Môn Thần


Đêm hôm đó Lê Nhật chiếm hết sự chú ý của Giới Tinh Hoa, một tên lính quèn được ái nữ nhà Kishiwara trao trọn tình yêu.

Trở thành đề tài bàn tán sôi nổi, như bệnh dịch lây lan khắp cả giới thượng lưu căn cứ Spatium.

Lê Nhật rời đi trong sự đê mê của tình yêu đầu đời, con tim hắn rạo rực, hiển nhiên chứng minh một điều, hắn vẫn là nhân loại.

Hiểm họa tiềm ẩn trong người chưa thể giải quyết, nhưng việc mà hắn muốn làm thì nhiều vô kể.

Đêm khuya tuyết bạt ngàn, khi tất cả đã chìm sâu vào giấc ngủ cũng là lúc Lê Nhật hành động.

Hắn phi thân như một bóng ma, di chuyển dưới ánh trăng tròn vành vạch, áo khoác sau lưng tự hình thành những động cơ lực đẩy cỡ nhỏ điều hướng trên không trung.


Lê Nhật di chuyển khẩn trương vì Tướng Hank đã gọi cho hắn.

Lần đầu tiên, một vị lãnh tụ đích thân gọi cho hắn.

Không ngoài dự liệu, hẳn là kinh động bữa tiệc nhà Kishiwara quá lớn.

Đó là một căn phòng ẩn sâu bên dưới Spatium hơn ngàn mét, Tướng Hank đã chờ từ sớm, có cả Hawka và Max.

“Chiến sĩ Lê Nhật xin đợi lệnh!”

Lê Nhật dõng dạc nói, đã vào tư thế nghiêm.

Trong lòng rất vui khi nhìn thấy Max vẫn khỏe, lúc đó ông ta gần như chỉ còn hơi tàn khiến hắn vô cùng lo lắng.

Tận sâu trong lòng hắn tôn trọng những con người này, những người thề sống chết bảo vệ căn cứ.

Trung can nghĩa đảm đó, dù cho không cùng một dân tộc, cũng cùng chung chí hướng.

Anh hùng đều xứng đáng được tôn trọng.

Tướng Hank tiến đến vỗ vai Lê Nhật, không ngờ ông ta rơi lệ trước cả khi kịp nói gì.

Điều này ngoài dự liệu khiến Lê Nhật ngạc nhiên hỏi:

“Thưa ngài, sao ngài lại…”

Hawka và Max hoàn toàn không bất ngờ, cả hai chỉ đứng yên đó quan sát.

Trong khi Tướng Hank run run nói:

“Lê Nhật.

Cậu đã trở lại, hy vọng của Spatium cuối cùng đã trở lại.”

Lê Nhật giật bắn người, như có dòng điện chạy xuyên qua người.

Những lời này có thể nào ông ta đã biết hắn chính là Diệt? Nhưng nghĩ lại không thể nào, cho đến lúc này còn chưa quá 48 giờ, Tướng Hank dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy tỏ tường chân tướng.

“Tôi…”

Lê Nhật chưa kịp giải thích hay nói thêm gì chỉ thấy Tướng Hank quỳ xuống, cả Hawka và Max cũng chỉ chậm hơn một chút quỳ xuống.

Lần này thì thật sự là khiến Lê Nhật không thể bình tĩnh được nữa, bộ máy tối cao Quân Đội Spatium đang quỳ trước mặt hắn.


“Các ngài… xin đừng làm vậy.” Lê Nhật lúng túng nói, cố đỡ Tướng Hank đứng dậy.

“Có gì các ngài từ từ nói, tôi chỉ là tên lính quèn, không nhận nỗi đại lễ này.”

Hawka đột nhiên cười lớn, nói:

“Ngài thấy chưa, tôi đã nói hắn sẽ phản ứng như vậy mà.”

Rồi sao đó cả ba người cùng đứng lên, không khí đột ngột chuyển sang vui vẻ trong tiếng cười nói rôm rả của cả ba.

Max nói to:

“Thằng nhóc này, cậu đúng là không để tôi thất vọng mà.”

“Ngài nói gì tôi không hiểu?”

Lê Nhật ấp úng đáp.

Mồ hôi lạnh chảy dài, thái độ của ba người này khiến hắn càng tin chắc họ đã biết được gì đó.

Nhìn vẻ mặt của Lê Nhật, Tướng Hank trước giờ chưa từng cười nói với hắn lại vui vẻ hẳn ra, giọng trầm nói:

“Tôi biết cậu có bí mật.

Chúng tôi đã thống nhất sẽ tôn trọng điều đó.

Cuộc chiến ở Spatium ba tháng trước, dù đúng dù sai, chúng tôi cũng muốn cảm ơn cậu…”

“Vì..

vì điều gì?”

Lê Nhật vẫn một thái độ bối rối, khiến cho cả ba người lớn tuổi cười phá lên lần nữa.

Không khí trong phòng vì vậy trở nên đôi chút rộn ràng, không còn vẻ nghiêm trang nữa.

Giờ thì cả bốn người như đang trong bữa họp mặt bạn bè lâu năm.

Hawka phá vỡ tràng diện khó hiểu của Lê Nhật, với vẻ ngoài chững chạc và thông tuệ, bằng một thái độ thẳng thắn, nói:

“Chúng tôi không cần cậu thừa nhận.

Công nghệ Quân Đội Spatium cũng đủ để đại khái đoán biết được.”

Tâm trí Lê Nhật lần này thì thật sự hỗn loạn, hắn cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Hawka nói như vậy khẳng định đã nắm được bí mật của hắn, vấn đề chỉ là họ biết được bao nhiêu.

“Sau cuộc chiến chúng tôi đã thống nhất.” Hawka lại tiếp tục nói, hoàn toàn không có vẻ gì là đả kích hay muốn chứng tỏ, cứ như bạn bè lâu năm hàn huyên.

“Spatium quá nhỏ yếu so với thế giới hiện tại.

Bề ngoài thì đồ sộ, nhưng bên trong không đủ nội lực chống lại những thảm họa tương tự ba tháng trước.

Chỉ có nương nhờ sức mạnh không biết được mới có thể chống đỡ.


Cậu chính là ẩn số đó.”

Max tiếp lời:

“Nhóc! Chúng ta đều là những con người thề quyết tử vì nhân loại.

Nếu không có viên đá Cor mà cậu tìm về, nếu như… thì chúng ta đã chết hết rồi.

Cậu xứng đáng nhận được sự tôn trọng của chúng tôi.”

Lê Nhật gãi đầu, ngượng ngùng nói:

“Max, ông đừng nói vậy…”

Tướng Hank lại đánh gãy, nói tiếp:

“Bề ngoài tôi là người đứng đầu Spatium, nhưng thực tế tôi cũng như cậu thôi.

Có rất nhiều thế lực muốn hạ bệ tôi, cậu hiểu chứ? Đôi lúc tôi chỉ ước có thể buông bỏ tất cả, sống bình lặng.”

Suy nghĩ của Tướng Hank như cơn gió ấm áp, chạm đến trái tim Lê Nhật, hắn cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng đằng sau có quá nhiều thứ phải bảo vệ, tuyệt đối không thể buông xuôi.

“Các vị, tôi đại khái đã hiểu ẩn ý mà các vị đang nói.” Lê Nhật từ tốn nói, thái độ không xiểm nịnh cũng không trịch thượng.

“Chỉ là, sao lúc nãy phải quỳ xuống vậy.

Dù tôi cũng có cống hiến cho cuộc chiến đó… nhưng không phải chỉ vì vậy mà…”

Tướng Hank gật đầu, mỉm cười nói:

“Lê Nhật.

Cái quỳ đó vừa là tạ ơn, lại vừa là thỉnh cầu.

Như lúc nãy đã nói, chỉ có nương nhờ sức mạnh chưa biết được mới là hy vọng cho tương lai Spatium.”

Như đã hiểu hết dụng ý của ba người, Lê Nhật thầm khen đúng là lão luyện.

Bọn họ chỉ là lờ mờ đoán được hắn có liên quan đến các sự kiện lớn nhỏ gần đây, liền bày ra thái độ này.

Có vẻ tức giận vì bị tính toán, Lê Nhật nói:

“Hừ, ba vị.

Lại sắp có chuyện nhờ vả hả?”

Tướng Hank cười lớn, âm thanh sảng khoái hơn hẳn lúc nãy, nói:

“Max nói không sai, cậu rất thẳng tính.

Đúng vậy, Lê Nhật à.

Cậu đã nhận cái quỳ của chúng tôi rồi đó.”


Lê Nhật thầm mắng trong lòng, đúng là hắn đã bị ép vào tình thế khó lòng từ chối.

Phải có chuyện lớn gì mà cả ba người nắm quyền lực cao nhất Quân Đội Spatium phải bỏ cả thể diện, cầu xin hắn như vậy.

“Tất nhiên chúng tôi không để cậu thiệt thòi.” Hawka tiếp lời Tướng Hank, cử chỉ thành thạo thao tác một màn hình ảo lên không trung.

“Cậu xem, đây là vị trí đắc địa ngay trung tâm Spatium.

Sau khi tân trang thì ngay ngày mai có thể dọn vào ở rồi.

Hai bác ở nhà cũng lớn tuổi rồi, đến lúc phải được hưởng phước đúng không?”

Hawka đúng là biết cách đánh vào điểm yếu người khác, Lê Nhật thầm khen người này thật sự giỏi mưu lược.

Quả thật điều canh cánh trong lòng hắn hiện tại chính là cha mẹ đang còn phải sống cảnh cơ hàn.

Đến nước này, Lê Nhật chỉ còn cách thẳng thắn nói:

“Các vị có lòng tôi cũng xin nhận.

Nhân tiện hãy xây một căn nhà cấp bốn, có sân vườn, ao cá, không khí thoáng đãng một chút là được.

Cha mẹ tôi thích bình dị như vậy.”

“Tất nhiên rồi, tất cả sẽ theo ý cậu.” Tướng Hank mừng rõ nói, trong ánh mắt vị lãnh tụ không khỏi toát lên vẻ chờ mong.

“Đây cũng mới chỉ là chút lòng thành, tôi còn đặc cách cho cậu những đãi ngộ khác.

Chỉ có điều việc cấp bách trước mắt, hy vọng cậu sẽ mau chóng thu xếp.”

Lê Nhật thở mạnh, vẻ mặt thoáng chút sự khó chịu khiến cả ba người đối diện hơi thở trật nhịp một cái.

Đây cũng không phải hắn cố ý, chỉ là tự bản thân trong lúc không kiềm chế được mà thành ra như vậy.

Từ lúc trở về, hắn đã rất cố gắng giới hạn bản thân, nếu không mỗi cái nhấc tay nhấc chân cũng có thể phá tan những vật tư xung quanh.

“Nói thẳng đi, thời gian và địa điểm.

Ba vị đều là anh hùng trong lòng tôi, chúng ta không đến mức phải dùng cách này để nói chuyện.”

Lê Nhật thẳng thắn nói, như được giải tỏa tâm lý căng thẳng, cả ba người thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Max nói với giọng trầm ngâm:

“Sáng mai tại khách sạn Orlando, nhiệm vụ sẽ được bắt đầu ở đó.

Cụ thể chúng tôi đã gửi thư tín cho cậu.”

Lê Nhật bất ngờ đứng dậy, phong thái tự nhiên nói:

“Các vị, tôi hơi buồn.

Đáng lý mọi người có thể tự nhiên mà yêu cầu sự giúp đỡ của tôi.

Đặc biệt là ông Max à.

Ông làm vậy thì không coi tôi là bạn rồi.

Tôi tưởng chúng ta thân thiết hơn như vậy.

Tôi mệt rồi…”

Ba vị lãnh tụ nhìn nhau, mồ hôi lạnh lại như mưa chảy dọc sống lưng, chỉ đến khi người thanh niên đó nói tiếp thì mới thở phào nhẹ nhõm một lần nữa.

“Sáng mai tôi sẽ đến.”


Lê Nhật ngang nhiên rời đi trước mặt Tướng Hank, không ai dám cản vì đã biết địa vị của hắn.

Từ lúc ba người cầu xin nói chuyện với hắn, địa vị của Lê Nhật đã được xác lập.

Spatium xưa nay chưa ai dám quay lưng trước Tướng Hank, nhưng Lê Nhật thì khác.

Thậm chí, ba người Tướng Hank còn mỉm cười vui vẻ.

“Hawka, lần này không cần ông phân tích, tôi tin chúng ta đã tính đúng.” Tướng Hank thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt ông lộ rõ niềm hy vọng.

“Tướng Hank quá khen.

Người có năng lực như vậy, chúng ta sao dám đối đãi bình thường.

Max, ông không trách tôi chứ? Đã khiến ông mất một người bạn rồi.” Hawka nói, đôi mắt thoáng chút áy náy nhìn Max.

Max cười nhạt: “Cậu ta còn trẻ, nhưng là hy vọng duy nhất của hàng chục triệu dân Spatium.

Tương lai của căn cứ phụ thuộc vào cậu ấy.

Dù tiếc, nhưng nếu Spatium cần, tôi không thể từ chối.”

Tướng Hank vỗ vai Max, rất hài lòng với cấp dưới, lại quay sang Hawka hỏi:

“Hawka, ông đã làm như tôi căn dặn chứ?”

Hawka từ tốn đáp, chắc chắn trong từng lời nói:

“Vâng thưa ngài! Mọi thông tin của Lê Nhật giờ là tối mật, ngoại trừ ba người chúng ta, không ai biết được thêm điều gì về hắn.

Bên ngoài chỉ hiển thị hắn là công dân cấp D, lính đặc khu dị năng, không chiến công, không tài sản.”

Tướng Hank trợn to mắt nói:

“Cấp D sao? Hawka, tôi đã hứa với hắn sẽ khôi phục cấp C nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ khi trước.”

“Tôi… sẽ cho người cập nhật ngay thưa ngài.”

Ba người tiếp tục trao đổi mà không hề biết Lê Nhật đã thông qua dị năng điều khiển AI để nắm hết mọi thông tin của Quân Đội.

Thái độ vừa rồi chỉ là đóng kịch để che giấu ý định thật.

Điều này giúp hắn tránh được nhiều nghi ngờ, dễ bề ứng phó với Spatium.

Trong tâm trí Lê Nhật, chí hướng không ở Spatium.

Hắn rất rõ ràng, muốn cùng Lý Minh quay về quê hương khôi phục lại đất nước!

Diễn biến vừa rồi đã đặt nền móng cho việc tách rời sau này, như một nước cờ chính trị cần thiết.

Mọi thứ phải được phân định rõ ràng, không để lại bất kỳ sự mập mờ nào.

Hành động của Lê Nhật không chỉ là một lời cảnh báo mà còn là một tuyên bố ngầm về sự độc lập, khẳng định rằng hắn không ràng buộc với Spatium mãi mãi.

Đây là bước đầu cho một cuộc chia ly sắp tới, nơi mà các liên minh, lợi ích và quyền lực sẽ phải được tái định hình.











Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận