Đại bản doanh của Tử dạ tinh linh giống như mới bị bão táp tàn phá, nơi nơi đổ nát thê lương, gỗ cháy thành than, thi thể chất đống bốc mùi hôi, may mà vẫn chưa sinh dòi bọ.
McKee che mũi, mắt thường xuyên liếc về phía Kleist, sợ làm ô uế đôi mắt của vị đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ này.
Kleist không chớp mắt, tỉ mỉ tìm tòi ở nơi có khả năng xuất hiện suối phục hồi. Thi thể, chiến trường, hắn nhìn quen cả rồi nên không cảm thấy khó chịu gì. “Đó là gì vậy?” Hắn chỉ vào một đại thụ cao chọc trời bị hơn mười cái xác vây quanh. Thân cây bị cháy xém một phần, nhưng nói chung vẫn không sao.
McKee vẫn còn sợ hãi với nó, “Quả cầu ong tím hái trên cây này.”
Kleist dùng kiếm đẩy thi thể đang chắn phía trước ra, nhìn một lượt từ dưới gốc lên trên tán cây. Cành lá thấp thoáng tím đến phát xanh, không có gì đặc biệt. Hắn dạo qua một vòng, cúi đầu nhìn một thi thể đang cầm dao găm bào vỏ cây, bột phấn màu trắng từ vỏ cây rắc trên cánh tay nó.
Kleist nhặt miếng vỏ cây nó cạy được lên, hít ngửi, sau đó dùng kiếm cạo lên vị trí nó bào qua, rõ ràng là gỗ nhưng lại cạo ra được bột phấn màu trắng. Hắn nghĩ nghĩ, thấy McKee lấy ra một trái gì đó gói trong lá cây, thò tay cầm qua, dùng kiếm quét chút bột phấn lên, lấy nước suối thuận tay mang theo nhỏ lên.
Bột phấn gặp nước tan ra.
Kleist lấy dao găm trong tay Tử dạ tinh linh thấm chút hỗn hợp bột phấn bôi lên miệng vết thương của thi thể. Vết thương lập tức khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
McKee tròn mắt: “Thật hay giả vậy? Không phải nó chết rồi sao?”
Kleist nói: “Xem ra bất kể thân thể sống hay chết, suối phục hồi đều có tác dụng.”
McKee dùng cả người ôm lấy đại thụ, “Gốc cây lớn quá!”
“Tính chuyển về à?”
“……”
Kleist và McKee cùng nhau cạo bột phấn, sau đó đổ vào bình hòa với nước suối. Taiya cõng Danco đến trước cây, thúc giục: “Nhanh đi tìm suối thiêng đi, đứng đực ra đấy làm gì?”
McKee nhìn Kleist một cái, nhận bình nước chạy đến bên Danco, xắn tay áo lên, nói: “Tìm thấy rồi, để ta.”
“Ừ.” Taiya hai ba phát cởi sạch quần áo của Danco, lộ ra thân thể trần truồng.
McKee: “……”
Taiya thấy McKee đỏ mặt không chịu động thủ, mất kiên nhẫn nói: “Nhìn đủ chưa? Mau bôi thuốc đi.”
“Ta, ta, ai nói ta đang nhìn!” McKee chột dạ toát mồ hôi. Thứ nhất, Danco đột nhiên lộ ra thân thể đã tạo thành cú sốc nhất định với hắn. Thứ hai, miệng vết thương đã dùng nước thánh trị qua chẳng những không khỏi, mà còn nghiêm trọng hơn, khiến hắn có chút không dám xuống tay.
Taiya nhìn tay hắn run lên, hỏi Kleist: “Thanh kiếm kia có để lại di chứng gì hả?”
Kleist cũng hơi nghi hoặc, lấy bình nước khỏi tay McKee, lấy một miếng vải kề lên miệng bình thấm một chút, sau đó từ từ bôi cho Danco.
Danco đang hôn mê hơi hơi cử động, hiệu quả trị liệu của suối phục hồi xem ra không phải vô thanh vô tức.
McKee nhìn các vết thương lớn nhỏ xanh xanh đen đen trên người nó chậm rãi khép lại, tảng đá lớn trong ngực mới triệt để hạ xuống. “Chừng nào nó tỉnh?”
Taiya vỗ lên gáy Danco một cái.
Danco ăn đau, mơ màng tỉnh lại.
Taiya đắc ý tranh công: “Tỉnh ngay bây giờ đó.”
McKee: “……” Có cách nào tẩn cho nó một trận không nhỉ?!
Tuy vết thương của Danco đã khỏi nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng. Bọn họ quyết định lưu lại ba ngày.
Đêm đó, McKee cực kỳ hào hứng đề nghị tổ chức liên hoan lửa trại. Tiến vào con đường thí luyện một thời gian dài, bọn họ lần đầu tiên thoải mái như vậy, ngay cả Keist luôn luôn nghiêm cẩn cũng không phản đối.
Sau mấy tháng qua, McKee hiếm có lần tay chân nhanh nhẹn chất một núi trái cây bên đống lửa.
“Tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
McKee nhìn từng khuôn mặt bị lửa trại hun đến đỏ bừng.
Taiya nói: “Ăn.”
McKee hỏi: “Chẳng lẽ không có hoạt động khác hả?”
Taiya nghĩ nghĩ: “Tranh ăn.”
“……” McKee giao hy vọng cho người vừa nhìn là biết thường xuyên ra vào xã hội thượng lưu giao lưu với quý tộc tại các quốc gia, Kleist.
Kleist đáp: “Khiêu vũ.”
McKee thầm nghĩ: Mình lựa chọn quả nhiên không sai. “Ý cậu là khiêu vũ giao tiếp?” Hắn luôn muốn mở mang kiến thức nhưng không có cơ hội.
Kleist nói: “Không biết.”
“……”
Buổi liên hoan lửa trại tuyệt vời đến mức đủ để khoe khoang suốt nửa đời sau trong tưởng tượng của McKee rốt cuộc vẫn chỉ là tưởng tượng. Kleist và Taiya ăn uống no đủ xong thì nằm xuống ngủ luôn. Do gấp gáp trở về, mấy ngày nay họ không được ngủ đủ giấc.
Vết thương của Danco đã khép lại nhưng vẫn rất lười biếng, vươn tay với McKee đang nhàm chán ngáp dài.
McKee theo thói quen lăn vào lòng nó, điều chỉnh tư thế thoải mái, buồn bực nói: “Bọn họ không để ý đến ta.”
Danco nói: “Ừ.”
“Vết thương còn đau không?”
“Không.”
“…… Cám ơn ngươi.” McKee khẽ nói. Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn dựa vào Danco bị trọng thương tìm kiếm thức ăn gần đó sống qua ngày.
“Không cần cám ơn.”
McKee nhìn chằm chằm đống lửa, tưởng tượng vẻ mặt lúc này của Danco, thử hỏi: “Mấy lời trước đây của ta ngươi nghe được không?”
Danco ngẫm nghĩ, “Có.”
McKee đỏ mặt, liếm liếm môi: “Vậy ngươi nghĩ sao?”
Danco nói: “Hắn tới cứu ngươi.”
“Hắn?” McKee ngẩn người.
Danco đáp: “Ngươi thích.”
“……” McKee nhớ lại mấy lời từng nói với Danco lúc hắn tưởng cả hai sắp chết đến nơi, hình như có nhắc tới chuyện thích…… Kleist? Tuy đó chỉ là tâm tình nhất thời, nhưng vì sao nghe từ miệng Danco lại thấy lúng túng như vậy. “Vậy lời sau đó có nghe được không?”
Danco hỏi: “Cái gì?”
“…… Không có gì.” McKee dịch người về phía trước.
Danco kéo hắn lại, “Lạnh đấy.”
McKee ngẩng đầu nhìn Kleist đang rúc trong lòng Taiya như chuyện đương nhiên phải thế.
