Ninh Tuyết vâng lệnh của phụ thân là Tương thân vương hướng đến dò la tin tức, lấy danh là cúng bái bá phụ, bởi vì nàng thân phận tôn quý, quản gia không tiện ngăn cản nàng, nàng liền mang theo gia bộc nha hoàn một đám cùng vào linh đường.
Linh cữu Hi thân vương đặt ở giữa linh đường, Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân một thân xiêm y trắng thuần ngồi một bên, thần sắc nhìn không ra hỉ nộ, ngoài ra thì không có người nào khác, tình cảnh này thật sự có chút quỷ dị.
Ninh Tuyết tiến lên vài bước, sau khi làm xong đại lễ, xoay người đi đến trước mặt Tuyền Cơ nói: “Mong Ninh Vân huynh đệ cùng Ninh Nguyệt muội muội ngàn vạn lần nén bi thương.”
Hai người nhàn nhạt gật gật đầu, không có tâm tư đối đáp.
Ninh Tuyết trộm đánh giá hai người, một mặt nói: “Hai vị ngày sau có tính toán gì không?”
Tuyền Cơ nói: “Huynh muội chúng ta hai người lo liệu… hậu sự xong, sẽ rời khỏi kinh thành.”
Ninh Tuyết giật mình nói: “Muội muội sao nói ra lời ấy? Hai vị đều là vương tôn địa vị cao quý, cho dù bá phụ bất hạnh, cũng không nên lưu lạc hương dã a!”
Tuyền Cơ cười đến có chút châm chọc: “Chúng ta lưu lạc bên ngoài rất nhiều năm.”
Ninh Tuyết nghẹn lời, suy nghĩ một chút nói: “Muội muội thân mình mảnh mai, rất cần điều dưỡng mới đúng, nếu như không chê, hay là đến ở tạm trong phủ tỷ tỷ? Đợi thân thể tốt hơn, tiếp tục quyết định nơi đi được không?”
Tuyền Cơ ngẩng đầu nhìn về hướng Ninh Tuyết, Ninh Tuyết lại có chút không dám đối mặt ánh mắt của nàng, giống như sợ chút tâm tư nho nhỏ của mình đều lộ ra nguyên hình dưới ánh mắt trong suốt của Tuyền Cơ.
“Không cần.” Tuyền Cơ nghĩ đến Tương thân vương năm đó cùng Vạn Trác cấu kết sát hại Hi Vương phi, tuy rằng biết rõ cùng Ninh Tuyết không quan hệ, nhưng cũng không thân thiết nổi.
Ninh Tuyết cười gượng vẫn còn muốn khuyên nhủ tiếp, Dịch Thanh Vân không kiên nhẫn nói: “Tính toán chúng ta đã nói rõ ràng, tin hay không tùy ngươi, xin khuyên các ngươi không cần lại có ý đồ gì với tiểu muội của ta nữa. Cửa ở bên kia, không tiễn!”
Ninh Tuyết biến sắc, thầm mắng Dịch Thanh Vân vô lễ, nhưng cũng không tiếp tục lưu lại, ngượng ngùng giải thích hai câu liền dẫn người rời đi.
“Đối với loại này không nên có lòng tốt. May mà tiểu muội có tính nhẫn nại trả lời nàng.” Dịch Thanh Vân nhìn bóng dáng Ninh Tuyết đi xa giễu cợt nói.
“Đại ca, huynh đều đối với mỹ nữ như vậy sao? Uổng công huynh còn được xưng cái gì Tích Hoa công tử.” Tuyền Cơ miễn cưỡng nở một nụ cười ra vẻ thoải mái nói.
