Từ
nhỏ tôi đã là một người qua đường chuyên diễn vai phụ, cũng không biết
ra vẻ đáng yêu gì đó, da đen, mắt nhỏ, để ý kỹ còn nhìn thấy cả mớ da
đầu, môi dày nên miệng lúc nào cũng như đang mở ra. Bởi vì thích ăn kẹo
lại không nghe lời, hàng răng cửa cái này lệch cái kia không ngay ngắn,
thành tích học tập tầm tầm bậc tệ, không thích thể dục, ham ăn lại còn
lười.
Đây đều là những lời mẹ dùng để giáo huấn tôi, tôi nghe xong lúc nào cũng giãy nãy lên. Mấy cái này đều là nói về đứa nhóc nhà người
khác, không phải tôi, tôi đỉnh lắm chứ bộ. Hồi ấy, trong suy nghĩ của
tôi, bọn nhóc cùng tuổi chán chết, cả ngày không dích hình thì cũng đi
chơi long nhong. Tôi thà ở nhà xem Conan, cũng không muốn cùng bọn chúng lăn lộn trên đất chơi trò vô vị.
Chính là hôm đó, bà ngoại gặp được bà nhà hàng xóm trong khu
chung cư, nói chuyện gia đình với nhau một lúc liền nói đến chuyện của
tôi. Vậy là hàng xóm cười híp mắt, lớn tiếng gọi Vương Khải đang làm bài tập trong phòng ra, cậu ấy liền bị bà ngoại dẫn thẳng đến trước mặt
tôi.
Tôi không nhớ lần đầu tiên gặp nhau vẻ mặt cậu ấy là như thế
nào, nhưng tôi tuyệt đối đã bị ánh mắt của cậu ấy dọa sợ, nhẹ nhàng à
một tiếng rồi chui vào chăn trốn mất, mặc cho bà ngoại gào thét thế nào
cũng không chịu bước xuống giường. Sau đó, xung quanh dần im ắng trở
lại, hình như tôi ngủ gục mất, còn nằm mơ một giấc mơ vô cùng kỳ quặc,
đến khi tỉnh dậy cứ cảm thấy bứt rứt không yên. Thò đầu ra mới phát hiện Vương Khải đang ngồi cạnh giường tôi, trên tay đang cầm một quyển sách
đọc một cách thích thú.
Lúc đó, tôi cảm thấy hành động của cậu ấy đúng là quá ngoan
ngoãn nghe lời, giống như người lớn nói cái gì cậu ấy đều nghe theo cái
ấy, chính là kiểu người tôi không ưa nhất, mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã
như thế? Tôi ngồi thẳng dậy, cố ý dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi cậu ấy:
Cậu xem sách gì đấy?
Cậu ấy dựng quyển sách ra trước mặt cho tôi xem, xì, là quyển này, Nhật ký của tôi của Lưu Hiểu Khánh.
Quyển sách này nằm trên giá sách nhà bà ngoại, là lúc trước mẹ
tôi mang về, trước giờ tôi chưa từng lật một trang nào, thế mà cậu ấy
lại xem đến xuất thần, tôi hỏi cậu ấy: Hay lắm à?
Cậu ấy nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hay chứ, tôi cũng muốn trở thành người như vậy.
Tôi cứ ngó trân trân bìa sách, trên đó viết: Từ một minh tinh
điện ảnh đến người phụ nữ giàu có vạn tỷ. Tôi hỏi, cậu muốn làm minh
tinh hay là muốn làm phú ông?
Cậu ấy bật cười, đều muốn hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...