Mộng Ảo
Tú Hân là một cô bé rất đáng yêu lại trẻ con nữa. Nó thì khỏi nói mặc dù cũng chưa có lớn hơn ai nhưng thật sự rất thích trẻ con và sự đáng yêu của cô nhóc Hân làm nó cảm thấy rất thoải mái. Tối đó nó gọi nhỏ Mai muốn đi dạo cùng nhưng nhỏ bận với việc lập hồ sơ du học nên chỉ có nó cùng với cô nhóc đi lượn đường với chiếc xe đạp xinh xắn của nó. Nó cũng muốn giới thiệu cho Hân những nơi xinh đẹp của thành phố này. Cô nhóc khá là vui vẻ ngồi đằng sau nhỏ luôn miệng khen về không khí trong lành tại nơi đây khác xa với bên Mỹ ôn ào tấp nập.
Sau khi lựa chọn địa điểm dừng là một công viên mini với hồ câu xinh đẹp. Nó cùng với cô bé bước từng bước thật thoải mái trong công viên thưa người. Thấy tâm trạng vui vẻ và phấn khích của Hân nó chỉ cười sau khi cô bé tạm rời những câu cảm thán về thời tiết nơi đây nó mới đặt câu hỏi:
“Thế vị hôn phu em nói đến là người như thế nào vậy Tú Hân?”
Vừa nhắc đến vị hôn phu con bé liền nở nụ cười và bắt đầu lại liên hồi với những câu cảm thán làm tai của nó lùng bùng luôn:
“Anh ấy đẹp lắm chị ạ! Anh ấy lạnh lùng nhưng nhất định sẽ thích em, em biết chắc là như vậy! anh ấy còn rất giỏi và thông minh nữa! ..”
Xong liên tiếp với những câu anh ấy như thế này… anh ấy như thế kia… cô nhóc mải mê kể về vị hôn phu thần tượng của mình mà không chú ý va vào một người đối diện người đó có vẻ không sao cả nhưng chính cô nhóc lại bị ngã và chiếc vòng ngọc xinh xắn trên tay cô bé vỡ đôi. Nó vội vàng đỡ cô nhưng Hân đứng dậy nhanh chóng bỏ qua sự giúp đỡ của nó hướng ánh mắt tới người đối diện vừa bị chính cô đụng phải với ánh nhìn tức giận và quát lớn:
“ Đáng chết có mắt không thế hả? có phải là mắt của anh chỉ là để trang trí phải không? Anh có biết cái vòng này đáng giá bao nhiêu không hả? Đền cho tôi!”
Trước lời quát tháo từ Hân làm cho nó và người kia mở lớn mắt ngạc nhiên. Nó không ngờ cô nhóc này lại có lúc đáng sợ như thế này, vội trấn an cô bé nó nói:
“ Thôi em bình tĩnh một chút để chị nói chuyện!”
“Chị thì biết gì chứ? Chiếc vòng này rất đáng giá và hiếm có! Chị có muốn cũng chẳng có được nó đâu.”
Sau khi quát lại nó cô bé nhớ ra cái gì đó liền im bặt không mở lời nhưng vẫn thái độ vô cùng tức giận nhìn người đối diện. Bây giờ nó mới nhìn người vừa thê thảm đón nhận những câu nói của cô nhóc này là ai đó không hề xa lạ! Là anh? Cả hai người bây giờ cùng nhìn nhau và mở lời cùng lúc:
“Là anh sao?”
“Là cô.”
Nó cảm thấy tâm trạng có chút thay đổi quên mất việc cô nhóc vừa rồi vội hỏi lại anh:
“Sao anh lại ở đây? Anh lên đây từ bao giờ vậy? Sao anh không nói tôi biết chứ? ”
Nhìn thái độ của nó anh không biết bản thân nên cảm thấy như thế nào. Không ngờ lại gặp nó ở đây và sao nó lại đi với người con gái ghê gớm kia. Chỉ trả lời nó nhẹ nhàng:
“Cũng lên chưa lâu! Vì rất bận nên cũng chưa nói cho cô biết! Cô gái đó không sao chứ?”
Cô bé quắc mắt nhìn anh và nói:
“Cả gia tài của anh cũng không đền nổi chiếc vòng này của tôi! Chị quen với người đáng ghét như vậy sao chị?”
Nó cảm thấy kỳ lạ vì cô bé này lại không hám trai đẹp như những người con gái khác, ngay nói tại trong công viên này ai cũng vì anh ta mà không thể rời mắt thế mà cô nhóc này mở miệng là nói không ra gì. Cũng có lẽ vị hôn phu của cô bé là quá hoàn hảo trong mắt của cô rồi nên những người con trai khác đều chẳng ra sao hết. Chỉ là nó cảm thấy cô bé này không hiền lành như nó nghĩ cũng khá là ghê gớm nha! Cố gắng trấn an con bé và nói:
“ Thôi! Là không cố tình, em có thể….”
Nó chưa nói hết câu thì anh đã nói để cho nó khỏi tốn sức với cô nhóc ghê gớm kia, anh thật sự không thích so đo với kiểu người như thế này. ở cô gái này có cái gì đó khiến anh cảm thấy có dự cảm không được tốt:
“ Là bao nhiêu? Tôi sẽ đền trả cho cô!”
Cô nhóc lườm anh với ánh mắt toé lửa không hề muốn nhẫn nhịn quát:
“Cả cái mạng của anh luôn đi!”
Nó há hốc miệng với câu trả lời vừa rồi của Hân, chiếc vòng này có lẽ là kỷ niệm quan trọng mới khiến cô bé đó phẫn nộ tới như vậy. Đang muốn hoà giải thì tiếng chuông điện thoại vang lên là của nó hiển thị qua trên màn hình nó nhanh chóng nghe điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nam quen thuộc:
*Nguyệt Nhi! Cô đang ở đâu vậy? cả ngày nay không gọi tôi là sao?”
“Tôi ở công viên 198! Tôi có việc bận thế nha!”
Nói xong nó liền cúp máy để giải quyết tình hình của hai người kia. Cô nhóc nhất định không chịu hoà hoãn cũng không nói ra muốn anh phải giải quyết như thế nào. Anh cũng khó xử phải làm sao với cô nhóc kia khi mà cô chẳng đề nghị rõ ràng điều cô ta muốn chứ!
***
Sau khi bị nó cúp máy ngang giữa chừng hắn cảm thấy vô cùng lo lắng cũng không còn sớm sao nó lại còn chưa về. Hắn đứng chờ ở cửa nhà nó cũng khá lâu rồi, việc gặp và nhìn thấy nó mỗi ngày giống như là thói quen của đại thiếu gia họ Đỗ. Không đợi chờ thêm hắn lên xe và lao nhanh tới công viên 198 tìm nó. Chỉ là công viên mini thôi nhưng cũng khá vất vả mới nhìn thấy nó đang đứng cạnh hai người nào đó dưới gốc cây phượng lớn mà hắn nhìn không rõ. Tới gần hơn một chút hắn gọi để thu hút sự chú ý của nó:
“ Cô biết mấy giờ rồi không hả Nguyệt Nhi?”
Cả ba người cùng thay đổi hướng nhìn về phía hắn. Nó cũng hơi ngạc nhiên vì hắn tới đây tìm nó nhưng càng ngạc nhiên hơn về hành động của Hân. Sau khi nghe tiếng nói, Hân nhìn chàng trai không chớp mắt sau lao nhanh về phía hắn và ôm trọn lấy người hắn khóc nức nở. Cái chiều cao chênh lệch của hai người họ khiến tất cả mọi người nơi đây đều phải chú ý và chính nó cũng hiếu kỳ không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt nhưng không phải thắc mắc giống như những người khác mà là về quan hệ của họ. Anh cũng vậy không thể che giấu được những hiếu kỳ đối với cô gái kia!
Hắn thì sao? Như chôn chân tại một chỗ không hiểu điều gì xảy ra khi cô nhóc ôm dính người hắn không rời một cm. Đẩy cô nhóc ra xa hơn và hỏi cho rõ ràng, hắn cảm thấy khó chịu khi có những người con gái trơ trẽn như thế này xuất hiện ở nơi đây:
“ Cô làm cái quái gì thế? Tránh ra!”
Hân nước mắt lem nhem cả khuôn mặt khóc nấc lên và nói:
“ Anh Minh Thành! Anh… không nhớ em …sao? Em… là Trịnh …Tú Hân này! Thượng tá… đã nói cho anh rồi phải không?”
Sau câu nói của Hân từng sự việc xâu chuỗi ra trong đầu của hắn về cô nhóc ngày xưa từng chơi với hắn mà hắn rất quý mến mang cho hắn khoảng thời gian ấm áp khi hắn cô đơn đã bỏ sang Mỹ không lời từ biệt. Hắn đã rất buồn và tổn thương nhưng đã quên đi sự tồn tại của cô nhóc ấy để sống thoải mái nhưng trước khi thượng tá ra đi đã nói đến hôn ước của ông với cụ cố của cô gái này nói nhất định hắn phải thực hiện. Lúc ấy hắn cảm thấy hôn ước sẽ không thành nên đã nhận lời ông vì trong tim hắn đã có người con gái đặc biệt nhưng sự xuất hiện của cô ta tại đây khiến hắn thật sự đang cảm thấy mọi thứ bị đảo lộn. Quyết tâm cự tuyệt thẳng thắn hắn nói:
“Tôi không biết cô đang nói gì! Cũng có thể chỉ là sự thu hút rẻ tiền!”
Cô nhóc chưa chịu từ bỏ đưa chiếc vòng ngọc bị vỡ đôi ra phía trước mặt hắn và nói:
“Là giả sao? Sao anh không tin em? Đây chính là chiếc vòng của Thượng tá trao cho em! Anh cũng biết phải không?”
Đúng là chiếc vòng quý giá nhất của gia tộc Lưu, ngoại hắn từng cho hắn xem nó vốn có một cặp duy nhất một là cho con dâu nhưng gia đình không có con trai nên một cái đã trao ẹ của hắn. Và một cái bây giờ sở hữu chính là cháu dâu của bà. Hắn cảm thấy chưa thể mở lời với những suy nghĩ phức tạp hướng ánh nhìn về phía nó để đón chờ những biểu hiện từ nó. Và không chỉ có hắn anh cũng đang nhìn nó với nhiều sự lo lắng, bỗng chốc sự lo lắng của họ đều giống nhau chỉ một mực không muốn người con gái này bị tổn thương một chút nào.
Nó cảm thấy ra sao chứ? Nó cảm thấy đau, một nỗi đau trong tim mà nó không dám thể hiện ra ngoài. Hắn đã có hôn phu và hơn nữa lại là Tú Hân cô nhóc mà nó quý có lẽ nếu nó có bất cứ biểu hiện gì thì cũng khẳng định nó chính thức trở thành kẻ thứ ba trong mắt mọi người. Nên nó chỉ có thể chọn cách đứng đó nuốt nỗi đau và sự cô đơn vào trong tim giống như mỗi lần nó từng làm, nó đã quen với việc như vậy rồi! chỉ là lần này rất khác cảm giác giống như mất đi một nửa thứ gì đó trong chính cơ thể mà chính nó biết có lẽ nó đã thích hắn mất rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...