Dịch Thanh Vân nhìn nàng, thở dài một tiếng, nói: “Không vui thì không cần phải kìm nén, lão… cái lão già đó như vậy, ai! Hắn đi rồi thì thôi đi, chính là hại ngươi, uổng công ngươi còn có lòng nghĩ đến việc an bày cho những người trong phủ, lúc này trong phủ lại có mấy người là tốt? Đều là đại ca sơ suất quá! Hại ngươi…”
Tuyền Cơ bỗng nhiên ngẩng đầu cắt ngang Dịch Thanh Vân: “Đại ca có thể cho muội mượn một cái ôm chứ?”
Dịch Thanh Vân sửng sốt hướng Tuyền Cơ giang tay ra, Tuyền Cơ bổ nhào vào trong lồng ngực hắn liền oa oa khóc lên. Dịch Thanh Vân sờ sờ mái tóc dài của Tuyền Cơ, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng không tiếng động an ủi.
Khóc một trận, Tuyền Cơ tâm tình chậm rãi tốt lên, đem nước mắt nước mũi trên mặt không chút khách khí lau khô sạch sẽ ở trước ngực Dịch Thanh Vân, lúc này mới ngồi thẳng người, hướng Dịch Thanh Vân cười cười, nói: “Đại ca huynh thật tốt, kỳ thật muội không sợ chết, nhưng mà bởi vì đại ca, muội sẽ cố gắng sống tiếp thật tốt!”
Đời trước bị nhiều đau khổ như vậy. Vì sợ sẽ làm mẫu thân thương tâm, chỉ có thể tránh ở chỗ tối một mình trộm khóc, sau khi mẫu thân chết, mỗi ngày vì trả nợ mà liều mạng, bị uất ức, cảm thấy tịch mịch cũng chỉ có thể chính mình kiên cường nuốt vào, mãi cho đến khi chết lặng.
Đời này cuối cùng có ca ca có thể cho chính mình yên tâm dựa vào, liền vì cái ôm ấm áp này, cho dù trên đời này lại có nhiều chuyện tình thật đáng buồn đáng sợ, lại có nhiều người xấu đáng hận đi nữa, nàng cũng bằng lòng tiếp tục sống thật tốt. Huống chi còn có cậu, chỉ cần rời khỏi Ninh quốc vẫn còn có nhiều việc tốt người tốt cuộc sống tốt hơn chờ nàng.
Bỗng nhiên nhớ tới, cái ôm của người kia cũng thực ấm áp… Nhưng mà đáng tiếc hắn chỉ muốn đem mình nuôi dưỡng như một sủng vật, hừ hừ! Tuyền Cơ do dự một chút lại lần nữa đem Triệu Kiến Thận ném ra khỏi kế hoạch của cuộc đời nàng.
Làm sủng vật không quan hệ, nhưng nếu chủ nhân bên người còn có sủng vật xấu xa khác đối với mình như hổ rình mồi, vậy nghĩ cũng không cần nghĩ!
Nàng không biết “người kia” mà nàng nhớ đến giờ phút này đang ở ngoài cửa sổ, bên cạnh một lượng lớn đá bụi rơi trên mặt đất…
Triệu Chính đang ẩn thân ở ngoài cửa sổ cùng Triệu Kiến Thận, vẻ mặt sợ hãi nhìn thấy nam nhân bên cạnh hai mắt âm hỏa đáng sợ, trong lòng âm thầm kêu khổ, may mắn lúc này gió đủ lớn. Thổi trúng trúc diệp vang lên sàn sạt. Nếu không với công lực của Dịch Thanh Vân, khẳng định có thể phát hiện tiếng vang dị thường của hai người.
Thận trọng đưa tay vỗ vỗ bả vai Triệu Kiến Thận, nhắc nhở hắn cần phải rời đi. Cuối cùng Triệu Kiến Thận vẫn chưa bị lòng đố kỵ cháy hỏng lý trí, lạnh lùng nghiêm mặt thu hồi bàn tay đặt trên núi giả sơn, thân hình chợt lóe, người liền vọt qua tường viện, nhanh nhẹn đi xa.
