Môn Thần


Chuyên cơ tối tân của SHARK chỉ mất chưa đầy 20 phút để đưa cả đội đến rừng Tứ Xuyên, Trung Quốc.

Khí hậu nơi đây ẩm ướt với sương mù bao phủ, tạo nên vẻ đẹp huyền bí khiến Lê Nhật không khỏi trầm trồ thiên nhiên kỳ thú.

Địa hình đồi núi trập trùng, xen lẫn các thung lũng sâu, thác nước, và sông suối.

Những khu rừng tươi tốt, với cây cổ thụ cao vút, rêu xanh bám đầy trên đá, và các loài thực vật dại mọc um tùm, mang lại cảm giác hoang sơ và bí ẩn.

“Kỳ lạ! Từ sau đại dịch NaiX, thảm thực vật biến đổi hoàn toàn, tại sao nơi đây vẫn giữ nguyên hiện trạng.”

Lê Nhật không khỏi một phen phải suy nghĩ, đến mấy cây cỏ ven đường ở Spatium còn mọc đầy gai nhọn và gần như trở thành dị dạng.

“Kể cả màu sắc của thực vật và động vật… Gần như là nguyên bản.

Vậy số thú biến dị kia từ đâu ra?”

Lê Nhật mãi mê suy nghĩ nên bị bỏ lại phía sau, đoàn người của SHARK không bận tâm đến hắn.

Tất cả đã nhanh chóng di chuyển phía trước.

Khu vực chuyên cơ thả xuống cách địa điểm chỉ định chỉ có ba kí lô mét, với khoảng cách này Lê Nhật nhắm mắt cũng có thể lập tức đến đó.

Không việc gì phải vội, hắn đang quan sát xung quanh với sự hiếu kỳ cùng với cả thận trọng.

SHARK lần này hành động có bốn người, trong đó có Tommy và Trần Cận Nam mà Lê Nhật biết.

Cứ nhìn tốc độ của bọn chúng là hiểu, cả bốn tên đều là Tân Nhân Loại Trung Kỳ.

Tommy cũng đủ ác để thí nghiệm lên chính bản thân hắn.

Tân Nhân Loại Trung Kỳ, nói thì dễ nhưng để đi đến bước này, không phải là chết đi sống lại tuyệt đối là không có khả năng thành tựu.

Đến chính Lê Nhật cũng chỉ là Tân Nhân Loại Sơ Kỳ, trước đó cũng đã chết vô số mới có một người như hắn.

Có thể thấy để đi đến Trung Kỳ còn bao nhiêu khó khăn.

Một Tân Nhân Loại Trung Kỳ có lực chiến vượt xa nhiều cơ giới chiến sĩ cộng lại, cụ thể ra sao thì chưa ai tính toán được.

Nhưng việc Tommy thoát khỏi cuộc thanh trừng do Lê Nhật phát động đã cho thấy rõ, đám cơ giới chiến sĩ cử đi chắc chắn đã bị tiêu diệt.

“Đáng hận.

Chiến lực này lại trốn tránh trách nhiệm, để biết bao nhiêu người phải hy sinh.” Lê Nhật nghiến răng thầm nói, sát ý nhất thời nổi lên, bọn thú xung quanh chạy tán loạn.


“Tân Nhân Loại Trung Kỳ… hừ, mặc dù hiện tại ta không để vào mắt nhưng nếu có chúng góp sức, việc tìm thuốc chữa trị hẳn là tăng thêm mấy thành hy vọng.”

Không mất nhiều thời gian để Lê Nhật đuổi kịp bốn tên đi trước, bọn chúng đang mặc trang phục giáp kỳ lạ.

Có cảm giác tương tự thiết kế của cơ giới chiến sĩ với các khớp nối kim loại mạnh mẽ và linh hoạt.

Năng lượng nhiệt tỏa ra mỗi khi chúng di chuyển cũng đủ thấy sức mạnh ẩn bên dưới lớp giáp.

Tính cả Lê Nhật, năm người đang đứng trên một đỉnh núi cao chót vót, thác nước cuồn cuộn dưới chân.

Tiếng nước đổ ầm ầm vang lên khắp không gian, từng cơn sóng trắng xóa trào dâng từ phía dưới, hòa cùng màn sương mù dày đặc, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa đáng sợ.

Bốn tên kia được trang bị kín kẽ, hẳn là có thể quan sát được xuyên qua lớp sương mù.

Ngược lại Lê Nhật chỉ cần nhắm mắt cảm nhận, chi tiết tình hình sâu bên dưới hắn nắm trong lòng bàn tay.

Dị vật ngoài hành tinh đúng là để lại rất nhiều di sản hữu ích cho hắn.

Bên dưới là mặt hồ rộng lớn, gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh sáng từ bầu trời xám xịt.

Vô số loài quái thú biến dị đang tụ tập quanh bờ hồ.

Từ trên cao, Lê Nhật có thể nhìn thấy các sinh vật kỳ dị, từ những con quái có bộ lông dày rậm với đôi mắt đỏ rực, đến những con không rõ hình dạng với xúc tu dài loằng ngoằng vươn ra, quẫy đạp tạo nên những tiếng động u u vang vọng.

Một số quái thú tụ lại thành từng đàn, rít lên những tiếng kêu kỳ quái, có vẻ như chúng đã đánh hơi thấy sự hiện diện của những kẻ trên cao.

Một con quái thú có vảy đen bóng, với bộ hàm rộng và những chiếc răng sắc nhọn, nhảy lên náo động ồn ào.

Mọi diễn biến đều bị Lê Nhật thu lại vào não bộ, liếc nhìn bốn tên kia quả nhiên đã phải mở cả mũ trùm đầu hỗ trợ quan sát, một tên chỉ Lê Nhật cười nói:

“Giám đốc Tommy, anh xem, tên lính hạng C đó còn không được cấp thiết bị quan sát.

Hắn đến đây để tăng thêm kinh nghiệm thực địa thôi à? Đúng là trò cười.”

Cả bọn cười phá lên, âm thanh bị tiếng nước chảy đánh gãy nên chúng tự tin muốn nói gì nói.

Đúng lúc đó, thác nước bỗng rực sáng như mặt trời lóe lên từ dưới đáy, nước sôi ùng ục dâng cao.

Những con thú gần đó nhảy xuống thác, nhưng vừa chìm đã tan biến, chỉ còn lại xương trắng.

Những con thú khác sợ hãi lùi lại, nhưng không ít con vẫn rơi xuống, xương trắng nổi lềnh bềnh trong ánh sáng vàng rực.

Vài phút sau, ánh sáng dần lụi tàn nhưng vẫn chói lòa như ban ngày, biến mặt hồ thành ngọn đèn khổng lồ soi thẳng lên trời.


Tiếng của Tommy sửng sốt nói:

“Cái quái gì mới diễn ra vậy? Các ngươi có kịp nhìn thấy gì không?”

“Không thưa ngài.

Ánh sáng gay gắt làm kính hồng ngoại của tôi chẳng nhìn thấy gì.” Một tên đáp lại, ngữ điệu ngượng ngùng.

“Hừ đúng là vô dụng mà.

Tiếp tục chú ý quan sát.” Tommy hét lớn ra lệnh, bực tức liếc sang Lê Nhật một cái.

Hắn nãy giờ chẳng có động tĩnh gì, đừng nói là đang đeo mũ giáp cơ giới, cho dù cách một bức tường Lê Nhật vẫn dễ dàng nắm tất cả hành động của bọn chúng.

Thứ mà hắn quan tâm là vẻ trầm ngâm của Trần Cận Nam, tên này từ lúc ở cuộc họp không nói lời nào.

So với bản tính ồn ào trước kia thật sự có phần khiến Lê Nhật dè chừng.


Nhưng tất cả đều không quan trọng bằng việc quang cảnh hùng vĩ bên dưới, hồ nước đã biến thành ngũ sắc, vẫn đang sôi trào.

Xung quanh là bầy thú biến dị khổng lồ, có con cao hơn mười mét.

Cơ thể chúng biến đổi đáng sợ, như gấu vốn to lớn, nay càng khổng lồ, răng nanh dài hơn một mét, khó nhận ra hình dạng gốc.

Chúng đều hung tợn, hiếu chiến.

Đặc biệt, có một con rắn màu lam khổng lồ như cây cổ thụ chiếm một khu vực, cuộn mình như ngủ say, không con nào dám lại gần.

Dưới mặt hồ, nước đã ngừng sôi trào.

Từ giữa lòng nước, một bông sen trắng tinh khôi nổi lên, những cánh sen lớn, mềm mại như được chạm khắc từ ngọc bích, xếp tầng lớp hoàn hảo xung quanh nhụy vàng óng ánh.

Ánh sáng mờ ảo chiếu qua từng cánh hoa, tạo nên vẻ lung linh huyền ảo, tựa như một tác phẩm nghệ thuật sống động.

Hương sen lan tỏa, dịu dàng và tinh tế, nhưng lại ẩn chứa sự mạnh mẽ, khiến bất kỳ ai ngửi thấy cũng cảm nhận sự sảng khoái và hưng phấn, tinh thần nhẹ nhàng bay bổng, mọi mệt mỏi dường như tan biến theo làn hương kỳ diệu ấy.

Mùi hương từ bông sen như một chất kích thích mãnh liệt, khiến bầy thú trở nên manh động hơn bao giờ hết.

Chúng gầm gừ, lao vào hồ trong cơn điên cuồng tranh giành bông sen, những cú nhảy loạn xạ và tiếng gầm rú làm không khí thêm phần căng thẳng.


Con rắn khổng lồ, vốn đang cuộn mình như ngủ say, bỗng chốc thức tỉnh.

Nó khè ra một tiếng lớn, như tiếng sấm vang dội, vươn mình khổng lồ đè chết nhiều con thú xung quanh bằng sức nặng khủng khiếp.

Lưỡi của nó, dài hơn 20 mét, thụt ra vào liên tục tạo nên những âm thanh ghê rợn, đuôi quẫy điên cuồng, đập tan tát vào những kẻ dám bén mảng tới gần.

Khi con rắn chuẩn bị đớp lấy bông sen, nó khè thêm một tiếng lớn, âm thanh chấn động lan tỏa khắp mặt hồ.

Những con thú gần đó hoảng loạn, một số bị đè chết ngay lập tức.

Đúng lúc miệng rắn há to định táp lấy bông sen, một âm thanh chấn động vang lên như sấm sét, cắt ngang mọi âm thanh hỗn loạn, làm rung chuyển không gian.

Bông sen vẫn lơ lửng, tựa như chưa hề bị ảnh hưởng, trong khi sự hỗn loạn và sự tàn bạo xung quanh càng trở nên dữ dội hơn.

Kể cả Lê Nhật cũng chỉ thoáng thấy ánh sáng đánh vào đầu rắn bốc khói, khiến nó nghiêng ngả đè chết thêm nhiều con thú.

Bằng thứ ngôn ngữ không phải của nhân loại, một giọng nói cao ngạo vang lên:

“Hừ, chỉ là súc sinh cũng dám cùng ta tranh báu.”

Tiếng nói đó như chấn động tâm phách, Lê Nhật thấy bốn người bên kia thần trí bị đánh động, thoáng mê mụi phải chống tay xuống đất đỡ lấy thân thể.

Thứ ngôn ngữ kỳ lạ chưa từng nghe qua trước nay, nhưng càng kỳ lạ hơn là Lê Nhật lại hiểu rõ, như thể nó là ngôn ngữ mẹ đẻ.

Cảnh tượng bên dưới đang khiến Lê Nhật sững người, một người mặc áo bào trắng, lưng mang theo một cái hộp lớn, râu tóc bạc phơ đang lơ lửng đứng trên một thanh kiếm.

Chẳng biết khi nào đã xuất hiện phía trên bông sen trắng.

Những con thú gần đó gào thét, lao vào tấn công người lạ mặt.

Nhưng chỉ trong một động tác nhanh như chớp, từ chiếc hộp sau lưng hắn, hàng trăm thanh kiếm bắn ra như tên, tạo thành một màn huyết sắc chói lòa.

Bất kỳ con thú nào lọt vào phạm vi một trăm mét đều bị cắt thành từng mảnh vụn.

Chỉ trong chớp mắt, mặt hồ ngũ sắc đã bị nhuộm đỏ máu tươi.

Sắc mặt Lê Nhật đại biến, tốc độ xuất chiêu của người đó quá nhanh, hắn chỉ kịp nhìn thấy ánh kiếm lóe lên thì vô số quái thú đã bị phân thây.

Nếu phải chiến đấu với thực thể này, bản thân Lê Nhật cũng không nắm chắc phần thắng.

Lòng trào dâng một nỗi lo âu, lần đầu tiên hắn cảm thấy bị uy hiếp kể từ khi trở về từ cõi chết.

Đúng là không thể xem thường, thế giới bên ngoài quá sức đáng sợ, lòng tin bản thân dao động đi một ít.

Nhìn lại người đó, phong thái của hắn toát lên sự phiêu dật và tự tại, như thể hắn là một phần của chính bầu trời huyết sắc xung quanh.

Ánh mắt hắn sắc bén, chứa đựng vẻ thản nhiên và quyết đoán, không hề bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng tàn khốc đang diễn ra.

Làn da hắn hồng hào, tỏa ra vẻ khỏe mạnh và năng lượng sống.

Thật kỳ lạ, dù mưa máu từ trên trời tuôn xuống như thác lũ, không một giọt nào dính vào người hắn.


Quần áo vẫn sạch sẽ, như thể hắn đang đứng giữa một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Lê Nhật sợ hãi bởi vì hắn thu hết mọi diễn biến vào đầu, thanh kiếm dưới chân người đó không phải là cơ giới chiến sĩ hóa thành, càng không phải sản phẩm của công nghệ kỹ thuật nhân loại.

Hoàn toàn chính xác là một thanh kiếm mà thôi.

Nhưng chỉ cần một thanh kiếm người đó lại bay lượn, lơ lửng, linh hoạt giữa không trung.

Lê Nhật vô thức cắn môi, lắp bắp tự nói:

“Đây chẳng phải là tiên nhân sao? Trên đời này thật sự có tiên nhân.

Không ngờ thế giới thay đổi, sau dị vật ngoài hành tinh ta lại gặp được tiên nhân.

Nhưng nhìn hắn không có chút thiện chí nào…Ông trời, còn muốn nhân loại sống nữa hay không đây?”

Bên dưới, con rắn lam khổng lồ vẫn kiên trì không bỏ cuộc.

Thân thể nó cuộn tròn lên cao, vươn dài như một cây cột khổng lồ, chiếc lưỡi dài của nó thè ra, rung động trong không khí với âm thanh rợn người.

Đôi mắt đỏ rực của nó lóe lên thú tính.

Từ miệng nó, một làn dịch màu xanh, đặc sánh và tanh hôi như mùi phân hủy, phun ra với tốc độ chóng mặt về phía người lạ mặt, tạo thành những vệt xanh đậm trên không trung.

Lê Nhật lại nghe thấy người đó hét lớn, át hết tất cả sự náo động.

“Súc sinh, bản Kiếm Tiên sẽ phân thây ngươi nấu lẩu.”























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận