Môn Thần


Độc dịch màu xanh tanh hôi không thể chạm vào người mặc trường bào trắng, hắn du đãng qua lại né tránh.

Số kiếm lơ lửng quanh thân không ngừng huy động, thoáng cái đã hình thành trận thế bao vây tứ bề.

Ánh kiếm xẹt qua lại như tia điện, từ trên cao đánh xuống thân rắn khổng lồ tạo ra những tiếng chát chúa.

Máu rắn và cả vẩy tung bay khắp nơi, con quái thú không ngừng uốn lượn, chạy trối chết.

Lại đè chết vô số thú biến dị trên đường đi.

Bầy thú đã có linh tính, thấy con rắn khổng lồ không thể làm gì được người kia thì cũng sợ sệt.

Nhưng chúng không lùi lại vẫn đứng ở đó, ánh mắt dã thú khao khát nhìn về phía bông sen trắng.

Lúc này từ bên ngoài tiếng động phát ra lộn xộn, Lê Nhật trông thấy một cảnh chém giết đi xuyên vào giữa hàng ngàn con thú.

Đó là một tiểu đội khoảng hơn mười người, toàn bộ đều là thanh niên trẻ tuổi, có nam có nữ, cùng mặc một quân phục màu đỏ, in hình cờ của Trung Quốc.

Bọn họ lực lượng mạnh mẽ, tay cầm kiếm, thương, búa rìu xông vào đàn thú chém giết một mạch tới bờ hồ.

Theo sau còn có một đội bộ binh trang bị đầy đủ, tất tả bắn phá vòng vây.

Người đi đầu có gương mặt nhọn, là một trung niên can trường, đứng ra cung kính cúi người nói:

“Đại nhân, chúc mừng ngài đã lấy được Ngũ Sắc Liên Hoa.”

Cả đám người phía sau cũng học theo bộ dáng của người này, cùng nói:

“Chúc mừng đại nhân!”

Vị kiếm tiên nụ cười đắc ý, ngạo nghễ nói:

“Còn cần các ngươi vỗ mông ngựa sao, bảo vật như thế chỉ có thể xứng với Ngạo Chân ta thôi.

Không ngờ tại một thí cảnh cấp thấp như nơi này cũng tìm được chí bảo, đúng là duyên số ông trời ban tặng cho ta.”

“Dạ phải, dạ phải.

Chúng tôi chỉ là con sâu cái kiến nhỏ nhoi, chỉ cần được đại nhân để mắt đến đã là vinh hạnh.

Xin chờ đại nhân sai phó.”

Thanh niên đứng đầu đối đáp hết sức lễ phép, dường như sợ hãi đối với vị đại nhân này.
Lê Nhật thầm tự hỏi:

“Căn cứ Trung Quốc có quan hệ gì với tên gọi là Ngạo Chân? Lại còn biết nói ngôn ngữ của hắn.

Chuyện càng lúc càng hay ho rồi!”

Trong lúc mười người tung hứng, ánh mắt Ngạo Chân đột nhiên tỏ ý không vui.

Hắn nhìn thấy một vệt sáng màu hồng nhạt xẹt qua, bất thình lình xuất hiện là một cô gái trẻ với vẻ đẹp thoát tục.

Cô gái mặc trang phục màu xanh biếc, tóc thắt bím ngang lưng.

Tay cầm chiếc quạt nhỏ xinh, chân đạp một đám mây nhỏ màu hồng.

Cô gái yểu điệu nói với giọng mị hoặc bẩm sinh:

“Ngạo Chân huynh đắc ý hơi sớm rồi, bảo vật của thiên địa người thấy có phần, có thể chia sẻ với Thanh Yến tiểu muội đây không?”


“Thanh Yến tiểu muội, thật là muốn cùng Ngạo Chân ta tranh đoạt Ngũ Sắc Liên Hoa?” Ngạo Chân nét mặt căng như dây đàn, vuốt râu nói.

“Ha ha ha!”

Cùng tiếng cười vang dội, một vệt sáng đen xé toạc bầu trời, theo sau là âm thanh nổ đinh tai nhức óc.

Mặt đất rung chuyển, một hố sâu khổng lồ đột ngột xuất hiện bên bờ hồ, nghiền nát hàng trăm con thú biến dị xung quanh.

Một người đàn ông mặc đồ da thú, vạm vỡ như gấu, hiên ngang bước ra khỏi hố.

Gã từ từ trôi nổi, lăng không bước đi trên không trung, đến trung tâm hồ nước, đối diện với Thanh Yến và Ngạo Chân.

Tiếng nói như sấm động, mãnh liệt như dã thú vang lên:

“Lăng Mộc Ma Tộc ta cũng muốn có phần.”

Ngạo Chân sát khí đằng đằng, không vui nói:

“Lăng Mộc Minh, Ma Tộc cùng chính phái không đội trời chung, ngươi đã dám xuất hiện ở đây thì đừng trách ta vô tình.”

Không chần chừ, Ngạo Chân vận khí, tay điểm hình kiếm.

Hộp sau lưng mở ra, tạo thành một chiếc khiên tròn với một trăm lẻ tám thanh kiếm lơ lửng xung quanh, kết nối bằng ánh sáng vàng nhạt, sẵn sàng xuất kích.

“Kỳ Môn Kiếm Trận!” Lăng Mộc Minh ngạc nhiên thốt lên.

“Ngạo Chân, ba năm không gặp mà công lực đã thăng tiến.

Nếu ngươi đoạt được Ngũ Sắc Liên Hoa, trong đại chiến sắp tới sẽ là đối thủ khó nhằn.

Ta tuyệt đối không để ngươi toại nguyện!”

Ngạo Chân chỉ tay làm lệnh, kiếm trận sau lưng lập tức lao tới tấn công như tên bắn.

Lăng Mộc Minh không chần chừ, vận lực, tạo ra một hào quang đen bao quanh, chặn đứng mọi kiếm chiêu.

Tiếng kim loại va chạm vang lên lạnh lẽo, lửa lóe sáng, chưa đầy mười cái chớp mắt, hai bên đã qua lại hơn trăm chiêu.

Lê Nhật há hốc miệng kinh hãi, đây nào còn là khái niệm chiến đấu đơn thuần, trước mắt chính là cảnh thần tiên đánh nhau.

Quả thật là trời xui đất khiến, để hắn biết được bản thân vẫn còn quá nhỏ bé.

Kinh ngạc có nhưng trong lòng hắn lại bắt đầu tính toán, nhiệm vụ chỉ rõ, thứ cần lấy là phương thuốc, không phải bông sen mà đám người này gọi là Ngũ Sắc Liên Hoa.

Lê Nhật tiếp tục ẩn nhẫn, theo dõi kỳ biến.

“Quy tức thuẫn quả nhiên danh bất hư truyền.” Tiếng Ngạo Chân giận dữ nói, sau một hồi tấn công không mang lại hiệu quả mồ hôi cũng đã lấm tấm trên trán.

Lê Nhật thầm cười, tưởng tiên nhân như thế nào, hóa ra cũng biết đổ mồ hôi.

Lăng Mộc Minh chớp thời cơ khi Ngạo Chân thu chiêu, lao tới như cơn lốc, tung một cú đấm mang theo kình phong mãnh liệt.

Tiếng thanh thúy của kim loại va chạm vang lên, một trăm lẻ tám thanh kiếm lập tức kết thành khiên, chặn đòn đánh, chấn động lan đến tận nơi Lê Nhật ẩn nấp.

Lăng Mộc Minh liên tiếp dội mưa đấm lên khiên kiếm, càng đấm càng mạnh như trâu điên không biết mệt.

Ngạo Chân chật vật dùng hai tay kết hình kiếm, cố duy trì tấm khiên.

Lê Nhật nhìn thấy cuộc chiến này trong lòng tự có đánh giá:


“Thần tiên cái quái gì chứ? Chẳng qua là có cách thức tấn công khác ta mà thôi.

Tốc độ cũng không phải quá cao.

Nếu thật sự chiến đấu… nói không chừng còn bị ta một đấm thành cặn bã.”

Bên dưới, tình hình chiến đấu trở nên gây cấn, Ngạo Chân gượng nhìn Thanh Yến, quát:

“Thanh Yến, nếu không giúp ta, chẳng lẽ muốn Lăng Mộc Ma Tộc đoạt được chí bảo?”

Thanh Yến bàng quan đáp:

“Ngạo Chân huynh, Tiêu Dao phái và Kiếm Vũ môn vốn là đồng đạo, nhưng huynh muốn độc chiếm Ngũ Sắc Liên Hoa, đâu có ý hợp tác với ta.

Sao ta phải giúp?”

Lăng Mộc Minh cười dài:

“Ha ha, Ngạo Chân, thiên tài Kiếm Vũ môn cũng có lúc phải nhờ giúp đỡ, nếu chuyện này truyền ra, không phải là trò cười cho chính đạo sao?”

Thanh Yến nói:

“Ngươi không cần khích tướng.

Chính tà không dung, ta sớm muộn cũng ra tay nhưng chưa đến lúc.

Ngạo Chân huynh, nếu huynh suy nghĩ lại việc chia sẻ Ngũ Sắc Liên Hoa, thì còn có thể thương lượng.”

Ngạo Chân chưa trả lời, vẫn còn đắn đo suy nghĩ, nhưng áp lực mỗi đấm của Lăng Mộc Minh không phải đùa.

Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng kiếm chém gió và tiếng va đập điên cuồng của những nắm đấm.

Ngạo Chân ước chừng chỉ ít phút nữa tiêu hao quá độ sẽ phát sinh sơ hở, lúc đó hậu họa khôn lường, hắn hét lớn:

“Được ta đồng ý.”

Ngạo Chân bất đắc dĩ nói.

Thanh Yến cười duyên dáng, vóc người nở nang nhẹ nhàng phẩy phẩy cây tiểu phiến, một mùi hương thoang thoảng liền truyền vào không khí.

Lăng Mộc Minh thấy không ổn vội vàng thối lui, nín thở bế khí nói:

“Nghịch Hương! Không thể xem thường Tiêu Dao phái.”

“Đã biết Thanh Yến muội tinh thông dụng độc không ngờ đến Lăng Mộc Ma Tộc cũng phải dè chừng, thật sự ngưỡng mộ.”

Ngữ khí của Ngạo Chân đã nhẹ nhàng hơn, vừa thoát được thế công mãnh liệt của Lăng Mộc Minh, sắc mặt hắn có phần tái nhợt.

“Ngạo Chân huynh không cần khách khí, đừng quên lời đã hứa.”

Chấn động từ cuộc chiến quá lớn, bầy thú biến dị vạ lây chết vô số, xác chất đống thành từng lớp.

Đại quân trăm ngàn con vốn hung hãn, giờ cũng bị đẩy lùi, lùi mãi ra ngoài thác nước cách đó hơn một kí lô mét.

Không còn tiếng gầm gừ man dại, không còn sự hung hãn tràn ngập trong mắt chúng, chỉ còn lại sự hoảng loạn và sợ hãi.

Con rắn khổng lồ từng là bá chủ nơi đây, giờ không biết đã trốn đi đâu.


Những cái vảy đen bóng từng lóe sáng dưới ánh mặt trời giờ biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt.

Nó có lẽ đã chui rúc vào một hang động sâu trong lòng đất, tránh xa khỏi cuộc chiến.

“Lăng Mộc Minh, ta có thể không phải đối thủ của ngươi nhưng có thêm Thanh Yến muội thì mọi chuyện lại khác.” Ngạo Chân tỏ vẻ bề trên nói.

Lê Nhật cười khinh, khác hẳn với vẻ ngoài đạo mạo, hắn nhận thấy con người Ngạo Chân này rất ưa thích hưởng lợi và chứng tỏ mình.

Lại ngó qua bên phía Trần Cận Nam và Tommy, bốn người bọn chúng điều đã kinh ngạc đến gần như hóa đá.

Nhìn phản ứng đó, Lê Nhật biết chắc bọn họ nghe mà chẳng hiểu đám tiên nhân đó đang nói gì.

Bên dưới, gã tự xưng là Ma Tộc Lăng Mộc Minh vuốt mái tóc xõa hơn nửa mặt, nói bằng âm vực vang vọng:

“Cái đó thì chưa chắc.Tiêu Dao chi độc mặc dù khó chịu nhưng không phải không có cách đối phó.

Thí luyện lần này không gian loạn lưu đưa chúng ta đến đây là cơ duyên cũng là số phận.

Vậy hãy chiến một trận đi nào.”

Lăng Mộc Minh đưa tay lên miệng huýt sáo, từ trên trời vang lên tiếng sấm ầm ầm.

Một con lôi điểu đầy sấm sét lao xuống tấn công Thanh Yến, còn hắn thì nhào lên đối đầu Ngạo Chân.

Khắp thân thể Lăng Mộc Minh nổi lên những ký tự màu vàng, da lông dựng đứng, có đến bảy phần giống người thú.

Lê Nhật nhìn thấy chỉ hừ lạnh, cảm nhận Lăng Mộc Minh đang sử dụng bí pháp nào đó, sức mạnh tăng cao một đoạn.

Cuộc chiến kinh thiên diễn ra, một người một chim đối đầu một nam một nữ, chính tà tương tranh, quyết phân thắng bại.

Chiến trường hỗn loạn, nhóm người căn cứ Trung Quốc mới đến vội tìm chỗ núp, trở thành khán giả như đám Lê Nhật.

Ánh sáng vàng, xanh, đen xẹt qua xẹt lại, chạm đến đâu nổ tung đến đó.

Lực xuyên thấu của ánh vàng mạnh nhất, dễ dàng cắt đứt thân cây, để lại vết chém sâu trên nền đất.

Đám người Trần Cận Nam và Tommy hẳn là chỉ xem cho vui, nhưng riêng Lê Nhật thì khác, mọi diễn biến không thể qua khỏi sự cảm nhận của hắn.

Vô hình trung lại như đang dạy cho hắn chiến đấu ở đẳng cấp tiên nhân.

Xét ở góc độ nào đó, Lê Nhật chưa từng có thầy dạy, năng lực của hắn đều là tự nghiên cứu, phát triển qua từng ải sinh tử.

Cũng không ai đủ am hiểu để chỉ dạy cho hắn ở sức chiến đấu siêu nhiên này.

Vì vậy, lần này đối với hắn, cuộc chiến bên dưới giúp ích rất lớn.

Cảm ngộ thoáng chốc tăng cao, Lê Nhật tự thì thầm trong đầu:

“Giờ thì ta đã hiểu tại sao phải cần có chiêu thức.

Sức mạnh tấn công tùy tiện chỉ lãng phí sức lực, chiêu thức chính là phương pháp điều khiển sức mạnh tinh xảo, làm ít ăn nhiều.”

“Tên gọi Ngạo Chân sắp không xong rồi.

Nhìn sơ hắn thiên về đánh nhanh thắng nhanh, nhưng gặp phải Lăng Mộc Minh với khả năng phòng thủ tuyệt hảo.

Thanh Yến có kỳ độc, nhưng trước con chim khắp thân thể đều là sấm sét kia lại vô tác dụng.

Nếu không có kế sách cụ thể, hẳn là Ngạo Chân chết trước, Thanh Yến chết sau.”

Quả đúng như Lê Nhật dự liệu, Ngạo Chân bị ép đến thở không ra hơi.

Tình hình chỉ cần Lăng Mộc Minh kia ra thêm chút sức sẽ ngay lập tức đắc thủ.

Lăng Mộc Minh cũng biết điều đó, chỉ thấy hắn gấp gáp gia tăng sức mạnh, mỗi đấm đều đề thăng rõ rệt, tạo ra tràng âm thanh xé nát không khí.

Còn một người nữa cũng nhận biết được điều đó, Thanh Yến lượn vòng giả vờ tấn công con chim lạ nhưng lại phóng một làn khói hồng về phía Lăng Mộc Minh.

Nghịch Hương lập tức phát huy tác dụng, khiến Lăng Mộc Minh tê dại trong khoảnh khắc.

Chỉ bấy nhiêu là đủ để hắn lãnh trọn một kiếm của Ngạo Chân.


Trong ánh mắt không tin nổi của Lê Nhật, một cánh tay lực lưỡng bay lên trời cao cùng với huyết vũ.

Lê Nhật thầm khen:

“Thủ đoạn hay lắm.

Đúng là không thể xem thường phụ nữ.”

Lăng Mộc Minh cay đắng trong đau đớn, ôm lấy cánh tay đứt, máu tuôn xối xả, hét lớn:

“Chính đạo ti tiện.”

“Thắng làm vua, thua làm giặc.” Ngạo Chân cười lớn nói, thở gấp nhưng thái độ cao ngạo đã trở lại với hắn.

“Kẻ chiến thắng viết nên lịch sử.”

“Ngạo Chân huynh nói phải, trong chiến đấu không có gì là công bằng.

Người sống mới là vương đạo.” Thanh Yến đồng tình.

“Xem ra Lăng Mộc Minh ta đã được mở rộng tầm mắt.

Hôm nay đành chịu bại.” Lăng Mộc Minh nói, thở dài, hóa thành vệt đen bay đi.

“Muốn chạy? Nào có dễ như vậy.

Các ngươi thay ta bảo vệ Ngũ Sắc Liên Hoa.”

Ngạo Chân để lại lệnh rồi cùng Thanh Yến đuổi theo Lăng Mộc Minh.

Ánh sáng từ các chiêu thức vẫn còn dư âm trên bầu trời, chứng minh cuộc truy đuổi vẫn đang diễn ra kịch liệt.

Giữa lúc mọi thứ đang lắng xuống, mặt đất bỗng rung chuyển.

Từ dưới lòng đất, con rắn khổng lồ màu lam bất ngờ trồi lên, đôi mắt sáng quắc hướng về phía bông sen trắng.

Như đã chờ đợi từ lâu, nó lao thẳng đến mục tiêu, ý đồ chiếm lấy Ngũ Sắc Liên Hoa.

Thấy vậy, từ chỗ ẩn nấp, mười người của căn cứ Trung Quốc lập tức ùa ra, chuẩn bị ngăn chặn con rắn.

Họ hiểu rõ tầm quan trọng của bông sen này và cái giá phải trả nếu để nó rơi vào tay kẻ khác.

Người chạy nhanh nhất vung rìu chặt một nhát vào phần đuôi con rắn, khiến nó đau đớn quay đầu lại, phùng mang đe dọa.

Từng tiếng gầm gừ của nó mang đầy sự cuồng nộ.

“Đội trưởng, thật sự phải chiến đấu với nó sao?” Một cô gái trong đội hỏi, giọng run rẩy nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con quái vật.

“Còn có lựa chọn nào khác?” Đội trưởng gằn giọng, mắt không rời khỏi con rắn.

“Nghe lời đại nhân nói chưa? Chúng ta không chịu nổi lửa giận của hắn, sẽ liên lụy cả căn cứ đó.

Dù có hy sinh cũng phải bảo vệ Ngũ Sắc Liên Hoa!”

Áp lực từ mệnh lệnh và tình thế hiểm nghèo khiến cả đội căng mình sẵn sàng, quyết tử thủ bảo vệ lấy chí bảo này.

Lê Nhật thầm tán thưởng:

“Những người này không tệ, cũng là những anh hùng trung can nghĩa đảm.

Tiếc là ta cũng đang mang trọng trách, không thể tùy hứng cứu các ngươi được.”

“Quái lạ, rõ ràng nhiệm vụ chỉ rõ đây là một di tích.

Đến hiện tại còn chưa thấy ngỏ vào ở đâu? Thật sự có di tích ở đây sao?”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận