Môn Thần


Từ sau cuộc chiến ở Spatium, Lê Nhật luôn giữ cho mình một cái đầu lạnh.

Hắn không muốn vì sự ngu ngốc của bản thân gây ra thêm tai họa nào nữa.

Đó là lý do cho đến lúc này, mọi nước đi, hành động hắn đều suy tính kỹ lưỡng.

Kể cả đang truy đuổi theo người lạ mặt kia, nhưng tâm trí luôn luôn đề phòng.

Bóng tối tịt mịt không khiến Lê Nhật lo lắng, đến những công kích quỷ dị không thể đoán trước, vượt khỏi tầm cảm nhận của dị năng hắn cũng bỏ qua.

Để duy trì tốc độ chạy nhanh nhất, hắn chấp nhận ăn đòn liên tục, không đếm nổi đã có bao nhiêu lần bị đánh bay lên trần hang động.

Lê Nhật cười lớn nói:

“Bất lực rồi à? Ngươi còn có chiêu số gì mau thi triển, một khi ta ra tay chính là ngươi sẽ bị đánh thành cặn bã.”

Người lạ mặc trong một bộ đồ đen kín kẻ quay lại, thoáng chút ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Lê Nhật.

Giọng nói yểu điệu vang lên:

“Ngươi là ai? Tại sao có thể vào được đây?”

Không khí như đóng băng một giây, Lê Nhật nghe ngôn ngữ đúng là tiếng Trung, ngữ điệu không có vẻ gì kẻ đó đang giả vờ.

Hắn thật sự không biết Lê Nhật bám theo từ nãy giờ, vậy những công kích kia từ đâu mà ra?

“Ngươi tự giới thiệu trước thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.”

Lê Nhật chậm rãi nói, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.

Hang động dừng lại ở đây, nhìn quanh cũng không có lối đi nào khác.

Ánh sáng đến từ những quả cầu pha lê tròn treo lủng lẳng trên trần, thiết kế hoa văn rất cổ xưa.

Người kia cũng tương tự như Lê Nhật, không ngừng nhìn quanh, giọng ẻo lả lại nói:

“Sao… ta phải là người nói trước.

Ngươi không tự giới thiệu trước đi.”

“Nếu đã không ai muốn giới thiệu trước thì thôi vậy.

Ngươi là người của SHARK?” Lê Nhật gặng hỏi, một chút sát ý trong lòng dâng trào.

Người kia như giật mình, lời nói đôi chút trở nên lắp bắp:

“Đừng có nói bậy.


Ta với bọn SHARK không liên can.

Chỉ là có chút giao dịch mà thôi.

Các ngươi xâm nhập lãnh thổ căn cứ chúng ta, lại còn dám ở đây mặt dày đối chất?”

Lê Nhật cười lớn, tiếng nói trấn áp vang lên:

“Hừ, thời đại nào rồi còn có cả lãnh thổ các ngươi? Nếu giỏi thì cho quân lính đến mà giữ lấy.

Ta thấy căn cứ các ngươi còn khó giữ, nói gì đến một di tích ở xa như vậy.”

“Ngươi làm sao biết được chuyện của căn cứ chúng ta?”

Người kia càng nói càng lúng túng, xem ra rất ít giao tiếp với người lạ, hoàn toàn bị Lê Nhật lấn lướt.

Nắm được điểm này, Lê Nhật không ngừng đặt bẫy vào từng lời nói, muốn từ những điểm sơ hở moi móc thêm thông tin.

Hắn từ tốn, thay đổi thái độ nói:

“Các ngươi có nội gián ở Spatium thì chúng ta sao lại không? Đừng giả vờ nữa.

SHARK đã cho ngươi lợi ích gì? Mục đích đến đây của ngươi không phải chỉ để do thám thôi chứ? Nếu phối hợp, không biết chừng ta sẽ giải đáp thắc mắc cho ngươi.

Không chỉ vậy, còn sẽ giúp ngươi giải cứu nguy cơ của căn cứ Trung Quốc.”

Người lạ mặt kia như bị nhìn thấy tim gan, cử chỉ luống cuống nói:

“Thật vậy sao? Ngươi có năng lực giúp ta giải cứu căn cứ? Ta không tin.

Như vậy đi, nếu ngươi chứng minh được sức mạnh của ngươi… Ta có thể chịu thiệt nói ra trước.”

Lê Nhật đột ngột trừng mắt, không khí như bị đóng băng, khiến cho hơi thở người kia trở nên nặng nề.

Trong khi thân thể biến mất, tiếng nói của hắn vang vọng không gian:

“Ngươi là Tân Nhân Loại Trung Kỳ hả?”

Khi xuất hiện lại hắn đã như một ác ma bóp chặt cổ họng người lạ mặt, nhấc bổng lên cao, chỉ cần ra thêm chút lực sẽ tạo nên một thây ma không đầu.

“Có biết sức mạnh mà ngươi đang có so với ta chỉ như một trò đùa? Kiếm Tiên của các ngươi chưa hẳn ta không có cách đối phó.”

Lời Lê Nhật nói ra như chém đinh chặt sắt, mỗi câu đều làm cho người kia sợ hãi không thôi.

Bất lực, người đó chỉ có thể vỗ vỗ vào bàn tay Lê Nhật, tỏ ý đã chấp nhận điều kiện.

Lê Nhật tiện tay hất nhẹ, mũ trùm đầu của người kia bị kéo rách, cả thân thể hắn bay đập vào vách hang, trong khi khuôn mặt anh tuấn đã lộ ra.


Một thanh niên với nét mặt thanh tao, không nhiễm chút bụi đời, đôi môi mọng nước khổ sở nói:

“Tên thô lỗ nhà ngươi.

Sao lại mạnh đến như vậy?”

Sau khi quan sát, người này không nằm trong số thông tin mà Lê Nhật đã thu thập được, lại trừng mắt nói:

“Đây là lời của một kẻ không có sức phản kháng nói sao? Nói tất cả những gì ngươi biết, hoặc ta đánh ngươi thành cặn bã… và mặc kệ căn cứ Trung Quốc của ngươi bị tàn sát bởi tên ác ma đội lốt Kiếm Tiên kia.”

Lê Nhật nói xong lại tung ra một hành động lạ, màn hình ảo từ thiết bị tinh vi trên người hắn chiếu lên không trung.

Hình ảnh của Culi thu được từ trên cao hiện rõ mồn một.

Ngạo Chân đang hùng hổ quay trở lại căn cứ Trung Quốc, theo sau còn có Thanh Yến.

Camera tối tân của Culi chiếu cận cảnh gương mặt đang như muốn đồ sát tất cả của Ngạo Chân, khiến cho người lạ mặt xem được không khỏi điên cuồng khóc lóc nói:

“Không, bọn SHARK khốn kiếp đã hứa sẽ giao Ngũ Sắc Liên Hoa cho Ngạo Chân mà.

Lũ thất tín bội bạc!”

Lê Nhật mất kiên nhẫn, một đạp tiến tới đè lên bản mặt đẹp như tranh vẽ của gã thanh niên, nói lớn:

“Đừng có lãng phí thời gian của tao.

Nói tất cả những gì mày biết, nếu còn muốn cứu đồng bào của mày.”

Dưới bàn chân của Lê Nhật, gã thanh niên mặt trắng khóc lớn ỉ ôi, miệng méo lẫn với đất đá nói:

“Ta nói, ta là Hải Dương…”

“Con mẹ mày, giờ này còn giới thiệu.” Lê Nhật đánh gãy, chân ra sức một chút tạo thêm áp lực như cả tấn đè lên cái mặt xinh đẹp kia.

“Đừng… đừng giết ta.” Hải Dương như cảm nhận được cái chết cận kề, liên tiếp cầu xin.

May mắn là Lê Nhật vẫn đủ bình tĩnh thu chân lại.

Hải Dương chật vật đứng dậy nói nhanh:

“Di tích này chúng ta phát hiện dựa vào thuật bói toán.

Cũng có một phần là Ngạo Chân hướng dẫn chúng ta tìm ra.

Trong đây khẳng định có những công nghệ cổ xưa vượt tầm hiểu biết của nhân loại.”


“Thông đạo dẫn tới đây là hết.

Ngươi nhìn xem còn có cái gì ở đây mà công nghệ cổ xưa?” Lê Nhật nói, hắn đã liên tục dùng trạng thái dị năng, cảm nhận nơi này rất nhiều lần vẫn không thấy có gì kỳ lạ.

“Ngươi… ngươi không có thứ này thì làm sao thấy được.” Hải Dương lo sợ nói, tay chân run rẩy đưa một vật cho Lê Nhật.

“Xin ngươi, tất cả ở đây ta cho ngươi hết.

Hãy cứu căn cứ, cứu đồng bào của ta.”

Lê Nhật nhận lấy món đồ kỳ lạ đó, tiếng nói vu vơ:

“Cứu đồng bào của ngươi thì ai cứu đồng bào của ta? Bọn họ đều đã biến thành xác sống hết cả rồi kìa.”

“Có, ta có cách.” Hải Dương hét lớn như vớ được cọng rơm cứu mạng.

“Chỉ cần ngươi hứa sẽ cứu đồng bào của ta.

Thứ ngươi đang cầm gọi là Hộp Trí Tuệ, lấy được trong di tích khác, nó sẽ chỉ cho ngươi cách bào chế thuốc đảo ngược quá trình xác sống.”

Lê Nhật nghe mà nửa tin nửa ngờ, vẫn đang quan sát cái thứ bên trong bàn tay, nó là một khối lập phương được ghép lại bởi khá nhiều mảnh nhỏ.

Thoạt nhìn có nét hiện đại, chứ không phải cổ xưa như lời của Hải Dương, khiến Lê Nhật không khỏi tức giận thét lên:

“Ngươi xem ta là thằng ngu à?”

Hải Dương đột ngột quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy dài, không ngừng cầu xin nói:

“Ông cố nội của ta ơi, ta thề những gì ta nói đều là thật.

Đây đây, tới đây để ta chỉ cho ngươi sử dụng.

Có biết chơi rubik không? Như vầy, như vầy… cứ xoay như vậy làm sao cho các tia năng lượng nối liền nhau thì nó sẽ hoạt động.”

Lê Nhật luôn quan sát nhất cử nhất động của Hải Dương, tên thanh niên da trắng như con gái này yểu điệu đến kỳ lạ, có cảm giác hắn giống như một cô gái hơn.

Nhưng không thấy có điểm bất thường nào, như thể Hải Dương đang rất thành thật hợp tác.

Khối rubik kỳ lạ được gọi là Hộp Trí Tuệ, sau khi được thao tác tỉ mỉ vài lần, các rãnh kim loại mà theo lời Hải Dương thì đó là tia năng lượng nối liền nhau, bất ngờ lách tách vài tiếng vang lên.

Chiếc hộp mở ra, vật thể bên trong dần dần hé lộ, như một giọt nước đặc sệt tung tăng trong không khí, lượn lờ kêu lên mấy tiếng như chim nhỏ sổ lồng.

Ánh mắt thiết tha nhìn Lê Nhật, Hải Dương nói với giọng nhỏ xíu:

“Lúc nãy có nó bên mình, nên ta đi tới đây một mạch không bị hệ thống phòng vệ của di tích này ngăn trở.

Ngươi cứ hỏi nó đi, cái gì nó cũng biết.

Nhưng mà chỉ được hỏi hai lần thôi, sau đó phải mất đến một năm sau mới hỏi lại được.”

Lê Nhật vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không thấy có vấn đề gì mờ ám, liền hỏi:

“Cho ta biết cách cứu chữa những người bị virus NaiX biến thành xác sống?”

Giọt nước nghe được câu hỏi, tung tăng phát ra luồng ánh sáng lờ mờ chiếu vào mắt Lê Nhật, làm hắn giật cả mình nhưng Hải Dương đã trấn an ngay:


“Không sao, nó không đến từ Trái Đất.

Nó cần quét ngươi để hiểu ngươi đang nói gì.”

Hít sâu, Lê Nhật đứng yên cho tia sáng quét, có cảm giác như thông tin trong đầu đang bị người lạ xem xét hết một lượt.

“Không đúng!”

Lê Nhật hét lên thì đã muộn, giọt nước như một tia chớp đã phình to ụp lên cả đầu hắn, giãy dụa hay dùng cách nào cũng không thể gạt bỏ.

Nước này như đang chứa hàng tấn thuốc mê, khi vừa tiến vào người lập tức khiến cơ thể mất đi phần lớn sức lực.

Hải Dương cười to nói:

“Ha ha, tưởng thế nào.

Trần Cận Nam nói đúng, ngươi chỉ là con cừu non mà thôi.

Tưởng ta thật sự muốn cứu cái đám chết tiệt trong căn cứ à?”

Lê Nhật hoảng loạn lùi lại, thứ nước này giam hãm hắn bên trong đang dần dần phủ hết thân thể, chỉ vài giây đã nuốt trọn hắn.

Cử động không được, không có chỗ phát lực, cả người cứ vậy bồng bềnh mà lịm đi trong tiếng cười đắc ý của Hải Dương:

“Khiến cho ta phải tốn một con Thủy Ngục để giết ngươi, đúng là chết có giá rồi.

Thằng khốn! Còn dám đạp lên gương mặt xinh đẹp của ta, ta hận không thể lôi ngươi ra băm thành trăm mảnh.”

Hải Dương bẫy thành công, lại quay lưng đi bước ra khu vực chính giữa hang động.

Liếc mắt lần cuối, thấy xác Lê Nhật vẫn trôi nổi bên trong Thủy Ngục mới yên lòng.

Lấy ra một chiếc hộp to hơn, cũng bắt đầu thao tác như chơi rubik, không ngừng tỉ mỉ điều khiển cho các đường năng lượng liền với nhau.

Tiếng động như các bánh răng khớp vào nhau vang lên liên tục, chiếc Hộp Trí Tuệ thật sự mở ra, bên trong không phải giọt nước mà là một khối tinh cầu sáng nhỏ như một quả bóng.

Nó như một sinh mệnh mới chào đời, không ngừng lượn vòng trên đầu Hải Dương.

Mãi lo tập trung vào ánh sáng đáng yêu đó, hắn không ngờ thân thể đã bị xuyên thủng từ bao giờ.

Cơn đau tột cùng khiến Hải Dương quay đầu lại nhìn, gương mặt cương nghị của Lê Nhật đối diện hắn.

Thật kỳ lạ, Hải Dương nhìn thấy Lê Nhật và cùng với một thân thể không đầu, bê bết máu đang gục xuống, lời nói cuối cùng mà hắn nghe được chính là:

“Đừng có lãng phí thời gian của tao!”










Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận