Mộng Ảo [bts]

Tám giờ tối, tại Busan.

Thành phố cảng vào tháng bảy không quá nóng nực khó chịu, lại có nhiều mây, mưa nhẹ nên không khí phần nào bớt ngột ngạt vào giữa tối mùa hè bức bối. Mặt trời đã xuống lâu, nhường chỗ cho mặt trăng đã bị che khuất, chỉ thấy ánh sáng mờ ảo sau những đám mây lớn dày đặc trôi lững lờ trên nền đen thăm thẳm kia.

Lao xao, lao xao.

Jimin dang hai tay đón từng đợt gió mát lành phả vào mặt, vào lồng ngực, vào hai bàn tay. Gió biển mặn nồng mơn man qua từng kẽ tóc cậu, ôm chầm lấy người con xa quê đã lâu không về. Cho dù ký ức có mờ nhạt, nhưng từng tế bào trong cậu dường như đang gào thét, phản ứng lại với những thứ tưởng quá đỗi quen thuộc mà lại xa lạ này.

Người ta nói, không có gì bất hạnh bằng việc có quê hương mà không thể về. Chính vì vậy, Jimin thực sự rất biết ơn người bạn đồng niên đã tìm ra cậu và đưa cậu trở lại đây một lần cuối. Giống như một món quà được trời ban tặng vì những việc tốt khi còn sống, hoặc một sự bồi thường cho kẻ bạc mệnh vậy.

Xào xạc, xào xạc.

Hoseok cùng đứng hóng mát với hai cậu em của mình, trừ Taehyung đang đặt phòng ở chỗ quầy lễ tân khách sạn. Taehyung nói rằng nếu để hai hồn ma ở một mình sợ sẽ bị gió cuốn bay đi mất, nên nhờ Jungkook trông hộ hai người anh. Đồ đạc đã có nhân viên ở đó mang lên phòng giúp, vậy nên cứ tận hưởng không khí ở nơi này một chút cũng được.

Vỡ nát, vỡ nát.

Jungkook đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng lại đá những viên sỏi trắng nhỏ xinh trên con đường, trúng những đụn cát vụn trên bờ biển. Vừa đi, cậu vừa ngâm nga theo vài giai điệu yêu thích của mình, rồi ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời tối đen. Cậu yêu khoảnh khắc này, yêu cái mùi mằn mặn của biển khơi dịu êm vào buổi tối yên bình. Không cần phải lo nghĩ gì nữa, chỉ cần thả hồn theo làn gió mà thôi.


"Xong rồi đây, chúng ta đi được chưa?" Tiếng của Taehyung vang lên gần đó, kéo mọi người ra khỏi những suy nghĩ của riêng mình. Jungkook lập tức lê thân về phòng sau chuyến đi dài mệt mỏi, nhưng Jimin có vẻ vẫn còn nhiều năng lượng, một mực đứng ở đó cho đến khi Hoseok phải kéo cậu về bằng mọi giá, sợ rằng gió biển sẽ làm người nhỏ tuổi bị cảm.

Thực chất ma không bệnh được đâu, nhưng thôi.

- - -

"Em chỉ thuê một phòng thôi hả? Không sợ chật sao?" Khi Taehyung lấy chìa khóa ra mở cửa, Hoseok thắc mắc.

"Họ hết phòng đơn rồi, đang là mùa du lịch mà anh. Thế nên anh không nghĩ sẽ rất kỳ cục nếu như lễ tân thấy chỉ có hai người mà lại thuê hai phòng đôi hả? Em với Jungkook ấy?"

Jimin và Jungkook thì không ý kiến gì, chỉ cúi đầu cảm ơn anh thám tử tốt bụng đã bỏ tiền thuê phòng rồi nhanh chóng mỗi người ôm cứng một chiếc giường. "Pha tý mỳ ăn lót dạ rồi đi ngủ thôi, một phòng cho ấm cúng nhở Jungkookie?" Jimin ôm gối rồi lăn lê thoải mái, cảm giác nhẹ nhõm hẳn sau nguyên buổi chiều đi trên đường vừa tắc vừa xa muốn ngất.

Bỏ ngoài tai tiếng Taehyung la oai oái rằng ai cho cậu bắt chước tôi gọi ẻm là Jungkookie?, Jungkook mở va-li lấy ra vài bát mỳ hộp to đùng, lôi được ra cả hai chai coca cỡ bự nữa do Taehyung chuẩn bị, bởi tửu lượng đa số ở đây không quá hai chai rượu trái cây. Cậu nhờ ba anh lớn đi làm những việc cần thiết khác, còn bản thân thì ngồi cần mẫn bóc từng hộp một rồi trộn gia vị thật cẩn thận, riêng hộp của Taehyung không cho gói cay.

"Nước sôi, nước sôi!" Hoseok cẩn thận bê bình nước đi rón rén lại giữa phòng rồi đặt xuống sàn, giúp cậu út nấu mỳ. Jimin rót coca ra bốn chiếc cốc nhựa trong khi Taehyung bận bịu với đũa và thìa. Jungkook cười nắc nẻ khi Jimin lỡ làm đổ coca ra chân của anh thám tử nọ, rồi cũng lỡ tay làm bung luôn hộp mỳ trên tay.

Nhìn chung, tuy nói rằng xuống đây để phục vụ điều tra nhưng party vẫn là chủ yếu, để nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục với công việc.


"Má, nóng chết mất!" Jimin ngửa cổ la lớn, vội buông đũa xuống mà thổi phù phù vào bát mỳ. Taehyung cùng Hoseok không ngoại lệ, tranh nhau đứng phơi mỳ trước quạt chờ ăn. Dũng sĩ diệt mồi Jeon Jungkook đang ăn những thứ linh tinh khác ở trên giường chờ mỳ nguội, tiện bật vài kênh âm nhạc mà lắc lư theo.

Thật may khách sạn có tường cách âm khá tốt, và cầu mong không có nhân viên gõ cửa hỏi thăm và nhìn thấy cảnh tượng kỳ cục trong đây.

- - -

Đêm nay Jimin không đòi Hoseok kể chuyện nữa, bởi sợ hai người kia nằm giường cạnh nghe lỏm rồi lại cười vào mặt cậu, nhất là Taehyung. Cậu nghi ngờ việc bạn mình sẽ ngồi trước mộ bản thân rồi vừa cười sằng sặc kể lại vừa nhảy disco cho xem. Lúc đấy để xem tôi có ngồi dậy nhai đầu cậu không?

Chính vì thế nên Jimin sớm ngủ ngoan rồi, hai tay ôm cứng ngắc người lớn tuổi như sợ anh sẽ đi đâu mất, xa khỏi tầm với của cậu. Tiếng thở đều yên bình của hai người vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Nằm ngay kế đó, Jungkook không tài nào chợp mắt nổi. Cậu quyết định khẽ khàng rời khỏi giường, nhẹ nhàng mở cửa rồi rón rén bước ra ngoài định bụng sẽ đi dạo, hít thở không khí trong lành của biển một lúc rồi quay lại sau. Hoặc có thể sẽ ngủ quên ở một chiếc xích đu nào đó, tiện thể đón bình minh chăng?

Jungkook không biết nữa. Cậu chỉ bơ vơ đi trong vô định, chìm đắm trong những suy tư của bản thân mà thôi.

Phó mặc mình cho làn gió mùa hạ,


Hay ngắm nhìn bầu trời tối đen kia.

Cho đến khi có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu. Giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên sau lưng:

"Em làm gì ngoài này vào giờ này thế?"

Taehyung vừa đi vừa thở dốc mệt mỏi, rõ ràng vừa chạy một mạch xuống đây tìm người nhỏ hơn. Jungkook mở to mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, cúi xuống vẻ tội lỗi. Taehyung cố gắng điều hòa lại nhịp thở của mình, rồi bình tĩnh trách cứ.

"Nếu như có kẻ xấu thì anh biết tìm em ở đâu? Nếu như anh không tỉnh dậy giữa chừng rồi phát hiện ra em không có ở đó? Hoặc nếu em trúng gió? Bị bệnh?" Anh kiểm tra toàn thân cậu một lượt, áp tay vào hai má rồi cắn môi. "Anh biết làm sao?"

"Em lớn rồi mà, có thể tự lo cho mình được, và..." Jungkook vặn lại, nhưng thấy sự nghiêm túc trên khuôn mặt anh nên lại nuốt ngược những lời định nói ra vào trong. Quả thực, nếu cứ ngơ ngẩn như cậu hồi nãy thì nguy cơ bị bỏ vào bao mang đi cũng không phải thấp.

"Em muốn đi đâu thì anh sẽ đi cùng em, miễn là em đừng đi một mình như vậy." Taehyung cầm tay Jungkook dẫn đi dọc bờ biển.

Rì rào, rì rào.

Hai người, một lớn một nhỏ cứ vậy lững thững đi dạo loanh quanh trong im lặng. Tiếng cát lạo xạo dưới chân cứ thế đều đều vang lên, cả tiếng sóng vỗ bờ nghe cũng vô cùng êm ả. Taehyung ngâm nga giai điệu một bài hát không rõ tên nào đó, vui vẻ dắt Jungkook vừa đi vừa ngắm cảnh.

Trong khi đó, Jungkook luôn giữ trong mình một suy nghĩ về bản thân, và vì biết đến Taehyung với tư cách một nhà thám tử, một điều tra viên nên cậu không muốn nói ra điều ấy, sợ rằng sẽ đánh mất niềm tin ở người lớn tuổi. Nhưng giờ, cậu biết đến Taehyung với tư cách là chính bản thân anh. Một con người đáng tin cậy, có gì đó gần gũi, yêu thương.


Chà, ai biết.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Jungkook dồn hết quyết tâm nói ra trăn trở của mình, để Taehyung có thể đưa ra lời khuyên đúng đắn, hay để anh có thể hiểu về cậu hơn là những người xa lạ mới quen biết nhờ ở chung nhà vài hôm.

"Em đã đọc được cuốn sách về bệnh đa nhân cách trên đầu giường anh Hoseok và anh Jimin." Cậu mở lời, thành công bắt lấy sự chú ý của người đối diện.

"...Và?"

"Nếu như... Giả sử thôi, nếu em thực sự là kẻ giết người thì sao? Em biết đến những sự việc đó, dù lờ mờ, nhưng vẫn có. Em thậm chí đã thấy xác của anh Jimin khi chưa hề thấy ngoài đời thật, hay là biết được khoảnh khắc trước khi chết của anh Hoseok. Và chúng đều đúng cả."

Taehyung lập tức đứng lại, đăm chiêu suy nghĩ cho một câu trả lời thuyết phục nhất.

"Có thể em đã quá ám ảnh với chúng mà luôn gặp phải điều đó. Một năng lực đặc biệt trời ban chẳng hạn, giống như việc anh có thể nhìn thấy những linh hồn. Em có nghĩ là bản thân sở hữu tầm nhìn của kẻ khác mỗi khi ngủ không?"

"Và việc liên tục có được tầm nhìn của kẻ sát nhân xảy ra là bởi vì em đã quá để tâm đến vụ án này?"

Jungkook đoán thế thôi, nhưng gì cũng được, miễn mình không phải kẻ đã giết hai người anh yêu quý. Đó có thể là một khả năng nào đó của bản thân mà chính cậu cũng chưa khám phá ra.

"Có lẽ thế. Quá nhiều thứ phi khoa học đã xảy ra rồi, cho nên điều đó không hoàn toàn vô lý. Vì vậy, em không phải hung thủ đâu, được chứ? Đừng lo nghĩ vẩn vơ nữa. Hơn nữa, em không có những dấu hiệu của người mắc bệnh đa nhân cách."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui