"Làm loạn"
.
.
.
.
.
Tanaoki tỉnh dậy sau một đêm dài phê cỏ, cô nàng ôm lấy đầu mình rên rỉ. Đúng là chơi cỏ thì phê thật, nhưng mà sau khi tỉnh dậy thì đúng là một cực hình.
Đưa mắt nhìn cảnh quan căn phòng, Tanaoki cố nhớ lại đêm hôm qua đã xảy ra những chuyện gì. Sau khi đốt tiền và chơi cỏ hình như đã có một tên nhóc đến quấy phá giữa chừng rồi sau đó...
"Tch..."
"Dậy rồi à?." Sara tựa mình ở cửa lên tiếng.
"Mấy giờ rồi?."
"Hừm...chuẩn 10 giờ trưa." Sara đáp.
"Tối qua có gì xảy ra không?." Tanaoki hỏi.
"Tối qua cưng phê cỏ rồi có hôn hít với một thằng nhóc, suýt tí nữa thì lên giường nhưng rất may là Sara này đến kịp."
Tanaoki xoa xoa thái dương, cô nhận lấy cốc nước từ tay của Sara rồi uống cạn.
"Có hai tin tức mới dành cho cưng, một tin vui và một tin buồn...xem nào cưng muốn nghe tin nào trước?." Sara cầm tờ báo hí hửng nói.
"Cả hai." Tanaoki đáp.
Cô ả trước giờ ưu tiên việc ngắn gọn chứ chẳng bao giờ thích dài dòng, nhìn thấy Tanaoki đang xoa xoa lấy thái dương Sara thở dài rồi bảo.
"Tin vui là cưng có một đứa em gái mới, còn tin buồn cũng là cưng có một đứa em gái mới." Sara nói.
"Nó khác nhau sao?." Tanaoki đáp.
"Khác nhau mà?."
"Ồ." Tanaoki chẳng mấy tỏ ra ngạc nhiên.
Sau khi bí mật xử lí bà mẹ phiền phức kia thì bố của Tanaoki đã công khai với báo chí chuyện Kido Mai là con gái của mình cũng như danh chính ngôn thuận đưa cô ta vào nhà Miruno.
Chuyện này đương nhiên là Tanaoki sẽ không đồng ý, theo nguyên tác cô bé sẽ nổi điên lên và làm loạn, phá hủy buổi tiệc ra mắt của Mai với công chúng...
"Thế, cưng định làm gì tiếp theo?." Sara hỏi.
Tanaoki chẳng quan tâm, cô nàng đã đoán được trước chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra nên cứ thản nhiên mà đợi nó đến.
"Làm những việc đáng để làm."
Trở về căn biệt thự để nghỉ ngơi, Tanaoki thầm biết rằng bố của cô sẽ đưa con bé đó đến sống chung với mình trong căn biệt thự này. Và sau đó thì mọi rắc rối sẽ được khơi nguồn.
Một nước liền lên mây, Mai từ một đứa con gái của vũ công vô danh đã trở thành tiểu thư thứ 2 của gia đình giàu có nhất Nhật Bản, không chỉ tự hào vì mình là con cháu của nhà Miruno mà cô bé đó còn rất hạnh phúc khi luôn có những người bạn kề vai sát cánh.
"Mong chúng ta sẽ hòa thuận với nhau hơn trong tương lai." Mai chìa tay lên thân thiện nói.
"Khỏi đi, tôi không có ý định hòa thuận với một đứa con riêng như cô đâu." Tanaoki hất tay Mai rồi đi về phòng.
Mai thầm nghĩ Tanaoki sẽ không bao giờ chấp nhận cô, vĩnh viễn sẽ không bao giờ vì cái tôi của Tanaoki vô cùng lớn. Nhưng vấn đề cũng chỉ là thời gian, nếu như Mai cố gắng thì liệu sẽ có một ngày nào đó trong tương lai Mai và Tanaoki sẽ hòa thuận thì sao?.
Chỉ cần có niềm tin thì mọi thứ sẽ ổn...đúng không?.
Thưởng thức bữa nhẹ bằng một ít đồ vặt cùng tiếng nhạc du dương.
Tiếng đàn violin cao vút trong nhà ăn thu hút Mai tìm đến.
Nữ nghệ sĩ vẫn đang tập trung vào bản nhạc của mình, cô ấy đang cố làm hài lòng vị tiểu thư có tiếng để được mong thưởng thêm một chút ít.
"Ôi trời!." Mai hốt hoảng khi nhìn xuống chân của nữ nghệ sĩ đó, bên dưới là một lớp đá dày đang tỏa ra hơi lạnh.
"Dừng lại đi!."
"Chị bị điên à?." Mai hét lên, cô ấy liền dùng lực nắm lấy tay của nữ nghệ sĩ đó và kéo cô ta ra.
Tanaoki vẫn dửng dưng, cô nhìn sang Mai và nữ nghệ sĩ đó một cái sau đó thì chép miệng bảo: "Cô đã vi phạm hợp đồng vì dừng nhạc giữa chừng, coi như hôm nay cô sẽ không có bất kì một đồng nào cả."
"Cô có thể về rồi."
Nữ nghệ sĩ đó cũng biết an phận mà không làm loạn, cô ấy hất tay mình ra khỏi vòng tay của Mai, liếc xéo cô bé rồi rời đi trong sự tức giận.
"Lau chùi nước trên sàn đi, thật bốc mùi."
"Chị..."
"Sao chị có thể làm như thế? Chị không thấy cô ta đáng thương sao?." Mai chỉ trích.
"Đáng thương? Không phải cô mới là người khiến cho cô ta mất sạch buổi lương của ngày hôm nay sao?."
4
"Cô có biết rằng một giờ như thế của cô ấy trị giá 1 triệu yên không?." Tanaoki đáp.
Mai im lặng, cô bé chẳng biết nên lựa lời nào mà nói với Tanaoki.
Lúc này Tanaoki đứng dậy, cô cầm con dao gọt trái cây lên đi lại gần chỗ Mai.
"Lần sau đừng có làm những chuyện bao đồng như thế này, nếu không thì đừng trách tại sao số phận của cô lại giống với quả táo đó." Tanaoki siết lấy con dao rồi đâm thật mạnh vào quả táo sau đó thì rời đi.
Đúng là thưởng trà chiều cũng bị phá đám.
Mất hết cả vui.
"Chuyện là như thế sao? Cô ta quá đáng thật đấy." Mikey nói.
"Người giàu sẽ làm như thế à? Tao cũng muốn thử cái cảm giác đó." Pa nói: "Nhưng nếu tao làm thế, bố của tao sẽ đuổi tao ra khỏi nhà đó."
Đúng là khi gặp chuyện gì buồn thì chỉ cần trò chuyện với bạn thân của mình thì sẽ tốt hơn nhiều.
Mitsuya thầm nghĩ nếu như nói về sai thì cả hai đều sai như nhau, Tanaoki sử dụng đồng tiền để trói buộc người khác, Mai sai khi cô chen chân vào phá hỏng hợp đồng đã định từ trước.
"Nếu nói trên tinh thần khách quan thì cả hai đều sai như nhau mà." Mitsuya bảo.
"Đúng là người giàu có lối đi khác người." Draken.
"Chifuyu, mày ổn đấy chứ?." Baji để ý từ nãy đến giờ Chifuyu cứ trên mây, cậu ta đang tơ tưởng đến điều gì đó mà chẳng hề chú ý đến câu chuyện đang diễn ra.
"Anh Baji...hình như em biết yêu rồi..."
"Hả???."
Lời nói của Chifuyu khiến cho bọn họ phải thất kinh, biết là Chifuyu trước giờ cũng gọi là có người theo đuổi, nhưng Chifuyu lúc nào cũng hướng đến Baji, một câu là "Anh Baji", mười câu cũng "Anh Baji". Nhiều khi họ lầm tưởng Chifuyu có tình cảm đặc biệt gì đó với Baji cho đến bây giờ mới nhận ra thằng nhóc này là trai thẳng.
Thật tò mò muốn biết người đó là ai.
"Cô ấy rất xinh đẹp, tóc đen dài, đôi mắt đẹp đầy kiêu ngạo..."
"Cổ tên gì?." Baji hỏi.
"Cái đó...em không biết, tại vì cô ấy đi nhanh quá nên em không hỏi kịp." Chifuyu ôm lấy gò má đỏ ửng của mình lên ngại ngùng.
Yêu mà không biết tên thì chịu rồi, đố ai giúp được ca này.
Mai đung đưa chân, cô thấy người mà Chifuyu mô tả rất giống Tanaoki, nhưng mà chắc không phải đâu ha. Bởi vì Tanaoki đâu phải là loại người hay tỏ tình lung tung.
"Chủ nhật này mọi người có thời gian không?" Mai hỏi.
"Tối chủ nhật sẽ có một buổi tiệc được tổ chức tại nhà mọi người đến tham dự cho tớ vui nhé." Mai ngọt ngào nói, cô bé rất mong buổi tiệc công khai danh phận lần này sẽ có những người bạn thân từ nhỏ đến tham dự, không phải là để phô trương nói rằng bản thân đã trở thành con nhà giàu chỉ trong một thời gian ngắn mà là để bạn bè có thể vui vẻ bên nhau.
Mai đã có bàn chuyện này từ trước với bố và ông ta chẳng ngăn cản điều đó, ông ta nói rằng Mai có thể thoải mái mời bạn bè đến tham dự vì buổi tiệc này chỉ đa phần là người quen và bạn bè thân thiết gặp nhau.
Cô bé rất mong chờ đến ngày hôm đó.
"Bố không có gì để nói với con à?."
"Hửm? Nói gì cơ?."
"Chuyện bố sắp xếp cho con khốn kia ở chung nhà với con?." Tanaoki chăm chỉ dùng con dao bén cắt thịt.
"Đừng gọi em gái của mình là con khốn, Naoki!." Giọng lạnh nhạt cảnh cáo Tanaoki hãy chú ý về cách xưng hô sao cho đúng chuẩn mực.
Tanaoki khúc khích cười, cô liền buông dao và nĩa lên đĩa tạo ra một loạt âm thanh vang rất chói tai.
"Bố đang cảnh cáo con à?." Tanaoki hỏi.
"Bố không sợ con sẽ làm gì con nhỏ đó sao?."
"Con sẽ làm gì?." Ông ta bình thản hỏi.
Tanaoki tròn mắt rồi cô liền cong môi cười, tay cầm lấy con dao cắt thịt trên bàn nâng lên thật chậm rãi rồi đâm mạnh nó vào chiếc đĩa sứ.
Mũi dao đâm vào ngay trung tâm, khiến cho chiếc đĩa sứ bị vỡ vụn.
"Như này chẳng hạn..."
"Ha ha ha." Ông ta cười: "Naoki con gái à, bố nhận ra rằng chúng ta rất giống nhau."
"Con giống như một phiên bản thứ 2 của bố..."
"Con tưởng anh Kaze mới là bố thứ 2 chứ?."
"Không con yêu, Kaze...thằng bé đó rất yếu đuối. Nhưng con thì lại khác, dã tâm của con rất đáng sợ."
"Bố quá khen".
Ông ta dường như tỏ ra chẳng quan tâm đến cô con gái riêng của mình, nhưng thực ra lại đang muốn thâm dò Tanaoki qua lời nói. Giống nhau sao? Tanaoki thà chết chứ không muốn bị nói là giống ông ta đâu, thật tởm lợm.
Một tên điên mà sau này còn nhẫn tâm giết cả bố ruột của mình chỉ để củng cố địa vị. Tanaoki thà rằng không giống ông ta còn hơn.
"Sắp tới sinh nhật của con rồi...bố định tặng gì cho con thế?." Tanaoki hỏi.
"Là tháng sau đúng chứ?" Ông ta nhẹ nhàng nói: "Đó là một bí mật dành cho con."
Lại là bí mật, sao ông ta không công khai nó liền luôn nhỉ. Đúng là khiến cho Tanaoki mất kiên nhẫn mà.
"Đây là thứ mà các người nói là niềm tự hào sao?." Tanaoki nhìn vào bản thiết kế trang phục cho buổi tiệc sắp tới.
"Một thứ rác rưởi như thế này mà cũng dám mang lên cho tôi xem à?."
Tanaoki liền quăng bản thiết kế đó lên không trung, cô nhàn rỗi tựa mình vào sofa vắt chéo chân nhìn đám người đang rối cả lên chỉ vì không thể đưa cho cô một món hàng vừa ý. Thế này mà gọi là nhà thiết kế thời trang có tiếng sao? Ngay cả việc làm hài lòng khách hàng cũng chẳng thể nào làm được thì tốt nhất nên nghỉ việc đi thì hơn.
Tâm trạng chẳng vui vẻ từ trước đã thế còn bị những người ở đây làm cho giận dữ. Tanaoki liền đứng dậy đi nhanh ra khỏi đây.
"Trùng hợp nhỉ, lại gặp nhau rồi." Vừa bước ra khỏi cửa hàng, đang loay hoay không biết đi đâu thì gặp phải Taiju.
"Chà...hình xăm đẹp đấy." Tanaoki để ý, Taiju đang mặc bộ bộ trang phục màu đỏ, hơn nữa với dáng người anh ta cộng thêm bộ đồ cùng những nét mực đó đã tạo cho anh ta một tấm màng sát khí khiến cho những người khác phải tránh xa.
"Đang đi đâu à?." Taiju hỏi.
"Chán...không biết đi đâu cả. Anh biết chỗ nào vui không?."
Chỗ vui thì nhiều lắm, Taiju biết kha khá nhưng đó là những nơi mà cậu thường hay đi còn đối với Tanaoki thì khác, cô ấy liệu có thích những chỗ mà Taiju đang nghĩ không?.
"Có muốn đi thủy cung không?." Taiju ngỏ lời.
"Thủy cung? Được!."
"Nhưng mà đợi một lát, nhà tôi ở gần đây." Nói tiếp: "Qua đó đợi một lát rồi đi nhé!?."
Đợi một tí cũng chẳng chết ai, dù sao Tanaoki cũng khá thoải mái về mặt thời gian. Tanaoki biết trước Taiju là bất lương, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy anh ta mặc bang phục, không phải là quá xấu, nhìn anh ta cũng oách xà lách chứ bộ.
"Đứng đây đợi một lát, ở yên đây. Nhớ chưa!." Taiju lấy từ trong túi ra một hộp kem nhỏ đặt vào tay của Tanaoki rồi căn dặn cô hãy đứng yên đây đợi anh ta.
Tanaoki nhận lấy hộp kem đó rồi cũng gật đầu cho có lệ, gần đây có tiếng ẩu đả ồn ào, chắc là đang đánh nhau. Cũng muốn đến đó xem có gì hay nhưng mà đã nhận hộp kem và hứa sẽ đứng yên ở đây nên thôi vậy.
Bóc lớp vỏ ở phía trên, lấy muỗng gỗ và múc nhẹ. Chất kem mịn nhanh chóng được múc lên, một hương vị trái cây hỗn hợp tan chảy trong miệng. Chua chua, ngọt ngọt, không biết là Taiju đã mua kem của hãng nào mà ngon thế nhỉ?.
Ngoan ngoãn ăn kem và đợi người kia trở lại. Ở phía bên kia Taiju đang tẩn nhau với đội trưởng nhất phiên của Touman trong sự hô hào của những người khác. Nhưng nó chẳng khiến cho Tanaoki quan tâm lắm về điều đó.
Cô từ tốn đi lại chỗ ồn ào, một đám người mặc bang phục đang chắn đường và một vụ ẩu đã đang diễn ra.
"Này này, con nhóc kia mày ở đâu thế hả?."
"Mày có biết đây là địa bàn của ai không?."
"Địa bàn của ai cơ?." Tanaoki hỏi.
Cô tưởng nguyên cái khu này nằm trong khu đất mà Kaze muốn xây biệt thự chứ. Địa bàn của Kaze mà, còn ai ngoài Kaze đang chiếm lĩnh nơi này à.
"Đây là địa bàn hoạt động của Hắc Long."
"Khôn hồn thì cút ra chỗ khác mau!." Tanaoki mắt cá chết nhìn thằng khứa đầu xanh đầu vàng đang nói chuyện với mình.
Bộ tên ngu này không nhận ra rằng mồm của hắn rất thối đấy à.
"Vậy hả? Nhưng mà tôi ở đây đợi bạn một tí thôi mà."
"Tụi mày ồn gì thế hả?." Bấy giờ một người khác đi đến, hắn ta có đôi đồng tử dựng ngược khá giống một con mèo, tóc đen và có vẻ là một tên gian manh chẳng mấy thân thiện.
Hắn ta đi lại gần trước mặt Tanaoki, nhìn từ trên xuống dưới với con mắt đầy đánh giá.
Tanaoki kéo chiếc túi xách lên lấy trong đó một xấp tờ 100 đô đưa cho hắn ta rồi nói với giọng đầy thách thức: "Tôi đứng ở đây không sao chứ?."
"Đương nhiên là không sao rồi, tiểu thư đáng yêu." Koko cầm lấy xấp tiền đó rồi nhét vào túi áo trong vui vẻ trả lời.
1
Đúng là chỉ cần có tiền, mọi thứ đều có thể giải quyết.
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...