Xét về phương diện quang cảnh, đây đại khái là đoạn đường khiến Kleist và Taiya thoải mái nhất kể từ khi tiến vào con đường thí luyện. Mãi đến khi con thỏ nắm ống quần Kleist “hu hu hu hu” năn nỉ họ đừng đi, hắn mới nhận ra thời khắc ly biệt sắp tới.
“Lãnh địa chỉ lớn từng ấy thôi sao?” Taiya chưa bao giờ cảm thấy thời gian qua nhanh như vậy.
Kleist ôm con thỏ lên, nhẹ nhàng vuốt lông nó, “Thay ta cám ơn chủ nhân ngươi.”
“Hừ.” Taiya khó chịu đến từng cái lỗ chân lông.
Con thỏ nói: “Ngươi ở lại đi, ta đưa ngươi đi gặp chủ nhân.”
Kleist nói: “Chúng ta có nhiệm vụ.”
“Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.” Nó dọa hắn, “Sẽ ăn thịt người.”
Taiya bảo: “Ta thấy chỗ này còn nguy hiểm hơn.”
“Tại sao?” Nó không thấy nơi nào an toàn hơn nơi này.
Taiya nói: “Không được ăn thỏ.”
Con thỏ: “……”
Kleist nhìn xuống mặt cỏ. Đằng kia rõ ràng là đường ranh giới, bên này điểu ngữ hoa hương*, bên kia đá xếp thành rừng.
*chim hót hay, hoa thơm ngát
Một người, một long và một thỏ đi đến ranh giới.
Con thỏ nhảy khỏi lòng Kleist, lỗ tai dài rũ xuống, ỉu xìu nhìn bọn họ.
Kleist nói: “Chúng ta sẽ trở lại.”
“Hả?” Hai tai thỏ tức khắc dựng thẳng lên, mắt lấp lánh nhìn hắn.
Kleist nói tiếp: “Nếu vẫn còn sống.”
Con thỏ nhảy nhót tỏ vẻ sung sướng, “Ta chờ các ngươi!”
Taiya cười nhạo: “Những lời này chẳng có ý nghĩa gì cả. Có bổn soái long ở đây, ngươi chỉ cần thanh thản nằm ngủ thôi.”
Kleist: “……” Thanh thản nằm dưới đất sao?
Con đường phía trước vẫn chưa xác định được khiến bước chân của hắn có chút chần chờ, nhịn không được quay đầu nhìn. Nữ chủ nhân trông coi khung cảnh lộng lẫy không gì sánh kịp này từ đầu tới cuối không hề xuất hiện. Thoải mái thắng vụ đánh cuộc với Taiya, nhưng lòng hắn vẫn có chút tiếc nuối khó hiểu.
“Cô ta rất nóng nảy, dễ nổi giận.” Giọng nữ như chuông bạc phiêu theo gió lung lay ngọn cỏ, nhưng không thấy bóng người.
Tinh thần Kleist rung lên. “Cám ơn.”
“Đây là để cám ơn ngươi đã chăm sóc thỏ con mấy ngày nay.”
Taiya nhảy dựng lên, “Lãnh chúa đây hả?”
Kleist xoay người bước vào lãnh địa mới.
“Này, ngươi thực sự không muốn tấn công chúng ta hả? Chúng ta sắp đi rồi, giờ là cơ hội cuối cùng của ngươi đó…… Cuối cùng đấy nhé.” Taiya xoay tròn mắt nhìn đồng cỏ không một bóng người, đợi một lúc lâu, xác định nữ lãnh chúa kia thực sự không có ý định xuất hiện mới ủ rũ rời đi.
Nếu nói kia là khu vực phồn hoa nhất rừng bóng tối, vậy đây chắc chắn là nơi hoang vu cằn cỗi nhất. Ngay cả bầu trời cũng nhợt nhạt ảm đạm hơn.
Taiya bóng gió dò hỏi ý nghĩa câu cuối cùng của nữ lãnh chúa.
Kleist trả lời: “Giống như ngươi nghĩ.”
Taiya nói: “Đơn giản như vậy thì khó tin quá.”
“Ngươi nghĩ phức tạp lắm à?”
“Có khi là cái bẫy.” Taiya nói, “Hai lãnh chúa hợp tác gạt người đâu phải chuyện mới có.”
Kleist gật đầu.
Taiya đã sẵn sàng chuẩn bị phản bác, thấy hắn đồng tình thì lại kinh ngạc: “Ta tưởng ngươi tin cô ta lắm chứ.”
“Ở đây, ta chỉ tin ngươi.” Kleist bâng quơ nói.
Taiya kiêu hãnh ngẩng đầu: “Bổn soái long dĩ nhiên là đáng tin cậy!”
“Ngài Taiya đáng tin cậy, trưa nay chúng ta ăn gì đây?”
……
Taiya nhìn núi đá trụi lủi, ngây người.
May mà Kleist có ý thức cất giữ thức ăn nước uống, nên trong vòng hai tháng họ không cần lo vấn đề no ấm. Nhưng nửa tháng sau, Kleist bắt đầu có ý giảm bớt khẩu phần. Một hai lần Taiya không phát hiện, nhưng tới lần thứ ba thứ tư thì đã nhìn ra.
“Lại ăn không vô à?” Taiya nhìn hắn chỉ ăn nửa phần trái cây đã đặt xuống.
Kleist không định giấu diếm: “Tiết kiệm.”
“…… Không đủ thức ăn sao?” Taiya nhìn trái cây trong tay, yên lặng thả xuống.
Kleist nói: “Ngươi là sức chiến đấu.”
Taiya nói: “Mỗi bữa ăn một trái đủ rồi!”
“Vậy được rồi.” Kleist cất trái cây đi.
Taiya liếm liếm môi.
Thời đầu giảm lượng thức ăn, Taiya không quen, lúc đi ngủ bụng cứ kêu ọt ọt, nhẫn nhịn một tuần, bụng cũng chịu an phận, chẳng qua bước đi không có lực như trước nữa.
Kleist kêu Taiya làm một cái nồi đá, mỗi bữa cho nó thêm chút bánh mì nấu súp. Ngoài ra, mười giờ tối hàng ngày đều bảo nó biến thành long, bay hai tiếng ban đêm.
Đây là biện pháp bất đắc dĩ. Muốn cứu McKee, cần phải dự trữ thức ăn để bảo đảm họ có thể chống đỡ tới lúc trở lại đồng cỏ đầy hoa thơm kia. Tiến vào rừng đá gần một tháng, thời gian của họ ngày càng gấp rút.
Vì thế, khi trên tảng đá hiện lên một bức tượng mỹ nữ có thể nói là xinh đẹp, Kleist không thở dốc kinh ngạc, mà là thở phào nhẹ nhõm.
“Không ngờ các ngươi có thể đánh bại Lucy, Lily, Wendland, Tử dạ tinh linh, thẳng tiến đến lãnh địa của ta. Thật không biết nên vỗ tay vì vận may lúc trước của các ngươi hay thương tiếc cho vận rủi sắp tới của các ngươi đây.” Miệng tượng đá khép mở một cách cứng ngắc.
Kleist nói: “Ta muốn suối thanh xuân.”
Taiya giật mình nhìn hắn, giống như đang hỏi: Ngươi định cứ trực tiếp như vậy à?
Tượng đá giận tím mặt: “Nhân loại! Ngươi biết mình đang nói gì không?”
Kleist nói: “Chúng ta đánh cuộc đi, nếu ngươi dám.”
“Muốn giở trò bịp với ta sao? Nhân loại. Ta không giống Nona thích khoan hồng với nhân loại. Ta là thần Đá! Muốn biết ta sẽ làm gì không?” Nó cầm một hòn đá dưới chân lên, bóp chặt, “Ta sẽ biến các ngươi thành đá, sau đó bóp nát.”
Kleist đáp: “Đây đúng là chuyện một tảng đá sẽ làm.”
“Tảng đá?!” Nó giang hai tay ra, vung lên trời, “Ngươi dám miệt thị ta. Nhân loại, chính tay ngươi đã mở ra cánh cửa thông tới Vong Linh giới. Được thôi, chúng ta cược đi! Ta cược suối thanh xuân mà ngươi muốn, còn ngươi…… hãy dùng chính đồng bạn của mình. Nội dung đánh cuộc do ta quyết định. Ta sẽ khiến ngươi thua đến than trời trách đất.”
Kleist nói: “Đánh cuộc phải là do chúng ta cùng thỏa thuận chứ nhỉ.”
Tượng đá phẫn nộ ngắt lời hắn: “Không cần khoe khoang chút thông minh vặt vãnh ấy. Chuyện ngươi vứt bỏ đồng bạn ta đã chứng kiến từ đầu tới cuối, ngươi là thứ máu lạnh vô tình. Đừng tưởng có thể lừa bịp được ta, ta không phải là gã đồng bạn ngu xuẩn mù quáng tín nhiệm đó của ngươi. A, cược thế nào đây, thế nào đây……” Nó vuốt đầu, vô cùng phiền não.
Kleist nói: “Không nên liên quan đến chỉ số thông minh, điểm ấy ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nói mát. A, ta nghĩ ra rồi. Đồng bạn, từ này mới mỹ lệ làm sao.” Nó hé miệng làm lộ ra hàm răng đá, phát ra tiếng cười âm trầm, “Chúng ta chơi một trò chơi đi. Nhân loại, ta có thể giúp ngươi triệu hồi một đồng bạn, mà ngươi và long của ngươi phải ngậm miệng, không được thốt ra một chữ nào. Nếu trong vòng mười giây, hắn phát động công kích với ta thì coi như ngươi thắng. Nếu không thì ngươi thua.”
Taiya kéo tay áo Kleist, nhỏ giọng nói: “McKee.”
Kleist nheo mắt.
Tượng đá cười hì hì: “Đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi, triệu hồi cái tên bị ngươi bỏ rơi ở lãnh địa Tử dạ tinh linh cũng được. Chắc hắn sẽ giúp ngươi thôi, hắn tin ngươi như thế cơ mà.”
Kleist không phản ứng gì trước lời châm biếm của nó, “Lỡ ngươi thua rồi đổi ý thì ta biết làm sao.”
“Thua? Ngươi cho rằng ta sẽ thua?!” Nó giận đến mất kiểm soát, “Thần Đá vĩ đại sao có thể bại dưới tay một nhân loại đã vứt bỏ đồng bạn như ngươi. Vì ngươi dám xúc phạm, nên ta sẽ thêm một điều kiện. Sau khi triệu hồi đồng bạn của ngươi ra, ngươi phải công kích đối phương.”
Taiya hô lên: “Đê tiện!”
Nó càng mất hứng, tượng đá càng cao hứng: “Có sao? Ta chẳng thấy gì cả. Chẳng phải nhân loại luôn tự nhận mình rất đoàn kết cao thượng sao? Nếu các ngươi thực sự đúng như vậy thì điều kiện này đâu có gì khó khăn, đúng không?.”
Kleist nói: “Đồng bạn của ta ở Mộng đại lục.”
“À, không thành vấn đề. Ta có thể triệu hồi phân thân của hắn. Ở Mộng đại lục, chỉ có Giáo hoàng của Quang Minh thần hội mới có đãi ngộ này.”
Kleist nói: “Để cho công bằng, hãy đặt suối thanh xuân ở giữa chúng ta.”
Tượng đá không hề do dự ném một cái chai đá vào giữa hai người. “Nếu ngươi hỏi ta làm sao chứng minh được đó là suối thanh xuân, ta chỉ có thể trả lời: Ngươi rất ngu xuẩn, ta lực bất tòng tâm. Ta là thần Đá vĩ đại, trước nay luôn khinh thường lừa gạt nhân loại! Hơn nữa, suối thanh xuân không có tác dụng với ta. Ngươi không phát hiện sao? Suối thiêng trong tay các lãnh chúa không phải không có tác dụng, mà là không thể sử dụng. Ngoại lệ duy nhất là Wendland, vậy nên suối sức mạnh mới bị phong ấn trong hồ.”
Kleist nói: “Tử dạ tinh linh không thể sử dụng suối phục hồi?”
“Đương nhiên không thể. Suối phục hồi phải hòa với nước suối trong lãnh địa của Nona mới sử dụng được, mà chúng nó thì lại không dám đến đó.”
Kleist hỏi: “Lãnh địa kế tiếp có suối gì?”
“…… Ngươi cho ta cái gì?” Nó không vui, “Sao ta phải trả lời vấn đề của ngươi?”
Kleist nói: “Chừng nào bắt đầu đánh cuộc?”
Nó cười gian: “Chậc, ngươi khẩn cấp muốn tìm chết rồi sao? Quá tốt. Chúng ta lặp lại nội dung cược một chút đi. Ngươi cho ta biết tên và vị trí của bạn ngươi, ta sẽ triệu hồi phân thân của hắn. Ngươi công kích hắn trước, mà hắn không được đánh trả, nếu đánh trả là thua. Đồng thời, trong vòng mười giây, hắn phải tấn công ta, nếu không cũng thua. Trong quá trình này, ngươi và long của ngươi không được phát ra âm thành nào, không thì cũng thua luôn!”
Kleist nói: “Nếu như ta thắng……”
“Suối thanh xuân là của ngươi. Nếu ngươi thua……”
“Mạng ta, Taiya, McKee và Danco thuộc về ngươi.”
“Nếu McKee và Danco vẫn còn sống mà nói.” Nó nói, “Bao gồm cả tên đồng bạn bị ngươi triệu hồi đến nữa.”
Kleist không chút do dự gật đầu, “Được.”
“Vậy bắt đầu đi.” Đôi mắt đá phát ra tia sáng dọa người, “Cho ta biết vị trí và tên của hắn.”
Kleist sảng khoái nói: “Sangtu, tổng bộ Quang Minh thần hội, Goblyde.”
……
Mắt tượng đá hơi nheo lại, giang hai tay ra, miệng lẩm bẩm. Qua hồi lâu, nó phẫn nộ: “Không, hắn không có ở chỗ ngươi nói!”
Kleist nhíu nhíu mày: “Sangtu, tổng bộ Quang Minh thần hội, Reginald.”
Tượng đá bất mãn bĩu môi, đọc chú ngữ lần nữa, lần này có động tĩnh. Hai mắt nó bắn ra tia sáng, chậm rãi hình thành một bóng người. Một chàng trai anh tuấn thân cao mét tám kinh ngạc nhìn Kleist và Taiya, vừa định nói chuyện thì nhìn thấy Kleist cầm kiếm chém tới mình. Cậu theo bản năng né đi, lại nhìn thấy kiếm trong tay Kleist chỉ vào tượng đá ra chỉ thị tấn công.
Dù nội tâm tràn ngập nghi hoặc, nhưng thói quen nhiều năm dưỡng thành khiến Reginald không chút do dự rút kiếm xông đến hướng hắn chỉ.
Tượng đá vẫn là tượng đá, nhưng đã biến thành hình dáng Kleist vô cùng quen thuộc –
Nữ thần Quang Minh!
Kiếm Reginald hơi chần chừ, ánh mắt lại càng ác liệt hơn, “Quang minh phá cấp tám!” Thân thể và kiếm quang nháy mắt hòa làm một xuyên qua tượng đá. Tượng đá bị đánh trúng vỡ nát.
Reginald dừng lại, quay đầu nhìn Kleist.
Kleist lộ ra nụ cười hàm hậu, không dấu vết sờ sờ suối thanh xuân bị hắn nhét vào lòng nhân lúc tấn công.
“Đoàn trưởng!” Reginald mừng rỡ chạy tới, “Gặp được anh thật tốt quá! Chúng tôi tìm anh khắp nơi, Quang Minh thần hội bây giờ……”
“Khốn kiếp! Không thể nào!” Tượng đá rít gào, khôi phục thành mỹ nữ xinh đẹp ban đầu. Bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt, hiển nhiên vẫn chưa chấp nhận thất bại. Nó nhìn chằm chằm Reginald vẫn chưa hiểu ra sao, giận dữ nói, “Tại sao ngươi muốn công kích ta? Sao ngươi dám công kích ta?! Đây chính là tượng nữ thần Quang Minh!”
Reginald bị rống đến sửng sốt. Cậu vẫn chưa hiểu sao một tượng đá có thể nói chuyện được, miệng đã tự động trả lời: “Đó là mệnh lệnh của đoàn trưởng mà.”
“Mệnh lệnh của đoàn trưởng quan trọng hơn nữ thần sao?”
Reginald nói: “Nhưng ngươi chỉ là một tượng đá.”
Tượng đá: “……” Nó hoàn toàn giận điên rồi. “Ta muốn xé rách ngươi, đồ nhân loại vô tri, ta muốn biến ngươi thành đá thành bột phấn.”
– đi nhanh đi.
Đầu Kleist chợt vang lên tiếng thúc giục của Nona.
Hắn thấp giọng nói: “Reginald.”
– ta đưa hắn về.
Reginald đi tới chỗ Kleist, có hàng vạn lời muốn nói: “Giáo Hoàng hạ lệnh tấn công đế quốc Kanding, thế nhưng……” Lời còn chưa dứt, Kleist đã bị Taiya biến thành Ngân Long chở lên trời. Đồng thời, chính cậu cũng biến mất.
“Hô!” Reginald đột nhiên bật người dậy, nhìn sắc trời sáng sủa ngoài cửa sổ, không dám tin mình lại ngủ quên ngay giữa trưa. Hồi tưởng lại cảnh trong mộng, bộ dáng đoàn trưởng nói chuyện với mình chân thật như vậy, giống như đã thực sự xuất hiện.
Cậu đứng lên khỏi ghế, nghe tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài phòng làm việc, lập tức mở cửa hỏi cho rõ.
Mặt tế tự đi ngang qua đầy kinh hoảng: “Đại nhân Feta triệu tập chúng ta cả đêm.”
“Ta đi xem sao.” Reginald vội vàng đi theo.
Dù Đoàn Thánh kỵ sĩ chỉ có một đoàn phó, nhưng hắn được cho là nhân vật đứng ba trong đoàn, khi Kleist và Goblyde vắng mặt, hắn chính là người chỉ huy đoàn kỵ sĩ.
Lúc này Goblyde đang chinh chiến ở đế quốc Kanding, cậu ở lại đóng giữ Sangtu, nhất định phải chú ý mọi vấn đề phát sinh trong tổng bộ thần hội.
Feta thấy cậu, hơi kinh ngạc: “Reg? Có chuyện gì sao?”
Reginald nói: “Tôi nghe nói đại nhân Feta tổ chức hội nghị khẩn cấp mà?”
“À, cũng không có gì.” Feta khoát tay, “Giáo hoàng vừa hỏi ta thủ tục lựa chọn tế tự mới, ta muốn xác nhận với họ một chút thôi.”
Reginald nhìn ông ta, thử hỏi: “Có tin tức của đoàn trưởng chưa?”
Feta im lặng lắc đầu. Chuyện này hiển nhiên đã tra tấn thể xác và tinh thần ông ta đến mệt mỏi, mỗi lần nhắc tới đều khiến ông lo lắng. “Đây không phải là tác phong trước giờ của Kleist, thật khiến người ta không yên lòng.”
Reginald nói: “Tôi mới có một giấc mơ liên quan đến đoàn trưởng.”
Feta đáp: “Hy vọng hắn ở trong mộng cho ngươi biết vị trí của hắn.”
“Tôi mơ thấy một tượng đá biết nói.”
“Ừm, thật thú vị.” Feta nhạt nhẽo nói. Dù không có hứng thú với đề tài của Reginald, nhưng phép lịch sự buộc ông ta phải tiếp tục lắng nghe.
“Còn có một con rồng màu bạc.”
Feta hơi hoảng hốt, “Long?”
Reginald nói: “Đúng vậy. Tượng đá biến thành hình dáng nữ thần, đoàn trưởng nói tôi……” Cậu đột nhiên cảm thấy chuyện này nói ra sẽ khiến người hiểu lầm cậu và Kleist bất kính với nữ thần.
Feta lại rất hứng thú: Kể rõ ràng giấc mơ của ngươi đi.”
Reginald đành phải kể lại chi tiết cảnh tượng trong mộng.
Feta lẩm bẩm: “Quả là giấc mơ thú vị. Có lẽ nào nó ám chỉ Kleist đang ở đảo Song Tử?”
Reginald biến sắc: “Không, không thể nào. Thần hội nghiêm cấm chúng tôi tới gần đảo Song Tử.”
“Đây chỉ là suy đoán của ta.” Feta không muốn nhiều lời, “Có khi chỉ là giấc mộng mà thôi, không có ý nghĩa gì cả. Nghỉ ngơi cho tốt đi, nhớ lập tức báo cho ta biết diễn biến mới nhất của trận chiến.”
Reginald nhớ tới cuộc chiến giữa Quang Minh thần hội và đế quốc Kanding, tâm sự lại nặng nề. Nếu cậu nhanh miệng hơn, không chừng đã có thể ở trong mơ nói cho đoàn trưởng biết tất cả chuyện ở đây.
Ánh sáng xuyên qua kẽ lá màu tím chiếu vào bên chân hắn. Thời tiết giữa trưa hơi oi bức. McKee cầm trái cây sáng nay ăn thừa đang đặt trên lá lên, chậm rì rì cắn một miếng, cảm giác đau xót từ khớp hàm truyền đến khiến hắn ngậm thịt quả mà không muốn nhai.
Thế giới trở nên thật yên tĩnh.
Hắn nhắm mắt lại, định nhân thời điểm nắng gắt nhất ngủ một giấc. Tối qua thực sự rất lạnh, không có Danco ôm, nửa đêm hắn gần như tưởng mình sắp đông chết.
Danco đã một ngày một đêm không trở lại.
Nghĩ đến đây, hắn lại ngủ không được, nhai thịt quả mất năm phút đồng hồ, sau đó từ từ nuốt xuống. Cho dù vẫn còn hơi đói, nhưng cái miệng mệt mỏi khiến hắn mất động lực tiếp tục ăn. Hắn cầm trái cây được lá cây bao bọc lên, nhét vào quần áo, chống quải trượng Danco đưa cho hắn trước khi đi run rẩy đứng lên.
Nó sẽ đi đâu?
McKee dựa vào thân cây nghĩ, đầu bất chợt trượt xuống từ thân cây, đặt mông xuống đất. Đau nhức từ mông và mắt cá chân khiến hắn ứa nước mắt.
Hắn thế mà lại dựa vào thân cây ngủ.
McKee thực sự không còn gì để nói với mình. Hắn ngồi dưới đất, chờ nỗi đau đớn thể xác từ từ dịu đi, lại dũng cảm đứng lên. Lần này còn khó khăn hơn lần trước, cơn đau ở mắt cá chân và mông khiến hắn chỉ muốn ngồi chồm hổm trên đất. Vất vả lắm mới đứng lên được, hắn bắt đầu đi về hướng Danco rời khỏi.
Hắn rất yên tâm với độ an toàn ở khu vực này.
Tất cả Tử dạ tinh linh đều bị hắn tiêu diệt. Một trận chiến thật vui sướng.
Kỳ thật, dù cứ như vậy chết đi, hắn cũng không nuối tiếc.
Hắn cũng ký kết khế ước với long giống vị kỵ sĩ vĩ đại nhất thế giới này, là một trong hai kỵ sĩ duy nhất.
Đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ là đồng bạn của hắn, bọn họ từng cùng nhau trải qua vô số lần mạo hiểm — có lẽ không phải vô số lần, chỉ là hắn nhớ không rõ.
Hắn dùng sức mạnh của bản thân xử lý cả bộ tộc Tử dạ tinh linh. Ngay cả Kleist chắc cũng chưa từng lập nên chiến tích huy hoàng như vậy đâu nhỉ?
McKee nhìn cự long đỏ tía chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt, hốc mắt hơi ướt át.
Còn có, có một cự long cường đại, trung thành, cùng sinh cùng tử với hắn.
Danco quỳ rạp trên mặt đất, nhìn McKee từ từ tới gần, cổ họng phát ra tiếng nức nở khe khẽ. Biến thành hình long là chuyện duy nhất nó có thể làm, vết thương do ong tím, dơi tím và Tử dạ tinh linh tạo thành đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của nó, nó ngay cả nâng lên mí mắt cũng khó khăn. May là vẻ ngoài và hình thể của nó vẫn hấp dẫn McKee.
McKee dựa vào đầu nó ngồi xuống, lấy một nửa trái cây trong lòng ra, đưa tới miệng nó, “Đây là ngươi hái về hôm trước.” Hắn chỉ vào một dấu răng lớn bên trên, “Của ngươi đó, nhớ không?”
Danco dịu dàng nhìn hắn.
“Muốn ăn không?” Hắn đưa táo tới trước mặt nó.
Danco vẫn dịu dàng nhìn hắn.
McKee thở dài, do dự một lúc mới khẽ nói: “Cho ngươi biết một bí mật. Thực ra ta……” Hắn ngơ ngác nhìn giày của mình, rồi lấy hết can đảm nói, “Ta cảm thấy mình không thích phụ nữ lắm.”
“Đàn ông khác nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp hoặc ăn mặc hở hang sẽ rất hưng phấn, nhưng ta chẳng có cảm giác gì cả.”
“Nhưng mà lần đó nhìn thấy Kleist tắm rửa xong, ta đột nhiên biết cái gì gọi là hưng phấn.”
“Nè, ngươi nói xem có phải ta……”
“…thích Kleist rồi không?”
Danco chậm rãi nhắm mắt lại.
“Ngươi mệt hả? Vậy ngủ một lát đi.”
……
“Nhưng mỗi lần ngươi ôm ta, tim ta đều đập rất nhanh.”
“Thân thể sẽ thấy rất ấm áp.”
“Chỉ mong thời gian hãy dừng lại.”
“Đặc biệt là hai tháng này……”
“Nhưng ngươi là long đực, không phải đàn ông.”
“Ngươi nghĩ xem, hay là tại ta già nhanh quá nhỉ?”
McKee cảm thấy mình vừa mở miệng liền dừng không được nữa, mãi tới khi một trái cây rơi trước mặt hắn. Hắn ngốc ngốc ngẩng đầu, Kleist mặt không chút thay đổi đi tới nhặt lên, “Xin lỗi.”
“Cậu……” McKee phát hiện cổ họng mình cực kỳ khô khốc.
Kleist lấy cái chai trong lòng ra, cậy miệng hắn đổ vào.
McKee ực ực hai cái, tiếp tục sững sờ nhìn hắn.
Kleist cũng nhìn hắn, cho tới khi mái đầu bạc trắng dần chuyển về màu đen, nếp nhăn trên trán và cổ chậm rãi giãn ra, khóe mắt và khóe miệng rũ xuống cân bằng trở lại, đôi mắt xám xịt mờ đục trở nên sáng sủa đầy sức sống……
McKee nhìn nụ cười của Kleist, nâng tay sờ sờ mặt, đột nhiên kích động nhảy đến trước mặt Taiya, “Mau biến thân, biến thân!”
Taiya khó hiểu: “Có kẻ địch à?”
“Không phải. Ta muốn soi gương.”
Taiya: “……”
Kleist nhìn Danco đang hấp hối, nghiêm mặt nói: “Các ngươi tìm thấy suối phục hồi chưa?”
McKee đang ngẩn người nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên vảy rồng, nghe vậy biến sắc, ủ rũ nói: “Chưa.”
Kleist nói: “Đưa chúng ta đến đại bản doanh của Tử dạ tinh linh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...