù sao lão hán bị nghễnh ngãng, không nghe thấy!”
Đại ma vương cười đến thực dịu dàng, tiểu rùa sợ tới mức lui thành một cục.
Mắt thấy chống cự không có hiệu quả, Tuyền Cơ chỉ sợ hắn ngay tại trên xe đem nàng ăn sạch, đành phải thử giảng đạo lý, trì hoãn thời gian thi hành án: “Bây giờ đã là vào chiều rồi, không lâu sau bầu trời sẽ tối đen, đến lúc đó khẳng định là lão sẽ tới bảo chúng ta ăn cơm tìm nơi ngủ trọ, vạn nhất cắt ngang… Ách, không phải sẽ thực mất hứng sao?”
“Cũng đúng, bất quá bây giờ tới lúc bầu trời tối đen cũng còn một canh giờ nữa, quả thật không đủ dùng…” Đại ma vương miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Này cái đại sắc ma, một canh giờ còn chưa đủ a?! Thật tình muốn đem nàng ép đến chết sao? Oa oa oa!
Tuyền Cơ trong lòng gào thét, trên mặt cười khổ, chỉ cầu cho Đại ma vương không quá sắc tính đem nàng ăn ngay tại chỗ, về phần mặt khác, đến lúc đó tính sau.
Đại ma vương hiển nhiên nhận thấy được chăn đệm không có đủ, vuốt mái tóc dài của Tuyền Cơ, đắc ý nói: “Xem ra phu nhân đối với năng lực của vi phu thực hiểu rõ! Vì để cho phu nhân được tận hứng, buổi tối chúng ta hảo hảo ân ái đi.”
Cái tên bại hoại tự đại lại háo sắc này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...