Môn Thần


Ánh mắt Lê Nhật vẫn sáng rực, dù có mệt mỏi cũng không cho phép mình chợp mắt.

Ám bệnh vẫn đeo bám dai dẳng như bóng tối, chực chờ nuốt chửng hắn bất kỳ lúc nào.

Mỗi đêm, thay vì nghỉ ngơi, hắn lại cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt, tận dụng từng giây phút còn lại để hoàn thành những việc còn dang dở.

Với hắn, giấc ngủ đã trở thành một thứ xa xỉ, một khao khát xa vời.

Một yêu cầu đã được hắn gửi thẳng cho Tướng Hank, ông ta không chỉ vui vẻ mà còn cho người thực hiện ngay lập tức.

Đó là di dời cô nhi viện của thím Pema vào bên trong căn cứ, thu thập và chu cấp cho tất cả trẻ mồ côi ở Spatium.

Tâm nguyện lớn nhất của Haruka cuối cùng cũng được hắn hoàn thành, hy vọng cô ấy ở suối vàng sẽ được yên nghỉ.

Sáng hôm sau, tại khách sạn Orlando sang trọng, Lê Nhật đã có mặt trên tầng cao nhất.

Khách sạn này nổi tiếng với kiến trúc hiện đại pha lẫn nét cổ điển, tường kính khổng lồ bao quanh, cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập khắp không gian.

Từ đây, có thể nhìn toàn cảnh Spatium, với những tòa nhà chọc trời đan xen và các công viên xanh mướt trải dài dưới chân.

Phía trong, tầng cao nhất của khách sạn được trang hoàng với những bức tranh lớn và các tác phẩm điêu khắc tinh xảo.

Sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng bóng, phản chiếu ánh đèn chùm lấp lánh treo trên trần cao, tạo nên cảm giác rộng lớn và xa hoa.

Một bàn họp to lớn đã được chuẩn bị sẵn, Tướng Hank đứng lên, dõng dạc và uy quyền nói:

"Nhiệm vụ lần này có liên quan mật thiết đến sống còn của căn cứ.

Tin tình báo cho biết, căn cứ Trung Quốc đã phát hiện được di tích… Có khả năng bên trong tìm được phương thuốc đảo ngược quá trình xác sống hóa.”

Lời nói của Tướng Hank như nặng ngàn tấn, khiến cho tất cả trầm trồ, không khí đột ngột trở nên căng thẳng.

Chỉ riêng Lê Nhật vẫn ngồi một góc yên vị, hắn đã biết từ sớm thông qua thư tín mà Max cung cấp.

Dưới thao tác của Tướng Hank, trên sảnh, hình ảnh đa chiều trôi nổi giữa bàn họp, hiện lên khung cảnh rừng núi hoang sơ, trải dài bất tận với thảm thực vật rậm rạp và đa dạng.

Những ngọn núi xanh ngát ẩn hiện trong lớp sương mờ, tạo nên khung cảnh huyền bí và hoang dã.

"Ta chỉ nói đơn giản thế này!" Tướng Hank bắt đầu diễn giải nhiệm vụ, bàn tay chậm rãi thao tác vào một địa điểm cụ thể.

"Đây là Tứ Xuyên, Trung Quốc.

Ba ngày trước, vệ tinh ghi nhận hàng trăm ngàn loài biến dị tụ tập tại đây, và số lượng vẫn đang tăng lên.

Lần cuối cùng chúng ta chứng kiến sự tập trung đông đảo như vậy, chính là thảm họa Spatium ba tháng trước."


Lê Nhật ngồi chăm chú, mắt đảo qua từng gương mặt ngồi quanh mình.

Không gian căn phòng như hẹp lại, chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của những người đối diện, rõ mồn một trong không khí tập trung.

Ánh mắt hắn dừng lại trên hai gương mặt quen thuộc, Tommy và Trần Cận Nam.

Một cảm giác mơ hồ lẫn lộn dâng lên trong lòng.

Tommy, với nụ cười đỏm dáng đầy bí hiểm, luôn khiến Lê Nhật cảm thấy không thoải mái.

Đáng lý hắn đã phải chết trong đợt truy quét gia tộc Alexander, tạm thời Lê Nhật không truy cứu, nếu có thời gian lại tính toán nợ nần với tên này sau.

Trần Cận Nam, với ánh mắt nghiêm nghị và khuôn mặt cứng cỏi tràn đầy gian trá, đang ngồi đó như một tảng đá bất động.

Sự hiện diện của Trần Cận Nam không chỉ là một dấu hiệu của sự đe dọa mà còn là một lời nhắc nhở về sự nham hiểm và mưu mô của hắn.

Hôm nay đúng là khéo sắp đặt, hai kẻ từng bắt và thí nghiệm Lê Nhật lại ngồi cùng chiến tuyến.

Tommy phá vỡ không khí im lặng, tiếng nói cao ngạo cất lên với âm trầm bỗng, rõ ràng:

“Thưa Tướng Hank, tôi hiểu tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.

Xin thứ lỗi! Chỉ là tên kia sao lại ở đây?”

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía Lê Nhật, không ngần ngại mà tỏ ý xem thường.

Như một mũi dao nhọn hướng đến, nhưng thay vì kinh động Lê Nhật chỉ cười khẩy, xong cũng không nhúc nhích một đầu ngón tay.

Lê Nhật đang chờ Tướng Hank trả lời, hắn cũng lười làm mấy việc này.

Đúng như dự liệu, Tướng Hank quát lớn:

“Giám đốc Tommy, anh nghi ngờ sự lựa chọn của tôi à?”

Uy lực lời nói từ một lãnh tụ không phải nhỏ, sắc mặc Tommy từ cao ngạo phút chốc trở nên nhợt nhạt, cố gắng nói:

“Thưa ngài, tôi chỉ muốn thay mặt những người ở đây giải tỏa khúc mắc.

Tất nhiên mọi người không muốn một tên lính hạng D đi theo vướng bận tay chân chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Người bên phía SHARK phụ họa, dù sao chúng cũng đang chiếm đa số.


Lê Nhật vẫn ung dung xem diễn biến, không hề có ý định phát biểu.

Ánh mắt hắn dán chặt vào Trần Cận Nam, một cảm giác bất an mách bảo, Trần Cận Nam hiện tại có điểm khiến hắn phải e dè.

Đáp lại, Trần Cận Nam cũng nhìn trân trân Lê Nhật, hai ánh mắt chạm nhau ngay từ những giây phút bắt đầu cuộc họp.

Như có thể tỏ ra những gợn sóng lạnh giá, hai cái nhìn đó khiến không khí giảm đi vài độ.

Không gian xung quanh dường như càng chật chội hơn với những lời bàn tán xì xào.

Khác với sự bất lực trước đây, hiện tại nếu muốn Lê Nhật dễ dàng xóa sổ những kẻ khó ưa trước mắt này.

Tướng Hank như đã có dự liệu trước, rất nhanh nói:

“Các vị, Lê Nhật chính là Tân Nhân Loại của Quân Đội chúng tôi.

Năng lực của hắn khẳng định không dưới ai ở đây.

Với lại, tôi đã khôi phục quyền công dân hạng C của hắn.”

Gần như là ngay lập tức, gã mập béo nãy giờ vẫn phì phà điếu xì gà nói ngay:

“Tân Nhân Loại thì sao chứ? SHARK chúng tôi đã cử ra đến hai người Tân Nhân Loại Trung Kỳ.

Hắn đã đạt đến Trung Kỳ sao?”

Lê Nhật nhận ra, tên mập mạp như cục thịt mỡ này đã từng xuất hiện ở bữa tiệc cưới gia tộc Alexander.

Một lần nữa, ánh mắt uy quyền của Tướng Hank bị thách thức, khiến sắc mặt ông không được vui.

Kể từ sau cuộc chiến Spatium, Quân Đội đã thiệt hại quá nhiều, khiến cho nhiều kẻ hiện tại đủ gan để tỏ rõ sự chống đối.

Và tên chủ tịch King này là một trong số đó.

“Vậy sao?”

Lê Nhật chán chường nói, cuối cùng hắn cũng không kiên nhẫn ngồi nghe nữa, chủ yếu là vì quá mất thời gian.

Tướng Hank xem ra không thể dùng vài lời nói để xoa dịu tình hình.

Lê Nhật đứng dậy, chỉ thẳng mặt chủ tịch King nói to:

“Heo mập.


Tân Nhân Loại Trung Kỳ của các ngươi lợi hại lắm sao? Có muốn cùng ta thử sức không?”

“Mày gọi ai là heo mập? Cái tên không biết trời cao đất rộng.”

Lại là hàng loạt tiếng phụ họa của đám người SHARK, bọn chúng thi nhau chỉ trỏ như được lập trình sẵn, chỉ cần bị đá động đến là cùng nhau hùa theo.

“Quân Đội chết hết rồi sao lại cử tên ất ơ này theo chúng ta.”

Lời này vừa nói ra cũng là lúc Lê Nhật biến mất, như một tia chớp, khi xuất hiện đã ở trên bàn họp.

Một cước tung ra như sấm sét, tên vừa nói lập tức bị đá bay lên trần, kinh động tất cả.

Thân thể hắn nặng nề rơi xuống, bê bết máu và xà bần rơi lung tung, bất động nằm đó, không có sức rên lên một tiếng nào.

“Bản lĩnh cỡ này đã đủ chưa? Lúc chúng ta chiến đấu vì sinh tồn của căn cứ, lũ rùa rụt cổ các ngươi trốn ở đâu?”

Lê Nhật hét lớn nói, quả thật lời nói của tên kia đã xúc phạm vô số linh hồn liệt sĩ Spatium.

Hắn tức giận là có lý do, mặt khác cũng đã kiềm chế sức mạnh, cùng lắm gã kia nằm dưỡng thương một tháng, chưa đến mức chết ngay được.

Tướng Hank như cảm nhận được nỗi lòng của Lê Nhật, lập tức quát lớn:

“Lê Nhật là đại diện cho Quân Đội, cũng là đại diện cho ta.

Nếu có người nào bất mãn chính là chống đối.

Đừng tưởng các ngươi có nhiều Tân Nhân Loại Trung Kỳ thì có thể lên mặt.

Thật sự muốn cá chết lưới rách hay sao?”

Đám người SHARK bị lời nói này làm cho nhất thời yên lặng.

Chủ tịch King, với cái nhìn sắc bén của một lão làng, một kẻ trải qua vô số cuộc đấu trí quyền lực trong thế giới ngầm.

Hòng đẩy sự căng thẳng qua một hướng khác, giọng nói bị bóp méo, như thể mỡ đè mất dây thanh quản của gã vang lên:

“Tướng Hank à, ngài đừng giận.

Chúng tôi chỉ muốn biết năng lực thật sự của hắn thôi.

Giờ thì tốt rồi, thân thủ cỡ này cũng đủ sức tự lo lấy thân.

Không cần chúng tôi phải chăm sóc.”

“Đúng, đúng! Chủ tịch King nói chí phải.

Bỏ qua, bỏ qua, mọi người vui vẻ bàn tiếp nhiệm vụ nào.” Tommy cười nói phụ họa, đứng dậy giãn hòa như một kẻ thương thuyết chuyên nghiệp.

“Các ngươi, đưa tên đó về trị thương đi.

Lê Nhật à, ha ha.


Người quen cả, hợp tác vui vẻ nhé.”

Lê Nhật cười khì quay lưng, biến mất như khi xuất hiện, trở lại chỗ ngồi mà không ai kịp nhìn thấy hay bắt kịp hành động của hắn.

Chỉ có Trần Cận Nam nãy giờ vẫn với nụ cười nửa miệng gian xảo, không nói gì chỉ quăng cho Lê Nhật một ngón tay giữa.

Ánh nhìn của Lê Nhật lạnh tanh, nếu không phải vì đại cuộc hắn thật sự muốn xóa sổ SHARK như đã từng làm với gia tộc Alexander.

Khi Tướng Hank kết thúc phần diễn giải chi tiết về nhiệm vụ, không gian căn phòng lắng lại.

Ánh mắt Lê Nhật không còn giữ vẻ lãnh đạm nữa, thay vào đó là sự sắc bén, sẵn sàng cho kế hoạch sắp tới.

Bên ngoài, tiếng động cơ của chiếc chuyên cơ mới chuẩn bị cất cánh vang lên, như một lời mời gọi mạo hiểm.

Dễ dàng thấy được, động cơ được cải tiến, có vẻ như được kết hợp giữa công nghệ tua-bin phản lực và động cơ ion.

Phía đuôi có thiết kế vây lớn hơn, giúp tăng khả năng điều hướng.

Thân máy bay được làm từ hợp kim nhẹ nhưng bền, với lớp phủ màu xám kim loại xen lẫn những họa tiết xanh dương phát sáng.

Đây hẳn là sản phẩm của SHARK, chưa từng thấy Quân Đội sử dụng loại này.

Gác lại những cái nhìn khó chịu của SHARK, Lê Nhật đứng dậy, ánh mắt kiên định hướng về phía cánh cửa mở rộng, nơi ánh sáng le lói xuyên qua.

Trong lòng hắn dâng trào một cơn sóng mãnh liệt, cảm giác lo lắng pha lẫn háo hức, như thể mọi niềm tin và hy vọng đã đan xen thành một khối.

Bàn tay nắm chặt, hắn tự nhủ mình không được chùn bước.

Hắn muốn mau chóng tìm được phương thuốc chữa trị, để rồi có thể cùng Lý Minh quay về Việt Nam, biến giấc mơ thành hiện thực.

Ý chí đó như biến thành lời nói, không khỏi tự thì thầm, nhắc nhỡ trong đầu, “Đồng bào! Hãy chờ tôi.”





















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận