Mộng Ảo
Yên lặng lắng nghe với tâm hồn đã thoải mái hơn rất nhiều, nó nằm yên trên giường có cảm nhận được một âm thanh mà nó yêu thích nhất đó chính là tiếng sóng biển rì rào hoà quyện với mùi muối thật đậm. Nó thật sự muốn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, liệu nó còn có thể hay không? Lau nhanh giọt nước mắt vừa trực tuôn rơi khi nghe giọng của Long phía sau nó:
-Em dậy chưa? Em có đói bụng không Huyền?
-Em không đói! Nhưng chúng ta ở đâu vậy anh?
-Chúng ta là dân cư của hòn đảo Lý Sơn Huyền à! Nơi đây rất đẹp em còn nhớ không?
-Ồ! Vậy em muốn đi dạo! em muốn có thể nghe rõ hơn âm thanh của biển khơi!
Nó nói với tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều. Lần đầu tiên thấy nụ cười của nó trong mấy ngày qua khiến cho cậu cảm thấy thật vui mà liền mở lời đồng ý.
-Được! Anh đưa em ra bờ biển đi dạo!
Cậu bế nó bước đi thật chậm, những âm thanh dần thay đổi lớn hơn cho tới khi nó có cảm giác biển ngay dưới chân mình mà nở nụ cười thích thú nói với cậu:
-Anh! Em muốn đứng xuống cảm nhận nước biển!
-Bây giờ nước biển đang rất lạnh có thể khiến em bị cảm đó ngốc à!
-Em không sao mà vậy anh cứ đặt em trên bãi cát được không? Em muốn uống nước ép trái cây!
Nhìn thấy sự nũng nịu và nụ cười rạng ngời của nó càng khiến cho Long cảm thấy thật hạnh phúc mà nở nụ cười:
-Được rồi! em nhớ ngoan ngoãn ngồi đây không đi lung tung nhé! Anh đi mua nước cho em!
-Vâng!
Cậu đặt nhẹ nó đứng thẳng trên bãi cát sau đó nhanh chóng rời đi mua nước, nó ngồi sụp xuống mà chạm nhẹ vào dải cát mát lạnh. Tiếng rì rào của biển khơi khiến lòng nó có cảm giác thật thoải mái và dễ chịu, nó có thể sống tốt như thế này được không? Di chuyển cánh tay lướt nhẹ trên bãi cát để tìm kiếm những vỏ sò xinh đẹp còn sót lại trong đêm, nhưng lại nhặt được một vật gì đó kỳ lạ. Nó bắt đầu giữ thật chặt và có cảm giác quen thuộc, đó là một chiếc vòng cổ nếu nó không nhầm. Lần tay thật chậm theo những hoạ tiết trên chiếc vòng thì có một điều khác lạ khiến nó chú ý. Mặt của chiếc vòng là một chữ nổi, không khó để có thể đoán biết chữ đó là chữ “NHI” đó có khi nào là một cái tên. Có cảm giác một cái gì đó loé lên trong đầu óc nhưng lại thật mờ nhạt: “Một bà cụ rất đẹp lão gọi một cô bé nào đó đang ham ngủ với sự quan tâm ân cần, trên tay bà có lẽ là một chiếc vòng: Nhi à! Mau dậy nào cháu gái yêu của bà! Xem bà tặng sinh nhật cháu gái bà cái gì này?” Nó cố gắng mong muốn có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô bé đang uể oải nhưng lại chẳng thể nào nhìn rõ. Mong muốn nhớ lại thật nhiều nhưng không thể vì có cảm giác đầu óc như có hàng ngàn cây kim đâm chích chỉ trực muốn hét lên.
Một giọng nói nhẹ nhàng và một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai nó mở lời thật ân cần và quan tâm:
-Cô gái! Con không sao chứ?
-Dạ! Cháu không sao! Cháu nhặt được một chiếc vòng này không biết có phải của cô không ạ?
Nó ngửa mặt hướng về phía người phụ nữ vừa mở lời quan tâm và trả lời lễ phép. Nó không hề biết ánh mắt của nó đã hoàn toàn đối diện với mặt trời chói chang vẫn không hề nhíu lại. Điều đó khiến người phụ nữ gần như chết lặng mà mở lời khó khăn:
-Cháu gái đôi mắt của cháu?
- À! Cô nhận ra ạ? Cháu không thể nhìn thấy gì nữa! Cô chưa trả lời câu hỏi của cháu đó ạ!
Người phụ nữ chân trối nhìn nó với những cảm xúc phức tạp mà mở lời cố gắng kìm nén sự xúc động:
-À! Chiếc vòng chỉ dành cho những người có duyên! Nó đã lựa chọn cháu làm chủ nhân! Cháu hãy giữ lấy nó nhé! Cháu gái! Cháu tên là gì?
-Cháu tên là Hoàng Thu Huyền! Tên của cháu rất hay phải không ạ? Cháu thật sự có thể giữ nó lại sao?
-Hoàng Thu Huyền ư? Vậy là trí nhớ của cháu…?
-Ồ! Cô có biết cháu trước đây sao? Hôn phu của cháu nói cháu bị tai nạn trước khi kết hôn với anh ấy nên mới bị như thế này! Cháu không nhớ gì chuyện trước kia? Cô biết cháu phải không có thể nói cho cháu biết được chứ ạ?
Người phụ nữ im lặng hồi lâu sau đó mới khó khăn mở lời để bình tĩnh sau khi những giọt nước mắt không ngừng rơi mà nắm lấy tay nó nói trong những cảm xúc thật buồn:
-Cháu gái! Chiếc vòng đó chính là của cháu! Cháu hãy giữ riêng nó cho mình và đừng nói cho một ai khác kể cả vị hôn phu của cháu. Bây giờ ta sẽ đeo chiếc vòng này cho cháu! Có thể những ký ức trước kia sẽ khiến cháu đau lòng nhưng ta mong muốn cháu có thể lấy lại được.
Nó chỉ lắng nghe từng câu nói của người phụ nữ mà ghi nhớ trong lòng, suy nghĩ thật lâu. Đôi tay vẫn nắm lấy chữ Nhi thật chặt cho tới khi một bàn tay nắm lấy vai nó và nói:
-Nước ép của em này Huyền! Anh mua nước cam cho em đó! Bình thường em rất thích nước cam đúng không?
-Vâng! Nhưng anh này cô ấy đâu rồi?
-Em nói ai?
-Có một người phụ nữ vừa nói chuyện với em ở đây mà.
Long lo lắng khi nó nhắc tới một người phụ nữ nào đó mà đảo mắt tìm kiếm xung quanh, chỉ là một bờ biển rộng lớn và không một bóng người. Có khi nào nó bị ảo giác hay không? Cậu nhẹ nhàng bế nhấc nó lên và nói ân cần:
-Không có ai đâu em à! Do anh để em ngồi dưới nắng khiến em bị cảm rồi. Nào chúng ta về thôi.
-Không phải đâu! Chắc em nhầm thôi anh để em ngồi thêm đi mà! Nắng giúp em cảm thấy ấm áp hơn mà anh!
Nó chưa muốn rời khỏi đây lúc này, cái cảm giác yên bình khiến nó cảm thấy thật dễ chịu hơn rất nhiều sự ngột ngạt khi ở trong cái căn phòng im lìm kia. Chiếc vòng cổ vẫn đang đeo, người phụ nữ ấy là có thật, giấu nhanh chiếc vòng vào trong lớp áo khoác dày để Long không nghi ngờ vì nó vẫn nhớ y nguyên câu nói của bà. Một lần nữa hình ảnh của một bà lão rất đẹp hiện lên khiến cho đầu nó đau nhức mà la lớn khiến Long lo lắng mà giữ lấy người nó hỏi gấp gáp:
-Em không sao chứ Huyền? Em làm sao vậy?
-Đầu em đau quá! Em đã nhớ ra cái gì đó thì phải! Em nhìn thấy một bà cụ rất đẹp đang nói chuyện với ai đó mà em không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô bé đó. Em muốn nhớ lại!
Đầu óc nổi những cơn đau không ngừng khiến nó gần như ngạt thở, Long lo lắng mà nhanh chóng mở lời trấn an nó:
-Em cứ bình tĩnh đừng vội vàng, để anh nói cho em biết rõ ràng hơn. Đó là bà nội của anh, bà nội rất thương em nên đã dành tình cảm đặc biệt cho em giống như anh vậy.
-Anh nói thật sao? Vậy bà đâu rồi? Em muốn đi gặp bà!
-Anh xin lỗi nhưng bà không còn nữa, em đã khóc và buồn thương rất nhiều. Đó chính là lý do anh muốn em đừng cố gắng nhớ lại quá khứ nữa Huyền à! Những thứ đó chỉ khiến cho em thêm đau buồn hơn. Anh hứa sẽ mang lại những kỉ niệm thật đẹp cho em. Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, thấy em đau như vậy anh không thể làm gì hết! Anh không muốn! Anh thật là vô dụng.
-Được rồi! Anh đừng buồn! Em sẽ không cố gắng nhớ nữa! Anh ngồi cùng với em chút nhé!
Nghe thấy câu nói của nó khiến cậu cảm thấy thật hạnh phúc, nó thật sự đã biết nghe lời hơn rất nhiều từ khi mất đi trí nhớ. Cũng có lẽ nó thật sự đã chấp nhận việc cậu chính là hôn phu của nó rồi chăng?
Nó ngồi tựa đầu vào vai cậu để cho cái cảm giác thoải mái và bình yên của biển cả đi vào trong tiềm thức. Nó có cái cảm giác trong quá khứ đã có quá nhiều người rời xa nó, có lẽ quá khứ là quá đau mới khiến nó có cảm giác mờ mịt và chỉ nhìn thấy những khoảnh khắc đẹp nhất. Những quá khứ đau lòng đó nó có lên nhớ lại hay không? Người con trai với đôi mắt màu hổ phách xuất hiện trong giấc mơ mỗi đêm của nó là ai? Vì sao nó luôn cảm thấy đau khi nhìn vào đôi mắt ấy? Nó đã suy nghĩ rất nhiều cho tới khi thiếp đi trên vai của cậu.
Hai người đã ngồi rất lâu, riêng cậu có cảm giác thật hạnh phúc, những điều cậu mong muốn được đón nhận có lẽ khoảng thời gian này chính là thứ tuyệt vời nhất. Người con gái cậu yêu đã thật sự có thể coi cậu như một chỗ dựa vững chắc, như vậy đã là quá đủ. Quá đủ với cậu rồi! “Đỗ Nguyệt Nhi! Tình yêu này tôi tuyệt đối chỉ dành cho em! Nếu như có thể, xin em đừng hất tôi ra khỏi cuộc sống của em một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ ở bên em đi suốt cuộc đời này.”
Hoàng hôn xuống biển hiện ra với vẻ đẹp hút hồn khiến cậu chẳng thể rời mắt cho đến khi ánh nắng hoàn toàn lụi tắt. Nhìn sang người con gái cậu yêu đang ngủ thật ngoan với sự dễ thương và thánh thiện như một thiên thần vẫn luôn khiến cho cậu bị thu hút, cậu có một suy nghĩ liệu viễn cảnh này sẽ còn có thể diễn ra trong bao lâu nữa? Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nó mà không khiến nó thức giấc. Tình yêu này cậu thật sự đã vì nó mà thay đổi rất nhiều. Mọi thứ cậu đã đánh đổi liệu có là sai?
Nhẹ nhàng bế nhấc nó lên, không khiến cho nó tỉnh giấc để trở về ngôi nhà gỗ xinh xắn, thật đáng tiếc vì nó không thể nhìn thấy được những điều này. Chắc chắn nó sẽ thích thú và cười thật nhiều, những nụ cười của nó luôn khiến cho cậu có thể mỉm cười. Cũng có lẽ tình yêu thật sự là mong muốn người con gái mình yêu có thể được hạnh phúc, cậu đã luôn suy nghĩ như vậy cho tới khi hắn xuất hiện. Có khi nào thật sự cậu đang quá ích kỷ không?
Những suy nghĩ không thể lưu lại trong đầu óc khi có sự xuất hiện của những người mặc áo đen đứng trước cửa nhà khiến cậu lo lắng. Bước những bước thận trọng tiến đến gần và mở lời:
-Các người là ai? Sao lại tới đây?
Một người đàn ông với khuôn mặt gớm ghiếc với những hình xăm trổ trên cánh tay mở lời giọng dứt khoát nhưng lại mang sự đùa cợt:
-Thú vị thật! Chúng tôi lại được mời tới để canh chừng một cậu công tử yếu đuối và một con mù. Nhưng không sao cái giá cũng không hề tệ!
-Ông nói vậy là có ý gì?
Long mở lời với sự lo lắng và thận trọng khiến cho nó sợ hãi mà tỉnh giấc hỏi lại cậu:
-Ai vậy anh? Có chuyện gì vậy?
Cậu chưa kịp mở lời thì người đàn ông đứng đầu đã nở nụ cười man rợ:
-Không nhớ anh sao cô em? Mà thôi chúng ta cũng đã chơi với nhau một trò chơi rồi! Đã là quá muộn! Tốt nhất cậu nên coi trọng mạng sống của chính các người mà đừng có rời khỏi ngôi nhà khi chưa có sự cho phép của tôi.
Từng câu nói của người đàn ông như nhát dao đâm thẳng vào tiềm thức của nó với những từ ngữ đáng sợ. “Một hình ảnh hiện ra không rõ ràng ai đó đã chạy thật nhanh, hô hấp khó khăn khi những câu nói vang lên về một trò chơi sinh tử.” Và một nói câu nói cuối cùng: “Mày đã tới quá muộn.” Đã có ai đó phải chết. Mọi thứ chìm vào trong bóng tối, đầu nó đau nhức khủng khiếp. Nó sợ hãi khi mọi thứ một lần nữa chìm vào trong bóng tối, khi ánh sáng không còn lại trong đôi mắt đã bị đánh cắp mà hét lên cầu xin:
-LÀM ƠN! HÃY THA MẠNG! TÔI KHÔNG TỚI MUỘN!
Những giọt nước mắt không ngừng rơi, nó sợ hãi mà hét lên không ngừng với đầu óc đau nhức. Người con trai với đôi mắt màu hổ phách tức giận nhìn nó nói với sự phẫn nộ:
-EM KHÔNG BAO GIỜ CHỊU NGHE TÔI HẾT ĐỖ NGUYỆT NHI! EM ĐÃ SAI RỒI!
Và sau đó là những tiếng cười man rợ của những kẻ giết người với những trò đùa chết chóc khiến nó không ngừng la hét sợ hãi. Long lo lắng mà ôm chặt lấy nó trấn an trong vô vọng với sự đau lòng tận cùng. Nó vẫn liên tục mở lời cầu xin cho tới khi thiếp đi trong sợ hãi. Nước mắt của nó đã ướt đẫm vai áo của cậu!
Dành ánh mắt oán hận cho những kẻ không còn có nhân tính, cậu nhanh chóng đưa nó trở về phòng với trái tim đau thắt. Cậu đã sai rồi, đến cuối cùng cậu vẫn chẳng thể bảo vệ được nó! Người con gái này! “Tôi sẽ vì em mà thay đổi một lần nữa. Những giọt nước mắt của em tôi sẽ chỉ mong đó là sự đón nhận hạnh phúc! Vì hạnh phúc của em chính là điều mà tôi lựa chọn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...