……
Chuyện này bắt đầu từ bao giờ vậy? Hắn nhớ Kleist vẫn ngủ một mình mà, chẳng lẽ trong lúc họ rời đi, hai người sống nương tựa lẫn nhau nên bất chợt nhận ra được tầm quan trọng của đối phương?
Sự tình quá phức tạp, hắn không nghĩ ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Hôm sau, McKee dậy rất sớm, đang giải quyết nhu cầu sinh lý thì thấy Kleist cũng dậy rồi, đang đổ nước rửa mặt ở cách đó không xa. McKee chạy tới, nhỏ giọng nói: “Chúng ta lấy thêm nhiều nhiều suối phục hồi nhé? Thứ này có vẻ hiệu nghiệm hơn nước thánh.”
Kleist gật đầu.
McKee hỏi mượn hắn Honorable Gruson đã bị gãy và túi của Pierce.
“Anh……” Kleist muốn nói lại thôi.
McKee dừng lại nhìn hắn. Hắn lần đầu tiên thấy Kleist do dự như vậy, Kleist trong trí nhớ của hắn luôn dứt khoát lưu loát, dù là bẻ gãy chân hắn hay cắt đầu người khác.
“Mặc nhiều chút.” Kleist thản nhiên nói.
“Cậu không phải muốn nói câu này đúng không?” McKee ngồi xổm xuống.
Kleist liếc hắn, “Ta biết hậu quả khi sử dụng đoản kiếm kia.”
“Tôi cũng đoán được.” Nếu không thì sẽ không năm lần bảy lượt nhắc nhở hắn ‘Không đến bất đắc dĩ thì nhất quyết không được sử dụng’. “Lúc đầu có hơi khổ sở, nhưng đã nghĩ thông ngay sau đó.”
Kleist nói: “Nghĩ thông cái gì?”
“Đó là biện pháp giải quyết tốt nhất vào lúc ấy. Trong số chúng ta, tôi chỉ là người cản trở, không có sức chiến đấu, đầu óc cũng không đủ thông minh. Nếu không có đoản kiếm này, cả bốn chúng ta có khi không ai trốn được. Chỉ cần cậu và Taiya có thể thoát ra thì sẽ nghĩ ra cách trở lại cứu chúng tôi.” McKee cười hì hì, “Tôi chỉ khổ sở vài giây, thực sự chỉ có vài giây thôi, sau đó liền hoàn toàn yên tâm.”
“Vì sao?”
“Cho xin cái! Cậu là Kleist Sawasadi, Kleist Sawasadi! Cần tôi dùng giọng điệu khoa trương hơn nữa để biểu đạt sự sùng kính của tôi với cậu không?! Chỉ cần có cậu ở đây, tôi căn bản không cần suy xét vấn đề an toàn, đó là việc của cậu.”
Kleist: “……”
“Là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ, nếu tôi chết, cậu nhất định sẽ áy náy đến sống không nổi đâu, đúng không?”
Kleist: “……”
McKee nói: “Nói thật, bây giờ tôi cảm thấy cậu trong tâm trí tôi đang dần dần trở nên quan trọng hơn đại nhân Goblyde.”
Kleist: “……”
McKee lẩm bẩm: “Thực ra là vì tôi còn chưa gặp đại nhân Goblyde bao giờ. Chậc, giá mà được nhìn thấy tận mặt thì hay biết mấy. Mà nè, cậu có đưa tôi đi gặp ngài ấy không?”
Kleist nói: “Đương nhiên, ta sẽ trịnh trọng giới thiệu anh với cậu ta.”
McKee thụ sủng nhược kinh, “Thật sao?”
“Bắt đầu từ chuyện anh trộm gì đó của Hydeine.”
“……”
Con đường phía trước Kleist và Taiya đã đi qua một lần, không cần cẩn thận như lần đó nữa. Lúc đi ngang qua lãnh địa của Nona, Kleist có ý muốn tạ ơn, nhưng cô vẫn không xuất hiện, suốt đoạn đường chỉ có con thỏ đồng hành.
Trong thời gian này, McKee và con thỏ đã xây dựng tình hữu nghị thắm thiết, tình cảm rất sâu sắc, ngay cả Kleist vàTaiya cũng khó lòng so được. Khi họ chuẩn bị rời đi, con thỏ khóc đến kinh thiên động địa, Taiya thậm chí còn hỏi: “Nó muốn khóc chết sao, nếu thế Nona có ra tấn công không?” Sớm biết vậy, lần trước đáng lẽ nên bồi dưỡng tình cảm với nó.
McKee vuốt vuốt con thỏ, cực kỳ không nỡ, hốc mắt cũng đỏ lên, “Nếu bé thỏ chết, ta cũng không muốn sống.”
Kleist nói: “Hãy nghĩ đến cảm giác của Danco một chút.”
Danco đứng bên cạnh nhìn mà chả hiểu gì, hoàn toàn không thể giải thích được tình cảm cùng sinh cùng tử của người ký kết khế ước với mình với một con thỏ.
Taiya đợi nửa ngày mà một người một thỏ vẫn chưa sinh ly tử biệt xong, rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn đoạt con thỏ khỏi lòng hắn, ném xuống đất, “Tìm người khác chơi đi!”
Danco canh chuẩn thời cơ tha McKee đi.
Bước vào rừng đá, tinh thần của Taiya và McKee đều tăng đến mười hai vạn lần. Nhưng từ lúc vào cho đến khi rời đi, tượng đá không hề ra mặt. McKee đã nghe kể về nữ tượng đá, còn chuẩn bị sẵn mười bảy mười tám quả cược ăn chắc, thấy cô ta ‘lâm trận lùi bước’ thì vô cùng tiếc nuối.
Ra khỏi rừng đá, trước mặt là một mảnh rừng tối đen. Thân cây màu đen, lá cây màu đen, cả khu rừng giống như bị hắt mực đen. Đi dưới những lùm cây như vậy, ngay cả McKee luôn không ngậm được miệng cũng không muốn nói chuyện.
Đi hơn mười ngày, họ tìm thấy một căn nhà gỗ đen tuyền. Một người mặc áo choàng đen đang ngồi trên xích đu trước nhà, tay cầm một quyển sách. Xung quanh nhà không có cây cối, rất tiện phơi nắng.
Thấy hắn ta, đồng tử Kleist co rút lại. Suốt mấy tháng qua, việc đấu khí bị giam cầm giống như ác mộng luôn dày vò, tra tấn hắn. Mà hiện tại, đầu sỏ gây nên đang an vị ngay đối diện hắn.
“Lâu như vậy rồi, các ngươi là nhóm kỵ sĩ đầu tiên tới nơi này.” Hắc Ám thần tế tự ngẩng đầu khỏi trang sách, “Nhưng ta buộc phải cho các ngươi biết, các ngươi phải thất vọng rồi.”
McKee nói: “Mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào, chúng ta cũng sẽ cố gắng thử một lần!”
“Ngươi hiểu lầm ý ta rồi.” Hắc Ám thần tế tự lạnh nhạt nói, “Ta không muốn đánh nhau với các ngươi, một chút cũng không. Cũng không muốn tranh thắng thua ở đây.”
McKee mừng thầm, xem ra mấy vụ cược của hắn có chỗ dùng rồi. “Chúng ta sẽ đánh cược sao?”
Hắc Ám thần tế tự nói: “Đánh cược? Cược gì, dù gì thì thắng hay thua chúng ta cũng không ra được.”
McKee sửng sốt: “Không ra được?”
Hắc Ám thần tế tự chỉ bãi đất trống bên hông nhà, “Ma pháp trận truyền tống ở đây, các ngươi muốn thì đi đi.”
……
McKee vội vàng vọt tới bãi đất trống. Ở đó đích xác có ma pháp trận truyền tống. Hắn chần chờ nhìn Hắc Ám thần tế tự, không tin hắn ta bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy.
Tuy Kleist không phải ma pháp sư, nhưng xuất phát từ việc bảo đảm an toàn cho bản thân, nên cũng nghiên cứu sơ qua ma pháp trận. Hắn biết nguyên lý trụ cột của nó, nên liếc mắt là nhìn ra ma pháp trận này đã bị động tay động chân. Mà nghiêm trọng nhất chính là…… nó không có năng lượng.
“Thạch anh đâu?” Hắn hỏi.
Hắc Ám thần tế tự đáp: “Nếu ta có thì còn ngồi ở đây sao?”
McKee thất thanh hét lớn: “Cái gì?”
“Đúng như ngươi nghĩ đấy. Ở đây có ma pháp trận, nhưng, không có năng lượng khởi động.” Hắc Ám thần tế tự cẩn thận quan sát sắc mặt của bọn họ, thấy bọn họ thất vọng không giống giả bộ, tâm lại chìm xuống.
Kleist nói: “Ngươi vẫn ở chỗ này à?”
Hắc Ám thần tế tự cười lạnh: “Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi sao? Chẳng có cái gì, chỉ có cây, cây và cây…… Ta lưu luyến nó làm gì?”
Kleist nói: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Vì một lời nói dối ngu xuẩn. Muốn nghe chuyện của ta hả? Còn thời gian mà, dù sao thì từ giờ cho đến khi các ngươi chết đi, chúng ta đều sẽ sớm chiều ở chung.”
McKee bảo: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đó, chúng ta thà đi tới chỗ khác còn hơn.”
“Chỗ Nona sao? Nơi đó quả nhiên được nhiều người thích. Nhưng ta cô đơn lâu lắm rồi. Mà ngươi, lại giết bé đáng yêu của ta. Các ngươi phải thay nó lưu lại giúp ta.” Hắc Ám thần tế tự lấy hai cây rìu dưới đất ném cho Taiya và Danco, “Giờ các ngươi đi chặt mười cây gỗ về đây.”
Taiya khoanh tay, cao ngạo nói: “Bổn soái long tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện thô thiển như chặt cây!”
Hắc Ám thần tế tự nói: “Kỵ sĩ của ngươi bây giờ cầm rìu cũng không nổi, ngươi tính trông cậy vào hắn sao?”
Taiya bảo vệ Kleist ở sau người, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Biết thân biết phận ở yên đây, không được ngỗ nghịch mệnh lệnh của ta, ta có thể bảo đảm phần đời còn lại của các ngươi trôi qua thoải mái. Bằng không, ta sẽ cho các ngươi biết mất đi đấu khí, già đi nhanh chóng, bị ong tím cắn bị thương cả người vẫn chưa là gì cả. Còn cả đống chuyện còn khủng khiếp hơn.”
Đối mặt với đe dọa trắng trợn của hắn, Taiya đang muốn hung hăng giễu cợt lại thì bị Kleist bắt lấy cánh tay.
Hắn không biết Hắc Ám thần tế tự này đã sống bao lâu, cũng không biết hắn ta mạnh tới mức nào. Hai chuyện đều không biết rõ, không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Chúng ta đi chặt cây.” Kleist nói.
“Không phải các ngươi, là bọn nó.” Hắc Ám thần tế tự nói, “Ta có chuyện khác cho các ngươi làm.”
Cái gọi là chuyện khác chính là giúp hắn ta phơi sách.
Hắn không có nhiều sách, chỉ có hai mươi ba quyển, nhưng quyển nào cũng rất quý. Dẫu sao, đây cũng có thể là hai mươi ba quyển sách duy nhất. Hắc Ám thần tế tự nói: “Ngươi biết tại sao ta thích bé đáng yêu không?”
McKee nói: “Ta còn không biết bé đáng yêu của ngươi là ai?”
“Wendland, ta phong hắn là Nam tước.”
“Đúng là không biết, hoàn toàn không thể hiểu nổi.” McKee không cho hắn ta chút mặt mũi nào.
Hắc Ám thần tế tự không để ý, “Vì ở đây, chỉ có nó mới mang đến niềm vui cho ta. Nhưng các ngươi lại hủy hoại nó.”
Kleist nhớ tới thần năng của Wendland là sáng tạo ảo cảnh. Có lẽ đối với Hắc Ám thần tế tự, đây là cách duy nhất giúp hắn rời khỏi con đường thí luyện.
“Không phải các ngươi hỏi ta tại sao lại ở đây hả?” Hắc Ám thần tế tự vừa mở máy hát thì không dừng lại được nữa. Dù Wendland có thể nói chuyện, nhưng hắn ta trước giờ luôn khinh thường ma vật. “Vì con đường này là do chủ nhân giám sát tạo nên.”
McKee nói: “Ngươi còn có chủ nhân?”
Kleist hỏi: “Harvey?”
“Ngươi phải gọi là đại nhân Harvey.” Hắc Ám thần tế tự không vui.
McKee nói: “Hắn nhốt ngươi ở đây mà ngươi còn bảo vệ hắn?”
“Ngài ấy bị nữ thần Quang Minh lừa gạt.”
McKee nói: “Đúng vậy, toàn thế giới đều là lừa đảo, chỉ trừ đại nhân Harvey chủ nhân ngươi.”
Hắc Ám thần tế tự cười nhạt: “Ta biết các ngươi sẽ không tin. Đám ngu dân các ngươi đều đã bị nữ thần lừa gạt. Bà ta thích trương ra bộ mặt nhân từ nói với tất cả những kẻ bị bà ta lợi dụng rằng, ta làm vậy là vì muốn tốt cho các ngươi, nhưng các ngươi không cần cảm kích ta, vì ta rất chí công vô tư.”
Kleist hỏi: “Tại sao đại nhân…… Harvey muốn sáng tạo con đường này?”
Hắc Ám thần tế tự trả lời: “Họ là chị em. Đại nhân Harvey rất tin bà ta.”
McKee nói: “Đại nhân Harvey của ngươi thật đơn thuần thiện lương.”
“Đêm nay ta vốn định mời các ngươi ăn chút thịt, nhưng ta nghĩ các ngươi thờ phụng nữ thần Quang Minh nên chắc rất khinh thương loại tội ác hạng nhất này.” Hắc Ám thần tế tự nói xong, xoay người vào phòng.
McKee vô cùng do dự, “Cậu nói, bây giờ tôi đuổi theo giải thích, hắn có mang bữa tối còn thừa trở về không?”
Kleist nói: “Cũng có thể sẽ ném anh lên bàn ăn.”
McKee: “……”
Xây nhà không phải chuyện một sớm một chiều, nửa tháng tiếp theo bọn họ vẫn cắm trại ngoài trời, mãi đến khi hai mươi cây gỗ kia biến thành một gian nhà đơn giản. Nhà có tổng cộng hai cửa ở mỗi bên trái phải. Đây là chủ ý của Taiya. Nhà ngăn thành hai phòng, vách ngăn ở giữa không kín lắm, ghé sát vào vách có thể thấy rõ phòng bên cạnh.
Lúc dọn vào nhà mới, Hắc Ám thần tế tự cho bọn họ chén thịt để mừng tân gia.
McKee nhìn chằm chằm thịt chảy nước miếng.
Kleist hỏi: “Thịt gì vậy?”
“Thịt thỏ.”
“……” McKee nhớ tới con thỏ đáng yêu kia, đột nhiên ăn không vô.
Kleist thử nói: “Gần đây đâu có thỏ.”
Hắn ta nói: “Lãnh địa của Nona có.”
Lời này đã lấy đi chút thèm ăn cuối cùng của McKee.
Kleist không có chấp niệm gì với thịt, ăn hay không không quan trọng. McKee lại hận đến mức đòi mạng: “Nona biết không?”
Hắc Ám thần tế tự cười cười: “Ta là người duy nhất có thể ăn thịt ở chỗ cô ta. Các ngươi yên tâm ăn đi.”
Danco và Taiya không có gì cố kỵ, chia ra hai phần.
McKee không muốn chảy nước miếng với mùi thịt, lấy cớ ra ngoài vận động. Kleist thì chạy tới nghiên cứu ma pháp trận. Mấy ngày qua, hắn vẫn kiên trì làm chuyện này, chưa bao giờ gián đoạn.
Hắc Ám thần tế tự ra khỏi phòng hắn, đứng bên nhà gỗ nhìn: “Ngươi nghiên cứu cái gì?”
“Phương pháp rời đi không cần thạch anh.”
“Thạch anh là năng lượng, không có năng lượng không thể khởi động ma pháp trận.”
Hắn đương nhiên biết. Nhưng hắn chỉ muốn lấy cớ sửa lại ma pháp trận cho chính xác. Kleist âm thầm phản bác trong đầu, đưa tay chỉnh lại mấy tảng đá màu sắc.
Hắc Ám thần tế tự nhìn hắn thay đổi lại toàn bộ ma pháp trận, nhíu nhíu mày: “Ngươi biết ma pháp trận?”
“Ta là kỵ sĩ.”
“Còn là một thánh kỵ sĩ.”
Kleist ngừng tay, “Ngươi có định động vào cấm chế trong cơ thể ta không?”
“Có lẽ.”
“Lúc nào?”
“Xem tâm tình.”
“……”
Hắc Ám thần tế tự nói: “Ngươi không truy hỏi sao?”
“Không có ý nghĩa.”
Hắc Ám thần tế tự nói tiếp: “Trong bốn các ngươi, ta đề phòng ngươi nhất.”
Kleist không ngờ hắn ta sẽ nói thẳng ra việc đề phòng như vậy.
“Vì đấu khí của ngươi mang theo Quang Minh thần lực tương khắc với ta.” Hắn ta nghiêm túc nói.
Kleist nói: “Ta không phải đối thủ của ngươi.”
“Nhưng ngươi có ba trợ thủ sinh tử cùng ngươi.”
Những lời này khiến Kleist vô cùng xúc động. Hắn dĩ nhiên có người cùng mình sinh tử có nhau, từng đoàn viên của Đoàn Thánh kỵ sĩ đều có thể cùng sống chết với hắn. Taiya có thể là vì khế ước, nhưng không ngờ McKee và Danco cũng quy về loại này. Hắn vốn tưởng đời này chỉ có đoàn viên mới sinh ra tình cảm như vậy với mình.
“Nhắc thêm câu nữa, muốn sửa ma pháp trận, nhất định phải có thuốc nước ma pháp.”
“Ngươi có không?” Hắn thoải mái hỏi.
Hắc Ám thần tế tự nói: “Không cho ngươi.”
Kleist cúi đầu tiếp tục nghiên cứu.
Hắc Ám thần tế tự nhìn hắn một lát mới vào nhà.
Mới dọn vào nhà mới, cả đêm McKee đều rất hưng phấn. Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được ở trong nhà kể từ khi tiến vào con đường thí luyện. Hắn trằn trọc đến hơn nửa đêm mới ngủ.
Những ngày kế tiếp đều trôi qua một cách có quy luật.
Taiya mới đầu còn đi tìm Hắc Ám thần tế tự gây sự, sau vài lần thấy đối phương không muốn so đo với mình thì chán không làm nữa. McKee hỏi Kleist, tại sao Hắc Ám thần tế tự lại bao dung với bọn họ như vậy.
Kleist trả lời không cần nghĩ, cô đơn.
Đây đại khái là khốn cảnh mà mỗi nhân vật cường đại mà cô độc đều sẽ gặp phải.
Qua thêm nửa tháng, Kleist xác định Hắc Ám thần tế tự đã bớt cảnh giác họ, mới tìm cơ hội hỏi McKee: “Nếu trộm này nọ từ tay hắn, anh nắm chắc bao nhiêu?”
Không cần phải nói hắn là ai, McKee ngầm hiểu.
McKee tự hào vỗ ngực cam đoan: “Tôi là McKee siêu cấp từng trộm đồ của ma pháp sư đệ nhất đại lục. Cậu cần thứ gì?”
“Thuốc nước ma pháp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...