Triệu Chính cười khổ cẩn thận lấy bùn đất che giấu “chứng cớ phẫn nộ” Thái tử gia lưu lại, thừa dịp một trận cuồng phong, cẩn thận phóng qua tường viện rời đi.
Qua một trận, một lão quản gia còn ở lại Vương phủ đi ngang qua, bỗng nhiên phát hiện bóng phản chiếu của ngọn giả sơn trên mặt đất có chút không đúng, giơ lên đèn lồng chiếu chiếu, hơn mười năm như một ngày núi giả sơn thế nhưng không hiểu tại sao lại thiếu một mảng lớn, trong lòng lo sợ bất định, chẳng lẽ là oan hồn Vương gia hiển linh?! Không dám ở lâu, thân mình run rẩy vội vàng rời đi…
Tại một nhà dân không bắt mắt ở kinh thành, Triệu Kiến Thận ngồi ở bên cửa sổ, Triệu Chính nhiều lần do dự, cẩn thận nói: “Tạ… Tạ tiểu thư cùng Dịch Thanh Vân chỉ là huynh muội tình thâm…”
Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe Triệu Kiến Thận khẽ cười nói: “Đừng ở trước mặt ta nhắc tới Dịch Thanh Vân.”
Triệu Chính rùng mình, đem những lời định nói đỡ thay cho Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân ở phía sau toàn bộ nuốt ngược lại trong bụng, ngậm chặt miệng lại.
Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy dưới chân Thái tử nhà mình không biết khi nào có thêm một đống lớn mảnh vụn không rõ, không khỏi âm thầm cảnh cáo bản thân, về sau nhất định phải cùng Tuyền Cơ bảo trì khoảng cách một trượng trở lên!
Dịch Thanh Vân là đại ca ruột thịt của nàng, Thái tử gia cho dù có giận đi nữa cũng chỉ có thể bóp nát chút tảng đá trút giận, còn một “Triệu đại ca” như hắn cùng Tuyền Cơ cũng không có quan hệ huyết thống, Thái tử gia lỡ như nổi lửa đố kỵ lên, chỉ sợ tự mình bóp nát đầu của mình.
Thái tử gia cũng là, không động lòng thì thôi, vừa động lòng thì lòng đố kỵ khó tránh thiêu đốt quá mãnh liệt, hơn nữa càng ngày lại càng có xu thế mãnh liệt! Nữ nhân của mình bị ca ca ôm một chút cũng phải giận dữ đến như vậy.
Bên này hết hồn, bên kia lại hòa thuận vui vẻ, Tuyền Cơ sau khi khóc đã một hồi, tâm tình sau cơn mưa trời lại sáng.
Đêm nay “khách nhân” đến Hi Vương phủ không ít, mỹ nữ cũng không chỉ có một, Ninh Tuyết Quận chúa đi không bao lâu, quản gia lại báo ngoài cửa có nữ tử tự xưng kêu Chu Nhi muốn tới bái kiến Thế tử.
Dịch Thanh Vân nghe được tên Chu Nhi, ngẩn ra một chút, phân phó quản gia thỉnh nàng tiến phòng khách, chính mình lại trở về phòng thay xiêm y đã bị Tuyền Cơ “tàn sát bừa bãi” thành một cái giẻ lau.
Chu Nhi ở phòng khách đợi một lúc lâu, mới nhìn thấy hai người Dịch Tạ.
Hi Vương phủ hôm nay có tang sự, nàng tự nhiên không tiện mặc một thân hồng y như họ của mình, cách ăn mặc nhẹ nhàng ngược lại làm cho nàng so với bình thường hơn vài phần khí tươi mát.
Chu Nhi thấy Dịch Thanh Vân cùng Tuyền Cơ cũng sửng sốt, khom người làm đại lễ, mở miệng nói: “Tướng quân nhà ta cùng Hầu gia nghe thấy tin dữ, cảm thấy rất bi thống, nhưng mà bởi vì có việc nên không thể đích thân tới, thỉnh Thế tử Quận chúa thứ tội.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...